Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Trùng Sinh Chi Nha Nội - Chương 479: Trí thức cũng háo sắc : truyenyy.mobi

Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 479: Trí thức cũng háo sắc




Thậm chí cô cũng không biết nên nói với chị mình thế nào thì Lương Thiếu Lan đã hỏi trước.

Chủ tịch đại giá quang lâm, đến kiểm tra khách sạn Thu Thủy, đối với nhân viên mà nói đây đúng là chuyện lớn, Lương Thiếu Lan nhận được điện thoại của Xảo nhi hôm qua đã chuẩn bị rất kĩ càng.
Tuy nói là chị em ruột nhưng công việc là công việc.

Lương Thiếu Lan muốn chứng minh rằng mình có thể tự lập được. Khách sạn Thu Thủy Bảo Châu, Xảo nhi không cho Lương Thiếu Lan cổ phần mà cho chị hoa hồng, trong đó một phần phải đưa cho bố mẹ cô.

Hôm nay hướng dương huyện phong lâm hương của thủ phủ, đúng vậy Lương quốc Thành lão hai sơn buổi sáng theo đại ninh thị khởi hành, đạt được bảo châu không sai biệt lắm vừa vặn vượt qua giờ cơm.

"Tiểu Tuấn, Xảo nhi, Dư giáo sư, chúng ta ăn cơm trước rồi nói chuyện được chứ?"

Lương Thiếu Lan cười hỏi.

"Em không đói nhưng có người chắc đói lắm rồi. "

Xảo nhi ranh mãnh nhìn Liễu Tuấn.

Liễu Tuấn làm bộ định gõ cô một cái vào đầu thì Xảo nhi tránh được.
Lương Thiếu Lan thấy hai người vui vẻ vậy cũng cảm thấy có chút tủi thân. Liễu Tuấn ngoài việc không thể cho Xảo nhi danh phận ra thì không kém bất kì một người đàn ông nào.

"Chị Lan ăn cơm trước đi, Dư giáo sư đường xa đến đây cũng đã mệt rồi."

Dư Quốc Huân mỉm cười: "Liễu Tuấn, cậu khách khí quá."

Đã là bạn học cùng trường Dư Quốc Huân cũng không khách khí mà gọi thẳng tên của Liễu Tuấn như vậy có vẻ thân thiện hơn.

"Được rồi, ăn cơm trước."

Lương Thiếu Lan dẫn khách đến phòng sang nhất của khách sạn, sớm đã được bày tiệc hội. Biết chủ tịch sẽ cùng khách quý đến nên đầu bếp đã chuẩn bị những món ăn ngon nhất.

"A!,thịnh soạn quá"

Dư Quốc Huân không khỏi kinh ngạc kêu lên.

"Dư giáo sư là khách quý, đương nhiên phải tiếp đãi thật tốt rồi"
Lương Thiếu Lan vừa cười vừa nói.

Thấy Liễu Tuấn cùng em gái đối xử rất lịch sự với người khách này Lương Thiếu Lan cũng đoán rằng hắn không phải là người tầm thường. Hơn nữa người này phong thần tuấn tú, nho nhã, tuổi cũng không phải là quá lớn
.
“ Lương tổng khách khí quá.”.

Dư Quốc Huân khiêm tốn ngồi vào vị trí, những người khác bao gồm cả lái xe và vệ sĩ cũng cùng ngồi vào bàn.

Trong phòng hạng sang của khách sạn Thu Thủy có người phục vụ riêng nhưng mà riêng phần Liễu Tuấn Xảo nhi đảm nhiệm.Mặc kệ bao nhiêu người đang ngồi, Xảo nhi vẫn trước sau như một.Xảo nhi cẩn thận gỡ xương cá rồi gắp cho Liễu Tuấn , Dư Quốc Huân quả thật là kinh ngạc.
Không ngờ bọn họ lại thắm thiết đến vậy.

"Dư giáo sư, mời..."

Xảo nhi bớt thời giờ gắp cho Dư Quốc Huân.

“Chị, em đã nói với chị. Dư giáo sư rất lợi hại, anh ấy là phó giáo sư trẻ nhất của khoa y trường đại học Hoa Nam.”

Liễu Tuấn liền âm thầm buồn cười.Xảo nhi đang ra dáng làm mối.
Lương Thiếu Lan bèn cầm chén hướng Dư Quốc Huân mỉm cười nói: "Dư giáo sư, mời!"

Dư Quốc Huân đỏ mặt, vội vàng nói : "Lương tổng không dám. "

Hắn ngày thường nghe nịnh nọt quen rồi nên cũng như gió thổi qua tai.Nếu như nói nịnh nọt thì hắn còn hơn cả Xảo nhi nhưng mà câu nói này của Xảo nhi vẫn khiến hắn vinh hạnh.Hai người cụm chén, Lương Thiếu Lan nhấp môi còn Dư Quốc Huân uống cạn.Dư giáo sư không phải là người uống được rượu nhưng mà người đẹp đã mời sao có thể từ chối.
Dư giáo sư vô luận thế nào cũng phải cố gắng nuốt cho trôi.

Hắn ngồi cạnh Xảo nhi, Xảo nhi nhẹ nhàng vuốt lưng cho hắn.
Liễu Tuấn thì không sao cả, khiến cho Lương Thiếu Lan nhíu mày, thật là khổ cho Dư Quốc Huân. Hắn xấu hổ liên tục cười giải thích. Lương Xảo thì liên tục khen hắn giỏi giang.

Thấy Xảo nhi ra sức "Đẩy mạnh mục tiêu" Dư Quốc Huân , Liễu Tuấn cười không ra tiếng.

Xem ra "Bà mối" này cũng chưa phải là chuyên nghiệp, không biết là có đi đến đâu không.Về phần "Người trong cuộc" Dư giáo sư, quả thực bị mê hoặc. Hắn cũng hiểu ít nhiều rằng Xảo nhi muốn giới thiệu chị mình cho hắn nếu không thì ra sức như vậy làm gì?Nghĩ đến đây ánh mắt hắn không rời khỏi bàn tay bé nhỏ của Lương Thiếu Lan.

"Thực xin lỗi các vị. Tôi thất lễ quá!"

Lương Thiếu Lan đột nhiên đứng dậy, đi ra ngoài, nhìn Xảo nhi. Không đề phòng chị xuất chiêu này, Xảo nhi có hơi chút giật mình sững sờ, cười với Liễu Tuấn và Dư Quốc Huân đi ra ngoài.

"Xảo nhi. Em làm trò gì thế hả?"

Ra ngoài hành lang, Lương Thiếu Lan hỏi

"Chị cảm thấy Dư giáo sư này thế nào?"

Xảo nhi cười hì hì nói.

"Xảo nhi. Em điên rồi sao? Trước mặt tiểu Tuấn mà em khen hắn như vậy có phải là muốn chia tay với tiểu Tuấn rồi không?"

Xảo nhi không khỏi ngạc nhiên.

"Chị nói gì thế hả? em muốn chia tay với Liễu Tuấn không thể nào, chị hâm à?"

"Chị hâm? Em nhìn em xem, khen hắn như vậy.., Chị nói cho em biết, Liễu Tuấn ngoài chuyện không thể cho em một danh phận ra thì cái gì cũng tốt, em phải biết trân trọng."

Xảo nhi lúc này mới biết chị hiểu làm, ôm bụng cười ngặt nghẽo.

"Chị.em định giới thiệu vị giáo sư đó cho chị..."

“ Giới thiệu cho chị?”

Lúc này Lương Thiếu Lan cũng bị dọa cho nhảy dựng.

"Đúng vậy. Điều kiện của anh ta không tồi, hơn nữa anh ta đối với người yêu rất tốt. Em đã hao tâm tổn sức chọn thì chị đừng có mà bỏ qua cơ hội này..."

Xảo nhi mãi mới nhịn cười được, lau nước mắt nói.

"Em đưa người ta từ Nam Phương đến đây, đúng là vạn dặm..."

Lương Thiếu Lan không dám tin.

Xảo nhi chép miệng, nói : "Vậy thì sao? Ai mà lấy được chị là phúc cả đời có đi ngàn dặm cũng đáng..."

"Cái con bé này!"

Lương Thiếu Lan kêu lên.
"Chị, em thấy anh ấy không tồi, xem ra anh ta cũng có cảm tình với chị. Giữ lấy cơ hội này nhé!"

Xảo nhi nói.

"Thả nào hắn cứ nhìn chị chằm chằm, hóa ra là vậy. "
Lương Thiếu Lan cũng vui vẻ nói.

Trình độ làm mối này đúng là nghiệp dư.

"Đừng có mà nói linh tinh, người ta là giáo sư, trí thưc sao có thể là kẻ háo sắc chứ?"

Xảo nhi không vui nói.

"Tại sao? Trí thức thì không háo sắc à?"

Lương Thiếu Lan vừa cười vừa nói.

"Cũng không thể trách người ta, có trách thì trách chị ai bảo xinh đẹp vậy..."

Xảo nhi cầm tay chị trêu chọc.

"Không nói chuyện với em nữa.!"

Lương Thiếu Lan đánh khẽ Xảo nhi một cái.

"Chị nếu thấy được thì làm cho dứt khoát đi." Xảo nhi nắm chặt lấy tay chị, vừa cười vừa nói: "Chiều nay dẫn anh ta về cho bố mẹ xem mặt. "
Lương Thiếu Lan đỏ mặt: "Sao vội thế được?"

Thấy thần thái của chị, Xảo nhi biết chị mình cũng ưng hắn, không thể để mất cơ hội được.

"Tất cả đều bận, trước hết cứ làm rõ mọi việc, rồi từ từ tìm hiểu, vun đắp tình cảm."

"Em nói dễ nghe nhỉ!"

Lương Thiếu Lan trừng mắt nói.

"Anh ta ở Nam Phương, chị ở Bảo Châu thì làm sao mà vun đắp được chứ?"

"Chuyện này đơn giản, chỉ cần hai người gật đầu, em cho chị đến Nam Phương."

Xảo nhi vui mừng nói.

"Chúng ta đều không ở đây, thì bố mẹ thế nào?"

Lương Thiếu Lan hỏi.

"Cùng đi chứ sao, cho ông bà đến thành phố sống một thời gian..."

" Còn ông bà thì sao? Hơn tám mươi tuổi rồi lẽ nào cũng vào thành phố ở? "

Lương Thiếu Lan hỏi vặn.

Ông nội nhà họ Lương sau khi trúng gió sức khỏe cũng kém đi nhiều, có lẽ cũng không còn sống được bao lâu nữa.

Xảo nhi khẽ nhíu mày.Đúng là vấn đề khó.

"Nếu không để em bàn với anh ta, dù sao em cũng đang định xây một bệnh viện, chi bằng xây ở Bảo Châu?"

Xảo nhi vui vẻ nói.

"Ân, hay đấy, thử xem sao!"

"Nói như vậy. Chị đồng ý?"

Xảo nhi cười hỏi.
"Cái gì chứ? Mới gặp có một lần đã đồng ý? Em muốn gả chị đi nhanh thế cơ à?"

Lương Thiếu Lan đỏ mặt.

"gặp người phù hợp thì cưới đi thôi, chị cũng không còn trẻ nữa. Hai người còn phải sinh con, đấy mới là điều quan trọng nhất, nếu không thì cuộc sống vợ chồng chẳng có ý nghĩa gì..."

Xảo nhi nói cũng có lý.

Lương Thiếu Lan kinh ngạc nhìn em, nói : "Xảo nhi, em thay đổi rồi, mở miệng là lập gia đình sinh con..."

Xảo nhi vui vẻ nói: "Chị, tối qua em đã nói muốn có con với Liễu Tuấn."
Lương Thiếu Lan nghe thấy vậy mừng rỡ hỏi: "Thật á?"

"Ân!"

Xảo nhi đỏ mặt, liên tục gật đầu.

"Thật tốt quá!"

Lương Thiếu Lan còn vui hơn cả Xảo nhi.

"Chị luôn lo cho em, thế là tốt rồi!"

Lương Thiếu Lan luôn lo lắng, Xảo nhi không danh phận thì sẽ chịu thiệt nhưng Liễu Tuấn đã đồng ý có con thì coi như chuyện đã định rồi. Lương Thiếu Lan cũng biết Liễu Tuấn là người có trước có sau chứ không phải người không biết suy nghĩ.

", Vậy thì có nói chuyện này cho bố mẹ không?"

Lương Thiếu Lan hỏi.

Thật ra Xảo nhi không muốn nói chuyện hôn nhân nguyên nhân vì sao hai ông bà già cũng đoán được chỉ là không nói ra mà thôi.Đối với liễu tuấn, hai người cũng có cảm tình và cũng hiểu chỗ khó của hắn.Con gái đã muốn đi theo hắn thì họ cũng không có ý kiến gì, cho con tự quyết định.

"Ân, em nghĩ cứ để từ từ..."

Nhắc tới cha mẹ, Xảo nhi thấy có chút ngại ngùng.

"Bố mẹ cũng đoán được nhưng mà Dư giáo sư vẫn chưa biết đừng có để lại ấn tượng xấu gì. . ."

Xảo nhi một lòng muốn xe duyên cho chị.

"Con bé ngốc này, lo lắng gì chứ? Làm gì có chuyện em lo chuyện cho chị thế này chứ?"

Lương Thiếu Lan cười hạnh phúc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.