Sau khi Tần Gia Niên tắt máy, cả người cô lập tức trở nên có tinh thần ngay.
Giang Trình Dương chọt chọt con tôm trong chén, giả vờ vô tình hỏi: “Vị đàn anh này có quan hệ rất tốt với mọi người sao?”
Tần Gia Niên hơi đỏ mặt, cô cười khanh khách đáp: “Tốt vô cùng ý, con người đàn anh cũng rất tốt.”
Giang Trình Dương không nói gì, một lát sau cậu ngẩng mặt lên hỏi: “Còn em thì sao?”
Tần Gia Niên sửng sốt một chút, giật giật khóe miệng, “Hai người, không giống nhau…”
Giang Trình Dương chậm rãi nở nụ cười, khóe mắt cậu hơi cong cong, bên má lộ ra lúm đồng tiền hơi cạn, “Đúng vậy, chúng là chiến hữu sống chết có nhau mà!”
Tần Gia Niên cũng cười theo, “Đúng đúng đúng, chúng ta là chiến hữu.”
Bốn người ăn trưa xong thì cùng nhau quay về trường.
Buổi chiều, Tần Gia Niên nhận được hàng chuyển phát nhanh, là quà sinh nhật của Quý Khoan gửi tới.
Là một sợi dây chuyền được làm thủ công, ở mặt dây có nạm một viên kim cương, nhìn ra được giá không rẻ.
Tần Gia Niên do dự hay là nhận đi, cô âm thầm tính toán, chờ đến sinh nhật đàn anh cô cũng sẽ tặng quà cho anh.
Cô chụp hình sợi dây chuyền, rồi soạn một dòng chữ ngắn sau đó đăng lên Weibo.
Gần đây người hâm mộ cô trên Weibo tăng lên rất nhiều, lâu lâu lại có người bình luận thúc giục cô đăng bài.
Trong lòng Tần Gia Niên vừa hạnh phúc vừa có phần kiêu ngạo nho nhỏ.
**
Vào ngày lễ giáng sinh, lớp Trung văn 3 có tiết thể dục vào buổi chiều.
Tần Gia Niên cùng với Cung Đình Đình và Dư Băng Di tập ném bóng rổ.
Kỳ kiểm tra cuối kỳ có nội dung là ném bóng vào rổ, thầy thể dục để cho mọi người tự do luyện tập.
Ba cô gái ôm bóng đến một cái rỗ thấp nhất.
Ném 10 trái vào rổ 6 trái xem như là đạt tiêu chuẩn, Tần Gia Niên ném vào ba lần cũng không có lần nào vào rỗ.
Cô dùng hai tay nâng bóng, ra sức nhảy lên rồi ném đi, trái bóng bị ném lên thành rổ, vòng ở đó mấy vòng lại rơi ra ngoài.
Tần Gia Niên chán nản phồng má, chạy chậm đuổi theo quả bóng, tóc cột đuôi ngựa sau đầu không ngừng lắc qua lắc lại.
Bóng rổ lăn đến bên ngoài cửa sân, Tần Gia Niên cúi đầu nhặt lên.
Cô hơi nghiêng đầu chợt có một bóng người xuất hiện trong tầm mắt cô.
Tần Gia Niên ôm trái bóng chậm rãi đứng lên, rồi giật mình mở to mắt.
Người trước mắt mặc một cái áo khoác màu đen, quanh cổ là một cái khăn choàng màu xám tro, kế bên đôi chân dài là vali hành lý, thấy cô nhìn mình thì người đó cong khóe miệng, lười biếng nhìn cô cười.
Sao người này lại giống như người mà cô vô số lần nhung nhớ trong lòng thế này?!
Tần Gia Niên dụi mắt, khó có thể tin được gọi một tiếng: “Đàn anh?”
Quý Khoan vẫy vẫy tay với cô, “Tới đây, Gia Niên.”
Tần Gia Niên mím môi đi tới.
Quý Khoan nhìn dáng vẻ nửa cười nửa mếu máo của cô thì cười nói: “Sao vậy, anh chỉ mới đi mấy tháng mà em đã không nhận ra đàn anh nữa rồi sao?”
Tần Gia Niên bỉu môi, rốt cuộc cũng bật cười, cô có hơi xấu hổ nhỏ giọng nói: “Em không có…”
Quý Khoan đứng thẳng người lên, nhìn Tần Gia Niên một cái rồi nói: “Hình như anh thấy em cao lên này.”
Tần Gia Niên nghiêng đầu, cười ngốc nói: “Em cũng không biết nữa, gần đây em không có đo.”
Quý Khoan cười, hỏi cô: “Chút nữa còn giờ học nào không?”
Tần Gia Niên lắc đầu.
Quý Khoan: “Tối nay anh dẫn em ra ngoài chơi.”
Tần Gia Niên do dự một chút rồi nói: “Nhưng em đã đồng ý đi tới Tân Thiên Địa với mấy bạn cùng phòng rồi.”
Quý Khoan suy nghĩ một chút, rồi dẫn Tần Gia Niên đi vào sân bóng.
Cung Đình Đình và Dư Băng Di thấy Quý Khoan cũng hết sức kinh ngạc.
Quý Khoan cười cười với hai người đó, nói: “Gia Niên nói tối nay các em định ra ngoài chơi hả?”
Hai người gật đầu.
Quý Khoan: “Nếu các em không ngại thêm anh vào nhóm thì tối nay anh mời các em ăn.”
Bản thân Cung Đình Đình là người thích náo nhiệt, nhiều hơn một người cũng không sao. Còn Dư Băng Di lại nghĩ ăn tối có người mời, hơn nữa còn là một người siêu cấp đẹp trai, đơn giản mà nói chính là cầu còn không được.
Hai người sảng khoái gật đầu đồng ý.
Vì vậy Quý Khoan về phòng dẹp hành lý trước, sau đó bốn người hẹn gặp nhau ở cửa Bắc của trường.
Tân Thiên Địa là trung tâm thương mại ở Hoài bắc, là nơi tập trung những cửa hàng bán mọi loại đồ vật, các quán ăn, khu vui chơi giải trí nhỏ tất cả hợp lại thành một khu thương mại tổng hợp, bây giờ đang là dịp giáng sinh, khách đến đây nhiều như mây trôi, tiếng người nói vô cùng náo nhiệt.
Vừa vào trung tâm mua sắm, mấy cô gái lập tức bị không khí vui vẻ ở đây lây lan, tựa như có một đôi mắt cũng không đủ để các cô nhìn ngắm, ba người cũng không nhịn được cong khóe miệng, vừa đi vừa nhảy nhót tung tăng.
Bọn họ vừa đi vừa ngắm, đến khu vui chơi chợt thấy có một hàng dài đang đứng xếp hàng, đến gần nhìn kỹ thì thấy bên trong là trò tàu lượn siêu tốc.
Mắt Cung Đình Đình phát sáng bảy màu, cô ấy kéo Dư Băng Di đòi tham gia trò chơi này.
Loại trò chơi này đúng sở thích của Dư Băng Di nên hai người phấn khích cùng đi.
Cung Đình Đình hỏi Tần Gia Niên và Quý Khoan, nói bốn người cùng nhau chơi sẽ vui hơn.
Tần Gia Niên do dự không biết nên trả lời thế nào, nhưng có lẽ do nhìn thấy người khác chơi còn cả tiếng gào thét không ngừng vang lên bên tai trên tàu lượn siêu tốc, cô quyết định từ chối.
Cô cười hì hì nhìn Cung Đình Đình nói: “A…các cậu chơi đi, tớ giữ đồ giúp các cậu.”
Cung Đình Đình đoán được cô sợ, đang muốn thuyết phục thêm đã bị Quý Khoan ngăn lại.
“Vừa hay anh cũng sợ độ cao, anh ở với Tần Gia Niên cho, các em cứ đi chơi đi.”
Nghe vậy Cung Đình Đình nhìn Dư Băng Di.
Dư Băng Di cười ha ha rồi dặn dò: “Vậy bọn em giao Tần Gia Niên cho đàn anh chăm sóc nhé!”
Nói xong lập túc kéo Cung Đình Đình đi xếp hàng.
Tần Gia Niên và Quý Khoan tìm một cái ghế ngồi xuống, lại cảm thấy nhàm chán nên hai người đi dạo trong khu giải trí một chút.
Các tàu lượn siêu tóc không xa có một sạp hàng nhỏ, bên đó có mấy cậu nhóc và cô bé bảy tám tuổi vây lại.
Hai ngời đi đến gần thì phát hiện đó là nới bán quà lưu niệm, mấy đứa bé đang chọn kẹp tóc, còn có cài tóc hình tai mèo, tai thỏ, tai chó, và không ít hình dáng lỗ tai đáng yêu, hơn nữa còn có rất nhiều màu sắc.
Tần Gia Niên nhìn những đồ đáng yêu đó không chớp mắt, thích đến không chịu được.
Quý Khoan nhướng mày hỏi cô: “Thích không?”
Tần Gia Niên làm như không thích lắc đầu một cái, rồi xoay người muốn rời đi, vừa đi vừa quyến luyến nhìn chằm chằm quầy hàng.
Quý Khoan lắc đầu khẽ cười rồi đi đến trả tiền mua một cái hình tai thỏ.
Anh cài cái kẹp đó lên đầu Tần Gia Niên, cẩn thận nhìn ngắm một hồi, sau đó quay mặt đi sang chỗ khác, trên mặt có hơi đỏ.
Sao con gái lại thích những món đồ này….
Gương mặt Tần Gia Niên cũng đỏ bừng, cô nhịn cười nghiêm túc nói: “Những món đồ này đều cho mấy bạn nhỏ đeo….”
Giọng nói của cô trong trẻo lại mềm mại, Quý Khoan không nhịn được véo chóp mũi cô một cái, dịu dàng nói: “Ừ, Tần Gia Niên của chúng ta cũng là người bạn nhỏ.”
Cuối cùng Tần Gia Niên cũng không nhịn được nửa bật cười thành tiếng.
Cô đưa tay lên nhẹ nhàng sờ lỗ tai thỏ một chút, vui như mở cờ trong bụng hỏi: “Đẹp không? Đàn anh, lỗ tai thỏ nhìn đẹp không?”
Quý Khoan nhìn đôi mắt trong suốt sáng ngời của cô, nghiêm túc nói: “Rất đẹp.”
Tần Gia Niên cúi đầu, thầm vui mừng trong lòng.
Hai người lại mua vài chai nước rồi đi đến chỗ trò chơi tàu lượn siêu tốc đợi Cung Đình Đình và Dư Băng Di.
Sau khi trò chơi tàu lượn siêu tốc kết thúc, bốn người lại chơi thuyền hải tặc và đánh trận CS với hình nhân.
Lúc chơi xong, mấy người họ đều đã đói rã rời.
Trong trung tâm mọi người vẫn tới lui không ngớt, hầu như mỗi quán ăn đều phải xếp hàng chờ.
Quý Khoan hỏi ba cô gái muốn ăn gì.
Tần Gia Niên nói vốn bọn họ đã hẹn nhau tối sẽ đi ăn thịt nướng.
Vì vậy bốn người tìm một nhà hàng thịt nướng rồi đứng xếp hàng.
Khoảng hơn 20 phút sau, một người phục vụ đi ra áy náy nói: “Xin lỗi quý khách, vì lễ giáng sinh có quá nhiều khách, mà nguyên liệu nấu ăn của nhà hàng có hạn, chúng tôi chỉ có thể cung cấp món ăn đến số thứ tự 380, những vị khách có số sau 380 cảm phiền chọn một nhà hàng khác ạ.”
Vừa nói xong, liền có vìa vị khách oán trách.
Nhân viên trong nhà hàng cao giọng nói: “Để tỏ lòng xin lỗi, những khách nào có số sau 380 hãy đến đây để nhận phiếu giảm giá 20 tệ, đã gây phiền phức cho mọi người, chúng tôi vô cùng xin lỗi ạ…”
Thái độ của nhân viên rất thành khẩn, chính sách trấn an của chủ nhà hàng xem như là chân thành.
Tần Gia Niên nhìn số 391 trong tay, yên lặng đi lên đổi lấy một tờ phiếu giảm giá.
Bốn người mang theo bụng đói đi khỏi nhà hàng đó, lại bắt đầu tìm kiếm một quán ăn ngon khác, có một tiệm cơm chỉ có một hàng ngắn đang đứng.
Nhưng quán ăn lại quá nhỏ.
Lúc này, Cung Đình Đình chợt phát hiện Giang Trình Dương đang đứng trước cửa một quán lẩu.
Cô ấy chậm rãi đi lên chào hỏi.
Giang Trình Dương cũng rất bất ngờ, cậu bị hai bạn cùng phòng kéo nhau ra ngoài chơi giáng sinh, trong lòng lại luôn có cảm giác ba thằng con trai cao to đi chơi chung vô cùng kỳ quái, không ngờ đến đây còn có thể gặp được bạn cùng trường.
Giang Trình Dương cũng nhiệt tình chào hỏi Cung Đình Đình.
Sau đó nhìn mấy người đi theo sau Cung Đình Đình, đúng như dự đoán cậu thấy được Tần Gia Niên.
Nhưng khóe miệng Giang Trình Dương còn chưa kịp cong lên đã nhìn thấy được nam sinh đứng bên cạnh Tần Gia Niên.
Cậu nhớ rất rõ người này, lần trước còn gọi video với Tần Gia Niên.
Bên này, Cung Đình Đình vô cùng bất đắc dĩ than phiền: “Sớm biết chúng tôi cũng đi ăn lẩu rồi, vừa đứng xếp hàng ở nhà hàng thịt nướng không lâu đã bị người ta cho leo cây!”
Giang Trình Dương nhìn Cung Đình Đình, lại quay sang hỏi Tần Gia Niên: “Các chị còn chưa ăn nữa hả?”
Tần Gia Niên cười híp mắt đi lên nói: “Đúng vậy, bọn chị bị ông chủ nhà hàng thịt nướng cho leo cây, nhưng mà ông ấy đã cho bọn chị một tờ phiếu giảm giá.”
Cô vừa nói vừa vẫy vẫy cái phiếu trong tay.
Giang Trình Dương nhìn Tần Gia Niên không chớp mắt, ánh mắt vô cùng mềm mại.
Cậu suy nghĩ một chút rồi hỏi Cung Đình Đình: “Vậy mọi người có muốn vào ăn với bọn em không, dù sao quán này xếp hàng cũng nhanh.”
Cung Đình Đình nhìn ba người Tần Gia Niên, rồi nói với Giang Trình Dương: “Nhưng bạn của em có tiện không?”
Không đợi Giang Trình Dương nói, hai nam sinh bên cạnh cậu đã tự nhiên đáp: “Tiện mà, vô cùng tiện!”
Cung Đình Đình lại nghĩ một chút nói: “Mọi người xếp hàng chọn bàn 3 người, giờ thêm bọn chị vào nữa liệu người ta có đồng ý không?”
Giang Trình Dương không đáp, cậu xoay người đi nói chuyện với nhân viên phục vụ mấy câu, cô gái phục vụ đó còn cười không khép được miệng.
Cung Đình Đình thấy có tương lai, nên hỏi mấy người Tần Gia Niên: “Hay là chúng ta ăn ở đây đi.”
Dư Băng Di đói sắp xỉu không bày tỏ ý kiến.
Tần Gia Niên suy nghĩ một chút, xoay người nói với Quý Khoan: “Đàn anh, anh còn nhớ đồng hương là thủ khoa của em không? Chính là người lần trước em giới thiệu với anh qua video call ý, tên là Giang Trình Dương, người vừa rồi nói chuyện với chúng ta chính là em ấy.”
Quý Khoan như có điều suy nghĩ đật đầu một cái, sau đó hỏi cô: “Muốn ăn ở đây không?”
Tần Gia Niên gật đầu.
Quý Khoan cười thần bí: “Vậy được, chúng ta cùng đi ăn với họ thôi.”