Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Trùng Sinh Chi Nha Nội - Chương 492: Đẩy nhanh phát triển : truyenyy.mobi

Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 492: Đẩy nhanh phát triển




“Các đồng chí, cuộc họp thường ủy ngày hôm nay, chủ yếu là để nghiên cứu về việc kế hoạch phát triển kinh tế của huyện chúng ta năm sau. Đầu tiên mời huyện trưởng Bành nói cho mọi người một chút về kế hoạch tổng thể.”

Năm chín hai vừa đi qua, cuộc họp đầu tiên của năm mới, Bạch Dương liền bắt đầu quan tâm đến vấn đề phát triển kinh tế.

Bạch Dương tháng sáu năm ngoái đã đảm nhận chức bí thư huyện ủy huyện Ninh Bắc, nhưng gặp rất nhiều trắc trở. Nghiêm Ngọc Thành và thị ủy Đại Ninh đã phá tan thành kiến, dùng các cán bộ trẻ tuổi, để đồng chí Liễu Tuấn đến huyện Ninh Bắc, nhất cử đã làm được nhiều việc, đồng thời cũng chiếm được nhiều ưu thế ở hội thường ủy huyện ủy, không những đứng vững được trong đó, mà còn tạo được quyền uy của bí thư huyện ủy.

Đại tiểu thư Bạch Dương giờ đây, tâm trạng rất vui vẻ, trên người mặc một bộ áo vest màu đen, để một mái tóc xoăn, gương mặt trằng hồng tinh tú, thần sắc rất hứng khởi, vô cùng hào hứng, đầy sự mê hoặc của một người phụ nữ có kiến thức, lại thêm vào đó một vài nét uy nghiêm, thật là hấp dẫn người khác.

Mỗi lần họp thường ủy, đừng nói cái khác, chỉ đơn thuần sắc đẹp mĩ miều của bí thư đại nhân đã làm cho quần chúng hứng khởi hẳn lên. Những cuộc họp khô khốc chán ngắt trước đó giờ trở nên đầy nhuệ khí.

Trong đó, tất nhiên ánh mắt của phó bí thư Liễu nhìn vào bí thư Bạch Dương rất thoải mái, vị trí của anh ta cách gần nhất, nhìn vào chỗ vui vẻ, dường như muốn thò hai tay ra để sờ vào khuôn mặt mịn màng của bí thư Bạch.

Ánh mắt “dê già” của tiểu ngoan đồng, mỗi lần đều làm cho chị Bạch Dương căng thẳng.

“Này, cậu phải chú ý một chút chứ....Đừng có quả thế thế!”

Khi chỉ còn hai ngừi, Bạch Dương đã cảnh cáo phó bí thư Liễu không chỉ một lần, thậm chí còn rất “nghiêm khắc”.

“Chú ý gì cơ? Từng phút từng giây quan sát lãnh đạo, đó là một việc nên làm của cấp dưới!”

Khi bí thư Liễu “nghiêm nghị” đưa ra lời cảnh cáo, phó bí thư Liễu đã giơ hai tay, rất “vô tội” vậy. Hơn nữa sau khi nói xong câu này, lại thêm vào một câu nữa.

“Nếu muốn trách thì cũng chỉ nên trách bản thân chị thôi, ai bảo chị xinh đẹp đến vậy. Lại còn không cho người ta nhìn, làm gì có đạo lí nào như vậy chứ?”

Câu đó làm cho Bạch Dương tức đến độ gõ vào đầu anh ta.

Giờ đây trong hội nghị vô cùng quan trọng này, bệnh của phó bí thư Liễu Tuấn lại “tái phát”, một tay cầm tách trà, một tay gõ nhẹ lên chiếc laptop, mắt nhìn huyện trưởng Bành Thiếu Hùng, dường như rất chăm chú, nhưng những ánh mắt thừa khác thì lại chằm chằm vào trên mặt, trên người Bạch Dương, thỉnh thoảng lại lên lên xuống xuống. Khi ánh mắt của Bạch Dương và của anh ta vô tình chạm vào nhanh, miệng của tiểu ngoan đồng lại nhếch lên một chút, lộ ra một nụ cười “đen tối”.

Bạch Dương chỉ đành quay mặt đi chỗ khác, cũng nhìn Bành Thiếu Hùng, không “để ý” đến phó bí thư Liễu nữa.

Nhưng Bạch Dương cũng biết rằng, điều này chẳng có tác dụng gì cả, tiểu ngoan đồng nhất định vẫn lem lem vào chiếc cổ trắng của cô ấy.

Tên đáng ghét này đã từng nói: “Nhìn thẳng thì có cái đẹp của nhìn thẳng, nhìn từ đằng sau có cái đẹp của đằng sau, nếu như nhìn nghiêng, wa, vậy thì càng không thể tả nổi. Dường như đây là một bức trang cực kì tinh tế vậy, đẹp không để đâu cho hết!”

Bạch Dương mỗi lần nghe được những câu điên rồ này, tên mặt đều tỏ ra “ghét cay ghét đằng”, nhưng trong lòng lại rất ấm áp.

“Trọng điểm của công tác kinh tế năm nay của chúng ta, đó là tiếp tục chỉnh đốn công việc mỏ than ở toàn huyện, nói thẳng ra, năm nay đầu tiên phải diễn cho tốt vở kịch ‘than đá’. Ngoài mấy mỏ than lớn ở tỉnh, những lò than nhỏ khác cũng phải ngừng sản xuất, để cho huyện quản lí kinh doanh. Vì thế, trong huyện cần phải thành lập một vài công ti quản lí kinh doanh than đá....”

Bành Thiếu Hùng nói rõ ràng.

Nên nói rằng, tư tưởng này là rất đúng đắn. Nguồn tự nhiên phong phú nhất của huyện Ninh Bắc là than đá, thống chất tổ chức, thống nhất quản lí, thống nhất thuế, tài chính của huyện sẽ có một nguồn thu rất khả quan, có tác dụng lớn với việc phát triển kinh tế của huyện.

Ngoài chỉnh đốn tài nguyên than, Bành Thiếu Hùng cũng nói đến xây dựng một thành phố thương mại của huyện thành, đẩy nhanh tốc độ quay vòng vật tư.

Với việc quy hoạch tổng thể kiến thiết kinh tế, Bành Thiếu Hùng đã tốn không ít công lao, mấy người ở phòng làm việc chính phủ tổ chức đã làm hơn một tuần, viết ra một bài văn, Bành Thiếu Hùng cũng phải đọc đến nửa tiếng đồng hồ. May mà trong bài văn có rất nhiều số liệu, cũng có một vài thứ mới mẻ, không quá chán ngán, vì thế các thường ủy đều nhẫn nại đọc hết.

“.....Về cơ bản, đây chính là quy hoạch tổng thể về đường hướng phát triển kinh tế của huyện chúng ta năm nay, mời bí thư Bạch và cách đồng chí phát biểu ý kiến!”

Bành Thiếu Hùng đọc hết bản tài liệu, cầm tách trà lên uống một ngụm, mắt nheo nheo nhìn các thường ủy, thần thái rất tự đắc.

Rất rõ ràng, anh ta vô cùng hài lòng với “Phương lược chấp chính” này.

Bạch Dương mỉm cười nói: “Các đồng chí đều nói đi, các dồng chí nhận định thế nào về bản quy hoạch phát triển kinh tế của huyện ta vào năm nay, đều có thể nói công khai. Những ý kiến mang tính xây dựng đều có thể đưa ra đây, chỉ cần có ích với công cuộc thúc đẩy kinh tế của huyện, là rất tốt, huyện trưởng Bành và chính phủ huyện nhất định sẽ khiêm tốn tiếp nhận. Đúng không, huyện trưởng Bành..........”

Bành Thiếu Hùng cũng mỉm cười, nói: “Đương nhiên rồi, bản quy hoạch tổng thế này mang đến đây cốt là để nghe ý kiến của mọi người mà, có sức mạnh quần chúng mới có thể làm tốt mọi việc được...”

Bạch Dương gật đầu, ánh mắt lướt qua từng người trong cuộc họp, các thường ủy bắt gặp ánh mắt của bí thư Bạch đều gật đầu mỉm cười. Với biện pháp khống chế hội trường này, Bạch Dương giờ đây đã rất thành thạo rồi.

Cuối cùng, ánh mắt của Bạch Dương dùng lại trên mặt của phó bí thư Liễu Tuấn, nhẹ nhàng nhếch môi, nói: “Đồng chí Liễu Tuấn, anh nói trước đi.”

Trong cuộc họp thường ủy, ngoài xưng hô Bành Thiếu Hùng là huyện trưởng Bành, cô đều dùng chữ đồng chí với tất cả các thành viên khác, thủ pháp nhỏ này, là mượn của Chu Bồi Minh ở Bảo Châu năm xưa. Có thể thể hiện địa vị của mình một cách rất khéo léo.

Tất nhiên, đây cũng là do tiểu ngoan đồng dạy cho.

Mỗi lần Liễu Tuấn biểu thị “kĩ xảo nhỏ” này với Bạch Dương, Bạch Dương lại vừa ngạc nhiên vừa khâm phục, thật là không hiểu nổi tại sao trong đầu cậu ta lại chứa được nhiều thứ đến thế.

Liễu Tuấn là thường ủy đứng thứ ba, sau Bành Thiếu Hùng là đến lượt anh ta phát biểu.

Thiếu gia Liễu gật đầu với Bành Thiếu Hùng và Bạch Dương, mỉm cười nói: “Huyện trưởng Bành vừa rồi đã tuyên bố quy hoạch phát triển kinh tế của huyện chúng ta vào năm nay, tôi cảm thấy rất tốt, rất phù hợp với tình hình thực tế của huyện ta....”

Bành Thiếu Hùng bèn gật đầu cười đáp lễ, cảm thấy tên này cũng hiểu chuyện lắm.

Sau khi Liễu Tuấn về đây làm việc, “ra tay rất hiểm”, phá vỡ dễ dàng nhiều pháo đài của hương Mã Đầu, “lên lớp” cho Bành Thiếu Hùng và các cán bộ của huyện Ninh Bắc, cũng được coi là đã chứng kiến được thủ đoạn của thiếu gia Liễu. Những cán bộ trước kia luôn xem anh ta là con quan giờ đây không ngờ người ta nhỏ tuổi vậy là đã làm được những việc ghê gớm thế.

Quả nhiên là gia giáo thâm nho, con hổ của bí thư Liễu đào tạo ra đúng là phi phàm.

Trong cuộc tranh đấu của quan trường, Bành Thiếu Hùng không dám coi thường Liễu Tuấn. Có điều nói đến vấn đề kiến thiết kinh tế, Bành Thiếu Hùng vẫn là người “đứng đầu Ninh Bắc”. Cần phải biết rằng anh ta là thư kí tiền nhiệm của phó tỉnh trưởng Quan, đi theo Quan Minh Kiệt nhiều năm như vậy, chưa ăn được thịt heo thì cũng nhìn thấy đường heo chạy, dưới trướng của Quan Minh Kiệt, học được không ít thứ có ích.

“Tên nhỏ đó” lớn bao nhiêu chứ, làm sao hiểu được kiến thiết kinh tế? Đứng một bên nhìn đi thôi!

“Tôi cũng có một vài ý kiến nhỏ, nói ra để huyện trưởng Bành và các vị cùng tham khảo!”

Liễu Tuấn mỉm cười nói, mọi người cũng mỉm cười gật đầu.

Trong cuộc họp thường ủy thảo luận về vấn đề kiến thiết kinh tế, tất nhiên rất quan trọng, nhưng nếu nói tương đối, thì không khí cũng thoải mái. Nói là thảo luận thật sự thì lại chẳng đề cập đến hạng mục kiến thiết, càng chẳng đề cập đến điều động cán bộ, không tồn tại vấn đề “cái lợi thuộc về ai”. Những kiến nghị tốt thì tiếp nhận, những kiến nghị không tốt thì có thể mỉm cười gạt qua. Hoàn toàn không cần phải giơ gươm rút kiếm ra ở đây.

Hơn nữa các thường ủy thậm chí cả Bạch Dương đều không cho rằng Liễu Tuấn có được “ý kiến cao minh” gì ở vấn đề kiến thiết kinh tế. “Tranh đấu chính trị” thì anh ta có thể có “năng khiếu”, người thông minh lại hay đề ý. Nhưng nếu nói về vấn đề kiến thiết kinh tế, thì chắc chắn phải có sự tích lũy kinh nghiệm.

Cứ đợi xem anh ta nói ra điều gì nào!

“Ý kiến của tôi, nếu quy nạp ra, thì cũng chỉ có một điều thôi, đó chính là kiến thiết kinh tế thì cần phải đi con đường của chuyên gia...”

Liễu Tuấn chầm chậm nói.

Những thường ủy khác đều không nói gì cả, Bành Thiếu Hùng hơi nheo mắt lại.

“Trải nghiệm và kinh nghiệm của mỗi người đều có một hạn chế nhất định, chuyên ngành học cũng không giống nhau. Ví du như các vị đồng chí ngồi đây, không có ai học chuyên ngành kinh tế ra cả. Vì thế trên quy hoạch tổng thể, cần phải khảo sát chuyên gia thật sự, theo tình hình thực tiễn của huyện để đề ra những quy hoạch phát triển thật sự hợp lí.”

Mặt của Bành Thiếu Hùng sầm lại, mọi người cũng rất ngạc nhiên.

Câu này đã đánh đổ bản “quy hoạch tổng thể” của Bành Thiếu Hùng rồi, ít nhất là không tán thành với nó.

Vị đồng chí Tiểu Liễu này, hơi quá đáng rồi đấy.

Anh là một phó bí thư, bổ sung chút ý kiến cho bản quy hoạch kinh tế là được rồi, lại còn làm ra vẻ “đại thần” như vậy à?

“Cụ thể mà nói, tôi rất tán htành cách làm việc tống nhất quản lí than đá của huyện trưởng Bành. Việc này mà làm cho tốt, thì thu nhập tài chính của huyện sẽ tăng gấp mấy lần, tài lực có thể sử dụng cũng tăng lên. Nhưng đây là một động tác lớn, cần phải khởi động trên phạm vi toàn huyện, vốn nó đã cần một nguồn đầu tư hậu hĩnh, hơn nữa cũng cần phải một thời gian lớn để đi vận hành. Cũng có nghĩa là, lấy sức toàn huyện để kinh doanh than đá, một năm nay rất khó để thấy được lợi ích ngay, cần phải nhắm vào những khoản tiền ở các phương hướng khác nữa. Đến năm sau, đương nhiên tình hình sẽ chuyển đổi tốt hơn, nhưng tôi dự kiến rằng, muốn có hiệu ích sản xuất quy mô, ít nhất cũng phải là chuyện của năm sau nữa. Vậy thì trong hai năm này, số tiền vào kiến thiết các phương hướng khác khá là chật vật, còn về mặt thời gian thì sẽ không ngừng bị lỡ dở.......”

Liễu Tuấn không để ý đến sự kinh ngạc của mọi người, tiếp tục nói về lí do của mình.

“Vậy theo ý kiến của đồng chí Liễu Tuấn, việc này nên làm thế nào?”

Bành Thiếu Hùng cố gắng áp chế cơn giận, bình tĩnh phản bác.

“Hợp tác!”

“Hợp tác?”

“Đúng vậy! Đi tìm bên hợp tác có nguồn vốn hậu hĩnh. Đây gọi là mượn gà để đẻ trứng. Hạng mục chúng ta đầu tư là tài nguyên than, ưu đãi chính sách và bảo đảm công ti hoạt động bình thường, đối phương đầu tư một khối lượng lớn tiền của, dựa vào tốc độ nhanh nhất khởi động thị trường than toàn huyện. Từ năm ngoái toàn quốc đã rộ lên trào lưu kiến thiết kinh tế. Dầu mỏ, than và các loại tài nguyên khác ngày càng eo hẹp, đầu tư vào ngành than đá, nhất định sẽ thu hút được rất nhiều nhà đầu tư. Những người cùng hợp tác này không khó kiếm. Cứ như vậy, trong huyện không cần phải đầu tư quá nhiều tiền vào hạng mục này, và cũng thấy được hiệu quả rất nhanh.”

Liễu Tuấn nói, mắt sáng rực lên, cả người toát ra nhuệ khí.

“Ngoài ra, tiêu thụ than đá còn đề cập đến vấn đề giao thông vận chuyển. Trước kia các lò than tự mình vận động, nên tiêu thụ cùng là đơn lẻ, hầu hết đều dựa vào công vi vận chuyển, vốn rất cao. Giờ đây tiêu thụ mới có bảo đảm. Thành phố Đại Ninh có xưởng phát điện hỏa lực, thành phố Bảo Châu cũng có xưởng hỏa điện và xưởng sắt thép, đây đều là những khách hàng lớn của than đá. Cự li xa, tốt nhất là sử dụng vận chuyển đường sắt. Vì vậy, ga tàu hỏa và trạm vận chuyển huyện Ninh Bắc chúng ta đều cần được mở rộng. Đây lại là một hạng mục lớn khác, cần phải có một số tiền lớn....”

Bành Thiếu Hùng lạnh lùng nói: “Vậy thì tiền ở đâu ra?”

Rất rõ ràng, hạng mục này cực kì khó kiếm được bạn làm ăn.

“Vay vốn! Thế chấp vay vốn!”

Liễu Tuấn nói chẳng ngại ngùng.

“Chúng ta đảm bảo bằng hiệu ích của công ty than, vay vốn ngân hàng, không những có thể phát triển được ga tàu và trạm vận chuyển, còn có thể đầu tư vào những hạng mục khác nữa.”

Mắt Bạch Dương sáng lên, trong ánh mắt nhìn vào Liễu Tuấn, không phải là tán dương, mà là kinh ngạc.

Người này thật sự là cái gì cũng biết à!”

“Ý của đồng chí Liễu Tuấn, là dùng trước tính sau?”

Lí Giang vẫn đang trầm ngâm đột nhiên lên tiếng.

Liễu Tuấn cười, nhẹ nhàng vỗ bàn, nói: “Đồng chí Lí Giang nói đúng lắm, đó chính là dùng trước tính sau. Mục đích mở công ty than của chúng ta là gì? Đó chính là tăng thêm thu nhập tài chính, đầu tư vào kiến thiết kinh tế. Nhưng tiền của công ty than này nếu kiếm về từng đồng một thì quá chậm. Chúng ta cần phải làm ra thành thích cho nhanh, cần phải đẩy nhanh tốc độ, lấy ngắn nuôi dài là một biện pháp tốt. Lấy thu nhập ba năm sau thậm chí năm năm sau của than, vay ngân hàng trước, rồi đẩy nhanh tốc độ khởi động các hạng mục kinh tế....kiến thiết thành phố của huyện thành chúng ta, ví dụ như thành phố thương mại huyện trưởng Bành vừa nói, còn có công viên, còn hệ thống giao thông giữa các thành phố với nhau nữa, đặc biệt là đường đến thành phố Đại ninh, cần phải mở rộng ngay lập tức. Đường đã thông, thì vận chuyện mới lưu thông được, kinh tế mới phát triển được. Tiền của công ty than, chúng ta chủ yếu dùng vào những kiến thiết hạ tầng, những hạng mục kinh tế cụ thể khác vẫn còn cần dựa vào nguồn vốn ngoài, vì thế năm nay chính phủ nên đẩy mạnh thu hút nhà đầu tư, thu hút vốn ngoài, chúng ta cung cấp các chính sách ưu đãi. Ngoài ra, còn phải thành lập một quỹ phù trợ nữa...”

“Quỹ phù trợ? Dùng để làm gì?”

Bạch Dương hứng thú nói.

Liễu Tuấn cười với chị Bạch Dương, nói: “Phù trợ những doanh nghiệp của hương trấn. Thực ra trong nhân dân rất nhiều người có đầu óc, chỉ là thiếu vốn đầu tư mà thôi. Đây thực chất là mô hình thành công của huyện Hướng Dương, cách doanh nghiệp hương trấn và kinh doanh tư nhân nở rộ khắp nơi, sức sống của kinh tế thành phố cũng từ đó phát triển!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.