Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Huyết Ám - Chương 37: Bóng Lưng : truyenyy.mobi

Huyết Ám

Chương 37: Bóng Lưng




Thấy mọi người đã đi hết.

Lãnh Duật đánh mắt với Bạch Tử Hàn: "Cậu thấy sao?"
"Tôi thấy vụ án này có rất nhiều uẩn khúc! Chứng cứ cùng manh mối đến tận bây giờ đúng là có tính đột phá nhưng lại bị đứt gánh giữa chừng.

Đặc biệt là về cái tên viết luận văn về gia tộc ma cà rồng kia, tôi vẫn luôn có cảm giác người đó không thể nào không liên quan đến vụ án này.

Tất cả đều giống như có thứ gì đó đang lẩn quẩn ở giữa, làm chúng ta không thể liên kết vụ án này với nhau."
Bạch Tử Hàn bình tĩnh nói ra phán đoán của mình.

Với anh, vụ án này không huyết tinh giống như các vụ án phân thây khác, nhưng manh mối mấu chốt lại vẫn chưa xuất hiện, khiến tất cả tình tiết của vụ án bị đứt quãng, không liên kết lại với nhau.

Dường như cũng đồng tình với sự phán đoán của Bạch Tử Hàn, Lãnh Duật cũng gật đầu theo: "Đúng vậy! Hơn nữa rốt cuộc cách thức xác định mục tiêu của hung thủ là thế nào? Và mục đích của hắn là gì? Tôi không tin hắn ta chỉ đang hưởng thụ cách thức hành hung của mình."
Lời này của Lãnh Duật khiến hai mày Bạch Tử Hàn không khỏi nhíu chặt rồi như vô ý đưa mắt nhìn về người vẫn luôn im lặng kia.

Chỉ thấy Cố Tư Dạ không ngừng lẩm bẩm, tự hỏi chính mình như đang bước vào một thế giới riêng.

Bỗng nhiên cậu giơ tay đập lên bàn bộp một cái khiến cả hai người còn lại giật nảy mình.

"Sao vậy, tiểu Dạ?" Bạch Tử Hàn lo lắng hỏi.

"Hàn, em biết rồi! Biết rồi!" Cố Tư Dạ đập liên tục vào tay của Bạch Tử Hàn, hào hứng nói: "Hàn, sao hôm nay em lại ngốc như vậy chứ!".

Tìm truyện hay tại == tru mtruyen.or g ==
Thấy Cố Tư Dạ quá khích, Bạch Tử Hàn vội vàng giữ tay của cậu lại, vỗ về: "Tiểu Dạ, bình tĩnh, bình tĩnh, em phát hiện ra gì rồi?"
Cố Tư Dạ nhìn Bạch Tử Hàn rồi nhìn Lãnh Duật, sau đó lại dời tầm mắt ra xa: "Hàn, em đã biết cách thức hung thủ xác định mục tiêu và danh tính của hắn.

Là Bath, chắc chắn là Bath."
"Bath?"
"Bath?"
Bạch Tử Hàn và Lãnh Duật đồng thời lên tiếng.

"Phải!" Cố Tư Dạ trịnh trọng gật đầu, "Một hung thủ có khả năng dùng dao cao siêu, đến cả chị Tuyết cũng khen ngợi hắn là một người có kinh nghiệm lẫn kiến thức về giải phẫu.

Một hung thủ tự tin đến mức có thể ra tay giết người liên tục trong một tháng mà không hề e ngại cảnh sát.

Một hung thủ có thể tiếp xúc được với mặt nạ ma cà rồng, với người yêu của những thành viên trong câu lạc bộ, với văn hóa truyền thống của ma cà rồng.

Một hung thủ có thể mê hoặc các nạn nhân, khiến nạn nhân phản bội chính người bạn trai của mình.

Chỉ có hắn, người phù hợp với toàn bộ các điều kiện."
"Tối nay, sau khi đến câu lạc bộ ma cà rồng, em đã hơi nghi ngờ hắn, bởi vì theo như những gì mà các thành viên khác trong câu lạc bộ nói, hằng năm Bath sẽ tổ chức một buổi tiệc lớn, gọi là lễ thành niên của ma cà rồng.

Trong ngày đó, các thành viên phải dẫn người yêu của mình tới, để giới thiệu với mọi người trong câu lạc bộ, và sẽ quyết định có biến đổi người yêu của mình không.

Đó là một nghi lễ rất phổ biến khi xác định bạn đời của ma cà rồng."
"Hắn là người duy nhất có thể tiếp xúc với toàn bộ nạn nhân mà không sợ bị nghi ngờ."
Bạch Tử Hàn chớp chớp mắt một cái, trầm mặc một lát để nhớ lại toàn bộ tất cả những thông tin của Bath, đúng là hắn ta từng nhắc đến trước đây đi du học có từng nghiên cứu sơ qua về y học nhưng chưa hề nói bản thân có học giải phẫu.

Anh nhìn vẻ mặt hào hứng của người yêu nhà mình, khó hiểu hỏi: "Tại sao em lại chắc rằng hắn ta có khả năng dùng dao cao siêu?"
Cố Tư Dạ vẫn chưa hết vui vẻ, nói: "Là chị Tuyết, chính chị ấy đã nhắc nhở em, cách cầm đồ và bàn tay của Bath đều nói lên một điều hắn rất thường xuyên dùng dao, hơn nữa mấy thói quen nhỏ nhặt của hắn ta đều chỉ có người đã quen tiếp xúc với phòng giải phẫu mới có thể tạo thành."
"Vậy còn cách thức xác đinh mục tiêu của hung thủ?" Lãnh Duật tiếp tục nhíu mày tò mò.

"Bóng lưng, tất cả khuôn mặt của nạn nhân và hoàn cảnh xung quanh đều của họ đều không có đặc điểm chung nào giống nhau.

Nhưng em đã từng thấy qua bóng lưng của nạn nhân thứ nhất và nạn nhân thứ sáu trong bức ảnh mà đội mình thu thập, bóng lưng của họ hoàn toàn giống nhau.

Khung xương sau lưng của bọn họ có độ dài nhất định, kích thước cũng gần như trùng khớp."
Sau khi nghe xong phân tích của Cố Tư Dạ, cả Bạch Tử Hàn và Lãnh Duật đều dùng ánh mắt ngây ngẩn nhìn cậu.

Lãnh Duật thì như cảm thấy bản thân bấy lâu nay đang làm việc với một thành viên không phải con người?
Thử hỏi có người nào có thể nhớ được bóng lưng của người khác, trong khi chỉ mới nhìn qua ảnh mới một lần?
Còn Bạch Tử Hàn thì vui mừng cùng tự hào vì con người xuất sắc kia chính là người yêu của mình.

Đến khi Cố Tư Dạ khụ khụ vài tiếng hai người kia mới hồi phục tinh thần.

"Được rồi.

Hiện tại điều quan trọng nhất chính là xác định nguyên nhân gây án của hắn?" Cố Tư Dạ từ tốn nói.

Rồi dường như còn có chỗ nào vẫn chưa khơi thông mà đột nhiên lắc lắc tay áo của Bạch Tử Hàn.

"Hàn...!anh có cảm thấy bất an hay khó hiểu chỗ nào không? Sao đột nhiên em lại cảm thấy có điều gì đó xấu xa đang sắp sửa ập tới!"
Vẻ mặt của Cố Tư Dạ đột nhiên từ vui mừng chuyển sang lo âu khiến cho Bạch Tử Hàn không khỏi suy nghĩ sâu xa.

Nhưng thật sự hiện tại anh không hề có cảm giác bất an hay lo lắng nào giống như những vụ án nguy hiểm lúc trước.

Bạch Tử Hàn lắc đầu, đặt bàn tay đang nắm ống tay áo của Cố Tư Dạ vào tay mình, đang định chấn an cậu một chút.

Thì lúc này, Lãnh Duật nãy giờ im lặng nhìn bọn họ lại mở miệng, đáy mắt phủ một màu u tối, giọng nói lạnh như băng: "Tư Dạ, có phải cậu cảm thấy bóng lưng đó rất quen thuộc, rất giống người trong đội đúng không?"
"Phải." Được Lãnh Duật nhắc nhở, Cố Tư Dạ cuối cùng cũng nhớ đến tại sao bản thân lại có cảm giác bồn chồn lo âu như vậy.

Cậu cố gắng so sánh bóng lưng của tất cả thành viên nữ trong đội với bóng lưng của nạn nhân.

Từ Hàn Như của đội pháp y đến Lục Thư Hàm của đội pháp chứng và cả Từ Tranh của đội mình nhưng không có người nào trùng khớp với bóng lưng kia...!
Khoan...!khoan đã.

Vẫn còn một người...!
Là chị...!chị Tuyết...!
Nghĩ đến khả năng này, khuôn mặt của Cố Tư Dạ trông cực kì khó coi, hai mắt không thể tin được nhìn Bạch Tử Hàn.

Dường như đọc được suy nghĩ của cậu, sắc mặt Lãnh Duật và Bạch Tử Hàn đều âm trầm, bất quá vẫn ngồi đợi lời xác nhận từ chính miệng của Cố Tư Dạ.

"Là chị ấy!" Cố Tư Dạ lo lắng thốt ra ba chữ.

Cậu vừa dứt lời, đã thấy Lãnh Duật lấy điện thoại ra gấp gáp nhấn số.

Thế nhưng lại không có ai trả lời cuộc gọi của anh.

Thấy vậy, Bạch Tử Hàn cũng nhanh chóng liên lạc thử, bất quá vẫn là tiếng báo quen thuộc của tổng đài ở đầu dây bên kia.

Điều này càng khiến ba người Bạch Tử Hàn, Lãnh Duật và Cố Tư Dạ lo lắng hơn.

Trong khi, Lãnh Duật liên tục gọi điện thoại hy vọng có thể nhận được phản hồi của cô thì Bạch Tử Hàn lại gọi cho Rich hỏi tung tích của chị mình, nhưng thất vọng là chỉ nhận lại hai chữ không biết, Rich nói từ khi đi chung với anh, Bạch Tịnh Tuyết vẫn chưa liên lạc hay có thông báo gì.

Hai tay Bạch Tử Hàn theo lời nói của Rich mà càng dùng lực nắm chặt điện thoại, rồi cúp ngang máy.

Đúng lúc này, Tinh Tinh ở ngoài bỗng chạy thẳng vào phòng, hốt hoảng nói: "Sếp, tụi em vừa mới bắt đầu điều tra về câu lạc bộ ma cà rồng kia thì nhận được tin người sáng lập câu lạc bộ, Bath, đã biến mất không thể liên lạc được."
Bạch Tử Hàn chớp mắt, sắc mặt âm trầm: "Lập tức điều động tất cả nhân lực, lục soát toàn thành phố, bằng bất cứ giá nào cũng phải tìm được Bath.

Hắn chính là tên sát nhân ma cà rồng chúng ta đang tìm..."
Tới đây, anh hơi ngừng lại, quan sát vẻ mặt nguy hiểm của Lãnh Duật ở đối diện, đợi một lúc mới nói ra tình huống xấu nhất: "Hơn nữa có khả năng trong tay hắn đang có con tin, mà chính xác hơn con tin đó là chị Tuyết."
Nghe được tin tức động trời, Tinh Tinh vốn còn đang hoang mang suy nghĩ Bath là sợ tội bỏ trốn, nào ngờ đội trưởng nhà mình còn suy đoán đội viên của bọn họ ở trong tay hung thủ, càng khiến cậu bất ngờ hơn.

Nhận thấy tình huống hiện tại đặc biệt nguy cấp, Tinh Tinh hô một tiếng rõ rồi lập tức chạy đi thông báo với tất cả thành viên còn lại..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.