Thân thể mảnh mai của cô gái đang phát run
Tựa như bay phất phơ, giống như chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi qua, cũng sẽ khiến cho cô bất đắc dĩ tung bay, phiêu bạc bất định, tìm không ra mặt đất ình bám rễ.
Thật sự là đáng thương!
Nhưng cũng không thể lay chuyển nửa phần tâm địa sắt đá của Gia Mậu.
Vô ý phát hiện ra chứng sợ độ cao của cô để lợi dụng, đối với anh mà nói, coi như là một thứ có ích nho nhỏ. Anh, sẽ không bỏ qua bất kỳ đả kích nào để có thể thuần phục cô! Mà lúc cùng với cô đọ sức, tạm thời trong sinh hoạt tăng thêm một niềm vui thú nho nhỏ thôi!
"Thời điểm tâm tình tôi tốt, có thể để cho cô phơi ở chỗ này ngắm trăng. Thời điểm tâm tình không tốt . . . . . ." Thân thể cao lớn nửa ngồi xuống, giống như người có địa vị cao lại đầu hàng nhân nhượng trước người có địa vị thấp, cái bóng âm u lãnh trầm bao phủ toàn bộ thân thể xinh xắn lanh lợi của Thất Dạ, nhả ra từng chữ: "Có lẽ, nên làm một cái xích đu. . . . . . Để cho cô đung đưa!"
Nghe được lời nói êm ái mà đầy đủ uy hiếp này, hai cánh tay nhỏ đang ôm lấy chân anh ta của Thất Dạ trong nháy mắt mềm nhũn, vô lực rủ xuống trên mặt đất.
Vốn là đêm qua bị gió lạnh thổi cả đêm, cô cũng sớm đã cả người vô lực mềm nhũn ra, mới vừa đột nhiên thấy mình lơ lũng giữa không trung, tinh thần mới bất ngờ lăn lộn trở lại. Hôm nay, cô hoàn toàn bị sự lãnh khốc vô tình của Gia Mậu đánh tới hỏng mất ——
Chỉ là, sâu trong nội tâm vẫn còn có một chút sức chiến đấu không chịu nhận thua, nhắc nhở cô, không thể cứ như vậy buông đao đầu hàng!
Không! ! !
Nghĩ tới đây, cô cắn chặt hàm răng, cố gắng ngẩng đầu ngưng mắt nhìn người đàn ông, thần thái trong mắt, đầy đủ u oán!
Mắt thấy cô trước sau như một vẫn không phục, con mắt sắc của Gia Mậu tối sầm lại, trong con mắt hẹp dài tô điểm bởi meeng mông ánh sáng, thoáng mang theo ánh sáng lạnh nguy hiểm nhộn nhạo tản ra.
"Thức thời, liền ngoan một chút!" Anh xoay ngược lại mu bàn tay dọc theo khuôn mặt cười hoàn mỹ như gốm sứ của cô gái nhẹ nhàng vỗ, keo kiệt lời nói, phát ra một đơn âm tiết: "Hiểu?"
Cô hiểu!
Nhưng đã hiểu, có tuân theo hay không, lại là một việc khác!
Thất Dạ Ngân cắn chặt răng "ken két".
Thật ra thì cô thật rất muốn cố gắng phản kháng, nhưng cũng biết rõ Gia Mậu tất nhiên là loại người nói được làm được, cho nên không dám lỗ mãng!
Nhảy dây trên ban công ở độ cao hai, ba trượng, còn không bằng trực tiếp dứt khoát lấy mạng của cô luôn đi!
Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của cô gái mang vẻ mặt đầy đủ quật cường, mắt trong sáng, đối với anh mang đầy vẻ chán ghét cùng xa cách. Trong đáy mắt cô có một tia ánh sáng mâu thuẫn giùng giằng, hoảng hốt trằn trọc, lại xua đi không được, khiến nét mặt cô, biến hóa muôn dạng!
Cô rất khổ sở, có thể trốn tránh không được thực tế giày vò ——
Hiểu cô đã bỏ đi chống cự, bắt đầu dần dần bị thuần phục bởi vị Chúa tể là anh, trong lòng Gia Mậu cũng không có lấy một tia sảng khoái, ngược lại mặt mày lây dính sâu kín ánh sáng lạnh. Giọng mũi của anh phát ra một tiếng hừ lạnh, đầu ngón tay chợt nắm lấy cánh tay Thất Dạ, túm lấy cô, vào phòng.
Ngón tay của anh, kiên cố giống như sắt thép, cơ hồ bấm nát da thịt cô. . . . . .
Thất Dạ cắn môi dưới, trong lòng tính toán, trước cứ miễn cưỡng tiếp nhận bá đạo của người đàn ông này, im hơi lặng tiếng một chút, sau tìm cơ hội chạy trốn.
"Thử ——"
"Bốp!"
Cửa phòng bằng thủy tinh thật dầy ở trước mắt mở rộng ra, thân thể Thất Dạ đồng thời bị ném vào trong bồn tắm rất lớn.
"A. . . . . ."
Thất Dạ thét chói tai.
Thân thể không phải là bởi vì rơi vào bồn tắm phải chịu bất kỳ đau đớn nào mà la lên, chỉ là, nước đá từ bốn phương tám hướng xâm nhập mà đến, giống như từng mũi tên nhọn xuyên thấu da thịt thấm vào cốt tủy, khiến thân thể cô từ cao xuống thấp như lọt xuống hầm băng!
Lạnh giá chí cực, lạnh muốn chết.