Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Trùng Sinh Chi Nha Nội - Chương 71: Phung phí : truyenyy.mobi

Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 71: Phung phí




Hỏi thăm địa chỉ nhà Trương Quáng Trường không phải việc khó, lúc này dân cư tư tưởng đơn thuần, cũng không nghĩ gì tiết lộ luôn địa chỉ, không giống kiếp trước, công tác bị mật rất được coi trọng, hỏi thăm như vậy không chừng còn dẫn đến đổ máu.

Hơn nữa hai đứa tôi, chỉ là hai đứa nhỏ, cũng không thể gây bất lợi gì cho quản lí mỏ quặng a.

Mỏ quặng tuy ở nơi heo hút, chỗ ở của ban quản lí khu mỏ không kém chút nào, cũng như thường ủy huyện Hướng Dương, ba phòng làm việc một phòng họp, địa thế cao, những mấy trăm bậc thang, cho dù chúng tôi đi chậm rãi đến nơi cũng thở hổn hển không thôi, trán đầy mồ hôi.

Lương Xảo lấy ra một chiếc khăn trắng tinh, lau mồ hôi cho tôi, có chút oán trách nói: "Đã nói rồi, lên núi còn đi nhanh như vậy."

Kỳ thực nàng ra mồ hôi còn nhiều hơn tôi.

Tôi nhếch miệng cười, gõ cửa.

"Ai đó?"

Bên trong mở cửa lên tiếng.

Một phụ nữ ba mươi tuổi, tướng mạo đoan chính, chắc là người nhà Trương Quáng Trường.

"Chào dì, xin hỏi nơi này là nhà Trương Quáng Trường phải không ạ?"

"Đúng vậy, cậu là...."

"Tôi là Liễu Tuấn, con trai chủ nhiệm huyện Hướng Dương Liễu Tấn Tài, đến gặp Trương Quáng Trường."

"A Liễu Tấn Tài... ai da, là con trai Liễu chủ nhiệm, mời vào."

Cô Trương phản ứng rất mau, Nghiêm Ngọc Thành và lão ba quật khởi, phỏng chừng đã được coi là truyền kì ở huyện Hướng Dương, Trương Quáng Trường có chút giao tình với lão ba, uống trà nói chuyện là chuyện thường.

Vận khí tốt a, vừa vặn đến Trương Quáng Trường.

"Tiểu Tuấn, ha hả, là cậu!"

Trương Quáng Trường không hổ là đại nhân vật, đối mặt với một đứa trẻ chín tuổi như tôi, như thấy người quen, không chỉ tươi cười, hơn nữa còn tự mình đứng dậy đón chào, tuy rằng không biết hắn có chỗ dựa hay không, 30 tuổi làm phó huyện đoàn, riêng chuyện này cũng có thể nhìn ra chút manh mối.

Trương Quáng Trường long trọng như vậy khiến cô Trương vô cùng kinh ngạc, tuy Liễu Tuấn là con phó chủ nhiệm huyện ủy, tiếp đãi cẩn thận là được, chỉ là nhỏ tuổi như vậy, cũng không phải là Liễu chủ nhiệm đích thân tới, không cần đến vậy chứ. May mà Trương Quáng Trường tiếp đón khách đều một bộ dạng nhiệt tình, cô Trương thấy nhiều cũng quen, con mắt đảo qua thấy tôi cầm rượu thuốc, càng thêm vui vẻ.

Trương Quáng Trường ở vị trí lãnh đạo lâu, trong nhà khách đến nhìn, lễ nhẹ hay nặng cô Trương nhìn qua là biết, lập tức âm thầm gật đầu, không hổ là phó chủ nhiệm huyện ủy, ra tay khá rộng rãi, tức thì liền bưng trà, bày hạt dưa lên bàn.

"Khâu Lâm, đây là người mà tôi hay nói với bà đó, sửa ba mo tơ điện khu mỏ, Tiểu Tuấn, anh hùng thiếu niên a, ha ha."

Trương Quáng Trường giới thiệu "chiến công vĩ đại" của tôi sau đó lại đưa ra nhận xét "thiếu niên anh hùng", thực sự quá đề cao tôi, làm tôi có điểm như đứng đống lửa, như ngồi đống than.

"Bác Trương, bác nói quá rồi, cháu không đảm đương nổi a."

Nếu đã đến nhà thăm người ta, tự nhiên phải làm bộ thân thiết một chút, tôi về đây cấp bậc con cháu trong họ cũng là tiểu bối, nhận mình nhỏ, cũng không phải là tự hạ thấp.

Khâu Lâm cười nói: "Đứa nhỏ này, rất khiêm tốn, không biết Liễu chủ nhiệm dạy dỗ giỏi thế nào.... ai nha, vị này là chị cháu sao, xinh đẹp như vậy, chỗ chúng tôi không tìm ra ai xinh đẹp như vậy a......"

"Dì khỏe!"

Lương Xảo mặt ửng hồng, khẽ cắn môi, cúi đầu vò chéo áo.

Tôi cười nói: "Dì Khâu, nàng là Lương Xảo, Xảo trong từ khéo tay, Lương sư phụ của Phong thụ công xã lần trước có chút mâu thuẫn với đội bảo vệ mỏ chính là cha nàng."

"Ồ?"

Khâu Lâm sắc mặt có vài phần xấu hổ.

"Trương Quáng Trường, dì Khâu, cảm.. cảm ơn hai người...."

Lương Xảo lắp bắp nói, bộ dáng thành khẩn, Khâu Lâm lập tức vất sự xấu hổ lên chín tầng mây, keo tay nàng vuốt ve mái tóc.

"Bác Trương, chuyện đó thực sự phiền bác."

Trương Quáng Trường cười ha ha nói: "Tiểu Tuấn, cậu cũng học điệu bộ này của bác Trương sao?"

TÔi cười theo: "Bác Trương, cha cháu ở nhà lấy bác làm tấm gương giáo dục chúng cháu, nói bác làm người rất thấu tình đạt lí, muốn chúng cháu cẩn thận học theo."

Vỗ mông ngựa dù nói trắng ra nhưng lại rất khéo, bộ dạng tôi là mọt đứa trẻ, vừa vặn tán dương Trương Quáng Trường, điểm hắn tự hào, nếu là người khác nói, Trương Quáng Trường sẽ chỉ cười, coi như không, nhưng tôi nói thì lại khác, thập phần hưởng thụ a.

Trẻ con không nói dối, Liễu chủ nhiệm tự mình nói, hơn nữa coi như bạn bè.

"Tiểu Tuấn, cha cậu gần đây bận rộn không?"

Nếu lúc đầu hắn còn có chút khách khí, vậy hiện tại đã lộ vẻ thân cận, ngữ khí cũng hòa nhã hơn.

"Có chút ạ, hình như đang thảo luận chuyện tuyên truyền, chiều nào cũng thêm ca, tối mới về đến nhà, thương xuyên bàn bạc với bác Nghiêm."

Trương Quáng Trường hỏi: "Nghiêm chủ nhiệm ở gần nhà cháu?"

"Đúng vậy, ở tầng một, vài bước là tới."

Trương Quáng Trường cười gật đầu.

Khâu Lâm hỏi: "Xem ông kìa, cứ nói đi đâu, chính sự thì lại quên mất, Tiểu Tuấn, hai cháu chưa ăn cơm nhỉ? Dì nấu cho hai cháu ăn nha."

Tôi thấy buồn cười, trong mắt dì Khâu chính sự lại là ăn uống.

"Dì không cần phiền, chúng cháu ăn xong rồi, dưới chân núi có quán ăn, ăn rất ngon."

Khâu Lâm ngạc nhiên: "Tiểu Tuấn, cháu khách khí như vậy? Đến chỗ dì chơi lại ăn ở ngoài, quán ăn dưới chân núi dì còn lạ sao, chỉ có mì, lần sau đến nhất định dì cho cháu ăn ngon."

"Cảm ơn dì."

Tôi không muốn dây dưa chuyện này.

"Bác Trương, Liễu Gia Sơn chúng cháu mới mở lò gạch đỏ, bác nghe qua chứ?"

Trương Quáng Trường hứng thú: "Lò gạch đỏ? Chuyện tốt a, nói cho bác nghe qua."

Tôi liền đem chuyện lò gạch kể lại.

Trương Quáng Trường động dung: "Dùng máy làm gạch mộc? Ồ sản lượng cao a, chất lượng thế nào?"

"Tốt a, cháu thấy anh Triệu Ngọc nói, nhà máy điện bên kia thu mua số lương lớn a."

"Ha ha, lò gạch làm bên cạnh nhà máy điện, nhật định là chủ ý của cha cháu, Liễu sư phụ con mắt rất chuẩn"

Trương Quáng Trường cười ha ha, bộ dạng thản nhiên, đây không phải chuyện địa phương hẳn quản lí, nói chuyện này như chuyện phiếm, nếu đổi lại là cha hay Nghiêm Ngọc Thành, chỉ sợ là trong óc đã chuyển mấy lần, hỏi cặn kẽ từng chứ mới được.

Nói chuyện tào lao với Trương Quáng Lượng cả tiếng đồng hồ, bầu không khí rất hòa hợp, tôi cũng đề nghị một giá than ổn định, hiện tại chưa cần nhiều than, trước tiên cứ khai thông, chỉ cần thời gian nước tự nhiên sẽ chảy ra sông. Trước khi về, Trương Quang Trường cười nói: "Dang năm bác muốn kiến thiết một chút, không lo chỗ bán chuyên nữa."

Từ mỏ quặng 1-7 về, anh cả đã đợi ở cửa hàng mấy tiếng, anh ấy vội đưa sổ tiết kiệm cho tôi, sổ tiết kiệm bỏ trong phong bì kín, tôi vừa nhìn đã thấy hài lòng.

Chắc là Liễu Triệu Ngọc bảo hắn làm vậy, với tính tình anh cảm sợ là không thể nghĩ được như vậy.

Sổ tiết kiệm là thu nhập đầu tiên của lò gạch, tôi nói với anh Triệu Ngọc, bạn tôi giao hết quyền quản lí lò gạch cho tôi, lò gạch sinh lợi nhuận, để anh cả gửi luôn vào ngân hàng, sổ sách giao cho tôi, tôi sẽ chuyển lại.

Ai, tuổi nhỏ thu tiền cũng phải lòng vòng như vậy, dù là tiền của mình.

Tôi nhận lấy phong bì, cũng không mở ra, nhét vào túi quần.

Phương Văn Dịch cùng anh hai chỉ nhìn Lương Xảo không ai để ý đến tôi, nếu họ biết trong phong bì này có vài nghìn khối, chỉ sợ là ánh mắt cũng dán chặt vào đây.

Thấy tôi nhận lấy phong bì, anh cả như trút được gánh nặng, tựa hồ hoàn thành nhiệm vụ vô cùng gian khổ, đây là lần đầu hắn làm việc chân chính, chuyện "đại sự" như mấy nghìn khối này, nhìn qua có vẻ đơn giản, chuyển một chiếc phong bì mà thôi, nhưng phong bì này cho hắn bao nhiều áp lực, nhìn thần thái hắn có thể nhận ra.

Nghe nói anh cả đợi mấy giờ, lòng ta khẽ động, cảm nhận về hắn có chút thay đổi, mặc kệ thế nào, nếu chỉ cần đưa phong bì cho anh hai rồi phủi mông rời đi, nhưng hắn không làm vậy, xem ra chọn hắn phu trách sổ sách coi như chính xác.

"Anh đi đây."

Anh cả xoay người quay chiếc xe đạp gạt tàn.

"Đai ca, ăn cơm xong hẵng đi, tôi nấu rồi."

Lương Xảo khó có một lần chủ động chào hỏi, gọi anh cả rất ngọt, không có chút ngại ngừng.

"Không được, còn có việc."

Anh cả không quay đầu lại, đạp xe rời đi.

Tôi có chút buồn cười.

Anh cả kì thật là loại người nhát gan, lá gan còn kém cả anh hai và anh ba, có phần lười biếng, nhìn thấy tôi cầm "đại sự", trước mặt tôi cũng khẩn trương, quên mất việc tôi tuổi nhỏ hơn hắn rất nhiều.

Trở lại căn phòng của Lương Xảo, tôi xé phong bì ra nhìn, 3207 đồng, so với dự tính của tôi nhiều hơn một chút, chắc là kết quả làm việc chăm chỉ của anh Triệu Ngọc, từ khi lò gạch mở ra, chia tiền công hợp lí, nhiều người làm thêm ca cũng là bình thường. Đương nhiên, mỗi viên thêm hai ly cũng là một nguyên nhân.

He he, một tháng đã thu lại toàn bộ chi phí còn thêm lời, buốn bán hiếu sự cnahj trnah đúng là món lợi kếch sù a!

Tâm tình tôi rất tốt, không ở lại ăn tối, mà trở về ngay, để lại Phương Văn Dịch ở phía sau nói thầm, TV của đồn công an còn chưa sửa, ngày mai ta phải làm sao bây giờ.

Lại nói, tôi vẫn giữ loại tính tình này từ kiếp trước, kiếm được tiền, việc đầu tiên là muốn về nhà, chia se với mọi người niềm vui sướng. Không giống như nhân sĩ trong tiêu thuyết kiếm được tiền liền ăn uống tưng bừng, say đắm cùng tình nhân, hoàn toàn để người nhà ra phía sau, thái độ làm người như vậy, không nên học tập a.

Đương nhiên tôi biết, chuyện này chưa thể nói cho ba mẹ, cọn họ tư tưởng chính thống, lão ba vẫn còn đang thượng vị, con đường làm quan mới bắt đầu vô cùng hăng hái, biết trong nhà có một tiểu tư bản, chỉ sợ hai lão nhân gia quy tội.

Bất quá không để lộ nội tình, tiết lộ chút nho nhỏ cũng được.

Về đến nhà, vừa kịp giờ cơm, không thấy lão ba, các chị đang ăn, mẹ đang trong phòng bếp bê nồi niêu, tôi lén đi vào, xuất ra bao mươi đồng.

Mẹ nghi hoặc nhận lấy không hiểu hỏi: "Tiền gì vậy?"

Tôi cười nói: ''Tiền con sửa TV kiếm được, một tháng 30 đồng."

Mẹ quản lí gia đình, áp lực kinh tế đều trên người bà, lão ba lên làm chức phó chủ nhiệm huyện ủy, tiền lương không được bao nhiêu, chi tiêu cũng tăng nhiều, mẹ đúng là xoay đủ kiểu, cũng chỉ đủ ăn tiêu. Bất quá không bột sao gột nên hồ, tiền lương của hai người họ, cũng chỉ đủ chống đỡ, lỡ có sự vụ gì, như chuyện "Quan lớn" tới, mẹ tôi sớm đã khổ không thôi.

Nếu như mỗi tháng tôi giao cho mẹ 30 đồng, vậy sẽ là giúp đỡ rất lớn.

"Có thể chia sẻ cùng cha mẹ, con trai tốt." Mắt mẹ hơi ướt ướt, xoa đầu tôi, như vui mừng nhưu thở dài, lập tức nhớ tới một chuyện: "Tiền lương có 30 đồng, con đều đưa cho mẹ, không để lại tiêu vặt sao?"

"Con là trẻ con, tiền có cũng vô dụng."

Tôi đơn giản lại giả bộ, nói sạo mặt không đỏ một chút.

Mẹ gật đầu, ngược lại nghĩ những lời này là hợp lý, hiển nhiên mẹ trong lòng mẹ nghĩ tôi là trẻ con không có chuyện phiền muộn vì đồng tiền, nếu quả thực tôi đưa ra toàn bộ gia sản có khi lại không được một câu khen ngợi.

"À, Tiểu Tuấn, cửa hiệu sửa chữa kia, là của con sao? Mỗi tháng kiếm được nhiều tiền như vậy?"

Cơm nước xong xuôi, mẹ hỏi.

À, xem ra quá cao hứng, tất cả tế bào cảnh sát nhân dân trong người mẹ lại nổi loạn.

"Mẹ, không phải là cửa hiệu của con, là của Phương Văn Dịch, sinh ý rất khá một tháng 30 khối, con còn chê ít, một mình con sửa chữa, nếu để hắn sửa TV, còn không bị người ta đập bảng hiệu?"

Tôi hi ha cười nói.

Mẹ lập tức nở nụ cười, con trai có năng lực, nàng đương nhiên vui vẻ, nhưng có chút lo lắng: "Phương Văn Dịch kia buôn bán đúng pháp luật không? Cha con làm ở huyện ủy, con theo hắn, nếu hăn làm bậy, để người ta biết được không tốt."

Tôi cười nói: "Yên tâm, hắn là một người tàn tật, rất thành thật, nào dám làm loạn, lần trước sở công thương đã kiểm tra, không vấn đề gì."

Nghe nói sở công thương đã kiểm tra, mẹ lập tức an tâm, mẹ tôi là nhân vật chủ chốt trong việc chấp pháp, đối với pháp luật vô cùng tin tưởng, cục công thương làm việc chưa từng xảy ra vấn đề, tự nhiên là không có chuyện gì.

"Sau này không cần đưa hết cho mẹ, giữ lại hai khối là ăn quà."

Mẹ đã chấp nhận lời giải thích, việc này đã xong xuôi., có thể giúp mẹ gánh vác chút ít, thực làm cho tôi vui vẻ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.