Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Chồng Hờ Vợ Tạm - Chương 71: Anh không thể cho em hôn nhân : truyenyy.mobi

Chồng Hờ Vợ Tạm

Chương 71: Anh không thể cho em hôn nhân




Tôi lập tức cười, quay đầu, ra vẻ hào hứng nhìn anh: “Ông chủ Trác, anh nghĩ có thể được bao nhiêu điểm?”

Từ khi cùng một chỗ với anh cho đến nay, xưng hô của tôi và anh luôn rất rối, ngoại trừ tình hình lúc mới quen thì cơ bản mà nói, khi tôi muốn quyến rũ anh, tôi sẽ gọi anh là chú Trác, bởi vì tôi phát hiện, mỗi lần trên giường, khi tôi kêu anh chú Trác, anh có thể làm… rất mạnh.

Lúc bình thường, tôi gọi anh là chú Trác, lúc tức giận hoặc không vui thì gọi anh Trác, khi trêu chọc thì gọi ông chủ Trác.

Bây giờ là thời điểm đang trêu chọc.

“Có thể xứng đôi với em, đương nhiên cũng là 100 điểm.” Người này thật chẳng biết xấu hổ.

“Sai! Anh chỉ có 60 điểm!” Tôi nhấn mạnh.

“Hửm?” Bị điểm thấp, anh lại hào hứng hơn hẳn, nhướng mày hỏi: “Trừ điểm ở đâu?”

“Trừ điểm ngay lúc này! Trừ 40 điểm!” Tôi nói.

“Hử?” Anh cười: “Ý là lúc đầu vẫn là 100 điểm, nhưng bây giờ anh làm em không hài lòng sao?”

“Đúng!” Tôi dùng sức gật đầu.

“Anh phải làm như thế nào nữa? Rửa rau, vo gạo?” Anh đứng thẳng người, săn tay áo. Thật đúng là dự định giúp tôi làm việc nhà.

“Không muốn anh rửa rau, cũng không cần anh vo gạo, sau khi chúng ta ăn cơm xong, anh rửa chén là được.” Tôi nói.

“Vậy bây giờ anh làm gì đây? Còn xin Tiểu Như tiểu thư chỉ thị.” Anh cười rộ như gió xuân mười dặm.

“Đến đây, ôm em từ sau lưng.” Tôi cười, khi nói những lời này, nội tâm rất ngọt, cũng có chút không có ý tứ.

“Nếu như anh ôm em, có phải sẽ không tiện không?” Anh vừa hỏi lại vừa đi tới, hai tay vòng ngang hông tôi.

“Em không biết là có tiện hay không, nhưng trong tivi đều diễn như thế cả, cảm giác đặc biệt hạnh phúc.” Thân thể tôi ngả về phía sau một chút, tựa ở trên người anh.

Anh cúi đầu, tôi nghe thấy tiếng anh cười nhẹ, sau đó là một nụ hôn làm ướt vành tai tôi.

“Trên TV còn có cảnh này nữa.” Anh thấp giọng, “Anh làm như vậy có đúng không?”

“Đúng! Có phải là có cảm giác đặc biệt tốt không? Đặc biệt có cảm giác khói lửa nhân gian?” Tôi hỏi, dứt khoát xoay người, hai tay vòng trên cổ anh, thuận thế hôn lên môi anh.

Tôi và anh, bây giờ như thiên lôi đụng địa hỏa.

Nụ hôn phớt nhanh chóng sâu hơn, hô hấp nhanh chóng trở nên khó khăn.

Anh ép sát vào, lưng tôi vẫn nằm trong lòng bàn tay anh, mông dựa vào cạnh bồn rửa chén, hai người hôn đến mức khó phân thắng bại.

“Tiểu Như...” Anh rất gian nan thả tôi ra, trong mắt là ngọn lửa nhỏ tràn đầy tình dục, “Em cũng đã biết, cảnh trong TV đều là giả… Anh hiện tại chỉ muốn em, ngay ở chỗ này!”

Anh không động thủ ngay lập tức, mà là trưng cầu ý kiến của tôi.

Tôi nghiêng đầu nhìn nguyên liệu nấu ăn đã chuẩn bị kỹ càng, chỉ còn chờ được vào nồi, rất khó được lý trí vượt lên tình dục: “Chờ em làm cơm xong nha, anh đi xem TV một lát được không?”

Anh lại hôn hôn tôi, lui lại một bước, cúi đầu.

Theo ánh mắt của anh, tôi nhìn thấy nơi nào đó đang căng phồng.

Anh cười nhẹ, một tay mơn trớn khuôn mặt tôi: “Quả nhiên là tiểu yêu tinh của anh.”

Tôi nghiêng đầu, khuôn mặt dán tại lòng bàn tay của anh, ánh mắt dính trên mặt anh, cười: “Chỉ làm tiểu yêu tinh của một mình anh.”

Sau đó, anh cũng không đi ra phòng khách xem tivi, chỉ dựa tại cửa phòng bếp, tiếp tục nhìn tôi.

Bữa tối là Xương Hầm, Thịt Sợi Vị Cá và Trứng Xào Cà Chua, Canh Sườn Củ Cải còn đang ở trong nồi, còn phải hầm hơn một tiếng nữa.

Lần đầu tiên làm Xương Hầm, có chút nhừ, Thịt Sợi Vị Cá và Trứng Xào Cà Chua lại coi như không tệ. Ông chủ Trác rất cho mặt mũi khen không dứt miệng, nói sau này ai cưới được tôi, người đó sẽ thật có phúc.

“Anh bây giờ chẳng phải rất có phúc sao?” Tôi hỏi, sau đó đùa: “Anh có muốn cưới em hay không?”

Rất nhiều khoảng thời gian, tôi thấy mình là cao thủ nhạt nhẽo, biết rõ không nên nói, hết lần này tới lần khác cũng không nhịn được.

Bầu không khí vốn đang rất vui vẻ, bị câu nói kia của tôi đánh tan nát.

“Tiểu Như...” Anh để đũa xuống, “Em biết, anh không thể cho em hôn nhân…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.