Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Trùng Sinh Chi Nha Nội - Chương 44: Phương án chính văn : truyenyy.mobi

Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 44: Phương án chính văn




Liễu Quân vừa về đến nhà, đang nghĩ phải trả lời thế nào khi mẹ hỏi, căn phong toàn mùi khói thuốc làm tôi ho lên mấy tiếng. Nhìn tỉ mỉ, trong phòng khách đều chật kín người. Hai vị phó chủ nhiệm Trương Mục Lâm và Hồng Kì Công Xã đều ngồi ở trong phòng. Xem ra toàn là đồng nghiệp cũ của Cha ở Hồng Kì Công Xã.

Đồng nghiệp cũ lâu ngày không nói chuyện, mọi người ngồi cùng nhau nói chuyên thường ngày, đó cũng là chuyện bình thường.

Nhớ lại lúc vào cửa ho mấy tiếng, Tôi cũng hơi xấu hổ. Tôi như một cái cần hút thuốc phiện, quay lại , theo đuổi tình thế, đã gần hai năm rồi không gửi qua mùi khói thuốc, mắt cũng dần dần thích ứng rồi. Kiếp này không bị nghiện thuốc phiện, cũng là một việc tốt. Chỉ là nhìn thân hình tôi giống một dân nghiêm, cũng không nghĩ có một ngày tôi sẽ bị nghiện.

"Mẹ, con đói rồi."

Tôi nói câu này xong, khách trong phòng đều có chút ngại, từ từ đứng lên ra về. Đây không phải, là đuổi khách, mà tôi đói thật. Tôi không nghét Trương Mục Lâm , Hồng Kì Công Xã, và các cán bộ khác, Tôi không phải là cố ý đuổi khác, chỉ là tôi đói. Trong lúc đó không suy nghĩ ra phải nói thế nào cho tốt.

Tự nhiên Cha lại muốn mời họ ở lại, Trương Mục Lâm, bọn họ đều cười rồi cáo từ.

Thời đó không có điện thoại, Cha mới chuyển đến lầu hai, cũng không kịp lắp đường điện, đến nhà lãnh đạo chào hỏi, hình như cũng không có khác mấy. Làm mất nhiều thời gian quý báu của Liễu gia, chúng tôi xin lỗi, chúng tôi sao lại có thể ở lại ăn cơm?

Nhìn thấy khách ra về, tôi đột nhiên nhớ ra một chuyện, liền đuổi theo.

"Bác Trương, xin hãy dừng bước."

Trương Mục Lâm lập tức quay người, cười hi hi nói: "Tiểu Quân, có chuyện gì vậy?"

Những người khác cũng dừng lại,cười hỏi tôi.

Đứa bé này tuy còn nhỏ, nhưng hôm nay với thân phận là nha nội, tiếp đãi không tồi.

Tôi nhìn qua sắc mặt những người khác, do dự không nói . Những người đó tưởng là chủ nhiệm Liễu muốn mượn tôi để chuyển lời cho chủ nhiệm Trương, không đi nhanh mấy bước, kéo lại khoảng cách . Truyện "Trùng Sinh Chi Nha Nội " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

"Bác Trương , Phương Văn Thích là người thân của bác hả?"

"Ừ, là cháu của bác. Sao vậy, nó làm chuyện gì sai hả?"

Trương Mục Lâm không biết tôi hỏi câu hỏi này có ý gì, cũng như mọi người, cứ nghĩ là Cha nói gì với Hắn. Chỉ là không biết có chuyện gì, sao lại kéo cả quan hệ của Phương Văn Thích vào.

Tôi cười: " Không có gì ạ, khi ở Hồng Kì Công Xã, bác ấy rất quan tâm đến cháu, cháu rất cảm ơn bác ấy."

Trương Mục Lâm thở phào nhẹ nhõm, cười :" Đấy là việc lên làm."

"Chịu ơn của người, đương nhiên phải báo đáp"

Tôi lắc đầu rồi nói ra vài câu thành ngữ.

"Chân của bác ấy đi lại không tiện, cháu rất muốn giúp đỡ bác ấy."

Trương Mục Lâm rất vui :" Tiểu Quân, cháu định làm gì giúp chú ấy vậy?"

Tôi cười :"Bác Trương, cháu chỉ là một đứa bé, làm gì có năng lực gì để giúp bác ấy ạ. Ý cháu là xin bác hãy giúp bác ấy, tìm cho bác ấy một cửa hàng trên phố,rồi chuyển cửa hàng sửa chữa kia lên trên phố, như vậy bác ấy sẽ có nhiều thu nhập hơn.

Trương Mục Lâm ngạc nhiên: "Đây.....Đây là ý của chủ nhiệm Liếu sao?"

Tôi cười :" Không có ạ, đây là cháu nghĩ ra ạ. Đã làm khó chủ nhiệm Trương, vậy không để ý đến nó nữa ạ."

Tôi nói;" Bác trương, bỗng nhiên đổi cách xưng hô"chủ nhiệm Trương", Trương Mục Lâm cảm thấy không đúng. Bác ấy nghĩ đây chắc là ý của Cha, lập tức gật đầu :"Được, không có gì đâu mà làm khó, hai ngày này bác sẽ sắp xếp một chỗ cho bác ấy."

Đây là năm 1978, cá thể kinh doanh không bị cấm kị. Trong thành cũng có rất nhiều người tự mở của hàng . như bán sách, sửa đồng hồ, bán hàng tạp hóa..... Trương Mục Lâm là cán bộ lâu năm của huyện, giữ chức vụ ở Hồng Kì Công Xã như hôm nay, làm một chuyện nhỏ như vậy là không khó.

Sau khi về đến nhà chắc chắn bác ấy sẽ hỏi Phương Văn Thích, không biết Phương Văn Thích có kể hết nội tình cho Bác ấy nghe không? Nhưng đã nói ra, cũng không phải lo lắng. Trong 7 tháng tôi đã sửa điện trong mỏ than, nhận lời biểu dương của chủ nhiệm Liêu, việc này không nói thì mọi người trong huyện Hướng Dương cũng biết hết cả, chỉ có Hồng Kì Công Xã là không biết nhiều. Điện cơ trong mỏ đều có thể sửa tối, sửa một cái đài thì có gì gọi lạ kì lạ?

Nói thật Tôi cũng không phải là người tham tài, nhưng đối với người tàn tật như Phương Văn Thích sẽ có lợi. Cũng do tôi nhiều lúc quá nhàn rỗi, muốn tìm việc gì đó làm để giết thời gian,

Khổng Phu Tử đã nói : "Không vì những điều ngớ ngẩn, hà tất loại bỏ sự nghiệp?"

Đây chính là lời dạy của thánh nhân!

Vào trong phòng,Mẹ tò mò hỏi :" Tiểu Quân, con và chủ nhiệm Trương nói chuyện gì vậy?"

"Không có gì ạ, con bảo Bác ấy giúp Phương Văn Thích mở một tiệm sửa đồ trên phố."

" Phương Văn Thích?'

Mẹ càng tò mò hơn :"vậy thì liên quan gì đến con?"

Khi con ở Hồng Kì Công Xã, Bác ấy giúp đỡ con rất nhiều. Con chỉ giúp Bác ấy một tay. Mở cửa tiệm trên phố tốt hơn nhiều so với ở Hồng Kì Công Xã.

Cha gật đầu tán thành :"không sai, có ơn phải trả mới là quân tử."

Thấy Cha tán đồng, Mẹ cũng không phản đối nữa. Dù sao cũng không có quan hệ gì to tác. Tôi cảm thấy phải có trách nhiệm nói cho rõ ràng, Phương Văn Thích mở cửa hàng trên phố, Tôi có thời gian sẽ đến giúp Bác ấy. Bây giờ không nói rõ cho Cha, Mẹ biết, sau này hành động sẽ không được thuận tiện .

"Là như thế này ạ, Phương Văn Thích không quen sửa đài phát thanh, con muốn đến giúp Bác ây một tay."

"Con...."

Mẹ vô cùng kinh ngạc, bỗng nhiên nhắc lại chuyện Tôi đi sửa điện cơ ở hầm mỏ, nghi ngờ chất vấn đột nhiên xuất hiện.

"Vâng, khi không có việc gì làm con đến chỗ Bác ấy học ạ, đó cũng được tính là một môn kĩ thuật."

Mặc dù Cha đã làm lãnh đạo của huyện, nhưng đối với việc sửa chữa đường điện , tình tiết rất phức tạp không thể nói rõ ràng. Đều nói "Gia tài vạn quý, không thể kề sát thân" mà.

Trong lòng tôi rất vui, có lời nói của Cha, từ nay về sau có thể thuận tiện hơn, không lo lắng những lời trách móc Mẹ.

"Phổ Tài, ngày mai em phải đến Liên Hoa Công Xã làm rồi, đợi chút nữa em đến khoa hậu cần lấy thẻ ăn cơm, mấy người, mấy người chúng ta, đến nhà ăn ăn nhé."

Khi ăn cơm, Mẹ nói.

Cha nhìn Mẹ, gật đầu.

Sắc mặt của mẹ đột nhiên biến sắc rất khó coi. Tôi hiểu Mẹ đang nghĩ gì, Liên Hoa Công Xã cách thôn Hướng Dương mười mấy mét, đi lại không tiện. Kiếp trước chị em chúng tôi đều sống ở trong khu tập thể cơ quan Cha, Cha làm đồ lướng cho chúng tôi. Như hôm nay tình thế đã thay đổi, Cha là người có quyền lực lớn thứ hai trong huyện Cách Tú, không còn thời gian nấu rau cho chúng tôi. Trong lòng Mẹ đang muốn chuyển công tác. Truyện "Trùng Sinh Chi Nha Nội " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Nhưng Cha cũng có cái khó, vừa nhậm chức, công việc vẫn chưa ổn định, liền điều động công việc cho vợ.

Tôi là sợ mọi người rèm pha, lập tức nhìn Mẹ cười, rồi há miệng lớn ăn cơm.

Mẹ cảm thấy hạnh phúc. Bà không muốn ở nhà làm bà nội chợ, bà hiểu được những cái khó mà Cha gặp phải, trong lòng cũng bớt lo lắng. Chỉ cần Cha ngồi vững trên chiếc nghế đó, việc thay đổi công việc không sớm thì muộn cũng đổi.

Cơm vẫn chưa ăn xong, lại có người vào.

Cha lập tức bỏ bát cơm xuống, nhiệt tình bắt tay mời khách vào.

"Tổ trưởng Thừa Ngạn, mời ngồi."

Tôi liếc mắt nhìn, người này khoảng 40 tuổi trở lên, thân hình gầy gầy, là thân tín của Thôi Tú Bích, phó tổ trưởng tổ tuyên truyền Lí Thừa Ngạn. Nếu Cha không gọi tên bác ấy, cũng không ai nhận ra, không ngờ Bác ấy lại làm lãnh đạo. Không có uy quyền làm quan.

"Ai à, chủ nhiệm Liễu, Tôi không biết nhà ngài đang ăn cơm...nếu không, đợi chút nữa tôi đến vậy"

Tôi cau mày.

Vị trí Thường Tú Viện rất độc lập, lầu Đồng Tử gần đây cách chỗ này chỉ có vài phút,lời của Lí Thừa Ngạn rõ ràng là cái cớ mà. Bây giờ cho Bác ra ngoài đợi, có hợp lí không? Ra ngoài đừng có nói là Cha tôi là kẻ không có học thức, không vinh quang chút nào.

"Không sao, chúng tôi ăn xong rồi, mời ngồi, mời ngồi."

Cha kéo chiếc ghế cho Lí Thừa Ngạn, ghế từ bàn ăn cơm mang ra, đưa cho Lí Thừa Ngạn một điếu thuốc. Mẹ cũng không ăn nữa, đi rót chà cho hai người.

"Cảm ơn.....chủ nhiệm Liễu, Tôi đến để thông báo cho ngài biết về việc chuẩn bị hoạt động chính văn lần này, muốn mời ngài tham dự.

Hoạt động chính văn?

Động tác nhanh vậy, hôm qua mới ra quyết định, đã tiến hành rồi.

Lí Thừa Ngạn từ trong cặp lấy ra một tờ giấy,dùng hai tay đưa cho Cha.

Thời đó máy đánh chữ rất ít, máy tính càng không có, chỉ có máy tính 286 đơn giản , sau mấy năm mới xuất hiện ở huyện Hướng Dương. Kế hoạch phương án lớn đều là viết tay, viết xong rồi mới đưa đi photo, rồi mới đi đóng dấu.

Tôi nhìn qua, nét chữ viết rất đẹp, cũng không biết có phải do Lí Thừa Ngạn viết hay không.

"Ồ, Phương án viết rất tỉ mỉ..."

Cha nhìn rất tỉ mỉ, một bên nhìn một bên gật đầu.

Lí Thừa Ngạn lộ rõ tinh thần phấn khởi, gật đầu cùng Cha, gật đầu mấy cái rồi cảm thấy không đúng , đây khác gì tự mình khen mình? Cũng may là chủ nhiêm Liễu đang chú ý nhìn phương án, không chú ý đến mình.

"Ừ, tổ trưởng Lí Thừa Ngạn, nói một cách tổng thể, phương án này không tồi..."

Không rễ ràng, Cha có thể xem hết một phương án, ngước mắt lên nói, không biết lên cho mấy điểm quan liêu. Tôi ăn xong trước, đặt trên bàn là (cổ văn quan chỉ), quay sang Lí Mi đang xem (trận tình biểu) , làm như vậy cho mẹ nhìn, tập trung nghe hai người nói chuyện.

Tôi không yên tâm Cha, tuy tôi còn nhỏ, nhưng việc quan trường đối với tôi mà nói có sức hấp dẫn rất lớn. Tạm thời vẫn chưa thể nhìn thấy tài năng kiếm tiền, nhưng tôi sẽ cố hết đê giúp Cha ngồi vững trên vị trí đó, như vậy cũng tốt.

Lí Thừa Ngạn gật đầu liên tiếp, nịnh hót nói :"Có chủ nhiêm Liễu tham gia, phương án này, về cơ bản sẽ triển khai theo ý của ngài."

"A a, cũng phải dựa vào sự cố gắng của các đồng chí trong tổ tuyên truyền nữa, một minh tôi làm thì làm sao có đủ lăng lực chứ?" Cha nói vài câu khiêm tốn, rồi chuyển chủ đề, nói :" Nhưng, cũng có một số chỗ, tôi xem còn có thể bổ sung được thêm."

"Mời chủ nhiệm chỉ bảo."

Lí Thừa Ngạn nói, lấy trong cặp quyển vở ghi và bút, đặt lên nhìn, chuẩn bị ghi lại những lời chủ nhiệm Liễu nói. Tên này, Ở trước mặt Thôi Tú Bích nịnh hót quen rồi, ở đây cũng là tư thế đó.

Đấy do tôi ít gặp lên lên cũng khó trách, trong quan trường, khi nói về việc thăng chức, hạ chức đều là thái độ kính cẩn, thái độ của Lí Thừa Ngạn cũng chỉ là bình thường.

"Lời hướng dẫn, cũng không đề cập đến những vấn đề nghiêm cứu thảo luận...Tôi thấy a, phạm vị của chính văn này có thể mở rộng được thêm, không phải chỉ giới hạn trong nghiên cứu thảo luận, chúng ta là huyện nông nghiệp, thật sự hiểu được lí luận quả là không nhiều. Quy mô phạm vị công việc phải thật sự hiện thực, tiếp đến sự tích, đều có thể viết, đề tài không giới hạn, văn nghị luận, văn kí sự, văn tản, thơ ca, một đoạn tiểu thuyết, kịch bản kịch, bài vè đều được...."

"Vâng ,vâng, vẫn là chủ nhiệm suy nghĩ thấu đáo...cứ như thế này, nội dung bài chính văn nhất định rất phong phú..."

Lí Thừa Ngạn liên tục gật đầu, mặt rất tán đồng.

"Đề tài bài chính văn, Tôi cũng có thể đổi thành...gọi là' hướng đến ngày quốc khánh là thứ 29" , Tổ trưởng Lí Thừa Ngạn, ngài cảm thấy thế nào?"

Phải nói lúc đầu Lí Thừa Ngạn chỉ biết nịnh hot Cha, nhưng bây giờ thì có một chút bái phục rồi.

Lí Thừa Ngạn làm trong bộ phận tuyên truyền đã 20 năm rồi, địa vị phó tổ trưởng cũng từng bước từng bước leo lên, luận về tư cách, hắn không phải là kẻ thứ hai như mọi người nghĩ trong tổ tuyên truyền của huyện Hướng Dương. Trước đây là thân tín của Thôi tú bích và vương Bản Thanh, có lời đồn là muốn chiếm chổ tổ trưởng trong đội tuyên truyền, cái chết đè lên đầu hắn. Lí Thừa Ngạn không có một chỗ dựa vững chắc nào, cũng không dám tức giận,luôn đi theo Thôi Tú Bích, hắn đi một bước Lí Thừa Ngạn cũng tiến theo một bước, công việc thường ngày trong tổ tuyên truyền, trên thực tế là đều do hắn sắp xếp. Hi vọng có một ngày Thôi tú Bích để ý đến hắn, không phải làm thêm trong đội tuyên truyền nữa, tự mình có thể thuận lợi đi lên . Truyện "Trùng Sinh Chi Nha Nội " được copy từ diễn đàn Lương Sơn Bạc (LuongSonBac.com)

Bên ngoài Lí Thừa Ngạn rất tôn kính Thôi tú Bích, nhưng thực tế trong lòng đã chuẩn bị sẵn sàng để tạo phản, hắm nghĩ nếu không có hắn , thì Thôi tú Bích cũng không làm được việc gì ra trò. Liễu Phổ Tài chỉ dựa vào mấy bài luận văn bỗng nhiên đại phú, Lí Thừa Ngạn càng không phục. Từ sáng đến tối, đến chỉ thông báo công việc, đây chỉ là một cái cớ, nguyên nhân khác là hắn muốn thăm dò năng lực của Cha. Thôi tú Bích bi lật đổ, Chủ nhiệm Liễu cũng khó tránh khỏi ngày đó, tổ tuyên truyền trên trên dưới dưới đều là người của Thôi Tú Bích, không đưa cho hắn cái gì, đừng nói là thăng tiến, chức vị phó tổ trưởng cũng khó có thể ngồi được lâu.

Không ai biết phía trước, phía sau chủ nhiệm Liễu đều có hậu thuẫn, gần như toàn bộ không ai dám lật đổ dự án, có thể nói mọi người ai cũng quan tâm, nhìn xa trông rộng , khí thế mạnh mẽ. Suy nghĩ lại phương án của mình, tự cảm thấy phạm vi phương án nhỏ quá.

"Chủ nhiệm Liễu nói rất hay, Tôi về nhà viết lại phương án, ngày mai đi làm sẽ đưa cho chủ nhiệm kiểm tra."

Thôi Tú Bích tâm phục khẩu phục.

"A a, tổ Trương Thừa Ngạn, không phải gấp vậy, nghỉ ngơi là nghỉ ngơi, khi căng khi chùng, đạo trong văn võ mà."

"Được rồi, được rồi, chủ nhiệm Liễu thật quan tâm a..."

Lí Thừa Ngạn nói, đứng lên chuẩn bị cáo từ.

Nhìn thấy hắn nói chuyện công lại không nói nhiều, không giống một số cán bộ khác luôn tìm những lí do để nịnh hót, tăng cường tiếp cận càng nhiều lãnh đạo càng tốt, ấn tượng của hắn đối vời tôi lập tức thay đổi. Xem ra, Lí Thừa Ngạn này cũng được cho là có học thức.

"Bác Lí, trong phương án của Bác, đối với số chữ bài chính văn cũng phải làm hạn chế hả? Tốt nhất là không quá 3000 chữ, thơ ca không quá 500 chữ, nếu có người gửi một đoạn tiểu thuyết đến, còn không cả tìm được giấy để in."

Tôi cười,chỉ muốn nhắc nhở hắn.

Lí Thừa Ngạn ngơ ngác, lập tức cười :"Cám ơn cháu, cháu là Tiểu Quân hả? Đúng là học vấn uyên bác, hổ tử bất phu tử a."

Hai! xem ra tình hình này mọi người sớm rõ ràng rồi, đến tên của một đứa bé như tôi cũng có thể nói ra được. Người này thật sự không thể làm quan, hễ làm quan thì toàn bộ bí mật sẽ bị lộ ra hết. Theo suy lí này, Phương Văn Thích sau khi chuyển đến phố này, Tôi có thể đến giúp bác ấy sửa đài phát thanh rồi, thu tiền nhất định phải cẩn thận, khồng thể cho người khác lấy cái gì gọi là thóp ra làm hỏng bài văn của Cha.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.