Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Trùng Sinh Chi Nha Nội - Chương 366: Mỗi người một ý nghĩ (2) : truyenyy.mobi

Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 366: Mỗi người một ý nghĩ (2)




Đào Nghĩa Âu tầm hơn 50 tuổi, cũng ngang với tuổi của Hồ Vi Dân, thân hình to cao, mặt cũng đầy vẻ quan uy. Có thể thấy được, vị tỉnh trưởng Đào này cũng là một nhân vật kiệt ngạo bất tuân, trước mặt hai vị thường ủy tỉnh ủy lại không hề sợ sệt gì, lúc nhìn quanh, lãm liệt hữu uy, không chút thấp kém hơn. Nhưng mà cách dùng từ ngữ vẫn tỏ vẻ tôn trọng ngang với Hồ Vi Dân và Liễu Tấn Tài, đúng mực đắn đo vô cùng, thủ đoạn rất cao.

Xem ra Liễu Tấn Tài nếu được điều đến thành phố Đại Ninh, gặp phải vị cộng tác như này, thì cũng không dễ tương tác với nhau.

.. …

Thăm viếng hết lãnh đạo chủ yếu tỉnh ủy, Mùng 6 tháng giêng, Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài cũng nhau đi thăm Chu Bồi Minh.

Gọi là viện thường ủy tỉnh ủy, chỉ là một tên gọi chung, không phải chỉ có tài năng thường ủy tỉnh ủy vào ở. Một số lãnh đạo chính quyền tỉnh cấp quan trọng và một lão đồng chí đã về hưu cũng ở biệt thự nhỏ của viện thường ủy tỉnh ủy.

Tuy nhiên Chu Bồi Minh không ở trong viện thường ủy--- biệt thự không đủ, mà là ở trong biệt thự nhỏ, các viện thường ủy tỉnh ủy khoảng mười dặm, phong cảnh hết sức đẹp, phong cách của biệt thự ko như viện thường ủy tỉnh ủy, nhưng trong mắt người thường, đó cũng là một tòa nhà lộng lẫy, tráng lệ.

“Bí thư Chu, chúc mừng năm mới!”

Vì là đến thăm lão lãnh đạo đã về hưu, Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài ít nhiều cũng không kiêng kị gì, vào cười hì hì, hỏi thăm Chu Bồi Minh.

“ha ha, chúc mừng năm mới… Ngọc Thành, Tấn Tài, làm hai vị đại nhan bận rộn rồi, hãy còn nhớ tới lão già này…”

Chu Bồi Minh sau khi giải nhiệm bí thư tỉnh ủy thành phố Bảo Châu, ít đi rất nhiều những việc bân tâm, cũng không phải phí công cố sức, một mặt tu thân dưỡng tính. Lúc nắm quyền trong tay ở thành phố Bảo Châu, mặc dù tuổi đã cao, nhưng khí sắc vẫn tốt lắm. Thấy Nghiêm Ngọc Thành, Liễu Tấn Tài vào cửa, lại còn dẫn cả con cái đi, hết sức lễ phép, Chu Bồi Minh thật là vui mừng, trên khuôn mặt đầy dấu vết của tuổi già tràn đầy hào quang, ánh mắt phấn chấn.

“Bí thư Chu cười nói rồi, ông bây giờ khí sắc còn tốt hơn ngày trước đấy. Xem ra trẻ hơn vài tuổi rồi…”

Nghiêm Ngọc Thành cười nói.

“Không không, già rồi già rồi…”

Chu Bồi Minh mỉm cười xua tay.

“Bác Chu, chúc mừng năm mới!”

Nghiêm Minh và Liễu Tuấn cung kính hỏi thăm.

“Ây ây ây, đây là…”

“Đây là con trai của tôi Nghiêm Minh, đây là con trai của Liễu Tấn Tài, tên là Liễu Tuấn.”

“ồ ồ… thời gian trôi nhanh thật, các cháu đã lớn thế này rồi… vào đây, ngồi đi….”

Rời bỏ công tác chính quyền nặng nề, Chu Bồi Minh giờ cũng hết sức hiền hòa, bình dị, thân thiện, ngôn ngữ cũng nhiều lên, nói một tiếng bắt chuyện.

Vợ Chu Bồi Minh và bảo mẫu đã bận rót trà bày bành kẹo hạt dưa.

Phân chủ khách ngồi vào vị trí của mình, hàn huyên một hồi, Chu Bồi Minh nhìn Nghiêm Minh và Liễu Tuấn, định nói nhưng lại thôi.

Nghiêm Ngọc Thành cười cười, nói: “Bí thư Chu, đây là ở nhà, có điều gì chỉ bảo, xin cứ dặn dò, đừng lo.”

Chu Bồi Minh cười nói: “Ngọc Thành à, cậu và Tấn Tài bây giờ đều là lãnh đạo tỉnh ủy, tôi một lão già về hưu rồi, có thể có chỉ bảo dặn dò gì đây?”

“Bí thư Chu là lão lãnh đạo, hồi còn ở thành phố Bảo Châu, tôi và Tấn Tài theo ông học được không ít thứ…”

Nghiêm Ngọc Thành khách sáo nói.

Người này mặc dù khuôn phép, về phương diện tôn trọng lão lãnh đạo này, làm rất tốt. Khuôn phép của ông ta chỉ là đối với một vài cán bộ cấp dưới thích dựa dẫm mà thôi.”

“Ha ha, Ngọc Thành luôn khách sáo thế ấy… Ai da, già, đến tỉnh vài năm, cũng chưa về thành phố Bảo Châu, mấy năm gần đây chắc thay đổi nhiều lắm nhỉ?”

Nghiêm Ngọc Thành liền nhìn sang Liễu Tấn Tài.

Liễu Tấn Tài cười nói: “bí thư Chu, thế giới luôn không ngừng tiến bộ, thành phố Bảo Châu cũng không thể lạc hậu mà.”

“Đúng thế, đúng thế… Năm ngoái đồng chí Vinh Hiên đến thăm tôi một lần, nhắc đến sự thay đổi của thành phố Bảo Châu, đó là thay đổi không ngừng, đây đều là Tấn Tài lãnh đạo có hướng.”

Chu Bồi Minh nhìn Liễu Tấn Tài, ánh mắt thân thiết.

Liễu Tấn Tài ngay lập tức khiêm tốn nói vài câu.

“Tấn Tài, Vinh Hiên và cậu phối hợp vẫn tốt chứ?”

Chu Bồi Minh như đang nói chuyện phiếm.

Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài đều thấy rùng mình, Liễu Tuấn trong lòng cũng sáng trong. Chắc là tin Liễu Tấn tài sắp điều đến thành phố Đại Ninh, Chu Bồi Minh cũng nghe nói rồi.”

Một vài cán bộ tự cho rằng có cơ hội thay đổi, trong lòng liền loạn lên, nhờ vả các mối quan hệ chung quanh để tìm cửa.

Liễu Tấn Tài liền cười nói: “Đồng chí Vinh Hiên rất có năng lực, kinh nghiêm phong phú, rất nhanh đã quen với công việc chính quyền bên đó, là một thị trưởng vô cùng xứng đáng. Bất luận cộng tác cùng ai, đều đủ khả năng phối hợp rất tốt.”

“Ồ Ồ, thế thì tốt…”

Chu Bồi Mình liên tục gật đầu, ánh mắt lộ ra vẻ thất vọng, những lại không nhắc đến chủ đề đó nữa.
Mùng 7 tết, Liễu Tuấn đích thân lái xe đến sân bay Đại Ninh đón Bạch Dương.

Trước tết Bạch Dương trở về Bắc Kinh ăn tết cũng vợ chồng Bạch Kiến Minh, mùng 8 đi làm, vì thế mùng 7 cần phải trở về thành phố Đại Ninh. Sáng sớm mùng 7, Liễu Tấn Tài và Nguyễn Bích Tú dẫn theo vợ chồng Nghiêm Minh và Liễu Yên trở về Bảo Châu.

Ý của Giải Anh là muốn Liễu Diệp ở lại tỉnh tiếp đãi, dù sao thi điều kiện trị liệu ở tỉnh cũng tôt hơn thành phố Bảo Châu một chút. Tuy nhiên Liễu Diêp không quen, hơn nữa Nghiêm Minh cũng phải về đi làm. Anh ta bây giờ cũng là lãnh đạo rồi, theo yêu cầu của Nghiêm Ngọc Thành, phải làm gương tốt, không được để người khác moi móc, xăm soi.

Nghiêm Minh từ trước đến giờ luôn sợ bố, tất nhiên là vâng vâng dạ dạ, gật đầu không ngừng.

Điều kì lạ là, cũng yêu cầu đó, Nghiêm Ngọc Thành lại chưa bao giờ nhắc nhở với Liễu Tuấn. cũng không chỉ là vì Liễu Tuấn tạm thời vẫn là sinh viên, có vẻ Nghiêm Ngọc Thành có rằng cách Nghiêm Minh nói lần trước và cách của Liễu Tuấn là khác nhau.

Tùy theo tài năng tới đâu mà dạy, có lẽ chính là chô cao minh của Nghiêm Ngọc Thành

Liễu Tuấn tạm thời vẫn chưa phải đi học, nên ở lại thành phố Đại Ninh vài ngày với Nghiêm Phi. Cũng là không để Nghiêm Ngọc Thành và Giải Anh trống vắng hiu quạnh. Vài ngày vô cùng náo nhiệt, bỗng dưng lại lạnh lẽo, thật là không chịu được. Nghiêm Ngọc Thanh có lẽ thì không sao, nhưng Giải Anh thì chắc không chịu được.

Liễu Tuấn vẫn lái chiếc Santana nửa mới không cũ. Tuy nhiên đây đã không phải là chiếc xe lúc ban đầu, chiếc xe lúc ban đầu thật là quá cũ nát, thể diện hay không thể diện tạm thời chưa nói, nếu suốt ngày đi thì sẽ không hay cho lắm, làm không tốt dễ bị hiểu lầm, vì thế mới đổi một chiếc khác mới hơn.

Nhưng mà Liễu Tuấn vừa mới nhận được xe, đã biết chiếc này Đại Cương vừa mới động tay động chân. Bề ngoài nửa mới không cũ, bên trong đệm toàn bộ là da thật, âm thanh động cơ cũng không giống hàng second hand. Vừa hỏi Đại Cương, quả nhiên là động cơ nguyên kiện nhập khẩu. Cơ bản chiếc xe này chỉ có vỏ Santana nửa mới không cũ, còn bên trong lại thay đổi cả rồi, có thể nói không kém hơn chiếc Audi 1.

Như vậy cũng tốt, đi xe cũ, thực ra chỉ là che mắt thiên hạ.

Bạn bè bình thường cũng không lên được xe của Liễu Tuấn.

Bach Dương từ cửa đi ra, trang điểm mộc mạc, bên ngoài chiếc áo lông dê là một áo khoác màu đen. Quần tây màu đen, trông có vẻ giàu kinh nghiệm.

“Chị Bạch Dương. Chúc mừng năm mới!”

Liễu Tuấn cười hì hì đi về phía trước, mở rộng cánh tay tạo tư thế muốn ôm Bạch Dương một cái.

Bạch Dương cười vỗ nhẹ một cái, lúc Liễu Tuấn đang tỏ ra ngượng ngùng xấu hổ, bạch Dương bỗng dưng lại nhẹ nhàng ôm cậu ta một lát. Lùi lại một bước, chăm chú nhìn Liễu Tuấn một lượt, cười nói: “Tiểu đồng ngoan, thật là lớn rồi!”

Liễu Tuấn buồn bã một lúc!

Mỗi lần nói lớn rồi đều thêm “tiểu đồng ngoan”.

“Ô, cậu giận tôi đấy à?”

Bạch Dương nhìn sắc mặt Liễu Tuấn buồn bực, cười nói.

“Có chút!”

Liễu Tuấn nói thẳng mà không hề một chút giấu giếm.

“Được rồi được rồi, đừng giận nữa… ý, bạn gái đâu?”

“Ở nhà với dì Giải Anh rồi, Tôi lén chuồn ra đây đấy!”

“Ai da, Phi Phi mà biết cậu chuồn ra đây đón tôi, cẩn thận giận đấy!”

Bạch Dương cười nói.

“Không những giận lại còn ghen ấy chứ!”

Liễu Tuấn đùa ra mặt cười nói.

“Ghen cái đầu cậu ấy… Tiểu đồng ngoan lại luyên thuyên rồi…”

Trên gò má trắng trẻo của Bạch Dương bỗng đỏ lên, lớn tiếng nói.

“Cho dù ai biết bạn trai của mình đi cùng với chị Bạch Dương xinh đẹp thế này, đều không ghen không được!” Liễu Tuấn vừa luyên thuyên vừa đưa tay phải từ phía sau ra, thì ra là một chiếc khăc lông dê màu tím, cười hì hì nói với Bạch Dương: “tăng chị quà mừng năm mới!”

Bạch Dương thấy vậy, hết sức ngạc nhiên vui mừng, thành thật nhận lấy món quà, quấn lên cổ một vòng, rất hợp với chiếc áo lông dê màu tím bên trong, trông như một bộ vậy.

Bạch Dương vui mừng xoay một vòng, cười nói: “Tiểu đồng ngoan, thế nào? Đẹp không?”

Liễu Tuấn nhìn đến đờ người, quên cả nói, chỉ không ngớt gật đầu.

“Chị đeo là biết làm thế nào khiến phụ nữ vui rồi!”

Biết rõ là Liễu Tuấn đang giả bộ, “hơi nước” rất nhiều,, nhưng Bạch Dương vẫn rất vui.

Liễu Tuấn khe khẽ thở dài.

“Lại làm sao thế? Ngạc nhiên!”

Liễu Tuấn chỉ lắc đầu, không nói.

Bạch Dương ngạc nhiên.

“Ài, tôi vốn muốn đeo cho cậu xem, thế này thì chả vui gì cả.”

Liễu Tuấn chỉ lắc đầu, nhận lấy hành lý từ tay Bạch Dương, rồi đi ra ngoài, vừa đi vừa lắc đầu nói thầm.

“A đầu này, tay ở đâu mà nhanh thế cơ chứ!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.