Đại ca mật thám, vậy mà có thể nghĩ ra thủ đoạn bẩn thỉu như vậy.” Phó Lan Tiêu không giận ngược lại cười: “Hương vị của dược vật trung hòa với thảo dược này cực thanh, chỉ có thể đến gần mới có thể phát hiện ra được.”Những miếng thuốc dán mà Đại Trang dùng, hương trên quần áo của nàng đều được thêm thuốc kích d.ục.Sự hiện hữu của nàng tạo cơ hội cho bọn họ nên không cần phải giữ lại."Bọn họ thực sự cho rằng điện hạ có thói quen háo sắc này, những năm gần đây thuộc hạ đi theo điện hạ, điện hạ vẫn luôn giữ mình trong sạch..."“Câm miệng.” Phó Lan Tiêu bóp huyệt thái dương, cắn răng nói: “Dìm chết tên nô tài hầu hạ hắn ngày hôm qua.”Sau đó hắn đứng dậy, giữa hai ống tay áo gấm rộng thùng thình hắn cầm con chim đã chết trên bàn trà ném xuống đất.Đó là một con chim hoàng yến đã chết.Đại Tranh xuống thuyền, mua một cái bánh ven đường rồi vội vã chạy về phía hiệu sách, dọc đường người đông như dệt, giăng đèn kết hoa, rất náo nhiệt.Chuyện xảy ra hai ngày hôm nay thật sự rất hoang đường, khiến cho nàng có chút hoảng hốt, hóa ra hôm nay đã là mùng một.May mà nàng đã đến sớm, nếu không thì qua nửa canh giờ nữa, khả năng tiệm sách đã đóng cửa chuẩn bị đón năm mới.“A Tranh, sao hôm nay ngươi lại thay đổi xiêm y rồi?” La Văn Chi đi vòng qua bên người Đại Tranh, sờ vào chất liệu mịn màng, kinh ngạc nói: “Ngươi phát tài rồi sao?”“Vậy cũng không phải, vẫn nghèo như trước, chỉ là mọi chuyện đều có nguyên nhân mà thôi, không nói nữa, ta đang vội!" Đại Tranh móc trong túi ra mấy đồng tiền: “Chưởng quầy, bản thảo lúc trước đưa ngươi, có thể trả lại cho ta hay không? Số tiền này coi như ta bồi thường.”“Vì sao?”Đại Tranh vội vàng tìm cớ: “Ta chỉ cảm thấy kết cục này không tốt, ta muốn sửa lại một chút.”Hắn cho nàng hy vọng, cho nàng suy nghĩ và khiến nàng lại có những hy vọng xa vời.Nàng sắp thoát tịch rồi, nàng muốn đi Trường An, nàng muốn cùng người mình thích đến Trường An, cuộc đời của nàng sắp bước sang trang mới rồi!Nàng muốn đưa cuốn sách mà mình viết cho hắn xem, kiêu ngạo nói cho hắn biết kỳ thật nàng là nữ nhi, đã luôn yêu hắn, cuốn sách này chính là câu chuyện của bọn họ!“Ta cảm thấy khá tốt...!Cuối cùng nam nhân với cô nương trong cuốn sách kia cũng thành đôi cả đời.
Có chỗ nào không tốt?"“Ta cảm thấy nó không tốt, ta lấy đi sửa lại, ngươi cũng đừng hỏi nhiều.”La Văn Chi nhìn nàng cười rất ngọt ngào, kinh ngạc nói: “Ngươi làm sao vậy? Có phải ngươi gặp chuyện gì không...!Nói cho ta biết ta sẽ giúp ngươi!”“Được rồi Văn Chi, ngươi cũng đừng ở đây nói nhảm nữa, có thể để người ta thanh tịnh được không?” Chưởng quầy cũng không thu tiền của Đại Tranh, lấy bản thảo lúc trước ra: “May mà chưa ấn dấu.
Lấy về đi, có chuyện gì cứ đến tìm chúng ta.”Đại Tranh che miệng cười nói: “Đa tạ chưởng quầy, chúc chưởng quầy năm mới phát đạt.”“Còn nữa.” Thiếu nữ đứng ở cửa quán quay đầu nhìn lại, tự hào nói: “Ta đổi tên rồi, sau này không còn là Đại Tranh Phủ nữa, chỉ còn Đại Tranh!’Sau đó nàng cất bản thảo vào ống tay áo, chạy đi nhanh như chớp.“Sao hắn lại đi nhanh như vậy! Còn một tờ còn chưa lấy đi." La Văn Chi nhìn thấy một tờ giấy rơi trên mặt đất: “Hôm nay hắn bị sao vậy, không chỉ vứt lung tung, chết đi sống lại còn chưa hoàn hồn sao, còn sửa lại tên.”“Không được, ta phải đến hỏi hắn.”Đáng lẽ trước tiên Đại Tranh phải đến Chu phủ tham dự hội nghị nhưng nàng lại bị những sợi dây nhiều màu sắc ở một quán ven đường làm chậm trễ một chút.Dù sao cũng là mùng một nên luôn có tiền mừng tuổi, như vậy qua năm mới mơi có thể xua đuổi được tai ương, tà ma.Năm nay hắn mới mười chín tuổi, sinh tháng giêng có lẽ nên cho nhiều tiền hơn một chút để cầu may.Nàng suy nghĩ rồi lấy sợi dây tơ hồng ra để xâu dây tiền, giống như nàng đã cảm nhận được niềm vui của Lan Cửu.Ai ngờ ngay sau đó có người vỗ vào vai nàng, khiến nàng lảo đảo vài bước, khó khăn lắm mới đứng vững được đã nghe người kia hét lên:“Mau lấy nước! Mau lấy nước tới Chu phủ! Mau lấy nước!”Khói đen cách đó không xa dần cao lên, càng lúc càng dày...!Không xong rồi, Lan Cửu vẫn còn bên trong sao?Lúc này nàng không nghĩ đến điều gì khác, chỉ liều mạng chạy ngược lại với dòng người!Cửa Chu phủ mở rộng ra, nàng chỉ có thể nghe thấy tiếng gọi của người qua đường, nàng quyết định, nắm lấy một ít tuyết bỏ vào trong miệng túi, lao vào.Lửa cháy hừng hực có sức mạnh quét sạch thế giới, cắn nuốt mọi thứ trong Chu phủ.Ngọn lửa nuốt chửng thanh xà và cột trụ xưa khiến mái nhà không thể chịu được mà sụp xuống, nhưng trong trạch viện này chỉ có giọng nói của một mình Đại Tranh.Mọi thứ đều biến mất, nơi đã từng là chỗ dung thân của nàng và Lan Cửu, những bài văn thi từ mà hai người đã viết, các bản thảo ngày đêm nghiền ngẫm, những món đồ thủ công nàng làm lúc rảnh rỗi, quần áo định để năm mới mặc, mọi thứ hòa quyện với ngọn lửa biến thành tro tàn.“A Tranh...”Nàng tưởng là Lan Cửu, vừa mừng vừa lo nhìn xung quanh.Lại nhìn thấy tiểu lang quân rất ồn ào vừa rồi nằm trên mặt đất phủ đầy tro, khó khăn bò về phía nàng.“La Văn Chi? Sao ngươi lại đến đây!” Đại Tranh vội vàng đỡ hắn ta dậy, La Văn Chi giơ tay lên, trong tay hắn ta còn cầm một tờ giấy: “Ngươi...!Đồ của ngươi còn thiếu một trang, ngươi còn phải sửa lại...!Đừng vứt bừa bãi như vậy, còn muốn ta mang đến cho ngươi...”“Bây giờ không phải là lúc nói chuyện này, trước tiên ta đưa ngươi ra ngoài, ngươi kiên trì một chút!”.