Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Trùng Sinh Chi Nha Nội - Chương 537: Khó khăn của Nghiêm Ngọc Thành : truyenyy.mobi

Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 537: Khó khăn của Nghiêm Ngọc Thành




- Cậu không ở huyện Ninh Bắc chạy tới đây làm cái gì?
Nghiêm Ngọc Thành nhìn Liễu Tuấn chằm chằm, lời nói nghiêm khắc, vẻ mặt rất bất thiện.

Liễu Tuấn gãi đầu.

Trước kia không phát hiện ra Nghiêm Ngọc Thành có cái tính "giận cá chém thớt" này.

Không ngờ Nghiêm Phi không chịu, vô duyên vô cớ mắng Tiểu Tuấn cho dù là cha mình cũng không được, tiểu cô nương cong môi, không hài lòng nói:
- Ba làm sao thế?

Nghiêm Ngọc Thành "hừm" một tiếng, không nói lời nào đi thẳng vào trong thư phòng.

Liễu Tuấn liền cười với Nghiêm Phi, đi theo sát đằng sau.

Nghiêm Phi không yên tâm, cũng đi vào theo.

Giải Anh ở phía sau nói:
- Phi Phi, cha con và Tiểu Tuấn nói chuyện công việc, con vào làm gì?

- Con phải vào, không cho ba vô duyên vô cớ mắng Tiểu Tuấn.

Giải Anh cười lắc đầu.

Người ta nói con gái hướng ngoại, xem ra chẳng sai chút nào.

Trong thư phòng, Nghiêm Ngọc Thành ngồi trên ghế sô pha hút thuốc, vẫn cứ cứ mặt mũi khó đăm đăm, Liễu Tuấn *** ton đi pha trà.

- Tiểu Tuấn, anh ngồi đi, để em pha.

Nghiêm Phi liền đi tới giúp, công nhiên "trợ oai" cho bạn trai.

Nghiêm Ngọc Thành lại hừ một tiếng.

Cái chức bí thư tỉnh ủy này làm rất không thuận lợi, có hơi hướng "nguy hiểm bốn bề" , hiện giờ về nhà ngay cả cô con gái rượu nghe lời nhất ngoan ngoãn nhất cũng muốn "tạo phản", bảo Nghiêm đại nhân sao mà không tức?

Đối với sự tức giận của Nghiêm Ngọc Thành, Liễu Tuấn hiểu rõ, là không muốn Nghiêm Phi lúc này vào "thêm loạn", nhưng Phi Phi đã vào rồi, muốn "đuổi" cô ra càng không ổn.

Dẫm phải chỗ yếu của Nghiêm thư ký, ông tức là cũng phải.

Liễu Tuấn không có cách nào, đành ngồi yên làm "lão gia" cho Nghiêm Phi tự bận rộn.

Nghiêm Phi pha trà cho hai người xong nhìn ngó xung quanh, không thấy có gì để ăn liền cười nói:
- Hai người ngồi nhé, con đi cắt dưa hấu.
Nói rồi cũng chẳng đợi cả hai nói gì, bước nhẹ ra ngoài.

Cũng chỉ có Liễu Tuấn được đãi ngộ thế này.

Người khác, dù có là cán bộ cực kỳ thân tín của Nghiêm Ngọc Thành, có thể tiến vào thư phòng của Nghiêm bí thư đã là đãi ngộ cực cao rồi, ai chẳng hết sức dè dặt, đêu còn muốn ăn dưa hấu gì nữa.

Có mà để trước mắt cũng chẳng dám cắn một miếng.

Nghiêm Phi vừa đi, Liễu Tuấn liền cười cợt nói:
- Bác Nghiêm, bác có cô con gái như vậy cũng nên biết thấy đủ đi, đừng nghiêm mặt nữa.

Người này da mặt dày, cũng chẳng thèm để ý bị ăn chửi hay không.

- Hừm, còn chẳng phải là nuôi lớn không công cho cậu sao? Thằng tiểu tử đã được lời còn làm ra vẻ.
Nghiêm Ngọc Thành vẫn rất khó chịu.

Lời này có lý!

Liễu nha nội tài đức gì mà ngồi không hưởng phúc?

Liễu Tuấn gãi đầu, cười nói:
- Ở tỉnh bác gặp chuyện gì không vừa ý sao? Còn phải thảo luận riêng với Trương tỉnh trưởng

Trước mặt Nghiêm Ngọc Thành, Liễu Tuấn cực kỳ thả lỏng, lời gì cũng dám nói, chưa từng kiêng kỵ gì.

Nghiêm Ngọc Thành lại "hừm" một tiếng, chỉ hút thuốc, song sắc mặt rõ ràng đã thừa nhận lời nói của Liễu Tuấn.

- Cháu nghe nói Quách thư ký của thị ủy Hãn Hồ lần này lại có chút điều động?
Liễu Tuấn thăm dò.

Quách Kỳ Lương là bí thư tiền nhiệm của đoàn tỉnh ủy, nghe nói được một đại lão trong bảy vị lãnh đạo hàng đầu khá là vừa lòng, vị đại lão đó, trong đại hội đảng toàn quốc khóa này từ bí thư đảng ủy thư ký tiến thẳng vào tầng cấp lãnh đạo tối cáo, nếu như không có gì bất ngờ, dựa theo tr nhớ kiếp tướng của Liễu Tuấn, vị đại lão này mười năm sau sau sẽ làm thủ trưởng số một, trươc kia làm hiệu trưởng trường học đoàn trung ương, Quách bí thư chính là học sinh của ông.

Trước đó không lâu tỉnh có lời đồn, nói Quách bí thư rất có khả năng điều chỉnh.

Hãn Hồ là một trong thương hiệu lâu năm của tỉnh, nằm nơi xung yếu phía bắc của tỉnh, bất kể là từ tổng sản lượng kinh tế hay kiến thiết thành thị, xưa nay luôn chen chân vào năm thành thị hàng đầu, ở trong tỉnh có thể coi là khá có thực lực.

Vị trí của Quách bí thư nếu như điều chỉnh tất nhiên là phải tiến thêm một bước.

Nhưng tỉnh chính phủ đầu năm mới điều chỉnh đổi nhiệm kỳ trong quy mô lớn, hiện giờ lãnh đạo cấp phó đều đã có nhiệm vụ, Quách bí thư nếu điều chỉnh, trong thời gian ngắn thực sự khó mà tìm được vị trí thích hợp.

Nghiêm Ngọc Thành liếc Liễu Tuấn một cái không nói gì.

Ông biết tên tiểu tử này xưa nay tin tức linh thông, tuy chỉ là viên quan nhỏ vùng hẻo lánh, nhưng đối với chuyện chính trị của tỉnh thậm chí tầng cấp cao hơn đều cực kỳ mẫn cảm.

Liễu Tuấn biết mình đoán đúng rồi, nên tự hiểu ra nguyên nhân Nghiêm Ngọc Thành khó chịu.

Thủ trưởng số một dự bị chính là một trong số đầu não của hệ phái Nghiêm Ngọc Thành tham ra, là người phát ngôn đại diện cho phái hệ, cũng là hậu thuẫn của Nghiêm Liễu, nếu vị đại lão này đã nhìn trúng Quách bí thư, Nghiêm Ngọc Thành tất nhiên phải nghĩ cách "hoàn thành nhiệm vụ".

Như thế Nghiêm Ngọc Thành gặp phải hai chuyện khó khăn.

Thứ nhất, nếu như Quách Kỳ Lương không điều ra ngoài, thì phải tiến bộ trong tỉnh, thường ủy tỉnh ủy thì tạm thời không thể an bài vào được, chỉ có thể tính tới tỉnh chính phủ. Tỉnh chính phủ hiện giờ có Trương Quang Minh khống chế chặt chẽ, sao có thể dễ dàng cho người của Nghiêm Liễu hệ chen vào được? Cho dù là một phó tỉnh trưởng xếp hàng chót thì Trương Quang Minh cũng không vui, dù sao cũng có tiếng nói khác bên trong mà.

Còn về phần thăng chức tới đại hội đại biểu nhân dân, thì Quách Kỳ Lương hơn bốn mươi tuổi, không thể sử dụng cán bộ trung niên đang tuổi sung sức như vậy được, mà cũng là làm trái với ý kiến của thủ trưởng.

Cho nên, Nghiêm Ngọc Thành phải đưa được Quách Kỳ Lương vào tỉnh chính phủ, một là "hoàn thành nhiệm vụ", hai là tăng cường thực lực của hệ phái.

Tuy nói phân công cán bộ cấp phó tỉnh, quyền lực ở trung ương, nhưng nếu như hai người đứng đầu tỉnh không thông nhất ý kiến, cưỡng ép an bài vào sau này chắc chắn sẽ bất lợi cho việc Quách Kỳ Lương triển khai công tác, vậy thì đó không phải là trong dụng nữa, mà là ngoài thăng nhưng trong hạ rồi.

Đây là nguyên nhân thứ nhất Nghiêm Ngọc Thành đau đầu.

Còn nguyên nhân thứ hai là một khi Quách Kỳ Lương điều đi, chức bí thư thị ủy Hãn Hồ sẽ thuộc về ai?

Hãn Hồ cũng được xem như "phạm vi thế lực truyền thống" của Liêu hệ, khi Liêu Khánh Khai còn tại vị, Quách Kỳ Lương cùng thị trưởng Hãn Hồ là Mai Ngạo Hàn đều từ cấp dưới của Liêu Khánh Khai mà lên, bí thư và thị trưởng đều là nòng cốt của Liêu hệ, ban bệ của Hãn Hồ tương đối đoàn kết, đồng lòng hợp lực kiết thiết, nên những năm qua Hãn Hồ phát triển rất được, trong tỉnh ngày càng có sức nặng lớn hơn.

Quách Kỳ Lương điều đi, Nghiêm Ngọc Thành đương nhiên hi vọng Mai Ngạo Hàn thuận theo trình tự thay thế, trở thành bí thư thị ủy.

Trước kia khi Tiết Bình Sơn cách chức, Mai Ngạo Hàn vì mới làm thị trưởng không lâu, kinh nghiệm không đủ, không tranh giành, Liêu Khánh Khai liền điều Quách Kỳ Lương tới Hãn Hồ tọa trấn để tiếp tục đảm bảo quyền khống chế.

Hiện giờ Mai Ngạo Hàn đương nhiên không còn tồn tại vấn đề kinh nghiêm chưa đủ nữa.

Dưới tình huống bình thường do hắn thay thế là điều hợp lý nhất.

Nhưng đương nhiên hai phái thế lực lớn khác ở trong tỉnh chẳng dễ nói chuyện như thế, nhất là Trương Quang Minh.

Cái gì chứ, Quách Kỳ Lương cố chen chân vào tỉnh chính phủ chưa tính, Mai Ngạo Hàn lại còn thay thế theo tiền nhiệm, chuyện ngon lành thuộc về nhà họ Nghiêm hết, không có người ta một chén canh nào sao?

Nếu Nghiêm Ngọc Thành đưa ra đề nghị này, đừng nói khó thông qua cuộc họp thường ủy, mà trong cuộc họp phòng bí thư chỉ sợ cũng gặp trở ngại.

- Khó đấy!
Liễu Tuấn suy nghĩ mmột lúc rồi lắc đầu.

- Còn cần phải nói sao!
Nghiêm Ngọc Thành càng thêm khó chịu.

Vốn cho rằng tên tiểu tử này sẽ có "diệu kế", không ngờ cũng nói "khó", có điều Nghiêm đại bí thư sau khi nổi giận lại có chút buồn cười, hình như mình chẳng trách tên tiểu tử này được, chuyện mà mình còn thấy khó làm, bằng vào cái gì mà tên tiểu tử thối này nhất định phải có "diệu kế".

Liễu Tuấn cười nói:
- Nếu như không năm chắc phần thằng, không bằng xem tình thế rồi hãy nói vậy.

Nghiêm Ngọc Thành nhướng mày lên:
- Thằng tiểu thư nói thật nhẹ nhàng.

Liễu Tuấn cầm chén trà lên uống, cười gượng.

Liễu Tuấn nói câu này đúng là hơi thoải mái rồi.

Thủ trưởng đưa ra " đề bài" này, với thủ trưởng mà nói, không chỉ đơn giản là thăng Quách Kỳ Lương lên một cấp, mà có một phương diện rất quan trọng khác, là khảo sát năng lực nắm giữ tỉnh của Nghiêm Ngọc Thành.

Chuyện này nếu để quá lâu, chắc chắn làm Nghiêm Ngọc Thành mất trọng lượng trước mặt thủ trưởng.

Phải biết Nghiêm Ngọc Thành được bồi dưỡng là nhân vật cầm đầu hệ phái đời thứ hai, nếu như tất cả thuận lợi, tương lai sẽ thành trợ thủ đắc lực của thủ trưởng, hiện giờ thân là bí thư tỉnh ủy lại không kiểm soát được địa bàn, điều này bất kể thế nào nói cũng không xuôi được.

Đương nhiên là anh cũng có thể nói, hiện giờ cục diện tỉnh phức tạp, chuyện không dễ làm.

Vậy thì hỏng hẳn rồi.

Chính như khi Nghiêm Ngọc Thành vừa mới lên làm bí thư tỉnh ủy, đã nói với Liễu Tuấn:
- Cháu cho rằng cấp trên để ta làm bí thư tỉnh ủy, là ngồi không hưởng thành tích chắc.

Nếu không có chút khó khăn thì ai chẳng làm bí thư tỉnh ủy được, cần gì cứ phải là Nghiêm Ngọc Thành chứ?

Hai người đều cau mày lại không nói.

- Ăn dưa hấu nào.

Nghiêm Phi bưng đĩa dưa hấu vào, bên trên là nửa quả dưa hấu ướp lạnh, cắt thành từng miệng nhỏ, bỏ vỏ, bên trên mỗi miệng cắm một cái tăm, rất vừa miệng, để khỏi phải cắn tới nước chảy dầm dề thành ra khó coi.

- Ba, ăn dưa hấu đi!

Cho dù Nghiêm Phi "không vừa lòng" bố mình trút giận lên Liễu Tuấn, nhưng khi ăn dưa hấu vẫn không quên quy củ, trước tiên tủm tỉm cười đưa một miếng dưa hấu đỏ chót cho Nghiêm Ngọc Thành trước.

Nghiêm Ngọc Thành mỉm cười nhận lấy cho vào miệng.

- Tiểu Tuấn, anh cũng ăn đi.
Nghiêm Phi lại đưa một miếng dưa hấu đỏ tươi cho Liễu Tuấn.

Liễu Tuấn cười cầm lấy cái tăm, nhưng lại đưa miếng dưa hấu tới trước miệng Nghiêm Phi, cô liền cười duyên cắt lấy, ăn rất ngon lành.

Không ngờ Nghiêm bí thư lại khó chịu, "hừ" một tiếng nói:
- Chỉ biết nịnh nọt lấy lòng gái.

Liễu Tuấn vội bỏ một miếng dưa hấu vào miệng mình, không dám tiếp lời.

Nghiêm Ngọc Thành vừa ăn dưa hấu, vừa nhìn qua phía Liễu Tuấn, "hung dữ" hỏi:
- Tiểu tử, vội vã chạy về đây có chuyện gì? Nói mau đi!

Liễu Tuân cười đáp:
- Hi hì, nói ra cũng là việc lớn, chuyện liên quan tới tiểu quỷ tử.

- Chuyện của tiểu quỷ tử? Lại muốn gây thêm rắc rối ngoài chức trách hả?
Nghiêm Ngọc Thành không khỏi ngạc nhiên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.