Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Xin Trả Cặp Sách Lại Cho Tôi - Chương 10 : truyenyy.mobi

Xin Trả Cặp Sách Lại Cho Tôi

Chương 10




Hoa Hưng Luân mới vừa lén lút trốn khỏi lớp học đã nhận được một tin nhắn ngắn ngủn của Quý Khoan gửi tới bảo cậu ta không cần tới nữa.

Hoa tiểu thiếu gia liền nổi cáu không nhịn được gọi cho anh một cú điện thoại: “Quý Khoan, anh là tên mất hết tính người rồi à, anh gọi một người đang ôn thi đại học phải trốn học đi ăn với  anh, em trốn ra được anh lại nhắn là không cần đi nữa, anh bị đau trứng à!”

Đầu dây điện thoại bên kia lại không có tiếng nhạo báng như dự đoán, ngược lại chỉ nghe Quý Khoan nói: “Cái máy ánh lần trước em nói anh đã mua rồi, đợi đến sinh nhật sẽ đưa cho em, tắt máy đây.”

Hoa Hưng Luân sửng sốt nửa giây, cậu ta thầm nghĩ: Loại dày vò này thật ra có thể thêm mấy lần nữa cũng được.

Gió đêm nhẹ thổi làm lay động tà váy của Tần Gia Niên.

Ánh đèn đường màu cam chiếu lên người cô gái và chàng trai bên cạnh.

La Vũ Xuyên hơi khom người, trong mắt chỉ toàn dịu dàng, cậu không biết phải nói gì, Tần Gia Niên ngẩng đầu nhìn cậu, hai người nhìn nhau rồi bật cười.

Cậu gọi cho cô một chiếc taxi, mở cửa xe ra để cô lên xe, cách cánh cửa xe, hai người lại trò chuyện một hồi không tách ra.

Quý Khoan đứng bên lề đường, hút được nửa điếu thuốc, sau đó anh dập tắt điều thuốc cũng tựa như dập tắt ảo tưởng ngu xuẩn của mình, rồi nhanh chóng rời đi không quay đầu lại.

Mang theo sự cao ngạo và khinh thường rời đi.

**

Thời tiết dần chuyển lạnh, cây cỏ xơ xác.

Sau kỳ nghỉ quốc khánh, cuộc sống học tập của sinh viên năm nhất dần đi vào nề nếp.

Mỗi ngày trôi đi như nước chảy, quy luật nhưng thiếu điều mới mẻ, mỗi ngày đến giờ thì đi học, ăn cơm, không có gì làm lại ngủ, cứ như vậy làm con người ta chết lặng quên mất hôm nay là ngày bao nhiêu.

Đến mỗi giờ tự học buổi tối, Tần Gia Niên đều ngồi ở hàng thứ nhất, giống như đang cố chấp chờ đợi gì đó.

Vào lần tạm biệt trước đó, đã lâu rồi dường như cô không thấy đàn anh xuất hiện.

Hôm nay, vào giờ tự học buổi tối.

Cán bộ hội sinh viên đẩy cửa đi vào, Tần Gia Niên vẫn vùi đầu học bài như cũ.

Bình thường mấy người đó thường đi lòng vòng trong lớp một lúc nhưng sao người này một lúc lâu rồi vẫn chưa đi ra.

“Mọi người dừng bút nghe tôi thông báo vài việc.”

Một âm thanh quen thuộc truyền vào tai Tần Gia Niên, cô bỗng ngẩng phắt đầu lên, liền nhìn thấy Quý Khoan đang đứng trên bục giảng.

Anh đứng đó trong rất cao, trên mặt không có biểu cảm gì, thời tiết bây giờ đã hơi lạnh, anh đã đổi sang quần dài hơn, cũng mặc thêm áo khoác.

Tần Gia Niên thẳng lưng nhìn anh, chỉ nghe anh nói: “Cô Nghê vừa mới sinh em bé vào hôm qua, đoạn thời gian này mọi người có chuyện gì có thể tìm tôi để hỏi.”

Sau đó anh xoay người viết số điện thoại của mình lên bảng đen.

“Không có gì muốn hỏi nữa thì tiếp tục tự học đi.”

Ánh mắt Tần Gia Niên từ đầu tới cuối chỉ dõi theo anh, chỉ cần anh thoáng nghiêng đầu một cái là có thể chạm mắt cô.

Nhưng anh không làm thế, sau khi viết số điện thoại lên bảng xong thì anh đi thẳng ra khỏi lớp học.

Trong lòng Tần Gia Niên chua xót khó chịu vô cùng, cô nói với lớp trưởng xin phép đi WC, rồi chạy ra khỏi lớp học.

Sau khi Quý Khoan đi ra khỏi lớp học bên cạnh thì thấy Tần Gia Niên đang đứng cúi đầu, kéo kéo vạt áo ở ngoài cửa.

Ánh đèn phòng học xuyên qua cửa sổ chiếu lên người cô, ánh sáng mờ mờ chiếu lên đỉnh đầu cô làm hiện ra một vài sợi tóc con xù xù.

Quý Khoan hơi dừng bước, sau đó đi vòng qua người cô, lúc đi gần tới cửa lớp học khác anh nghe cô gọi.

“Đàn anh!” Tần Gia Niên bước nhanh đuổi theo anh.

Cô siếc chặt ngón tay.

Quý Khoan quay đầy, ánh mắt lạnh lẽo xa lạ, “Có chuyện gì không?”

Mũi Tần Gia Niên ê ẩm, cô không biết tại sao mình lại như thế, giờ tự học buổi tối lại dám nói gạt lớp trưởng để lén lút trốn ra khỏi phòng học, sau đó một mình dũng cảm đuổi theo một nam sinh.

Ngây cả khi bây giờ người ta hỏi cô có chuyện gì không cô cũng không tìm được một lý do để nói.

Cô rụt rè nhìn anh, há miệng ra muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không thốt lên được lời nào.

Quý Khoan: “Không có chuyện gì thì mau về lớp tự học đi.”

“Bị trưởng khoa nhìn thấy sẽ bị ghi tên đó.” Anh lại bổ sung thêm một câu.

Tần Gia Niên thầm nghĩ cô nhất định là điên rồi, trong đầu cô luôn lặp lại lời nói của Quý Khoan, cô muốn tìm được một tia thân thiết trong lời nói của anh nhưng cuối cùng cô bi ai nhận ra thái độ của anh với cô giống như đối xử cộng sự mà thôi.

Dũng khí của cô như một con chim non đang tập tễnh học bay, giang cánh ra nhưng lại không đủ sức bay lên.

Cuộc sống Tần Gia Niên vẫn diễn ra như trước đây, chuyện cô hợp tác với hội sinh viên dường như đã diễn ra ở thế kỷ trước.

Cho đến một ngày cô nhận được thư mời sinh nhật của Tề Nguyệt.

Chủ nhật chính là sinh nhật của Tề nguyệt, cô ta tổ chức ở một KTV bên ngoài trường, mời một vài người bạn tốt cùng nhau tụ tập.

Hôm thứ năm cô ta đã gửi tin nhắn cho Tần Gia Niên, mời cô đến dự tiệc sinh nhật, còn cố ý nói có vài người trong hội sinh viên cũng đến, cô cũng sẽ không thấy nhàm chán gì.

Đây là lần đầu Tần Gia Niên nhận được thiệp mời sinh nhật của người khác, huống chi Tề Nguyệt còn đối xử rất tốt với cô khi làm biển quản cáo, còn dạy cô không ít thứ.

Vì vậy cô vui vẻ đồng ý.

Chủ nhật này Tần Gia Niên đi đến đó sớm, cô muốn sớm tặng quà sinh nhật cho Tề Nguyệt rồi về sớm một chút, dù sau cô cũng không thích ở cùng với nhiều người xa lạ.

Tần Gia Niên dựa theo địa chỉ Tề Nguyệt cho tìm được quán KTV, đi theo sự chỉ dẫn của phục vụ cô đi vào một phòng bao.

Phòng bao này rất lớn, ánh đèn có hơi mờ tối, trên màn hình đang chiếu một MV ca nhạc, đối diện với màn hình là một bộ ghế da đặt trong góc, một đầu bên này để micro.

Tần Gia Niên nhìn một vòng trong phòng bao, không thấy một ai trong này.

Cô đặt quà sinh nhật của Tề Nguyệt xuống rồi ngồi vào một góc của sofa.

Lúc này có một nữ sinh đẩy cửa vào.

Tần Gia Niên ngước mắt quan sát nữ sinh này.

Là phó ban giáo dục Dương Kiều, Tần Gia Niên đã gặp cô ta vào giờ tự học buổi tối.

Dương Kiều đi vào ngồi một chỗ không xa Tần Gia Niên.

“Cậu là Tần Gia Niên phải không? Lúc ở hội đọc sách tôi đã gặp cậu rồi.” Dương Kiều trò chuyện với Tần Gia Niên.

Hội đọc sách à, hình như là chuyện rất lâu rồi thì phải.

Tần Gia Niên cười cong mắt chào Dương Kiều, sau đó hai người mạnh ai nấy làm chuyện của mình.

Hơn 20 phút sau trong phòng bao vẫn chỉ có hai người là Tần Gia Niên và Dương Kiều.

Dương Kiều có chút nhàm chán, nói lầm bầm: “Sao mà không thấy một ai tới hết vậy!”

Tần Gia Niên nhìn cô ta mỉm cười, nhún vai một cái.

Dương Kiều chỉ chỉ điện thoại trong tay, có chút ngượng ngùng nói: “Điện thoại của tôi hết pin rồi, cậu có thể cho tôi mượn điện thoại được không?”

Tần Gia Niên nghe thế thì lấy điện thoại trong túi xách ra đưa cho cô ta.

Dương Kiều nhận lấy, nói cảm ơn rồi cằm hai cái điện thoại đi ra khỏi phòng bao.

Lúc Dương Kiều quay lại, sau lưng cũng có một đám người theo vào, người đi đầu là Tề Nguyệt, sau lưng có khoảng mười người cả nam lẫn nữ.

Tần Gia Niên tìm cơ hội tặng quà cho Tề nguyệt rồi nói: “Chị Nguyệt, em còn bài tập chưa làm xong, em muốn về trước, mọi người ở lại chơi vui vẻ nhé.”

Tề Nguyệt vô cùng hối tiếc khi không giữ Tần Gia Niên ở lại ban tuyên truyền, năng lực làm việc của cô vô cùng xuất sắc, hơn nữa người lại dịu dàng ít nói, ai nhìn vào cũng thích.

Cô muốn giữ Tần Gia Niên ở lại chơi một lúc nữa, nên khuyên nhủ: “Ở lại một chút nữa đi, lát nữa hội trưởng cũng tới, em và cậu ấy cũng quen biết mà.”

Tần Gia Niên đột nhiên nghe thấy cô ta nhắc tới Quý Khoan, lòng ngực bỗng thấy căng thẳng không kiềm chế được.

Nhưng cô còn chưa kịp từ chối thì Quý Khoan đã đẩy cửa đi vào.

Sau lưng còn có một cô gái.

Là Bạch Chỉ Hân.

Tần Gia Niên yên lặng lui vào trong góc sofa.

Nơi này phần lớn đều là sinh viên đại học Hoài Bắc, nên đại đa số mọi người hiển nhiên cũng nhận ra Quý Khoan.

Vì vậy khi anh vừa vào liền biến thành trung tâm.

Có người hỏi anh chuyện học hành, có người lại hỏi anh về công việc, thậm chí có người còn hỏi chuyện tình cảm của anh.

Anh luôn trò chuyện vui vẻ, lão luyện.

Tề Nguyệt phát hiện Tần Gia Niên đang làm ổ trong góc, nên gọi Quý Khoan một tiếng: “Gia Niên cũng tới, cậu để ý cô bé giúp tôi với.”

Tần Gia Niên nghe vậy liền cứng đờ cả người, cô hoàn toàn không quên được giờ tự học buổi tối hôm đó, ánh mắt lạnh lẽo và hời hợt của anh ở trước cửa lớp bên cạnh.

Cô nhẹ nhàng khoát tay nói: “Không cần không cần đâu, em có thể tự chăm sóc cho mình.”

Quý Khoan nhìn người ngồi trong góc một cái, rồi quay đầu đi cười nói với người bên cạnh.

Phục vụ mang lên một mâm trái cây, còn có một bình nước trái cây tinh xảo đặt trong mâm, nhưng giờ phút này Tần Gia Niên không muốn ăn cái gì.

Ở phía bên kia, Bạch Chỉ Hân chọn một múi cam đã được lột vỏ nhẹ nhàng cắn một cái.

Quý Khoan ngồi bên cạnh nghiêng đầu dùng giọng không lớn không nhỏ nói: “Lấy cho tôi một múi.”

Bạch Chỉ Hân kinh ngạc nhìn anh một cái, rồi cô ta cong môi lấy một múi cam đưa cho anh.

Trong ánh đèn mờ tối của phòng bao, chùm đèn nhiều màu trên đỉnh đầu chậm rãi xoay tròn, trong không gian vang lên khúc nhạc tình ca êm dịu, bầu không khí càng trở nên mập mờ hơn.

Một đám người chơi đến gần 9 giờ mới tản đi.

Tần Gia Niên cùng Tề Nguyệt và hai người bạn cùng phòng của cô ta đi chung một chiếc xe quay về trường.

Ở cách đó không xa, Tần Gia Niên nhìn thấy Quý Khoan và Bạch Chỉ Hân cùng lên một chiếc xe, chiếc xe lăn bánh đi càng ngày càng xa.

Tối nay Tần Gia Niên đã bị rút cạn sức lực. Sáng ngày hôm sau cô không có lớp nên hiếm khi cô nằm lười biếng trên giường đến tám giờ.

Lúc Tần Gia Niên thức dậy, trong phong ký túc xá chỉ còn lại mình cô.

Cô nhanh chóng tắm rửa rồi chuẩn bị đi xuống căn tin tìm đồ ăn sáng.

Từ chiều hôm qua đến giờ cô chưa có một hạt cơm trong bụng, vừa rồi bị đói đến tỉnh lại.

Cũng may trong căn tin vẫn còn vài cái bánh bao cứu đói, Tần Gia Niên bất chấp ăn ngấu nghiến mấy cái.

Nhưng do tướng ăn của cô quá phóng đại, Tần Gia Niên cảm nhận được tất cả bạn học đều đang nhìn mình.

Sau khi ăn sáng xong, Tần Gia Niên quay về ký túc xá, mơ mơ màng màng lên giường ngủ bù.

Nhưng mới vừa mơ màng chìm vào giấc ngủ bỗng cô bị tiếng nói của Dư Băng Di làm tỉnh lại.

Tần Gia Niên thò đầu ra khỏi giường, nhìn sang hướng Dư Băng Di, cô chỉ thấy cô ấy đang cầm máy tính xách tay, hô to với cô: “Gia Niên cậu xuống đây nhìn xem cái tin tức quỷ quái này đi.”

Tần Gia Niên dụi dụi mắt xoay người xuống giường.

Cô nhìn theo ngón tay của Dư Băng Di về phía màn hình.

Chỉ thấy một cái tiêu đề “Một sinh viên năm nhất khoa Trung văn thông đồng với đàn anh năm hai hoặc năm ba làm chuyện lớn.”

Cô đọc bài biết, ở đoạn đầu cũng không chỉ mặt gọi tên ai, chỉ nói sinh viên mới này không chừa thủ đoạn nào khiến phòng làm việc đã hứa làm quảng cáo cho trường phải hủy bỏ công việc, sau đó bản thân thuận lợi nhận được công việc, cũng mượn cơ hội này câu dẫn hội trưởng hội sinh viên.

Ngoài ra còn kèm theo một tấm ảnh, trong ảnh chụp lại màn hình điện thoại, trên màn hình hiển thị cái tên người liên lạc là A Khoan, phía dưới là một dãy cuộc gọi cho người này.

Tin tức này được đăng trong diễn đàn của đại học Hoài Bắc, phía dưới đã có rất nhiều bình luận.

Trong hình chính là điện thoại của Tần Gia Niên, người quen biết cô đều nhận ra nó.

Tần Gia Niên đứng trong phòng ký túc xá lúc ban trưa, đột nhiên cô như nghe được âm thanh cả thế giới sụp đổ.


Lời của editor: Chuẩn bị ô đón gió bão nào các người đẹp =))) Yên tâm là sóng gió này chỉ là mưa rào thôi ~~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.