Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Trùng Sinh Chi Nha Nội - Chương 700: Khách lấn át chủ : truyenyy.mobi

Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 700: Khách lấn át chủ




Truân Chí Quang tính cách khá nóng, nhưng người thì béo, lại trời sinh có khuôn mặt tươi cười, cho dù lúc này đầy một bụng tức, nhưng mặt vẫn tươi hơn hớn:
- Ha ha, Lục huyện trưởng không cần phải nổi giận, tôi đâu có phủ định đề án chính thức của chính phủ huyện. Tôi chỉ nói đầu năm huyện ủy đã đưa ra văn kiện, có quy định chính xác rồi, Lục huyện trưởng đầu cần phải làm cái đề án chính phủ gì nữa? Sự lãnh đạo của đảng phải kiên trì, đó là một trong bốn vấn đề nguyên tắc cơ bản.

Truân Chí Quang nói lời này rất lợi hại, lôi ngay vấn đề tới độ cao nguyên tắc cơ bản.

Lục Hương Mai khựng lại, mặt càng đỏ hơn.

Lời này không tiện phản bác.

Cô ta "kiên trì đấu tranh" cũng phải chú ý sách lược, không thể kinh xuất, thân là lãnh đạo chủ yếu của huyện, kiên trì sự lãnh đạo của đảng là điều không thể quên.

Như Truân Chí Quang nói, đây là nguyên tắc cơ bản.

Tuy nói hiện giờ không phải thời kỳ đại loạn, không khí chính trị đã nới lỏng hơn rồi, nhưng loại sai lầm này không thể mắc phải, hơn nữa cũng không cần thiết.

Lục Hương Mai bình tĩnh lại, đổi sang nụ cười nói:
- Truân trưởng phòng, đương nhiên là tôi hiểu rõ phải kiên trì sự lãnh đạo của đảng, không phải chúng ta đang thảo luận sao, các đồng chí đều có thể thoải mái ý kiến, đề án này của chính phủ huyện không mâu thuẫn với văn kiện của huyện ủy, mọi người có thể coi như một sự bổ xung cho văn kiện của huyện ủy đi, như Liễu bí thư thường dạy mọi người, quan trọng là phải làm chuyện thực sự cho quần chúng.

Các thường ủy ngạc nhiên nhìn Lục Hương Mai.

Ha ha hiện giờ ngay cả Lục huyện trưởng cũng luôn mồm Liễu bí thư đã rồi, xoay chuyển hơi nhanh đó.

Nhưng Lục huyển trưởng đúng là biết co biết duỗi.

- Tôi có rằng đường lối của Lục huyện trưởng không tệ, làm việc thực sự vì quần chúng phù hợp với tôn chỉ nhất quán của đảng ta, cũng phù hợp với lời dạy của Liễu bí thư.
Tào Xuân Thu luôn kín tiếng đột nhiên phát biểu.

Phòng hội nghị lặng ngắt, mọi người đều nhìn chăm chăm vào Tào Xuân Thu.

Vì lai lịch của Tào Xuân Thu không đơn giản, thân tín bên người tỉnh trưởng, nếu như không phải huyện Ninh Bắc có Liễu nha nội thì, ở bất kỳ huyện nào cũng rất nổi bật, ai cũng phải nể mặt ba phần.

- Đồng chí Xuân Thu, đừng nhắc tới lời dạy của tôi nữa, mọi người là đồng chí trong một ban, chỉ phân công công việc khác nhau mà thôi, không thể nói là ai dạy ai.
Liễu Tuấn mỉm cười, bình thản nói, ánh mắt trở nên nghiêm khắc liếc qua mặt các thường ủy một lượt, mọi người liền bất giác ưỡn thẳng người dậy.

Câu "lời dạy của Liễu bí thư" không nên xuất hiện thường xuyên trên cuộc họp thường ủy.

Sao nào, Liễu Tuấn cậu muốn người người sùng bái rồi hả?

Còn kém lắm!

- Liễu bí thư luôn có tầm nhìn toàn cục, nhìn xa trông rộng, là tấm gương của chúng tôi mà.
Tào Xuân Thu sắc mặt không đổi, tiếp tục mỉm cười nịnh nọt, đồng chí Tào Xuân Thu trước kia làm việc trong ban thư ký chính phủ tỉnh, nên những lời thế này nói thuận miệng lắm rồi.

Liễu Tuấn hơi cau mày lại nhưng không nói gì.

Động tác này của Liễu Tuấn, Tào Xuân Thu có nhìn thấy nhưng lại giả vờ không thấy, mỉm cười nói:
- Tôi cho rằng trước đó huyện ủy đưa ra quyết định kia, khẳng định cũng nghĩ tới tài chính chi tiêu không đủ, cho nên mới định ra hạn hai năm, chia thực hiện từng phần. Nếu như kế hoạch của Lục huyện trưởng thực sự có thể tiến hành, tôi đề nghị mọi người thảo luận đề án này.

Chu Quốc Trung ngồi ở phía đối diện hắn miệng nhếch lên thành một nụ cười.

Người trong cơ quan lớn đi ra, quả nhiên là khác biệt.

Vừa giúp Lục Hương Mai, vừa phân giới tuyến rõ ràng, là kế hoạch của Lục Hương Mai mà không phải của huyện chính phủ.

Phương án này Tào Xuân Thu không hề biết trước, nên phải làm việc cẩn thận.

Liễu Tuấn gật đầu:
- Ý kiến của đồng chí Xuân Thu không tệ, mọi người hãy xét vấn đề từ góc độ có lợi cho triển khai công tác đi. Vậy đồng chí Xuân Thu thấy đề án này của huyện chính phủ thế nào?

Liễu bí thư ung dung đổi lại thành "đề án của huyện chính phủ"

Đây là cuộc họp thường ủy, chỉ có thể thảo luận đề án của tổ chức, sao có thể xen cá nhân vào.

Dù là đề án do Liễu Tuấn đưa ra cũng là đại biểu cho tổ chức, không phải cá nhân.

Nếu không chẳng lẽ Liễu Tuấn thao túng cuộc họp thường ủy nhắm vào một nữ đồng chí hay sao?

Tào Xuân Thu nếu đã lên tiếng, thì đã chuẩn bị sẵn rồi, liền cười nói:
- Tôi cho rằng Lục huyện trưởng đại biểu chính phủ đưa ra đề án này cũng có tính khả thi nhất định, toàn huyện chúng ta hiện giờ có 17 triệu tiền hóa đơn tạm, văn kiện ban đầu huyện ủy quy định, năm nay thu thuế lương thực mùa hè, đổi thành bốn triệu hóa đơn tạm, mùa thua lại thêm bốn triệu nữa, năm sau cũng như vậy, thế là hai năm có thể thực hiện xong hóa đơn tạm, Nếu như thực hiện hết ở năm nay chúng ta phải tập trung 8 triệu đồng mới không làm ảnh hưởng tới các hạng mục kiến thiết kinh tế, ý kiến của tôi là tình thử xem.... Ừm.. Ví dụ xưởng xoong nồi kia, kỳ thực đã ngừng sản xuất rồi, chỉ có một ít nhân viên ở lại coi giữ xưởng, loại công xương như thế kỳ thực không thể tiếp tục vận hành nữa, cho nên tôi đồng ý đem bán.

Tào Xuân Thu thong thả nói, thái độ tương đối rõ ràng.

Mọi người đều nghe rất chăm chú, bao gồm cả Liễu Tuấn.

Thạch Trọng hỏi:
- Vậy nếu như công xưởng không có giá trị thì ai sẽ đi mua nó?

Hắn trước kia là phó huyện trưởng, đối với tình huống các công xương này còn hiểu rõ hơn Tào Xuân Thu.

Tào Xuân Thu nói:
- Thạch bí thư đang thử tôi đây mà, ha ha , tôi nghĩ Thạch bí thư nhất định hiểu rõ, chỗ đáng tiền của xưởng này không phải là thiết bị cũng như nhà xưởng cũ nát của nó, mà là đất của nó.

Tào Xuân Thu mở sổ ra, nhìn con số bên trong đọc:
- Xưởng xoong nồi đá nằm cạnh trạm xe lửa huyện, nơi đó tập trung nhiều người buôn bán, huyện đang chuẩn bị khai phá một trung tâm thương nghiệp mới ở gần đó, đất của xưởng xoong nồi có giá trị thương nghiệp rất cao, diện tích mặt bằng là tmá nghìn bốn trăm năm mươi mết vuông, dựa theo giá 1 mét 150 đồng mà tính có thể bán được chừng 1 triệu ba trăm ngàn.

Xem ra hắn cũng có chuẩn bị, hiểu rất rõ đề án kia của Lục Hương Mai.

- Như vậy nhân viên và công chức nghỉ hưu của xưởng thì làm như thế nào?
Thạch Trọng một lần nữa chất vấn.

- Công chức hiện có thì phân dòng, người nào đã kinh doanh không cần quản nữa, để tự tìm đường ra, còn lại có thể chi tới những xí nghiệp khác. Còn về phần công nhân nghỉ hưu, thì phải đảm bảo lương hưu, phương diện tại chính cũng có mảng công năng này.
Tào Xuân Thu thuận miệng đáp.

Thạch Trọng gật đầu không nói gì thêm nữa.

Kỳ thực khi hắn còn làm phó huyện trưởng đã nhiều lần cùng Liễu Tuấn tham khảo vấn đề này, đáp án của Tào Xuân Thu xem như là lời giải đúng.

Truân Chí Quang nói:
- Một triệu ba vẫn còn chưa đủ.

Tào Xuân Thu đáp:
- Xương công cụ, xưởng kim khí mấy nhà xưởng này nếu như cũng xử lý như vậy cơ bản có thể gom được bảy triệu, thực hiện toàn bộ hóa đơn tạm trong năm nay hẳn là có thể làm được.

Hắn nói chuyện thủy chung không nhanh không chậm, giọng nói không vang, nhưng ngữ điệu rõ ràng.

Lục Hương Mai xen mồm vào:
- Chỉ riêng dựa vào bán đất chỉ là một phương diện, ý tứ của chính phủ huyện nếu như có thể tìm được nhà đầu tư tiếp nhận công xương này tiếp tục hoạt động, thì vấn đề công nhân viên có thể giải quyết được một phần.

Thấy Tào Xuân Thu nói lưu loát, Lục Hương Mai đột nhiên ý thức được chuyện không lành, cô ta mới là huyện trưởng, thế mà các vấn đề cứ do phó huyện trưởng giải đáp thì không thỏa đáng lắm.

Có lẽ Liễu Tuấn và Thạch Trọng đang cố ý dùng phương thức này làm suy yếu huyện trưởng, đồng thời tăng thâm ngăn cách giữa mình và Tào Xuân Thu đây.

Nghe Lục Hương Mai nói Thạch Trọng lại mỉm cười, mang theo chút chế nhạo.

Những công xưởng này, nhà xưởng ách nát, thiệt bị cũ rỉ, làm ra toàn là sản phầm hết thời, càng chẳng nói gì tới tích lũy kỹ thuật, có nhà đầu tư nào bại não mới tới rót tiền cho nó hoạt động, có thì người ta cũng chỉ nhìn trúng đất của nó.

Nếu như tìm được người hợp tác như thế, thì Liễu Tuấn đã tiến hành từ thời làm huyện trưởng rồi, sao còn đợi tới ngày hôm nay?

Liễu Tuấn tiếp tục phát huy chế độ tập trung dân chủ, mỉm cười nói:
- Các đồng chí có ý kiến gì thì bán bạc đi.

Bỏ qua vấn đề khác thì chuyện này biến thành đề án kinh tế thuần túy, các thường ủy khác mỗi người quản một việc, không muốn xen vào chuyện này, mọi người thuận theo ngữ khí của Liễu Tuấn, nói những lời quan tâm tới quân chúng, ánh mắt thì theo dõi Liễu Tuẫn xem y định đoạt chuyện này như thế nào?

Liễu Tuấn uống một ngụm trà rồi mới thong thả nói:
- Mấy xí nghiệp quốc hữu xử ý như thế nào là một vấn đề tương đối phức tạp, không thể dựa vào mua bán đơn thuần để giải quyết, phải suy nghĩ toàn diện hơn, nếu không giải quyết xong vấn đề hóa đơn tạm sẽ lại nảy ra vấn đề khác. Đương nhiên đường lối của đồng chí Hương Mai và chính phủ huyện là đáng khẳng định, thế này đi, đồng chí Hương Mai, đồng chí Xuân Thu, cuộc họp này chưa vội ra quyết định, hai đồng chí trở về triệu các đồng chí phụ trách chính phủ khác thương thảo cho kỹ, đưa ra một phương án toàn diện, tính khả thi cao, rồi mọi người thảo luận tiếp.

Một câu nói nhẹ nhàng đã định việc này là vấn đề thuần kinh tế, không phù hợp với văn kiện của huyện ủy, đồng thời bất giác đem Lục Hương Mai và Tào Xuân Thu xếp ngang nhau, tiếp tục tước giảm địa vị của Lục Hương Mai.

Lục Hương Mai và Tào Xuân Thu đều gật đầu đồng ý, nhưng trong mắt Lục Hương Mai lại ánh lên vẻ oán hận.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.