Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Trùng Sinh Chi Nha Nội - Chương 465: Tâm hồn Thạch Trọng để đâu : truyenyy.mobi

Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 465: Tâm hồn Thạch Trọng để đâu




Kì thực lúc này, đang có người đến báo cáo công tác với Thạch Trọng nhưng ông ta cũng chẳng do dự mà bảo người đó ra về, không chút chậm trễ vội vàng đến văn phòng làm việc tại ủy ban huyện, khi chuẩn bị bước vào văn phòng của Liễu Tuấn, ông ta phải lấy lại hơi, chỉnh đốn lại tác phong.

“Huyện trưởng Thạch đến rồi à”

Khi Thạch Trọng bước vào văn phòng, Liễu Tuấn liền đứng dậy bắt tay với ông ta, mời ông ta ngồi xuống, đích thân pha trà mời ông ta uống.

Thạch Trọng vội vàng nhận lấy nói: “Thư kí của bí thư vẫn chưa có sao?”

Liễu Tuấn nhìn về phía bàn làm việc mỉm cười nói: “Chưa, mấy tập hồ sơ vẫn còn đang ở kia, chưa xem. Muốn nói chuyện với đồng chí trước”

Thạch Trọng liền cảm thấy vô cùng cảm động.

Người ta vừa mới đến nhậm chức, ngay cả thư kí cũng chưa chọn mà đã gọi mình đến nói chuyện, đây không phải là sự tín nhiệm dành cho mình hay sao. Xem ra bí thư Liễu cũng giống như bí thư Bạch, đều đối đãi tốt với người của mình.

Nếu như nói phó bí thư ủy ban huyện, cho dù danh tiếng vẫn chưa thật nổi bật, nhưng cũng đáng cho Thạch Trọng này đi theo, hơn nữa chính ngươi Thạch Trọng này cũng đã xem Bạch Dương và Liễu Tuấn là người đứng đầu chỉ đạo của mình, hai gia đình họ Bạch và Liễu, đặc biệt là khi Liễu Tuấn đã tham gia vào giới chính trị rồi, dựa vào thân phận của mình có hậu thuẫn là bộ trưởng Bạch, bí thư Nghiêm, bí thư Liễu, thì hai vị tiểu bí thư Bạch – Liễu nãy đương nhiên sẽ càng đứng vững hơn, đi theo họ là lựa chọn chính xác, cũng coi như đã bước chân lên được con thuyền hệ Nghiêm Liễu rồi.

Hơn nữa, ông ta hiện nay có muốn đi theo Bành Thiếu Hùng đi chăng nữa, thì chưa chắc người ta đã tiếp nhận, Bành Thiếu Hùng sớm đã bước chân vào con đường của Bạch Dương rồi, nếu mình không dựa vào điểm tựa này không khéo còn bị coi là “Nội gián” nữa.

“Huyện trưởng Thạch, đột ngột gọi đồng chí đến đây có ảnh hưởng đến công việc của đồng chí không?”

Liễu Tuấn khách khí nói.

Thạch Trọng vội vàng nói “Bí thư Liễu, đồng chí nói như vậy là không nể mặt tôi rồi, anh và bí thư Bạch coi trọng tôi như vậy, vất vả vì hai người Thạch Trọng tôi cũng can tâm tình nguyện!”

Liễu Tuấn cười.

Câu nói này của Thạch Trọng cũng coi như là có thái độ tốt.

“Thế thì tốt, tôi cũng không cần khách khi với anh nữa, hôm nay mời anh đến đây, là muốn tìm hiểu tình hình than đá của trấn Mã Đầu, tình hình như thế nào rồi?”

Liễu Tuấn rút điếu thuốc lá ra đưa cho Thạch Trọng một điếu.

Trong lòng của Thạch Trọng cảm thấy hơi ngạc nhiên, khuôn mặt không chút biểu hiện nào, đáp: “Tất cả những khu mỏ này đều đã đăng kí, đang tiến hành công tác an toàn trong sản xuất”

Câu trả lời này hoàn toàn giống với lời của Bạch Dương, Liễu Tuấn cau mày nói: “Thế, đến khi nào có thể hoàn thành?”

Thạch Trọng nói: “Theo báo cáo của đồng chí cục an toàn lao động Điền Hồng Quân, trước cuối năm nay có thể hoàn thành…”

Trong lòng Liễu Tuấn có chút không vui, ngữ khí của Thạch Trọng có chút “Quan khí”, căn bản thì đây không phải là phán đoán của ông ta mà là “Theo báo cáo của Điền Hồng Quân”, thứ hai, việc này không xác định rõ ràng, vẫn là “Trước cuối năm có thể hoàn thành”

Nói như vậy rõ ràng Thạch Trọng không hề coi trọng chuyện này, thái độ trung dung, còn nguyên nhân như thế nào thì tạm thời vẫn chưa thể đưa ra kết luận.

“Trấn Mã Đầu quản lý bao nhiêu thôn ?”

Liễu Tuấn hỏi.

“Ừm….hơn 20”

Thạch Trọng không lường trước được Liễu Tuấn sẽ hỏi câu này cho nên cũng trả lời với con số đại khái.

“Thế, có bao nhiêu mỏ than đã đăng kí ?”

“Khoảng 17”

Điều này ông ta nắm được.

Liễu Tuấn gật đầu nói: “Hơn 20 thôn, 17 mỏ than, hầu hết các thôn đều có”

“Vâng, cho nên nói tình hình trấn Mã Đầu rất nghiêm trọng, do vậy trong huyện và bí thư Bạch mới chọn nơi này làm thí điểm”

“Huyện trưởng, có thể giao cho tôi danh sách những mỏ than đã đăng kí được không, tôi muốn xem chút”

“Không thành vấn đề, tôi sẽ bảo người mang đến ngay”

Ông ta hơi lo lắng, thật không ngờ việc đầu tiên sau khi Liễu Tuấn làm lại liên quan tới những mỏ than này. Nghĩ đến chuyện khi gặp Bạch Dương tại nhà khách Thiên Nga, cô ta liền để anh ta lên chức phó huyện thường vụ này, để đảm nhiệm 1 công việc rất quan trọng chính là quản lý các mỏ than này, đến hôm nay khi Liễu Tuấn được cử tới đây, ông ta mới có thể thấy được sức ảnh hưởng của mình với việc này vẫn chưa nhiều, có lẽ đã phạm phải một sai lầm lớn.

“Được”

Liễu Tuấn gật đầu, dựa lưng vào ghế sofa, Thạch Trọng vội vàng đứng dậy đi gọi điện thoại, dặn dò thư kí ngay lập tức mang những hồ sơ có liên quan tới những vùng mỏ đó đên văn phòng bí thư Liễu, gọi điện xong, ông ta quay lai ghế ngồi, muốn hỏi thăm Liễu Tuấn về những vấn đề khác, nhưng Liễu Tuấn đang dựa lưng vào ghế, nhấc tách trà uống, không có ý nói chuyện.

Thạch Trọng cười, cũng ngồi thưởng thức trà.

Thư kí của ông ta cũng là người nhanh nhẹn, có lẽ cũng rát vội vàng đến đây mang báo cáo mà trông người anh ta mệt thở không ra hơi.

Tân bí thư của ủy ban huyện là công tử của bí thư Liễu ủy ban thành phố, cơ quan chính quyền của huyện ninh bắc này có ai là không biết? cho nên chẳng ai muốn làm cho anh ta tức giận cả.

“Huyện trưởng,tài…tài liệu của đồng chí…”

Thư kí vẫn rất nghiêm chỉnh, hai tay đưa tài liễu cho Thạch Trọng, biết Thạch Trọng mới là “Ông chủ” của mình. Thạch Trọng nhận lấy, rồi lại vội vàng đưa cho Liễu Tuấn.

“Bí thư Liễu, mời xem!”

Liễu Tuấn gật đầu, nhận lấy danh sách, nói với thư kí của Thạch Trọng : “Vất vả rồi!”

Người thư kí đó rất ngạc nhiên vội nói: “Bí thư quá khen, không vật vả, không vất vả…”

Liễu Tuấn mở tài liệu trước mặt Thạch Trọng xem từ từ từng trang một, rất kĩ càng, không khí của văn phòng vô cùng yên lặng.

Thư kí đứng toát mồ hôi, Thạch Trọng liền khua tay bảo anh ta đi, người thư kí này mới thở phào nhẹ nhõm,nhẹ nhàng lùi ra ngoài. Đến cửa lưng dựa vào tường thở hổn hển, sau một lúc mới có thể trở về nhịp thở ban đầu. Nếu như nói những thư kí của các cơ quan chính trị huyện, đặc biệt là những thư kí của những cán bộ chủ chốt, thì đều đã từng trải qua nhiều sự việc trên đời này, không chỉ là những phó bí thư của đảng, bí thư huyện cũng từng gặp qua, nhưng chưa từng vội vàng cấp thiết như thế này. Không biết vị bí thư Liễu này sao lại quan tâm đến vấn đề này như vậy, nhưng dù sao báo cáo, danh sách đó cũng vô cùng đơn giản, Liễu Tuấn cũng chỉ mất một lúc là xem xong.

“Huyện trưởng Thạch, danh sách này, để chỗ tôi được không?”

Liễu Tuấn bình tĩnh nói, không thể nhìn ra được anh ta đang nghĩ cái gì, Thạch Trọng vội vàng gật đầu : “Được, được..”

“Cảm ơn huyện trưởng”

Liễu Tuấn đứng dậy, đưa tay về phía Thạch Trọng, có ý cuộc gặp mặt đến đây là kết thúc.
Thạch Trọng cũng vội đứng dậy bắt tay cáo từ Liễu Tuấn.

Thạch Trọng vừa đi, Liễu Tuấn lại dựa lưng vào ghế sofa, gõ gõ tay trên ghế, trầm ngâm suy nghĩ bất ngờ có tiếng chuông điện thoại, anh ta vội vàng đi nhận điện thoại.

“Xin chào, ai đó?”

“Chúc mừng, Liễu bí thư”

Trong điện thoại vọng ra tiếng cười của Hà Mộng Doanh
.
Trạng thái nặng nề của Liễu Tuấn đã có những thay đổi tốt, cười nói: “Chị đã biết rồi?”

“Phí lời! chỉ cần đó là việc của cậu làm sao lại không biết?”

Hà Mộng Doanh không vui nói.

Liễu Tuấn cười nói: “Vất vả cho chị quá”

“Hi hi, tôi biết rồi, cậu không yên tâm chị Bạch Dương của cậu chứ gì? Người ta vừa đến huyện Ninh Bắc mấy tháng cậu đã vội chạy đến, Liễu Tuấn, cậu thật háo sắc”

Những lời này Hà Mộng Doanh chỉ nói qua điện thoại mà thôi, nếu đã gặp rồi thì là ngoan ngoãn giống như thỏ con vậy.

“Được, đủ lông cánh rồi, gan cũng lớn rồi, dám nói với tôi như vậy? hãy nhớ lấy?”

Liễu Tuấn cười đùa.

“À, tôi thật không hiểu, tại sao bí thư Nghiêm và bí thư Liễu lại có thể đồng ý cho cậu đến đó làm cơ chứ?”

Hà Mộng Doanh thở dài lắc đầu nói.

Liễu Tuấn hơi ngại ngần, lại có chút buồn, người này từ sau khi cởi bỏ quân phục tính tình có chút kì lạ, nhưng tình hình trong cuộc vấn có thể thăm dò được, thật không biết là từ đâu mà ra.

“Được, đừng nói lung tung nữa! đang là giờ làm việc, lát nữa thư kí sẽ đến…”
Liễu Tuấn nghiêm mặt nói, cho dù Hà Mộng Doanh không thấy được, nhưng óc thể tưởng tượng ra được thái độ của anh ta.

“Hi hi, tôi không nói nữa, mấy hôm nữa sẽ đến thăm cậu…”

Hà Mộng Doanh gửi 1 nụ hôn gió cho anh ta, rồi giập máy.

Liễu Tuấn cười lắc đầu, từ từ hạ máy xuống, ngồi lên ghế, xem hồ sơ của mấy thư kí.

Y dặn Trần Lỗi tìm một thư kí thông thuộc tình hình ở đây, nhất định phải có kinh nghiệm nhất định trong công tác, ông ta làm việc rất cẩn thận, những người được chọn đều nằm trong khoảng 25-30 tuổi, nếu như chọn những người tuổi tác đã lớn rồi thì có lẽ làm việc sẽ khó khăn, không những lãnh đạo trẻ tuổi thấy ngại mà thư kí cũng không tự nhiên,

Sau khi cẩn thận xem xong, Liễu Tuấn đã chú ý đến một người tên là Phan Tri Nhân, theo hồ sơ người này năm nay 28 tuổi, tốt nghiệp đại học chính quy, trước đây làm giáo viên tại trường cấp 3 của huyện, vì khả năng viết luận tốt, hai năm trước được điều đến ủy ban huyện công tác, nhìn ảnh hồ sơ thì đây là người nho nhã, không cận, Liễu Tuấn nhắm anh ta vì có vài lý do: thứ nhất Phan Tri Nhân có trình độ văn hóa cao, có thể học hết đại học trong thời gian đó đã là rất hiếm, kiến thức đương nhiên không ít, thứ hai, anh ta không có chỗ dựa nào, cho nên có thể trở thành nhân viên của cơ quan chỉ đơn thuần là do có năng lực văn chương, người như thế này cũng sẽ không thật rõ ràng chuyện của các hệ phái, cho nên anh ta cũng chẳng có cách nào để tiến vào bất kì hệ phái nào, cho nên tạm thời cứ để anh ta bên mình, thứ ba, Phan Tri Nhân đã tốt nghiệp chính quy, sau này những việc liên quan tới viết lách, cũng có cách nhìn riêng, cũng đã công tác tại huyện hai năm thường xuyên ra ngoài công tác cho nên có những kiến thức thực tế, hơn hẳn những cán bộ khác.

Hàng ngày lại thường xuyên gặp mặt các cán bộ nhân viên cơ quan cho nên cũng khá quen với họ, người như thế này để bên cạnh mình cũng chẳng có vấn đề lớn gì, dùng được, sẽ là một trợ thủ không tồi, Liễu Tuấn nghĩ rồi lại cần hồ sơ lên xem lần nữa, sau đó mới gọi điện cho Trần Lỗi.

“Chủ nhiệm trần, xin thông báo cho đồng chí tôi sẽ chọn đồng chí Phan Tri Nhân, anh mời đồng chí ấy đến chỗ tôi 1 chuyến”

“Vâng, xin bí thư đợi chút”

Khoảng 10 phút sau, Trần Lỗi dẫn Phan Tri Nhân đến văn phòng của Liễu Tuấn.

“Bí thư Liễu, đây là đồng chí Phan Tri Nhân”

Trần Lỗi chỉ vào người đứng bên cạnh mình, một người trẻ tuổi với bộ đồ màu xanh.

“Chào bí thư Liễu”

Phan Tri Nhân cúi người cung kính nói.

“Xin chào, đồng chí Phan Tri Nhân, mời ngồi”

“Cảm ơn bí thư”

Anh ta đợi Trần Lỗi ngồi xuống trước rồi mời ngồi xuống trước bàn làm việc của Liễu Tuấn, động tác của anh ta làm cho Liễu Tuấn rất hài lòng, quả nhiên là người cẩn thận.

Đến khi đó Liễu Tuấn lại tìm hiểu được thêm một chút tình hình của thư kí này, anh ta đối nhân xử thế tốt, rất cẩn thận,

“Chủ nhiệm Trần, tôi thấy Phan Tri Nhân rất được, đồng chí làm thủ tục đưa đồng chí đó đến đây đi”

Theo quy tắc của huyện, cần làm một vài thủ tục thì anh ta mới trở thành thư kí của Liễu Tuấn được.

“Được, được…”

Trần Lỗi đương nhiên đồng ý, Phan Tri Nhân đứng dậy khom lưng chào Liễu Tuấn, nói :

“Cảm ơn bí thư Liễu”

Anh ta thật không thể tin tưởng được cuộc đời mình đã sang trang khác, chỉ qua hôm nay đã trở thành thư kí của vị bí thư đứng thứ 3 của ủy ban huyện, cho dù vị bí thư này khá trẻ nhưng “Tuổi trẻ tài cao”

“Cổ nhân có câu, người là có chỗ dựa vững chắc, những năm tháng sau này nhất đinh bay cao, mình theo một cán bộ trẻ thế này, con đường trước mắt nhất định sẽ rất rộng mở hơn hẳn việc chỉ ngoan ngoãn đọc sách”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.