Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Đế Yến - Quyển 1 – Chương 22: Định biên : truyenyy.mobi

Đế Yến

Quyển 1 – Chương 22: Định biên




Dịch giả: gaygioxuong

Bên ngoài điện, lá bị gió giật, múa may loạn xạ như đang mô tả lại chuyện cũ. Trong điện yên lặng mịt mù khói hương, chìm đắm vào sự bí ẩn của năm xưa.

Nghe Diệp Hoan nói bên trong bức họa đồ vạn dặm giang sơn đồ thực ra cất giấu bí mật của Kim Long quyết xong, không chỉ sắc mặt đoàn ngườiCông Chúa Vân Mộng thay đổi, ngay cả trong mắt Diêu Nghiễm Hiếu và trụ trì Vô Pháp cũng đều lóe lên, biểu lộ ra không biết bao nhiêu tang thương.

Bí mật của Kim Long quyết?

Kim Long quyết có bí mật gì? Trong câu đầu tiên của《Nhật Nguyệt Ca》 không phải đã đề cập đến Kim Long quyết hay sao? Mọi người đau đầu suy đoán, chẳng phải là đều đang muốn phá giải câu đố của “Nhật Nguyệt Ca”?

Kim Long quyết hiện thiên hạ thống nhất, phương Nam hoàn toàn bìnhđịnh phương Bắc lên cao.

Ý nghĩa của câu đầu tiên trong “Nhật Nguyệt Ca”'phương Nam hoàn toàn bình định phương Bắc lên cao', mọi người đều đã hiểu rõ. Nhưng 'Kim Long quyết bí quyết hiện' thực ra là có ý nghĩa gì, mọi người không ai biết chút manh mối gì.

Tại sao Kim Long quyết xuất hiện, thiên hạ sẽ thống nhất? Chẳng lẽ muốn nói Kim Long quyết này thật sự có năng lực thần kỳ không ai nhìn thấu?

Bầu không khí dần dần trầm lặng, rốt cục Công Chúa Vân Mộng thốt lên:"Kim Long quyết là cái gì?" So ra, có thể khẳng định cô nàng là người thiếu kiên nhẫn hơn ai hết.

Diệp Hoan mỉm cười, quay sang nhìn trụ trì Vô Pháp nói: "Kỳ thật ta biết rõ, chủ trì đương nhiên có thể trả lời vấn đề này."

Trụ trì Vô Pháp Không lạnh lùng hừ một tiếng đáp lại: "Nếu đã biết rõ, vì sao ngươi không nói thẳng luôn ra?"

Vẻ mặt khiêm nhường, Diệp Hoan nói: "Những gì tại hạ nghe được đều là lời đồn đãi, không dám cam đoan chính xác tuyệt đối. Trụ trì đã từng trải qua, đương nhiên sẽ nói chính xác hơn phần nào."Trong lòng kỳ quái, mọi người không kìm được tiếp tục nhìn sang vị trụ trì Vô Pháp lông mày dài râu bạc trắng, có vẻ ngoài giống như một người mà thời gian chẳng còn lại bao nhiêu, đồng thời ước đoán thân phận của vị trụ trì này.

Trụ trì Vô Pháp cười lạnh lùng, đốp lại: "Ta làm sao mà biết được tiểu tử nhà ngươi không có ý đồ moi thêm thông tin từ trong miệng mình...?"

Nhướng mày bất lực, Diệp Hoan tiếp tục vui vẻ nói: "Nếu đại sư đã không muốn nhiều lời, tiểu tử đành liều lĩnh tự bêu xấu nói vài lời." Dừng lại một chút, tới lúc toàn bộ mọi người đều chú ý, Diệp Hoan mới nói tiếp:"Minh. . . Thái tổ hùng tài đại lược, đương nhiên không cần ta nhiều lời. Nhưng thật ra chỉ sợ rất nhiều người không biết, Thái tổ quả thực là cùng một mẫu người với Lưu Bá Ôn, nghĩa là có khả năng tiên đoán!"

Mọi người lại tiếp tục đồng loạt kinh ngạc, ngơ ngác nhìn nhau.

Công Chúa Vân Mộng quát lớn: "Bảo ngươi nói về bí mật của Kim Long quyết, ngươi lại kéo Thái tổ vào đây làm gì?"

Diệp Hoan vui vẻ đáp, "Nếu muốn nghe bí mật của Kim Long quyết, tốt nhất vị này hãy kiên nhẫn nghe ta tiếp tục kể chuyện. Bởi vì chuyện mà ta nói và Kim Long quyết có quan hệ -- có quan hệ rất mật thiết."Công Chúa Vân Mộng có phần kinh ngạc, tuy khó hiểu nhưng rốt cục cô không hề bắt bẻ nữa.

Diệp Hoan thong thả nói: "Năm đó Thái tổ thực ra cũng đã từng làm hòa thượng. . . Việc này đề cập trước mặt vị đạo hữu chủ trì, đương nhiên không cần quá nhiều kiêng kị. Nhưng năm đó, nếu có người dám nói trước mặt Thái tổ, đều có cùng kết quả là mất đầu."

Đây là việc đã qua mà ai cũng đều biết. Cho nên dù nghe Diệp Hoan nghị luận Minh Thái tổ, nhưng Công Chúa Vân Mộng nóng lòng muốn biết bí mật của Kim Long quyết, nên thực sự không truy cứu Diệp Hoan về tộinói sàm. Đám thị vệ nhìn thấy Thượng sư, công chúa đều không có ý kiến, đương nhiên cũng sẽ không mở mồm quát nạt Diệp Hoan.

Diệp Hoan lại nói tiếp: "Năm xưa, ai cũng nói bởi vì kiêng kị thân phận, nên Thái tổ mới tạo dựng uy thế. Sợ người coi thường xuất thân của mình, nên ngài mới giấu bệnh sợ thầy. Nhưng Thái tổ hùng tài đại lược, làm sao lại đi làm những chuyện đánh bóng tên tuổi như thế? Luận anh hùng đâu nhờ vào xuất xứ! Năm xưa, Hán Thái tổ Lưu Bang há chẳng phải là người có xuất thân vô lại, nhưng sau khi mưu đồ sự nghiệp vĩ đại trùm đời, có kẻ nào còn can đảm khinh thị? Mà trái lại. . . sẽ càng có thêm nhiều người vì xuất thân của Hán Thái tổ mà kính ngưỡng công tích vĩ đạicủa ngài. Minh Thái tổ là người cực kỳ sáng suốt, làm sao lại không kiêng kị đến điểm đó?"

Mọi người thực sự cảm thấy lời nói của Diệp Hoan có chút đạo lý.

Công Chúa Vân Mộng lần đầu tiên nghĩ đến điểm này, trong lòng cảm thấy kỳ quái, lập tức hỏi: "Đúng nha, tại sao vậy chứ?"

Diệp Hoan thong thả đáp: "Có người cảm thấy Thái tổ làm việc không hợp tình lý, âm thầm phỏng đoán. Nhưng có rất ít người biết được, Thái tổ làm như vậy, thật ra là để che dấu một việc: trong quãng thời gian làm hòa thượng, ngài . . . đã nhìn thấy Kim Long quyết!"Mọi người kinh ngạc khó hiểu, nhưng rốt cục thấy Diệp Hoan nói đến chính đề, chuyên tâm nghe tiếp, sợ sót mất chữ nào.

Trong giọng nói mang hơi hám thần bí, Diệp Hoan đột nhiên nói tiếp: "Vào những năm cuối thời nhà Nguyên, quần hùng tranh giành, Thái tổ tuyệt đối không được coi là lực lượng có thực lực mạnh nhất khi đó. Tính ra đám người Lưu Phúc Thông, Từ Thọ Huy, Trần Hữu Lượng, Trương Sĩ Thành mới được coi là có dáng dấp nhân tài kiệt xuất của một thời, là những con rết trăm chân của Đại Nguyên. Mặc dù chết không oai hùng, cũng không làm người khác khinh thị. Nhưng duy chỉ có Thái tổ mới có thể trổ hết tài năng, nhất thống thiên hạ, các ngươi thử nói là vì sao?"Mọi người không nói gì, thầm nghĩ vấn đề này thực sự rất khó giải thích. Đồng thời ai cũng mất hết kiên nhẫn, thầm nghĩ ngươi đang nói tới Kim Long quyết, tại sao lại không ngừng nhắc tới mấy chuyện cũ rích như thế này?

Vệ Thiết Y mở miệng nói: "Thái tổ có thể chiêu hiền đãi sĩ, nhìn người biết tài năng như Hán Thái tổ. Văn có những người như Lưu Bá Ôn, Tống Liêm giúp sức, võ có những người như Từ Đạt, Thường Ngộ Xuân trợ lực, đương nhiên có thể nhất thống thiên hạ."

Diệp Hoan cười mỉm, hỏi ngược lại: "Thủ hạ Từ Đạt, Thường Ngộ Xuân củaThái tổ đích thật là mãnh tướng một thời; Lưu Bá Ôn, Tống Liêm cũng là văn thần vô song. Nhưng nếu người khác đã có thể xưng hùng, tranh giành thiên hạ với Thái tổ, chẳng lẽ có thể nói những người đó đều là hạng người đần độn vô năng? Nhớ tới khi xưa, Từ Thọ Huy đã khởi sự trước Thái tổ từ lâu, xua binh ngàn dặm, đánh cho mãnh tướng, thủ hạ Đại Nguyên quăng mũ cởi giáp, há có thể chỉ bộc lộ ra tài năng tầm thường? Năm xưa Từ Thọ Huy thi hành kỷ luật nghiêm minh, hoàn toàn thu phục được dân tâm, hơn xa Minh Thái tổ. Đám thủ hạ Triệu Phổ Thắng, Nghê Văn Tuấn, Trần Hữu Lượng của y có thể nói là văn võ song toàn, có một không hai một thời; Đám người Đinh Phổ Lang, Hạng Phổ Lược, Âu Phổ Tường, Trần Phổ Văn uy mãnh vô song, bách chiến báchthắng. . ."

Vệ Thiết Y không phục cắt ngang: "Nếu bọn họ thật sự có uy danh như thế, tại sao lại không mấy khi nghe người ta nhắc tới?"

Diệp Hoan cười một tràng dài, nói: "Ai cũng nói Vệ Thiết Y là hào kiệt một đời của phủ đô đốc năm quân, không ngờ hôm nay tình cờ được gặp, thấy kiến thức cũng chỉ có vậy!"

Sắc mặt đỏ ửng, Vệ Thiết Y đã sắp sửa rút đao ra, nhưng thấy Diệp Hoan vẫn bình tĩnh tự nhiên, nhìn không thấu được ý nghĩ của đối thủ, cuối cùng vẫn không dám ra tay. Đồng thời trong lòng kinh hoàng, khônghiểu Diệp Hoan làm thế nào mà biết thân phận của gã.

Gã Diệp Hoan thoạt nhìn giống như một công tử làm thương nghiệp, tại sao lại tinh tường chuyện cũ năm xưa như vậy, đồng thời còn nắm rõ lai lịch của bọn họ như lòng bàn tay?

Từ đầu đến cuối vẫn trầm mặc, tựa hồ suy nghĩ điều gì, lúc này rốt cục Thu Trường Phong cũng mở miệng nói: "Xưa nay được làm vua thua làm giặc! Thánh nhân Khổng Phu Tử hiệu đính Xuân Thu, chỉ thuật lại theo nguyên tác. Nhưng quan sử đời sau thêm thắt sửa chữa cũng chỉ vì củng cố nghiệp đế vương, từ lâu đã thành luật định."Diệp Hoan nhìn sang Thu Trường Phong, thong thả gật đầu nói: "Vị Thu huynh này đã thực sự đã nói ra những lời chân lý! Sách sử mọi thời đại đều do người thắng biên soạn. Để đạt được mục đích, Hán Thái tổ mới thành toàn danh tiếng cho tam kiệt. Nếu như năm xưa Sở Bá Vương là đế, sửa sách lập sử, hậu nhân liệu có ai biết đến những người Trương Lương, Tiêu Hà, Hàn Tín? Minh Thái tổ được thiên hạ, bởi vậy Thường Ngộ Xuân mới có thể trở thành đệ nhất mãnh tướng Đại Minh. Nếu quả thật là Trương Sĩ Thành, Trần Hữu Lượng xưng đế, chỉ sợ Thường Ngộ Xuân cũng khó mà được hưởng uy danh đệ nhất mãnh tướng thời loạn thế."

Mặc dù mọi người cảm thấy những lời nói đó của Diệp Hoan rất khó nghe,nhưng không thể không thừa nhận, gã nói cũng có chút đạo lý.

Thấy sắc mặt mọi người khác lạ, giống như đã nhìn thấu suy nghĩ của mọi người, Diệp Hoan nói tiếp: "Chưa cần nói đâu xa, chỉ cần nhắc tới trận chiến năm xưa trên hồ Bà Dương, Thái tổ và Trần Hữu Lượng xua binh ác chiến trên hồ, xu thế thắng bại mấy phen chuyển đổi. Viên đệ nhất Đại Tướng Trương Định Biên - thủ hạ của Trần Hữu Lượng nhiều lần áp chế Minh Thái tổ, thậm chí có lần đã thừa cơ đánh chìm thuyền chỉ huy của Thái tổ. Trong thời khắc Thái tổ rơi vào lằn ranh sinh tử, chắc gì tương lai thiên hạ sẽ thuộc về Đại Minh? Trong trận chiến ấy, nếu như Thái tổ bất hạnh thì làm sao có vương triều Đại Minh? Hậu nhân làm gì có ai tándương những người Lưu Bá Ôn, Tống Liêm, Từ Đạt, Thường Ngộ Xuân?"

Mọi người im lặng, biết rõ Diệp Hoan đang nói về trận chiến quan trọng nhất khi Chu Nguyên Chương và Trần Hữu Lượng tranh đoạt thiên hạ năm xưa -- trận thủy chiến hồ Bà Dương.

Trận chiến ấy có thể nói là kinh thiên động địa, quỷ thần cũng phải kinh hãi.

Dù khói thuốc súng đã tan đi nhiều năm, nhưng mỗi khi Chu gia đề cập tới chuyện cũ, trong lòng đều thấp thỏm không yên, không thể không cảm thán là may mắn.Sau trận thủy chiến hồ Bà Dương, cuối cùng Trần Hữu Lượng đã thất bại, nhưng Chu Nguyên Chương cũng đại thương nguyên khí, hầu như chết sạch quân trong hồ, qua đó có thể thấy được sơ qua sự thảm khốc của cuộc chiến đó.

Diệp Hoan nhìn qua tất cả mọi người một lượt, lại nói tiếp: "Nhưng Minh Thái tổ may mắn, giành được phần thắng cuối cùng. Mấu chốt của chiến thắng nằm ngay tại việc Thường Ngộ Xuân ẩn núp dưới đáy hồ rất lâu, đột nhiên vọt lên khỏi mặt nước, bắn một mũi tên làm bị thương viên đệ nhất Đại Tướng Trương Định Biên - thủ hạ của Trần Hữu Lượng."Khi nghe tới đoạn này, đôi má Trụ trì Vô Pháp đột nhiên co giật, càng làm cho vết sẹo trên mặt trở nên dữ tợn. Trong mắt của lão ta có ánh lệ lấp lánh. Dường như cảm giác được điều gì, lão ta quay đầu lại nhìn, thấy Thu Trường Phong đang nhìn lảng đi chỗ khác.

Vị trụ trì khẽ thở dài cảm thán, nhìn vào bức sơn thủy đồ trên tường bên kia, lẩm bẩm nói: "Vạn dặm giang sơn, hay cho một cái vạn dặm giang sơn!" Trong tiếng thở dài của lão ta có đôi ba phần lý tưởng hào hùng, nhưng phần lớn là chuyện cũ như mây khói, anh hùng cô liêu.

Diệp Hoan nói: "Mũi tên do Thường Ngộ Xuân bắn ra găm vào mặt củaTrương Định Biên. Nhưng kể cả đã bị trọng thương, Trương Định Biên vẫn còn có thể ra tay đánh trọng thương Thường Ngộ Xuân, đánh cho Thường Ngộ Xuân tổn thương toàn bộ ngũ tạng, kinh mạch lệch khỏi vị trí. Sau này, Thường Ngộ Xuân chết đột ngột trên đường Bắc Phạt trở về. Người khác không hiểu đầu đuôi ra sao, nhưng người biết chuyện thì đều hiểu là Thường Ngộ Xuân bị tái phát thương thế năm xưa trong trận thủy chiến ở hồ Bà Dương nhiều lần mà chết. Trong trận thủy chiến hồ Bà Dương, dù trong lúc đã trọng thương, Trương Định Biên vẫn còn có thể bảo vệ chủ tướng đánh giết thoát ra khỏi lớp lớp vòng vây. Sau khi Trương Định Biên chạy đi, lúc đó Minh Thái tổ mới gian nan giành phần thắng. Sau đó, Thường Ngộ Xuân dưỡng thương mất gần một năm.Trong lúc nằm trên giường bệnh, ông không kìm được phải cảm khái: ' Thiên hạ anh hùng quy Hồ Quảng, Hồ Quảng hào kiệt khán Phổ Lang. Phổ Lang tuy dũng diệc yếu bái, bái ngã Định Biên độc hiêu Trương!' "

Mấy câu cuối cùng Diệp Hoan sang sảng nói lưu loát, hào hùng bừng bừng khí thế.

Trong lòng mọi người đều thầm đọc mấy câu đó, chỉ cảm thấy câu nói đó âm vang đầy khí lực, đồng thời một luồng hào khí xông thẳng lên đầu, không sao kiềm chế được.

Chỉ có Vân Mộng không hiểu rõ lắm, bèn hỏi: "Mấy câu nói đó thực ra cónghĩa gì?"

Diệp Hoan lên tiếng giải thích: "Bài thơ này muốn nói, trải qua trận chiến hồ Bà Dương, ngay cả Thường Ngộ Xuân cũng không thể không thán phục. Trước đó, anh hùng hảo hán trong thiên hạ đều xuất thân từ Hồ Quảng, chính là quê quán của Từ Thọ Huy, Trần Hữu Lượng. Nhưng hảo hán Hồ Quảng đều phải nể mặt đám người Triệu Phổ Thắng, Đinh Phổ Lang, Hạng Phổ Lược. Nhắc tới cũng thấy lạ, trước đây rất nhiều hảo hán Hồ Quảng đều có tên đệm là chữ 'Phổ'. Bởi chỗ khác người đó, cho nên người ta mới xưng hô những người này là Phổ Lang. Trong trận thủy chiến hồ Bà Dương, những người này đều là lực lượng trung kiên, đã giếtchết vô số dũng sĩ Đại Minh. Nhưng mặc dù đám người Phổ Lang này dũng mãnh, nhưng vẫn phải bái phục một người, người đó chính là . . . Trương Định Biên - chân chính đệ nhất hảo hán thời loạn thế cuối thời nhà Nguyên!"

Công Chúa Vân Mộng nghe xong mấy câu chuyện xưa năm cũ này, lại nhớ đến câu 'Bái ngã Định Biên độc hiêu Trương". Nghĩ đến uy phong khi tung hoành hồ Bà Dương của Trương Định Biên thuở trước, cô không kìm được cũng phải thở dài than: "Hóa ra trên đời lại thực sự những hảo hán như thế! Đến lúc nào ta có thể tận mắt nhìn thấy những người thế này, mới được coi là không uổng." Đồng thời cô liếc xéo qua Thu TrườngPhong, ánh mắt chứa đựng khinh thường không sao kể xiết.

Đương nhiên cô cảm thấy Thu Trường Phong suy nghĩ linh hoạt, nhưng tuyệt đối không được coi là hảo hán.

Diệp Hoan đột nhiên liếc xéo qua hòa thượng Vô Pháp, thong thả nói: "Trương Định Biên hiện giờ vẫn còn chưa chết."

Trong mắt hòa thượng Vô Pháp đột nhiên lóe lên vẻ lạnh lùng tàn nhẫn, sắc mặt trầm trọng đáng sợ.

Mọi người cả kinh, Vân Mộng và Vệ Thiết Y cùng lúc truy hỏi: "Lão tachưa chết, lão ta đang ở đâu?" Bọn họ thật sự khó tin, bởi vì từ năm đó đến bây giờ, Đại Minh đã trải qua ba đời đại quân vương. Nếu Trương Định Biên chưa, vậy chẳng phải là đã sắp được trăm tuổi hay sao?

Ánh mắt vẫn dán chặt lên người hòa thượng Vô Pháp, Diệp Hoan nhạt nhẽo đáp: "Ta làm sao mà biết được?"

Công Chúa Vân Mộng lộ rõ vẻ thất vọng. Ánh mắt lúc sáng lúc tối, Thu Trường Phong đột nhiên hỏi lại: "Diệp công tử kể lại nhiều chuyện cũ, rất là đặc sắc, nhưng thực ra huynh muốn nói cái gì?"

Ánh mắt Diệp Hoan nghiêm lại, cố định trên mặt Thu Trường Phong.Khóe miệng Thu Trường Phong có nét cười, trong nụ cười lại mang theo vài phần hàm ý dò xét. Bất kể câu chuyện năm xưa có kỳ dị ma quái đến mức nào, hiển nhiên Thu Trường Phong vẫn chưa quên câu chuyện Kim Long quyết.

Đột nhiên Diệp Hoan phát hiện người này cao thâm khó lường hơn xa so với biểu hiện bên ngoài, hơn nữa còn rất cố chấp.

Không ai biết rõ lai lịch của Diệp Hoan, cũng không ai chân chính hiểu thấu thực lực của Thu Trường Phong.

Hai người này, bề ngoài đều có vẻ bình thản giống nhau, nhưng chânchính ra tay với đối phương thế nào thì không ai biết được.

Rốt cục, lảng ánh mắt có phần săm soi đi chỗ khác, Diệp Hoan thong thả đáp: "Ta nhắc đến những việc này, chỉ muốn nói Trương Sĩ Thành có đức có binh, Từ Thọ Huy có văn có võ, kỳ thật cũng không thua kém Minh Thái tổ. Nhưng bọn họ thua, hoàn toàn không phải là do thực lực không đủ, mà chính là bởi một chữ 'vận'. Ai cũng có vận -- vận mệnh."

Gã vốn như đang nói đến một câu chuyện chẳng liên quan gì đến mình. Nhưng khi nói đến thời điểm đó, trong giọng nói đột nhiên mang sự u uất khó tả kèm theo hàm ý kỳ dị nào đó.Nhìn thấy vẻ thần bí trên mặt gã, chẳng hiểu tại sao mọi người đều cảm thấy run rẩy trong lòng.

Vận mệnh!

Ai cũng có vận mệnh, cho dù từng cọng cây ngọn cỏ cũng có. Trong vạn vật, thật ra con người cũng không phải là cao quý đáng kiêu ngạo, là đẳng cấp đứng đầu muôn loài như mình vẫn tự xưng. Ít nhất, thế nhân thủy chung không vẫn rõ mình từ đâu mà đến và đi tới đâu.

Vận mênh của mỗi người mỗi khác. Nhưng phải đến khi hậu nhân đánh giá, vận mệnh của mỗi người mới sáng tỏ như ban ngày.Điều này cũng có nghĩa vận mệnh khó đoán, hoặc giả là vận mệnh đã được định sẵn!

Chẳng những con người có vận mệnh, mà giang sơn cũng có. “Nhật Nguyệt Ca” há chẳng phải nói tới vận mệnh của giang sơn sao? Là kẻ thông minh, Diệp Hoan đột nhiên đề cập tới vận mệnh, chẳng lẽ có nghĩa là Kim Long quyết cũng liên quan tới vận mệnh? Giữa Kim Long quyết và “Nhật Nguyệt Ca”vốn khi xưa chẳng phải có sợi dây liên quan dây mơ rễ má chặt chẽ với nhau -- sợi dây vận mệnh đó sao.

Trong khoảnh khắc đó, mọi người đều rối bời. Duy chỉ có Công Chúa VânMộng lớn tiếng nói: "Chúng ta chỉ muốn nghe sự việc Kim Long quyết, phiền ngươi nhanh lên có được không?"

Diệp Hoan nở nụ cười, đáp: "Được, vậy ta sẽ nói luôn tới sự việc Kim Long quyết. Trong truyền thuyết, Kim Long quyết bí quyết là thứ sửa đổi vận mệnh. Cũng bởi đã thu được Kim Long quyết, nên Minh Thái tổ đã sửa lại vận mệnh của Từ Thọ Huy, do đó mới chiến thắng quần hùng, có thể nhất thống thiên hạ! Từ sau khi Thái tổ nhất thống thiên hạ, Kim Long quyết đã biến mất. Thái tổ đích thân sai người vẽ bức họa đồ vạn dặm giang sơn này để cất giấu bí mật làm thế nào thu được Kim Long quyết."Lần này gã nói thật sự quá thẳng, quá trần trụi. Công Chúa Vân Mộng nghe xong, trái lại mơ hồ không hiểu cho lắm. Cô chớp mắt mấy cái, trong lúc nhất thời không biết nên hỏi cái gì.

Nhưng rất nhiều người nhạy bén đều thay đổi sắc mặt, ngay cả hòa thượng Vô Pháp cũng biểu lộ ra vẻ mặt mê mang, giống như lại trầm tư vào chuyện cũ năm xưa.

Nghe thấy vậy, Thu Trường Phong chết sững, khó có thể tin nổi.

Kim Long quyết hiện thiên hạ thống nhất, phương Nam hoàn toàn bình định phương Bắc lên cao. Những lời này hóa ra chỉ đơn giản có nghĩa thếnày -- bởi thu được Kim Long quyết sửa đổi được vận mệnh, Thái tổ mới có thể nhất thống thiên hạ.

Đơn giản đến mức khiến cho con người ta khó có thể hiểu được!

Trên đời này thực sự có thứ sửa đổi được vận mệnh? Điều này có thể sao?

Nhưng “Nhật Nguyệt Ca”đã rành rành minh chứng, nói tất cả đều đã phát sinh, hơn thế nữa còn xác thực có thật. Điều này cũng nói rõ Kim Long quyết thực sự tồn tại, hơn nữa còn có thể sửa đổi mệnh.Chu Nguyên Chương vốn là một hòa thượng, dùng Kim Long quyết để sửa mệnh thành thiên tử. Từ Thọ Huy vốn có khí thế bễ nghễ, người tài mãnh tướng dưới tay không ít, đã có dáng dấp của một vị thiên tử, nhưng bị Chu Nguyên Chương dùng Kim Long quyết sửa lại mệnh số, bởi vậy mới chết?

Sửa mệnh! Đây là cách nghĩ hoang đường đến mức nào! Khóe miệng nhếch lên một nụ cười có phần đắng chát, Thu Trường Phong chợt nghĩ tới vì sao Diêu Nghiễm Hiếu lại coi trọng sự tái hiện của “Nhật Nguyệt Ca”như vậy.Bởi vận mệnh có thể sửa đổi, Chu Duẫn Văn mới tìm kiếm Kim Long quyết để thực hiện, đổi vận mệnh của Chu Lệ thành vận mệnh của Chu Duẫn Văn ngài. Thậm chí có thể điều động mười vạn Ma quân trong vận mệnh, cướp đoạt đế vị.

Chu Lệ không gấp rút đối phó giặc Oa Đông Doanh, mà đặt hết tâm trí vào Kim Long quyết, thúc giục Diêu Nghiễm Hiếu toàn tâm toàn ý tìm kiếm Kim Long quyết. Chẳng lẽ ngài cũng tin vào truyền thuyết hoang đường này?

Rốt cục Công Chúa Vân Mộng cũng vỡ lẽ ra vài điều. Nhìn thấy biểu hiệnnghiêm trọng của Diêu Nghiễm Hiếu, cô cũng biến sắc, lập tức hỏi ngay, "Sửa mệnh bằng cách nào?" Cô lập tức nghĩ tới sự việc giữa đại ca và nhị ca, phấn chấn đến mức thân thể khẽ run rẩy.

Xua tay, Diệp Hoan cười gượng đáp: "Ta làm sao mà biết được. Những điều này chỉ là truyền thuyết, ta chỉ được nghe kể lại. Đến cùng là như thế nào, là thật hay là giả, ta không thể nào xác định được."

Vẫn lẳng lặng làm thính giả, nghe thấy vậy Diêu Nghiễm Hiếu đột nhiên phán một câu: "Ngươi nói dối!"

Nhíu mày trầm tư, rất lâu sau Diệp Hoan mới đáp lại: "Vì cớ gì mà đạohữu lại nói như vậy?"

Ánh mắt không khoan nhượng, mặt không biểu tình, Diêu Nghiễm Hiếu nhìn thẳng vào Diệp Hoan nói: "Ngươi tin điều này. . . đúng không?"

Vẻ mặt luôn thản nhiên lộ ra vài phần bất an, Diệp Hoan hỏi ngược lại: "Tại sao đạo hữu lại nói như thế?"

Khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười kỳ dị, Diêu Nghiễm Hiếu âm trầm đáp lại: "Trận thủy chiến hồ Bà Dương năm xưa, ai cũng nói Lưu Bá Ôn đã tiên đoán trước, nên mới giục Thái tổ rời thuyền chỉ huy, bởi vậy mới né tránh được một kích chết người đã mưu đồ từ trước của TrươngĐịnh Biên. Nhưng trên thực tế, lúc ấy Lưu Bá Ôn không hề có mặt tại hồ Bà Dương!"

Diệp Hoan có phần nào mất tự nhiên, vặn lại: "Ông ấy không có mặt ở hồ Bà Dương thì thế nào?"

Diêu Nghiễm Hiếu trả lời: "Ban đầu Lưu Bá Ôn ở đâu cũng không trọng yếu. Nhưng Lưu Bá Ôn không có mặt ở hồ Bà Dương, vậy thì người nhắc Thái tổ né tránh chắc chắn không phải là Lưu Bá Ôn. Câu chuyện truyền thuyết này chính là nhằm vào mục đích che dấu sự thật. Vừa bắt đầu ngươi đã nói Thái tổ có năng lực biết trước, thật ra là bởi trước đó ngươiđã cảm thấy, câu chuyện né tránh này là Thái tổ tự biên tự diễn, bởi vì ngài có Kim Long quyết trong tay. Kim Long quyết có thể cải mệnh, đương nhiên có thể biết trước vận mệnh. Nếu loại Kim Long quyết này thật sự tồn tại, kẻ hao hết tâm tư tìm bằng được Kim Long quyết nhất định là loạn thần tặc tử. Ngươi tới nơi này, chính là vì Kim Long bí quyết!"

Mọi người trở nên nghiêm trọng. Ánh mắt Diệp Hoan thoáng run sợ, dán chặt vào người Diêu Nghiễm Hiếu, giống như là bây giờ mới đánh giá lão một cách cẩn thận. Gã đột nhiên phát hiện, ở nơi này, người chân chính thâm trầm không phải là hòa thượng Vô Pháp, cũng không là Thu TrườngPhong, mà chính là Diêu Nghiễm Hiếu.

So với bất cứ kẻ nào, tri thức của Diêu Nghiễm Hiếu cũng nhỉnh hơn.

Thật lâu, Diệp Hoan mới thở dài nói: "Cho dù tất cả như đạo hữu đã nói thì đã làm sao? Mới vừa rồi, không phải ngài đã từng nói qua, chỉ cần ta có thể giải quyết xong tâm sự của mình, ngài căn bản sẽ không quản đến bất cứ thứ gì sao."

Trong nét tươi cười của Diêu Nghiễm Hiếu mang theo ý tứ tàn khốc khác thường, "Đúng vậy, ta đã nói thì sẽ không thay đổi. Nếu ngươi có thể giải quyết xong tâm sự của ta, từ bức tranh vạn dặm giang sơn này tìm raphương pháp tìm được Kim Long quyết; thì cho dù ngươi có tâm mưu phản, ta sẽ không vì cớ gì mà đối địch với ngươi, thậm chí còn không cần biết ngươi là ai."

Gương mặt luôn trấn tĩnh có phần co rút lại, Diệp Hoan từ tốn hỏi lại: "Nếu như ta tìm không thấy?"

Diêu Nghiễm Hiếu trả lời: "Vậy ngươi đã thực sự dùng tà thuyết mê hoặc người khác, sẽ không thể nào chạy không thoát khỏi cái đại điện này. Bởi vì ta. . ." Lão dừng lại một chút rồi gằn từng từ một: "chưa bao giờ tin tưởng vào câu chuyện trên đời có Kim Long quyết!"Rốt cục Diệp Hoan đã biến sắc.

Mọi người càng nghĩ càng thấy kì quái bí hiểm, nhưng khi nghe thấy Diêu Nghiễm Hiếu nói như vậy, vô tình đã nhận được lệnh phải giết cho bằng được. Tất cả thị vệ đều nắm tay vào chuôi đao, chỉ cần Diêu Nghiễm Hiếu ra lệnh một tiếng là sẽ dùng đao bằm nát Diệp Hoan.

Kể cả Thu Trường Phong cũng phải nhíu mày. Hắn biết rõ Diêu Nghiễm Hiếu tuyệt đối không bao giờ hăm doạ xuông.

Không biết đã bao lâu, Diệp Hoan đột nhiên cười phá ra, cười đến mức nghiêng ngả cả người, cười đến mức nước mắt sắp trào cả ra.Mọi người thật sự khó hiểu, gã sắp bị giết chết, sao lại giống như được hoàn thành tâm nguyện vậy. Ngay cả Công Chúa Vân Mộng cũng biết, Diêu Nghiễm Hiếu muốn người nào chết vào canh ba, kẻ đó tuyệt sẽ không sống đến bình minh.

Diêu Nghiễm Hiếu không hề đặt câu hỏi. Lão lẳng lặng đợi đến khi Diệp Hoan ngưng cười, nhưng vẫn không hỏi lý do.

Diệp Hoan nín cười, trên mặt lộ ra vẻ trào phúng khó mà tả nổi, "Ta hiểu rồi!"

Diêu Nghiễm Hiếu vẫn trầm mặc như cũ, trụ trì Vô Pháp đứng bên cạnhhỏi: "Ngươi đã hiểu cái gì?"

Diệp Hoan chằm chằm vào Diêu Nghiễm Hiếu, nói: "Ban đầu ta thực sự không dám khẳng định, nhưng bây giờ nhìn thấy lão như vậy, rốt cục ta đã khẳng định, lão cũng vì Kim Long quyết mà đến!"

Trụ trì Vô Pháp nhíu mày, "Nếu lão vì Kim Long quyết mà đến, vậy lẽ ra phải thực sự đồng tâm hiệp lực cùng tiến cùng lui với ngươi tìm ra bí mật này, tại sao trái lại lại nói không tin, nhăm nhăm muốn giết ngươi?"

Diệp Hoan thong thả trả lời: "Bởi vì lão chỉ muốn một mình mình tìm được Kim Long quyết!"Vừa nói xong, trụ trì Vô Pháp và đám thị vệ đều biến sắc. Trái lại, Diêu Nghiễm Hiếu lại khôi phục vẻ đờ đẫn như trước.

Diệp Hoan không đợi Diêu Nghiễm Hiếu kịp mở miệng, đã nói tiếp: "Lão đã truy tìm Kim Long quyết đã được nhiều năm, vậy thì tại sao lại không tin vào Kim Long quyết? Chuyện năm đó, lão biết nhiều hơn bất cứ một ai. Nhưng lão tuyệt sẽ không để cho người khác có được pháp quyết này, bởi vì người có được Kim Long quyết sẽ có khả năng thay đổi số mệnh, thậm chí có thể lên làm thiên tử. Lão trung thành và tận tâm với đối với Vĩnh Lạc Đại Đế như vậy, làm sao có thể khoan nhượng để việc như thế này phát sinh?"Ronkute

Ánh mắt Vô pháp trụ trì lướt nhìn bốn phía, ẩn hiện sát cơ (Ý định giết người –ronkute), đột nhiên nhìn về phía Diêu Nghiễm Hiếu nói: "Những điều lão nói đều là sự thật?"

Diêu Nghiễm Hiếu không nói gì, lúc này giống như lão đã hóa đá.

Diệp Hoan lạnh lùng nói: " Ta nói chắc chắn là sự thật, cho nên lão mới mưu tính đưa ngươi lên làm Chủ trì của Kim Sơn Tự, chỉ cần ngươi phát hiện được Kim Long Quyết thì lão sẽ ra tay giết ngươi liền."Thân hình Vô pháp trụ trì bỗng phình ra, cả người vươn lên như thiên thần nhìn về phía Diêu Nghiễm Hiếu

Mọi người sợ hãi liền đứng chắn trước người của Diêu Nghiễm Hiếu. Hiện tại ai cũng nhìn ra được Chủ Trì võ công trác tuyệt, tuyệt không phải chỉ là một hòa thượng tầm thường.

Diêu Nghiễm Hiếu vẫn không nhúc nhích, Vô pháp trụ trì nhìn chằm chằm vào Diêu Nghiễm Hiếu, lạnh giọng nói: "Có chuyện này à?" Giờ khắc này, sát khí mạnh mẽ như hổ như báo, đến cả vết sẹo ở trên mặt cũng đỏ ửng cả lên. (Nguyên văn là tràn ngập ánh sáng màu đỏ nhưng mà mình thấykhông hợp cho lắm)

Năm xưa, lão ta chính là một người làm mưa làm gió, mặc dù giờ đã lớn tuổi nhưng uy thế đó vẫn không thay đổi chút nào.

Chuyện này lại làm cho Vệ Thiết Y cảm thấy có chút kỳ quái, một người khó hiểu như vậy vì sao phải uy hiếp hòa thượng. Người này đến tột cùng là ai lại hướng về tên hòa thượng xuất thủ?

Thu Trường Phong đứng ở một bên đột nhiên nói: "Hắn nói thật hay là giả, ngươi cũng có đầu óc mà, sao lại không động não đi?"Vô pháp trụ trì bỗng quay đầu, hai mắt phẫn hộ hẳn lên, bọn thị vệ lập tức rút đao ra nhưng trong lòng lại thấp thỏm lo âu, không biết mình có thể tiếp được một kích kinh thiên của tên hòa thượng kia không nữa.

Diệp Hoan ánh mắt lóe lên, xuất hiện một tia vui mừng. Y phảng phất đoán được tên hòa thượng này là ai, biết rõ tên hòa thượng này, biết thì biết thế nhưng nếu xuất thủ, mặc dù Thu Trường Phong thâm trầm như thế cũng chưa chắc đã tiếp được.

Chỉ cần Vô pháp trụ trì có thể ngăn chặn Thu Trường Phong thì y tự nhiên có thể rời đi một cách đơn giản.Trong lúc đó, Vô pháp hòa thượng thở phào một cái, toàn thân thả lỏng. Diệp Hoan hơi ngạc nhiên, không nói lời nào, chỉ thấy Vô pháp hòa thượng quay sang nói: "Nếu như ngươi tốt với ta như thế thì sẽ cùng chung mối thù với ta. Nhưng về sau ngươi lại chia rẻ, chỉ ở ngoài xem cuộc vui, có thể thấy được qua lời người vừa mới nói, nhưng mà nếu muốn kéo ta xuống dưới nước, thừa dịp hỗn loạn mà ly khai. Lão phu là hạng người gì, chẳng lẽ lại bị ngươi lợi dụng?"

Diệp Hoan nụ cười cứng đơ, nửa ngày sau mới nói: "Hắn nếu đã ra tay đối với ta thì chính là không muốn tiết lộ bí mật về Kim Long Quyết, sau khi giết ta xong chỉ sợ sẽ đến phiên ngươi. Nếu như chỉ có tức giận với ta,đến lúc đó ta còn có thể giúp ngươi nhưng nếu như ngươi ngồi im, ta khó thoát khỏi cảnh này thì khi đó không ai có thể giúp ngươi đâu."

Vô pháp hòa thượng bổng nhiên cười to nói: "Lão phu mà cần ngươi giúp?" Lời này vừa nói ra thì đột nhiên xuất hiện khí thế của một tướng quân vô địch.

Những ai thấy khí phách của hòa thượng thì tim không khỏi gia tốc đập liên hồi, đều cảm thấy tên hòa thượng này tuyệt đối không phải cuồng vọng tự đại, mà chính thức có một nguồn tự tin mạnh mẽ.

Diệp Hoan thấy thế nhất thời không biết nói gì, nhưng cặp mắt khôngngừng di động, cũng không biết đang suy nghĩ chuyện gì.

Khóe miệng của tên hòa thượng hơi cười có phần gian xảo, lại nói: "Thật ra lão phu cũng muốn xem trước khi ngươi chết linh đài có thanh tỉnh hơn hay không, hiểu thấu đáo bí mật Kim Long Quyết. Huống chi, ngươi hình như đã hiểu thấu đáo về sự huyền ảo của Vạn Lý ‎Giang Sơn Đồ thì chắc cũng sẽ không chết, ta cần gì phải nóng lòng mà ra tay làm gì?"

Diệp Hoan kinh ngạc, trên mặt Thu Trường Phong xuất hiện tia mỉm cười, lần đầu cảm thấy tên hòa thượng này không những dũng mãnh vô địch, hơn nữa tâm trí cũng không thua gì người ngoài cuộc.Diêu Nghiễm Hiếu cũng không có động tác gì, chỉ nhìn sang Diệp Hoan nói: "Nói thì cũng nói hết rồi, cười thì cũng cười xong rồi. Ta cho ngươi một canh giờ..." Sau đó nhìn về phía Thu Trường Phong nói: "Trước khi mặt trời lặn, nếu như hắn không nói ra bí mật của bức tranh, mà nói những lời nói giả dối mê hoặc chúng nhân thì hành quyết hắn ngay tại chổ."

Dứt lời, Diêu Nghiễm Hiếu ngồi ở một bên liền nhắm hai mắt lại, cũng không liếc nhìn Diệp Hoàn nữa.

Sắc mặt Diệp Hoàn chợt đổi, nhìn thoáng qua Thu Trường Phong, thấytrên mặt tái nhợt mang theo một tia nghiêm nghị, trong lòng liền trầm xuống.

Mặt trời đã ngả về phía Tây, mặc dù còn chút chói mắt nhưng đã xuất hiện mùi vị của ánh hoàng hôn.

Gió thổi hiu hiu vào bên trong điện, vẻ xơ xác tiêu điều nói không nên lời.

Mọi người nhìn Diệp Hoan giống như đang nhìn một người chết. Bức Vạn Lý Gian Sơn được vẽ tại Kim Sơn phải được hơn hai mươi năm, với năng lực của Diêu Nghiễm Hiếu và Vô pháp trụ trì cũng không thể nào hiểuthấu được huyền cơ ở trong đó, Diệp Hoan thì có bổn sự gì chứ, có thể ở trong vòng một canh giờ, tìm ra được bí mật của Kim Long Quyết?.

Diệp Hoan lướt nhìn bốn phía, trên trán lấm tấm mồ hôi, khổ sở nói: "Ta đúng là tự làm khổ bản thân, mua giây buộc mình mà."

Mọi người tuy có đồng tình nhưng mà Thượng sư đã phân phó, ai giám xuất đầu phản bác đây? Đồng thời mọi người cũng có chút tò mò, thầm nghĩ Kim Long Quyết là sự tình rất cơ mật làm sao mà tên Diệp Hoan này lại biết?.

Diệp Hoan thở dài một hơi, chung quy lại một khi Diêu Nghiễm Hiếu đãnói thì sẽ không thay đổi, thời gian lại cấp bách không nói được nhiều, ánh mắt sớm đã đặt bên trên bữa họa kia.

Thời gian trối qua thật nhanh, ánh mặt trời chưa gì đã gần khuất bóng, Diệp Hoan chìm đắm trong suy nghĩ, Vân Mộng công chúa như không kiên nhẫn đươc nữa.

Cô biết rõ rằng, vô luận như thế nào thì mình cũng sẽ không phát hiện được bí mật gì của Giang Sơn đồ nên dứt khoát không suy nghĩ nhiều nữa. Cô thấy Diệp Hoan giống như là cây cột, không có một chút thú vị nào liền xoay chuyển ánh mắt liền rơi lên trên người Diệp Vũ Hà.Diệp Vũ Hà lại đứng ở ngoài điện, đảo mắt nhìn Giang thủy mênh mông.

Chủ điện Kim Tự Sơn được xây bên trên sườn núi, dựa lưng vào trên vách núi, chỉ thấy dòng đại giang mênh mông chảy về phía Đông. Bọt nước quay cuồng như nói chuyện thế gian khi tròn khi khuyết, vui buồn lẫn lộn.

Những biến đổi bất ngờ bên trong đại điện, những chuyện xưa kinh thiên tầng tầng dối trá lừa gạt đầy phong ba quỷ dị liên miên xoay chuyển, cả Kim Long quyết huyền diệu, hùng đồ đại nghiệp nhất thống thiên hạ dường như cũng không hấp dẫn được Diệp Vũ Hà. Nàng buông trôi suynghĩ theo dòng nước.

Công chúa Vân Mộng đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, cô thấy Diệp Hoan cau mày nhăn mặt suy tư hẳn là không thu hoạch được điều gì bèn rón rén đi tới bần Diệp Vũ Hà, thì thầm gọi: "Diệp tỷ tỷ?"

Diệp Vũ Hà vốn là một người thận trọng, nhưng mà chẳng biết tại sao lại không phát hiện được Vân Mộng công chúa đã đến. Nghe Vân Mộng công chúa vẫy gọi thì mới phục hồi lại tinh thần, có chút ngỡ ngàng nói: "Công chúa, làm sao vậy?".

Lúc này ở Trầm giang, ánh chiều tà rơi trên người của Diệp Vũ Hà, trênmặt mang theo màu sắc của ánh hoàng hôn như đắm chìm trong khung cảnh huy hoàng này.

Ánh hoàng hôn tựu như không thể chiếu sáng được hết sắc mặt của Diệp Vũ Hà. Nàng có tâm sự- tâm sự rất nặng nề, nhưng những ngày thường đều bị sự lạnh lùng mà che lấp đi.

Vân Mộng công chúa đột nhiên phát hiện ra một điều, cô một mực chỉ thấy Diệp Vũ Hà có võ công cao cường, kiếm pháp như điện, nhưng trừ những điều này ra thì chưa bao giờ lưu ‎y đến điểm này, như là Không cốc u lan ( Cứ hiểu đại khái như là ví von nhân phẩm cao nhã –ronkute), mộtnữ tử đẹp như hoa sen trong đêm mưa, còn có một vẻ lo lắng không yên phát ra từ bên trong.

Diệp Vũ Hà vì sao lại lo lắng không yên?

Ý niện này chỉ chợt lóe lên trong đầu mà thôi, Vân Mộng công chúa cũng không muốn nhiều chuyện, mở miệng hỏi: "Tại sao ngươi lại không đi vào trong điện thế?"

Diệp Vũ Hà nói: "Tại sao ta lại phải đi vào trong điện?"

Vân Mộng công chúa khẽ giật mình, lại bị Diệp Vũ Hà hỏi ngược lại. "NhậtNguyệt ca" dẫn xuất Kim Long Quyết, cho dù Thiên tử cũng phải run sợ, Thái Tử, Hán Vương, Tể tướng áo đen, Cẩm Y Vệ, ngũ quân Đô Đốc phủ, Nội Các đều bị cuốn vào trong đó, cho dù là Vân Mộng cũng không hay biết rằng mình bị Kim Long Quyết hấp dẫn, một lòng muốn biết được bí mật của Kim Long Quyết.

Nhưng cho tới bây giờ thì Vân Mộng mới nghĩ tới một chuyện, nguyên lai vẫn có rất nhiều người không quan tâm đến Kim Long Quyết này. Diệp Vũ Hà không thể nghi ngời chính là một trong số những người đó.

Sau khi Vân Mộng công chúa phục hồi lại tình thần, nói tránh đi: "Vậythì.... Hồi nãy ngươi nghĩ đến chuyện gì thế?"

Diệp Vũ Hà hơi chút chần chờ, đáp: "Chuyện này... Là một chuyện không muốn nghĩ tới."

Vân Mộng công chúa cũng là một nữ nhân, một khi một người đã nói như thế thì chính là không muốn cho người khác biết sự tình, con mắt hơi đổi, đột nhiên nói: "Có phải ngươi đang suy nghĩ về Thu Trường Phong phải không?"

Diệp Vũ Hà hơi chấn động, cũng không có nhìn về phía Vân Mộng công chúa, chỉ bình tĩnh nói: "Vì cái gì mà nói như thế?"Vân Mộng công chúa không có trả lời mà lại hỏi ngược lại: "Ngươi cảm thấy Thu Trường Phong như thế nào?"

Diệp Vũ Hà nhìn thoáng qua Giang thủy bao la mờ mịt, trong mắt xuất hiện vẻ mông lung, "Hắn như thế nào, chuyện này đâu có liên quan đến ta." Tay tiếp xúc đến túi áo bên dưới vạt áo, nơi đó liền xuất hiện một con ve con.

Vân Mộng công chúa nhìn sắc mặt của Diệp Vũ Hà, nói khẽ: "Tên này, tuy tính tình hơi xấu một chút, xằng bậy một chút, đối với người khác lạnh nhạt một chút nhưng thật ra thì cũng là một người không tệ."Trong đầu cố gắng nghĩ đến những ưu điểm của Thu Trường Phong nhưng Vân Mộng công chúa lại bỗng phát hiện một điểm cũng không thấy, ra sức nói: "Kỳ thực gương mặt hắn cũng không tệ, ngươi xem con mắt của hắn cũng không nhỏ, mũi thì cũng thẳng tắp, mặt thì lại..." Mặc dù trong nội tâm không muốn nói, nhưng mà cũng mở miệng ca ngợi: "Mặt thì lại rất trắng nữa."

Diệp Vũ Hà ngược lại có chút kinh ngạc, giống như đang nghe Như Lai lại đi ca ngợi Diêm Vương, trong lúc nhất thời không biết vì sao Vân Mộng công chúa lại nói những lời tốt đẹp về Thu Trường Phong như thế nữa.Vân Mộng công chúa lại nói: "Chức quan của hắn cũng không nhỏ, là ngũ phẩm Cẩm Y Vệ Thiên Hộ, với lại hắn cũng được Thượng sư cùng phụ hoàng của ta tín nhiệm, chuyện thăng quan tiến chức chính là chuyện sớm muộn mà thôi."

Diệp Vũ Hà rốt cục cũng phải ngắt lời nói: "Công chúa, ngươi đến tột cùng là muốn nói chuyện gì đây?"

Vân Mộng công chúa cảm thấy Diệp Vũ Hà hình như có chút động tâm, mỉm cười nói: "Ta cảm thấy ngươi cùng hắn...rất xứng đó..."

Diệp Vũ Hà đột nhiên nói: "Cho nên ngươi định làm mai cho hai chúng ta,muốn ta gả cho hắn?"

Vân Mộng công chúa cũng không nghĩ tới Diệp Vũ Hà trược tiếp nói như thế, trong lúc nhất thời sắc mặt hơi đỏ, có chút ngượng ngùng.

Chỉ nghe Diệp Vũ Hà nói tiếp: "Ta nghe theo sự phân phó của công chúa, công chúa nghĩ chỉ cần Thu Trường Phong cưới ta thì cũng sẽ nghe theo lời phân phó của công chúa. Thu Trường Phong cũng là một người không tệ, với lại quyền thế mạnh mẽ, ai cũng nhận ra được Thiên Tử, Tể tướng đều đối tốt với hắn, bởi vậy mà ngay cả Hán Vương cũng muốn lôi kéo hắn về phía mình. Công chúa muốn Thái Tử thuận lợi đăng cơ, tự nhiêncũng muốn Thu Trường Phong đầu nhập để gia tăng thực lực cho Hán Vương, cho nên muốn kéo Thu Trường Phong về phía Thái Tử, trước mặt Thiên Tử đều nói tốt cho Thái tử, thậm chí làm cho Thượng sư cảm động, trợ giúp cho Thái tử đăng cơ?"

Vân Mộng công chúa nghe được như thế thì trợn mắt há hốc miệng, thật sự đúng là cô có ‎y này. Ý nghĩ này cũng không phải đột nhiên xuất hiện mà thật ra đó là mưu kế rất lâu rồi, bởi vì bọn Dương Sĩ Kỳ muốn Vân Mộng công chúa đối tốt với Thu Trường Phong, không muốn lại rướt thêm một cường địch, hiện tại bất luận người nào cũng biết đối địch với Thu Trường Phong thì không đáng, với lại cũng không cần phải như thế.Vân Mộng công chúa tuy có chút ủy khuất nhưng lại cảm thấy mình đã chín chắn, muốn lấy đại cục làm trọng cho nên trên đường đi đến Kim Sơn này vẫn luôn suy nghĩ làm thế nào để lấy lòng Thu Trường Phong. Biện pháp của cô đó là dùng lại kế sách cũ - Mỹ Nhân Kế!.

Trước kia cũng nhờ kế sách này mà cô đã từ trên tay của Thu Trường Phong lấy được Nhật Nguyện Ca cho nên nghĩ dùng cách này sẽ rất có tác dụng đối với Thu Trường Phong. Theo giác quan của cô hình như Thu Trường Phong đối với Diệp Vũ Hà có chút kỳ lại, Ý tưởng xuất hiện nên lúc này mới cho Diệp Vũ Hà hỗ trợ mình để lôi kéo Thu Trường Phong, nhưng lại không nghĩ tới Diệp Vũ Hà lại hiểu chuyện hơn cả cô nữa.Đợi Diệp Vũ Hà nói xong, sau khi phục hồi lại tinh thần, mỉm cười nói: "Bất luận như thế nào đi nữa thì Thu Trường Phong có bộ dáng rất là không tệ, tỷ tỷ này nói có đúng không hả?"

Ánh mắt trong veo của Diệp Vũ Hà nhìn lướt qua, hỏi ngược lại: "Nếu hắn thật sự không tệ thì sao ngươi lại không gả cho hắn đi? Hình như hắn không đạt đến tiêu chuẩn của ngươi thì phải?"

Vân Mộng công chúa thiếu chút nữa thì nhảy dựng cả lên, kêu to: "Ta làm sao mà lại gả cho cái tên nam nhân như hắn được cơ chứ, ta vừa thấy hắn thì đã muốn ói rồi."Diệp Vũ Hà lạnh nhạt nói: "Công chúa không muốn gả, chẳng lẽ ta lại muốn hay sao? Có thể nói là, Công chúa vốn đã xem ta là một người ti tiện, tùy ý bố trí là ổn, căn bản không cần quan tâm cái gọi là cảm tình gì hết?"

Vân Mộng công chúa sửng sốt, chỉ thấy Diệp Vũ Hà đứng nơi xa, xoay lưng về phía cô không nói câu nào.

Nhìn qua bóng lưng cô đơn kia, trong lòng của Vân Mộng công chúa có chút áy náy, bây giờ nàng mới phát hiện mặc dù mưu kế của cô đúng là hay thật nhưng lại không nghĩ đến cảm giác của người khác.Vào lúc này xa xa ở phía chân trời những đám mây đen đã nổi lên.

Vâm Mộng công chúa cảm thấy thân ảnh thanh tú động lòng người đang đứng ở trong gió trước mặt mình toát lên một vẻ điềm đạm đáng yêu nói không nên lời. Mặc dù đang tức giận về giọng điệu vừa nảy của Diệp Vũ Hà nhưng mà trong nội tâm lại xuất hiện cảm giác áy náy, Vân Mộng công chúa nhẹ nhàng bước chân đi tới, thấp giọng nói: "Diệp tỷ tỷ, ta sai rồi, xin lỗi nha."

Diệp Vũ Hà im lặng, nữa ngày sau mới nói: "Công chúa, ta nghĩa ta sẽ rời đi."Vân Mộng công chúa cả kinh, nghẹn ngào nói: "Đi, đi nơi nào?"

Diệp Vũ Hà nhìn lên trên bầu trời mây đen che kín trời, vẻ mặt nói không nên lời: "Ta là Bộ đầu, ở bên cạnh ngươi cũng không thể nào lâu được, ta nghĩ ta sẽ trở lại cùng duyên hải." Đột nhiên liền nghĩ đến lời nói của Thu Trường Phong vèo đêm đó. "Diệp Bộ đầu, có rất nhiều chuyện thật ra không có liên quan gì đến với ngươi hết, ngươi cũng không cần phải tham gia rồi tiến đến đó đâu." Diệp Vũ Hà trong nội tâm suy nghĩ miêng mang – Ta thật sự là muốn đi hay là chỉ vì nghe theo hắn mà nói thế?Vân Mộng công chúa nổi nống, kéo cánh tay của Diệp Vũ Hà nói: "Không được."

Diệp Vũ Hà không có phản ứng gì, chỉ nói: "Công chúa còn muốn hạ mệnh lệnh không cho ta đi nữa sao?."

Vân Mộng công chúa thấy vẻ mặt của Diệp Vũ Hà, hình như có nét bi thương, nhất thời luống cuống, vội vàng hòi: "Không phải, Diệp tỷ tỷ, ta thật sự rất thích ngươi ở nơi này với ta, Ta rất cô đơn, rất muốn có một người giống như tỷ tỷ ở bên cạnh ta, ta van cầu ngươi, lưu lại, được không hả?."Những lời này của cô đều rất thật tâm, mặc dù cuộc sống của cô ở trong cung rất xa hoa nhưng thật ra trong nội tâm lại có một sự cô quạnh nói không nên lời. Loại cô quạnh này, cho dù cuộc sống có xa hoa đến mấy thì cũng không thể nào đền bù được.

Từ khi cô ra đời thì nhận được sự sủng ái của Chu Lệ, cô muốn cái gì thì đều được đáp ứng hết mọi thứ, như thế thì lại làm cô thêm cô quạnh, đòi hỏi có nhiều hơn nữa thì cũng không thể lấp đầy sự cô quạnh trong lòng cô được. Mặc dù Diệp Vũ Hà lạnh lùng, kiên cường nhưng khắp nơi đều giúp cô, để lại trong lòng của cô mọt ấn tượng cực kỳ sâu sắc. Vân Mộng công chúa cơ hồ đã xem Diệp Vũ Hà chính là một vị tỷ tỷ, là một ngườimuội muội được cưng chiều mà làm nũng.

Thấy Diệp Vũ Hà không nói, Vân Mộng công chúa gần như muốn rơi lệ nói: "Diệp tỷ tỷ, vừa rồi là lỗi của ta, ta sai rồi, chẳng lẽ ngươi thật sự không muốn tha thứ cho ta sao?"

Diệp Vũ Hà nhìn thoáng qua bộ dạng làm cho người khác thương xót, nhìn khôn mặt mảnh mai như hoa, rồi tự nhiên tim đập nhanh hẳng lên.

Đúng lúc này, không biết từ chổ nào ở Kim Tự Sơn lại truyền đến một hồi tiếng vang, "Ông" một tiếng, tuyên bố thời gian đã kết thúc.Mặt trời đã lặn.

Vân Mộng công chúa sau khi lấy lai tinh thần, cảm thấy thời điểm đã tới nên lập tức quay đầu nhìn về bên trong điện, thấy Diệp Hoan đang ngây ngốc đứng ở bên trong, bọn thị vệ muốn tiền lên thì vội vàng hòi: "Diệp tỷ tỷ, ngươi còn phải giúp ta bắt kẻ xấu nữa, không được đi đâu đó." Nói xong thì nhanh chóng đi nhanh vào trong đại điện.

Ngọn đèn đã được thắp lên, mây đen che kín bầu trời, sắc trời nhanh chóng ảm đạm lại, Diệp Hoan ngơ ngác nhìn Vạn Lý Giang sơn đồ trên tường, trên mặt xuất hiện sự sợ hãi thì chợt nghe Diêu Nghiễm Hiếu nói:"Mặt trời đã lặn rồi, giết hắn đi."

Lời nói vừa ra khỏi miệng thì bọn thị vệ đã rút đao ra, trong lúc nhất thời những âm thanh "Xoẹt, xoẹt" vang lên, ánh đèn lạnh hơn, ánh đao lạnh hơn.

Thu Trường Phong tiến lên...

Diệp Hoan đột nhiên hét lớn: "Đợi một chút."

Diêu Nghiễm Hiếu đưa tay chặn lại, bọn thị vệ liền dừng lại, Diệp Hoan lau đi những giọt mồ hôi lạnh, cười lớn nói; "Thượng sư, hình như ta pháthiện được chút vấn đề.” Y cuối cùng cũng phát hiện, bất luận nhanh trí như thế nào, đứng ở trước mặt Diêu Nghiễm Hiếu như một quả núi lạnh như băng , nữa phần tác dụng cũng không có.

Diêu Nghiễm Hiếu căn bản không nói, Vô pháp trụ trì tò mò hỏi: "Tiểu tử, ngươi phát hiện được điểm gì?"

Ánh mắt của Diệp Hoan rơi trên người Thu Trường Phong, nói ra: "Với trí tuệ của Thu huynh chắc hẳn đối với năng lực giám định và thưởng thức đối với Thư họa cũng có chút tâm đắc, không biết từ trên bức họa này có nhìn ra được Ý nghĩa gì không?:Thu Trường Phong thản nhiên nói: "Hiện tại chính là Thượng sư muốn ngươi tới xem, ngươi không cần lôi ta vào là có thể thoát chết được."

Sống chết trước mắt, Diệp Hoan vốn cao ngạo liền cảm thấy xấu hổ, cười lớn nói: "Làm gì có chuyện đó? Tại hạ nhận ra được bức tranh này được dùng Hoàng Phái kỹ pháp (Kỹ xão và phương pháp –ronkute) để vẽ..."

Thu Trường Phong liếc mắt về Diêu Nghiễm Hiếu thì thấy lão cũng không nói gì, trong lòng nhất thời cân nhắc không thể hiểu được dụng của Diễu ‎ Nghiễm Hiếu, rồi nói: "Không tệ, thì như thế nào?"

Diệp Hoan lập tức nói: "Tranh vẽ của Hoàng Sanh họa phải có thể nói làmột phong cách riêng, phú quý đường hoàng.."

Thu Trường Phong thở dài nói: "Nếu nói đến kỹ pháp của Hoàng Sanh họa phải, cho dù nói đến sáng ngày mai cũng không thể nói hết được. Ngươi nếu như muốn mượn việc này để tranh thủ sống thêm ít nhiều thì ngươi đã tính sai rồi."

Diệp Hoan sắc mặt trở nên khó coi, cố gắng nói: "Ý tứ của tại hạ không phải như thế. Chỉ là có cảm giác bức tranh này mặc dù có lối vẽ tủ mỉ mảnh miêu, xem như được một Họa sư vẽ đi nữa nhưng mà bên trong lối vẽ tỉ mĩ này hình như có ẩn hiện sự câu nệ.Vô pháp trụ trì nhìn không được mà quát lên: "Hắn vẽ xấu hay đẹp, câu hay nệ thì có liên quan gì, tiểu tử ngươi nhìn không ra mà còn nói tầm bậy nữa hả." Mặc dù lão ta quát to nhưng sắc mặt của lão lại tỏ ra có phần chán nản.

Diệp Hoan chậm rãi nói: "Ai nói là vẽ xấu đẹp, câu nệ thì không có liên quan? Hoàn toàn là sự đối lập đấy, có mối quan hệ rất lớn đó."

Vô pháp trụ trì khẽ giật mình, kinh ngach nói: "Ngươi nói là có ý gì đây?" Tên hòa thượng này ngày xưa cũng là một tướng quân tung hoành thiên hạ, chính cũng vì thế cho nên đối với Họa pháp dốt đặc cán mai, bứctranh này cho lão ta nhìn đến mười năm đi nữa thì cũng không thể nào phát hiện được Kỳ pháp ở trong đó, lão ta chưa bao giờ nghĩ tới bức tranh có lối vẽ tỉ mỉ này lại có vấn đề gì.

Thu Trường Phong ánh mắt chớp động liền ơi lên trên bức Vạn LÝ Gian Sơn, hỏi; "Diệp huynh nếu có cao kiến gì thì không ngại cứ nói thẳng, cứ úp úp mở mở, chỉ sợ chúng ta nhịn được chứ đao trong tay chúng ta thì không nhịn được đâu." Chuôi đao trong tay hắn đưa lên như có ý xuất thủ.

Diệp Hoan thấy Thu Trường Phong muốn xuất thủ thì sắc mặc không khỏibiến hóa, đi đến phía trước bức tường, giơ tay lên nói: "Bức họa này khi nhìn sơ qua thì chỉ có khí phách phi phàm, nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện bức họa này chỉ có miêu tả sinh động chứ không thấy say mê hấp dẫn gì hết, nói chung là thiếu một loại khí phách nào đó, có thể thấy được Họa sư mặc dù không kém nhưng cũng không phải là những người tạp nham được.

Thu Trường Phong nhìn về phía ngón tay đang chỉ của Diệp Hoan, rốt cục cũng gật đầu nói: “Không tệ, những điểm ngươi vừa chỉ có thể thấy được thời điểm khi Họa sư hạ bút thì có chút ép buộc, khó có thể linh động được.” Ngón tay của hắn huy động giống như đang mô phỏng lại phongcách vẽ của bức họa, đột nhiên nói: "Nét bút chợt nhìn thì không được tự nhiên cho lắm, theo xuống dưới thì cách vận dụng ngòi bút thì cảm thấy tay của Họa sư này hình như đang đeo vật gì nặng..."

Lời nói của hắn chưa dứt thì sắc mặt cũng liền hay đổi.

Diệp Hoan nghe thấy vậy thì thần sắc cũng chấn động mãnh liệt, bỗng hai tay chống xuống đất, lộn một vòng rồi đứng thẳng.

Mọi người thấy hành động của y thì cảm thấy có chút kỳ quái đều sinh lòng cảnh giác, chỉ sợ y đối với Thượng sư gây bất lợi. Không ngời Diệp Hoan lộn một vòng rồi nhìn bức họa kia, chỉ trong chốc lát thì trên mặtlộ vẻ cuồng hỉ, kêu lên: "Ta hiểu rồi. Ta hiểu rồi!"

Đợi sau khi y bình tĩnh trở lại thì vẻ mặt liền rạng ngời, hoàn toàn thay đi bộ mặc ủ rủ như lúc trước.

Xem như là Diêu Nghiễm Hiếu thì giọng cũng có chút run run hỏi: "Ngươi hiểu chuyện gì thế?"

Có lẽ Vô pháp trụ trì chính là người khó hiểu nhất nhưng mà trên mặt cũng lộ vẻ xúc động, cảm giác sinh tử ngay ở trước mặt thì hình như tên Diệp Hoan này đốn ngộ (Tỉnh ngộ -ronkute) cái gì đó, lại muốn muốnphá giải sự huyền bí suốt hai mươi năm mà không một hai có thể làm được,

Diệp Hoan đứng thẳng, thở dài một tiếng, nói ra: "Ta đã hiểu được vấn đề của bức họa này. Bức họa này là do Họa sư đi đến nơi đây để vẽ, nếu như các ngươi nhìn ngược lại thì sẽ phát hiện bức họa này tuyệt không phải là Vạn Lý Giang sơn đồ. Nhưng mà nếu muốn xem bước tranh này đến tột cùng là cái gì thì cần phải đứng ở nơi xa xem mới tốt."

Mọi người đứng ở đó, không bao giờ lại nghĩ ra được Diệp Hoan chỉ dựa theo lối vẻ tỉ mỉ đó mà lại nhìn ra được huyền cơ trong đó.Vệ Thiết Y trong lòng khẽ động, đột nhiên nói: "Nếu như ngươi nhân cơ hội chúng ta chồng cây cuối để nhìn mà thừa cơ đào tẩu thì như thế nào hả?" Y không biết thế nào là Họa nhưng mà y lại hiểu lòng người, do đó mới đề phòng mà hỏi như thế.

Mọi người sững sờ, rất có thể sẽ xảy ra khả năng này.

Chợt nghe một tiếng gào to như sấm sét truyền tới, tên Vô pháp trụ trì đột nhiên vươn người bắn thật mạnh, thân hình như là một mũi tên phi đến trước cửa đại điện.

Không đợi mọi người có chút phản ứng nào, mũi chân của Chủ Trì điểmmột cái nhảy lên tường cao rồi hơi nghiêng người, mượn lực đó để nhảy lên trên xà ngang của đại điện, thân hình treo ngược xuống dưới.

Vệ Thiết Y nghiêm nghị, không ngời người này tuy già nhưng thân thủ lại tốt như vậy. Nếu như y treo ngược như thế thì tuyệt đối không thể.

Người này thoạt nhìn thì gần trăm tuổi nhưng vẫn rất linh hoạt khóe léo, như vậy không biết lúc còn trẻ thì lão sẽ như thế nào nữa?

Thấy Vô pháp trụ trì treo ngược mình trên xà ngang nhìn về về hướng bức họa, lúc này Vệ Thiết Y mới nghĩ đến ở bên trong điện hoàn toàn không còn một vị trí nào có thể thuận tiện hơn vị trí xà ngang để quansát Vạn Lý Giang Sơn nữa.

Vừa rồi Diệp Hoan như là ếch ngồi đáy giếng, chỉ trong tích tắc thì lúc này Chủ Trì đã treo ngược mình trên xà nhà, đương nhiên từ trên đó lão có thể nhìn thấy toàn cảnh trong đại điện.

Tất cả mọi người đều muốn chống ngược lại để xem bức Vạn Lý Giang sơn đồ, nhưng thân mang trọng trách hộ vệ Diêu Nghiễm Hiếu thì làm sao có thể thất lễ để chổng ngược được chứ?

Không ít người nhìn Vô pháp trụ trì, thầm nghĩ lão đã già như thế rồi mà còn nghĩ ra được mánh khóe như thế này.Không biết bao lâu sau, có một đạo sấm sét xẹt qua màn trời đêm, Vô pháp trụ trì bỗng từ trên xà nhà cao mấy trượng rớt xuống đất.

Vân Mộng công chúa thiếu chút nữa thì đã kêu lên, nhưng mà chỉ thấy Vô pháp trụ trì từ trong không trung khẽ xoay người lại, mặc dù khoảng cách cao mấy trượng nhưng mà tiếp đất vẫn rất an toàn, nếu không có tận mắt nhin thấy thì không một ai có thể tin một người già như thế mà thân thủ vẫn rất cao cường.

Tất cả mọi người đều nhìn Chủ Trì, còn Thu Trường Phong thì nhìn ra bên ngoài điện khẽ nhíu mày.Vốn là tất cả mọi người đều bị những hành đồng quái dị của Chủ Trì hấp dẫn nên hoàn toàn không biết mây đen đã che kín bầu trời, thu vũ rơi đầy khắp nơi. Toàn bộ tầng mây đen ở phía trên Kim Sơn giống như bị ảnh hưởng bởi Ý chí quỷ quyệt ở bên trong điện bức bách nên không có một giọt mưa nào hết.

Một tia chớp giống như không cam lòng ngồi yên, vạch phá một đường giữa bầu trời đen tối.

Nhưng luồng tia chớp này mặc dù mãnh liệt nhưng rồi cũng bị màn đêm chiếm lấy, một lúc sau mới có tiếng sấm rền rền truyền đến, như làtiếng trống trận ở nơi chân trời.

Nhưng mà tâm thần của mọi người đều bị Vô pháp Chủ Trù cùng Kim Long Quyết hấp dẫn, Thiên địa chi uy mặc dù lăng lệ ác liệt nhưng cuối cùng cũng không thể hấp dẫn được sự chú ý của mọi người.

Trong đầu mọi người liền xuất hiện một Ý nghĩ, tên hòa thượng kia nhìn thấy được gì trong Vạn Lý Giang sơn đồ.

Chẳng lẽ bên trong bức tranh thật sự có cất giấu câu đố về nơi hạ lạc của Kim Long Quyết?Kim Long Quyết lại xuất hiện, phải chăng đúng như điều thần bí trong truyền thuyết, có thể cải thiên hoán nhật. Đường đường là giang sơn Đại Minh chẳng lẽ chỉ vì Kim Long Quyết xuất hiện mà sẽ nghiêng trời lệch đất?

Chỉ thấy khi Vô pháp trụ trì rơi xuống dưới đất thì cười dài: "Ta minh bạch, rốt cục ta cũng minh bạch." Vẻ mặt của lão ta có vẻ vô cùng vui mừng. Rất hiển nhiên, đây là một bí mật ở trong lòng lão ta đã nhiều năm rồi, một khi giải đáp được thì lão ta không kìm được sự vui sướng trong lòng mà thể hiển ra bên ngoài.Diêu Nhiễm Hiếu ánh mắt như điện nhìn lên trên người của Vô pháp trụ trì. Tính hình như thế này mà lão vẫn có thể ngồi yên lặng một chổ, rất là ung dung thản nhiên, lão chỉ chậm rãi nói: "Ngươi minh bạch điều gì thế?"

Vô pháp trụ trì cười to nói: "Diêu Nghiễm Hiếu, ta và ngươi tranh phong đã nhiều năm rồi, nếu bàn về tâm trí thì ta không bằng ngươi. Nhưng mà hôm nay ta giám khẳng định cho dù ngươi có chạy đến xem bức họa này thì cuối cùng gì thì vẫn nhanh hơn ngươi một bước, nhìn ra được bí mật của Vạn Lý Giang Sơn, ngươi có phục hay không hả?"Diêu Nghiễm Hiếu nở nụ cười, nụ cười này không có một điểm quỷ dị, không có uy nghiêm kinh hãi, mà trong nụ cười này mang theo vô tận tang thương cô quạnh, cũng có vài phần mỉa mai trào phúng, hắn chỉ nói: "Thật ra ta đã phục ngươi lâu rồi. Trương Định Biên, có thể sống cho tới bây giờ, chẳng lẽ như thế lại không thể làm ta phục hay sao?"

Thêm một luồng tia sét lại vạch phá bầu trời.

Sấm rền ầm ầm

Có thể xem âm thanh vang dội của tia sấm sét đã làm cho mọi người chấn động rồi nhưng mà cũng không bằng lời nói của Diêu Nghiễm Hiếuđã tạo nên sự chấn động kinh khủng.

Trương Định Biên? Trương Định Biên là ai? Dưới vùng trời này còn có một Trương Định Biên nào khác nữa?

Thiên hạ anh hùng ở Hồ Quảng, hào kiệt Hồ Quảng theo Phổ Lang

Phổ Lang tuy dũng mãnh cũng phải nhường, nhường Định Biên ta họ là Trương*

[Chú giải: Nguyên văn câu trên là: ' Thiên hạ anh hùng quy Hồ Quảng, Hồ Quảng hào kiệt khán Phổ Lang. Phổ Lang tuy dũng diệc yếu bái, bái ngã Định Biên độc hiêu Trương!'Trong tác phẩm có đoạn: Diệp Hoan lên tiếng giải thích: "Bài thơ này muốn nói, trải qua trận chiến hồ Bà Dương, ngay cả Thường Ngộ Xuân cũng không thể không thán phục. Trước đó, anh hùng hảo hán trong thiên hạ đều xuất thân từ Hồ Quảng, chính là quê quán của Từ Thọ Huy, Trần Hữu Lượng. Nhưng hảo hán Hồ Quảng đều phải nể mặt đám người Triệu Phổ Thắng, Đinh Phổ Lang, Hạng Phổ Lược. Nhắc tới cũng thấy lạ, trước đây rất nhiều hảo hán Hồ Quảng đều có tên đệm là chữ 'Phổ'. Bởi chỗ khác người đó, cho nên người ta mới xưng hô những người này là Phổ Lang. Trong trận thủy chiến hồ Bà Dương, những người này đều là lực lượng trung kiên, đã giết chết vô số dũng sĩ Đại Minh. Nhưng mặc dù đám người Phổ Lang này

Đó chính là thiên hạ anh hùng đều phải liếc mắt nhìn Trương Định Biên.

Đó là chuyện của loạn thế anh hùng, cho dù là mãnh tướng đệ nhất của Đại Minh – Thường Ngộ Xuân cũng không dám chính diện giao phong với Trương Định Biên.

Đó là một người dũng mãnh vô địch, thân kinh bách chiến chưa từng bại, nhưng mà cuối cùng cũng thua một trận chiến, dù cho cơ hồ đánh chếtdũng mãnh, nhưng vẫn phải bái phục một người, người đó chính là . . . Trương Định Biên - chân chính đệ nhất hảo hán thời loạn thế cuối thời nhà Nguyên!"]Chu Nguyên Chương, Trương Định Biên đã sửa lại thiên hạ vận mệnh.

Ai cũng cho rằng Trương Định Biên đã chết từ lâu nhưng hóa ra Trương Định Biên vẫn còn sống.

Hóa ra người có vết sẹo đầy mặt đứng ở phía trước, chủ trì Kim Sơn Tự đã nhuốm màu thời gian chính là Trương Định Biên.

Từ xưa mỹ nhân như danh tướng, không cho phép thế nhân thấy đầu bạc. Nét xưa xa khuất, dáng cũ nhạt nhòa. Trăng có khi tròn khi khuyết, người có lúc thăng lúc trầm, đây đều là những chuyện khó hồi vãn lại nhất trong cuộc sống này. Nhưng mọi người nhìn thấy người TrươngĐịnh Biên dựng đứng lông mày, trong cảnh bão tố mà vẫn hào hùng như cũ, trong lòng bất chợt cùng nổi lên một ý nghĩ

Trương Định Biên chính là Trương Định Biên, vẫn hung hăng càn quấy như trước, vẫn là đệ nhất thiên hạ anh hùng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.