Ở giây tiếp theo, Bạch Tô cảm thấy Cố Nam Thành không phải người tính toán như vậy, nếu hắn muốn diệt khẩu cô, sao phải tự mình ra tay?
Vậy đáp án có lẽ là..
Bạch Tô khóe miệng hơi hơi câu lên, thanh âm cô thanh lệ, không giống những nữ sinh cùng khóa khi nói chuyện với nam sinh ngại ngùng, tuy rằng cố tình trầm thấp nhưng âm thanh vẫn êm tai dễ nghe, trong trẻo, "Cố tổng, chúng ta mới gặp mặt một lần, lại vì tôi động thủ như vậy, chẳng lẽ Cố tổng đối với tôi nhất kiến chung tình?"
Cố Nam Thành nghe được lời này, đôi mắt chậm rãi mị lên, hiển nhiên nói hắn đối Bạch Tô nhất kiến chung tình có chút.. Không vui?
"Nghe nói Cố tổng nhiều năm như vậy đều không có tai tiếng bạn gái, luôn giữ mình trong sạch, sao có thể thích một người bình thường như tôi?" Bạch Tô nhìn hắn, ánh mắt sắc bén lại mang theo nghiền ngẫm. "Đáng tiếc, tôi không thích Cố tổng."
Bạch Tô nói xong, Cố Nam Thành sắc mặt tất cả đều đen, cô cơ hồ có thể cảm nhận được khí lạnh quanh mình giảm đi một độ, không, là vài độ!
Ngay cả Bạch Tô từng gặp qua nhiều người như vậy, cũng cầm lòng không đậu bả vai run lên một hồi.
"Bạch tiểu thư không khỏi cũng quá tự luyến, tôi cũng không thích cô, bất quá là do cô đoạt nụ hôn đầu tiên của tôi, lòng tôi không cam lòng, muốn chọc phá cô chú thôi."
Cố Nam Thành nhấp môi mỏng đẹp, ánh mắt sáng ngời mà nhìn Bạch Tô, cơ hồ nhấn mạnh từng câu từng chữ mở miệng nói.
Bạch Tô giương mắt nhìn Cố Nam Thành khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt luân, lộ ra góc cạnh lạnh lùng rõ ràng, trong trí nhớ của cô thiếu niên ấm áp như ánh mặt trời lần gặp đầu tiên hiện lên.
Rất nhanh cô liền phục hồi tinh thần lại, nhìn Cố Nam Thành cười nói, "Một khi đã như vậy, vậy mời Cố tổng không cần lại phái người theo dõi tôi, nếu không tôi còn tưởng rằng anh thật sự thích tôi, thích đến không dừng được, chính là muốn phái người bảo hộ tôi đó."
Cố Nam Thành hung ác mà trừng mắt nhìn Bạch Tô, bỗng nhiên đem cô đè ở trên tường, chóp mũi hai người dán vào nhau cực kỳ gần, thời điểm Bạch Tô cho rằng Cố Nam Thành sẽ không đồng ý, hắn bỗng nhiên buông cô ra, thanh âm trầm thấp còn mang theo một chút khàn khàn, "Như cô mong muốn."
Chân thon dài bước đi, hắn sinh ra đã có khi chất cao quý, ngõ nhỏ liền thảnh bối cảnh phụ trợ hắn, cảm giác áp bức nồng hậu, bóng dáng cao lớn dần dần biến mất ở cuối ngõ nhỏ, cảm giác khó thở này mới chậm rãi biến mất.
Bạch Tô nhịn không được nhẹ nhàng thở ra, cô kỳ thật vừa mới lấy tiến làm lùi.
Loại người bệnh kiều này nếu bị quấn lên, dây dưa không ngừng, thật sự phi thường đáng sợ a.
Cho nên Bạch Tô ngay từ đầu cố tình nói hắn thích cô, muốn Cố Nam Thành trong lòng dâng lên cảm giác quẫn bách, sau đó lại nói cho hắn cô một chút cũng không thích hắn.
Như vậy là có thể chọc giận Cố Nam Thành, đường đường Cố thị tổng tài, Đệ nhất nhân vật ở Ngạn Xuyên, sao có thể cam tâm bị một tiểu nha đầu cự tuyệt, cho nên Cố Nam Thành phủ nhận thích cô, hơn nữa đồng ý không hề phái người đi theo cô.
Cô vừa mới làm như vậy không thể nghi ngờ là rút lông trên đầu sư tử trên đầu, nếu không cẩn thận, sẽ hoàn toàn chọ giận Cố Nam Thành, đến lúc đó hậu quả khó lường, lúc đó không phải trộm gà không được còn mất nắm gạo sao, Bạch Tô trong lòng không khỏi thấy may mắn, may mắn cô thành công.
Cố Nam Thành ngày thường bận rộn như vậy, không có tin tức của cô, hắn hẳn sẽ quên cô đi? Bạch Tô trong lòng ngốc nghếch nghĩ.
Thời điểm Bạch Tô đến trường học ngày hôm sau, mới tới cổng trường, phát hiện các bạn học nhìn cô với ánh mắt quỷ dị, cô tưởng sự kiện hộp cơm tuần trước vẫn còn, nên không có để ý nhiều.
Không nghĩ tới, vừa vào phòng học, bạn học cùng lớp quay sang nhìn cô, còn nhỏ giọng đàm luận.
"Các người nói, Bạch Tô thật sự giống diễn đàn nói như vậy sao? Cô ấy thoạt nhìn rất chính phái a." Nữ sinh bàn trên nhịn không được quay sang bạn cùng bàn nói.