Giải Anh hiển nhiên rất hiểu đời, Nghiêm Phi không thể so sánh được. Sau khi cân nhắc kĩ càng, cảm thấy có một vài đơn vị khá tốt, nhưng mà lại không thể hiện thái độ gấp gáp, chỉ nói cần về thương lượng vời Lão Nghiêm.
Lãnh đạo chủ động đến nhà rồi từng người lại tủm tỉm cười rồi đi.
Mặc dù Nghiêm đại tiểu thư cuối cùng có thể đi làm ở đơn vị của mình hay không, chỉ cần chủ tịch Giải có thể nhắc tên mình trước mặt bí thư Nghiêm đã là rất tốt rồi, làm sao để bí thư Nghiêm có ấn tượng với mình mới là quan trọng.
Thực ra đối với công việc của Nghiêm Phi, Giải Anh có thể chưa định đi thương lượng với “lão Nghiêm”. Vì bà ấy biết đối với vấn đề này thì quyền quyết định cuối cùng vẫn chính là cậu con rể tương lai, đồng chí Liễu Tuấn!
Nghiêm Phi cũng lớn rồi, sớm muộn thì cũng là người nhà của Liễu Tuấn, để Liễu Tuấn quyết định thì cũng chẳng có gì phải bàn cãi cả.
Hơn nữa, cậu con rể này không biết có bao nhiêu chủ kiến, lão đầu nhà mình, bao nhiêu chuyện lớn cũng tìm hắn ta thương lượng, việc gì cũng nghe theo hắn ta.
Nhưng mà Liễu Tuấn lúc này đang ở thành phố Đại Ninh, không thể vì công việc của Nghiêm Phi mà về đây, chính vì Nghiêm Phi mà cãi vã nên mới đi thực tập ở thành phố Nam Phương! Đây thật là sự uy hiếp của Liễu Tuấn, làm không tốt thì sẽ gặp rắc rối.
Thế là mặt mày Liễu nha nội nhăn nhó, nghĩ ra kế, đó là phương pháp cũ, thân 2 cánh, bay đến thành phố Đại Ninh. Dù sao thì lễ 1-5 được nghỉ mấy ngày, cũng không cần phải trốn học quá lâu.
Nghiêm Phi ngây thơ lo lắng, không có hắn ta, chỉ cần có người yêu đồng ý đến cùng với minhg là lòng mãn nguyện rồi.
Ngày 1-5 này, Liễu Tuấn và Nghiêm Phi ở với nhau cả một buổi sáng trong “phòng làm việc thiết kế trang phục Phi Thiên”.
Cái gọi là “phòng thiết kế trang phục Phi Thiên” là một cái tên “quá hiện đại hóa”, hiển nhiên điều này xuất phát từ bộ não xuyên việt của Liễu Tuấn tiên sinh. Lúc đó, chính là lúc “công ty” tiêu thụ hàng hóa, cũng có thể lấy danh nghĩa công ty, nam chủ tịch kiêm kỹ sư tổng phân xưởng chế phẩm đậu, nữ tổng giám đốc kiêm tổng thanh tra bộ phận kinh doanh tiêu thụ.
May mà Nghiêm Phi không quản điều này, công ty vẫn tốt, phòng làm việc cũng nghỉ, dù sao bức tranh do mình tự vẽ ra, thứ mình vẽ ra có người gia công thành trạng phục là được rồi.
“Đừng có làm loạn lên nữa, cả buổi sáng rồi, em vẫn sửa bản thiết kế này xong đây…”
Nghiêm Phi hồn nhiên nói, giọng có vẻ hơi chán ngán.
Phòng làm việc không phải không có cái ghế thừa nào, nhưng Liễu Tuấn lại nằm ngay trên chiếc sofa dài, một vòng tay ôm chặt lấy eo thon nhỏ của Nghiêm Phi, ngón tay chốc chốc lại làm vài động tác nhỏ.
Người Nghiêm Phi rất mẫn cảm, tay của Liễu Tuấn cho dù không để ở vị trí mẫn cảm nhất, cô vẫn cảm thấy không chịu được cảm giác buồn buồn, mặt đỏ tai đỏ. Liễu Tuấn tận hưởng ngắm nhìn từng đường nét góc cạnh của bạn gái tuyệt mỹ vô cùng, đặc biệt là hàng mi dài dài, chợt lóe chợt lóe, cộng với đôi má trang điểm hồng hồng trên làn da trắng như ngọc của Nghiêm Phi, ngắm nhìn màcảm thấy tê dại, trong lòng thật muốn được ngắm thế này cả đời.
Thành thật mà nói, Liễu Tuấn càng ngày càng phục mình. Ở với nhau cả buổi sáng, trừ việc ngón tay thỉnh thoảng hơi gãi nhẹ nhàng ở eo nhỏ nhắn trơn mềm của Nghiêm Phi cách qua váy, thì vẫn chưa có động tác gì tiến thêm bước nữa.
Nghiêm Phi thật sự thanh tú đẹp đẽ tuyệt trần khiến cho Liễu nha nội, “người xấu” thế này cũng không nhẫn tâm phá hoại. Sợ không kiềm chế được bản thân, làm chuyện gì đó, không tránh khỏi đêm tân hôn có chút thiếu xót đáng tiếc.
Tối thiểu đến trước mắt, Liễu Tuấn muốn thời khắc tuyệt đẹp để đến đêm tân hôn. Còn về Liễu Tuấn có thể kiềm chế được hay không thì thật khó nói.
Tai nghe thấy những lời nhờ vả ngọt ngào của Nghiêm Phi, Liễu Tuấn có chút kiềm chế không được, Tay dùng lực, kéo Nghiêm Phi vào lòng.
“Đừng mà… ừm…”
Nghiêm Phi không đồng ý, giãy giũa một lúc, tiếp đó, 2 đôi môi hôn nhau, mũi thở hồng hộc, người bỗng dưng mềm nhũn ra.
“Tiểu Tuấn… em muốn đi ngắm biển…”
Hôn cuồng nhiệt một lúc, Nghiêm Phi mở miệng, nằm dựa vào ngực của Liễu Tuấn, thở hổn hển nói.
“ừm,,, đợi đến lúc nghỉ, chúng ta đi ra biển chơi vài ngày!”
Liễu Tuấn đưa tay ra, nhẹ nhàng xoa đôi má có chút nóng lên của Nghiêm Phi, yêu thương nói.
“Được thôi…”
Nghiêm Phi hoan hô lên.
“Không được lừa em!”
Liễu Tuấn mỉm cười nói: “Ngốc ạ, anh đã lừa em bao giờ chưa?”
Phi nghiêng đầu nghĩ, vui vẻ gật đầu: “ừm, anh quả thật chưa gạt em bao giờ… Tiểu Tuấn, anh thật tốt…”
Tuy da Tuấn khá dày, cũng không kìm được có chút xấu hổ, mặt ửng đỏ.
Hơn nữa không phải là Xảo Nhi ở thành phố Nam Phương và Tiểu Thanh ở Hồng Kong, mà lần này là hứa với Nghiêm Phi đi du lịch ở tỉnh Quỳnh Hải, cũng không đơn thuần là đi cùng với bạn gái. Công ty con của “trí nghiệp Hoa Hưng” mở cửa ở tỉnh Quỳnh Mai, kinh doanh cũng được một thời gian rồi, hai thành phố quan trọng một nam một bắc ở hải đảo mua hơn 200 mẫu đất, dều là khu vực tốt sắt với khu vực trung tâm thành phố.
Tỉnh Quỳnh Hải hai năm trước chính thức thành tỉnh, trở thảnh đặc khu kinh tế lớn nhất toàn quốc. Phương hướng phát triển kinh tế chủ yếu chính là ngành du lịch, nhưng đầu những năm 90, trình độ tiêu phí trong nước không phải là cao, nhà nước cũng không thực hành chế độ nghỉ cuối tuần, càng không có cái gọi là tuần lễ vàng được nghỉ 7 ngày, ví thế du lịch ở đây vẫn chưa phát triển lắm.
Tuy nhiên đối với Liễu Tuấn bộ tộc “giàu lên đầu tiên” thế này, thì lại là việc tốt. Tối thiểu bây giờ bầu trời Tỉnh Quỳnh Hải thật là xanh, nước cũng xanh, bãi biển thật là trắng sạch, chứ không phải là đông đúc ngột ngạt người như sau này. Thời gian này, đi tỉnh Quỳnh Hải du lich, mới thật là một cách hưởng thụ.
Du lịch cả tỉnh Quỳnh Hải chưa phát triển, sức nóng bất động sản lại ngoài dự đoán của mọi người mà nổi lên, cũng không biết là chuyện gì, nhà cổ phiếu mọi vùng cả nước lần lượt đến đây, trên hòn đảo dẫn cư chưa đến sáu báy trăm vạn mà lại có đến hàng nghìn công ty bất động sản được mở ra, theo Liễu Tuấn biết trong vòng hai năm tới, số lượng này sẽ còn tăng lên đến mức kinh ngạc, mãi đến “thủ tướng bát cơm sắt” bỗng dưng hạ lệnh dừng lại, tổng số công ty bất động sản trên toàn đảo lên đến 2 vạn.
Đối với nguyên nhân nóng lên của bất động sản này, Liễu Tuấn tuy vượt thời gian cũng không biết được cụ thể. May mà anh ta cũng không có hứng đi tìm hiểu vì sao mà nóng lên, anh ta chỉ cần biết là thế, hơn nữa biết lúc nào dừng lại là đủ rồi.
Lúc này chen chân vào, giá đất tỉnh Quỳnh hải vẫn còn rẻ, không đến mười mấy vạn một mẫu, nhưng trong vòng chưa đến hai năm, sẽ tăng trưởng đến hơn 500 vạn một mẫu. Bây giờ hơn 200 mẫu đất trong tay, tiền đầu tư là 3 4 nghịn vạn, đến lúc sang tay, sẽ được lợi nhuận gấp mấy chục lần, chắc cũng phải được gần mười ức tệ.
Trước mắt tiền vốn của trí nghiệp Hoa Hưng khá là căng thẳng, khách sạn lớn Thu Thủy, hai khách sạn chi nhánh ở phía bắc và trung bộ đã khai công xây dựng rồi, đây là đầu tư dài hạn, không thể thiếu. Đầu tư ngắn hạn đất ở thành phố Quỳnh Hải, cũng còn phải xem chủ kiến của ngân hàng. Hà Mộng Doanh ra mặt, thế chấp trí nghiệp Hoa Hưng ở hai tiểu khu của khu Hải Gianh thành phố Nam Phương, được bốn nghìn vạn tệ. Trên thực tế, chủ yếu buôn bán bất động sản ở tỉnh Quỳnh Hải chính là ngân hàng. Trong trí nhớ của Liễu Tuấn, sau này hình như còn thêm cả chứng khoán nữa.
Cũng không cần phải quan tâm đến điều đó làm gì, bựa tiệc thịnh soạn như thế, tât nhiên là phải phân một bát canh rồi.
Cứ nắm đất trong tay, đợi đến trước lúc kết thúc một phút thì bán ra, hoặc là không ngừng “đánh trống truyền hoa” để hoa trong tay chuyển sang công ty khác, sau khi đặt bẫy lấy được tiền rồi thì chơi thêm chút nữa, Liễu Tuấn vẫn chưa nghĩ ra, cảm thấy cần phải đi tỉnh Quỳnh Hải một chuyến.
Vốn thịnh nghiệp của Tiểu Thanh đã bắt đầu co lại toàn bộ, tích trữ hàng hóa tiền vốn, chuẩn bị đến tháng 8 năm nay, công kích kỳ hóa dầu thô thế giới. Hiển nhiên lúc này, Liễu Tuấn vẫn chưa nói cho tiểu Thanh là chiến tranh Kuwait xảy ra, chỉ là bảo cô ấy thu gom tiền lại, không được mang tiền đầu tư lâu dài. Trước đây có phiếu thị trường cổ phiếu Hồng Kong và thị trường cố phiếu Mỹ cũng dần dẫn bán đi, để lấy tiền về.
Nếu tất cả thuận lợi, tiền vốn Thịnh Nghiệp vào tháng 7 này có thể điều chỉnh tập trung được khoảng 7 ức đô la Mỹ, trong ccos công từ đầu từ thịnh Nghiệp vốn có hiwn 2 ức đô la Mỹ. Theo dự đoán của Liễu Tuấn, cứ coi là dự đoán bảo thủ nhất, nên cũng có thể kiếm được 10 đến 20 lần lợi nhuận bình thường. Hơn nữa có thêm tiền hoa hồng thu được, lơi nhuận càng khả quan hơn.
Do đó, Liễu Tuấn để cho Tiểu Thanh chuyển nhượng giá gốc 1500 vạn cổ phiếu trong nước mà phòng làm việc Thượng Hải thu mua sang tên cho Lương Xảo, nghiệp vụ hải ngoại chuyên nghiệp đầu tư Thịnh Nghiệp, nghiệp vụ trong nước giao cho Lương Xảo chuẩn bị.
Tiểu Thanh cho dù có chút không đồng tình lắm nhưng vẫn như thế mà làm theo.
Đối với sự sắp xếp về phương diện tiền tệ của Liễu Tuấn, tất cả nghe theo, bao gồm cả Kim Phú Xương, dường như đều “sùng bái một cách mù quáng”. Hễ là những gì Tiểu Tuấn nói thì không ai phản bác cả.
Đối với kiến thức của Tiểu Thanh, đại khái thì Liễu Tuấn vẫn rất hài lòng. Liễu Tuấn vẫn cho rằng, phụ nữ có thể giở trở một tí, có thế hơi ghen một tí, có thể thỉnh thoảng vô cớ làm loạn lên một tí, nhưng những việc đại sự, tuyệt đối không thể làm loạn lên được, nếu không sẽ xảy ra sự cố
May mà hiện tại Tiểu Thanh và Lương Xảo đều làm rất tốt, khiến cho Liễu Tuấn rất an tâm.
“Anh đang nghĩ gì thế?”
Nghiêm Phi thấy mặt Liễu Tuấn bỗng nhiên thất thần, nên đưa hai tay ra, sờ lên mặt Tiểu Tuấn, cười hì hì hỏi.
Cứ như thế, cả người cô ấy mất chỗ dựa, hoàn toàn áp sát vào người Liễu Tuấn, hai ặp núi đôi căng trong của thiếu nữ trẻ trung áp sát vào ngực Liễu Tuấn. Ngay lúc ấy, Liễu nha nội chỉ cảm thấy như đang bay, đang phát hỏa. “thằng nhỏ” như đang phẫn nộ đứng lên kháng nghị.
Ngất!
Liễu Tuân vội vàng để tay dưới nách Nghiêm Phi, bế cô ấy ra, hít thở thật sâu.
Lúc này, Nghiêm Phi cũng tự cảm thấy sự thay đổi trên người của Liễu Tuấn, điều đó lại không biết làm sao được? Ngay lập tức, xấu hổ mặt đỏ ửng cả lên, nhanh chóng giữ khoảng cách xa một chút, lườm Tuấn một cách hung hăng, đột nhiên cúi đầu xuống, cười ha ha.
Liễu Tuấn gãi gãi đầu, cuống lên ngồi dậy, thoáng che đậy trạng thái khó xử của mình.
“ừm… Phi Phi…”
“Em không nói chuyện với anh nữa, anh hư quá!”
Nghiêm Phi hai tay che mặt xấu hổ nói.
Liễu Tuấn ngẩn ra, lập tức có chút “xấu hổ quá mà thành giận”, liền ôm một cái từ phía sau, đưa miệng ra cắn vành tai trắng tinh khiết của Nghiêm Phi…
Lúc này, tự nhiên có một tiếng gõ cửa thật không đúng lúc vang lên.