Editor: Tieen
Vị thầy bói vuốt hàm râu của mình, cười rất vui sướng, nhận thấy tầm mắt mọi người dừng lại trên người, hắn xua tay: "Không cần để ý lão đạo, các ngươi tiếp tục, tiếp tục."
Bộ dáng giống như đang xem một vở kịch.
"Bang –––" Nhạc Tuấn tức giận hấc quầy xem bói lên, "Ngươi dám cười bản công tử, chán sống phải không!?"
Thầy bói lại bình tĩnh đứng dậy, trốn ở bên cạnh, cũng không bị đập trúng, chỉ là quầy hàng của hắn đã rơi rớt tan nát, ý cười trên mặt chưa thu, mở miệng.
"Vị công tử này, lão đạo bấm tay tính toán, ngươi sắp gặp phải đại họa, ngươi cần phải cẩn thận..." Ánh mắt dời xuống, dừng ở vị trí dưới hai chân hắn.
Nhạc Tuấn bị nói như vậy, nổi lên một trận xấu hổ buồn bực, "Người đâu, đem trói lão thầy bói nói chuyện bậy bạ này cho ta, cho hắn nhìn xem, đến tột cùng thì ai mới là người gặp tai họa!"
Gã sai vặt đi theo hắn phía sau lập tức lao về phía thầy bói bên kia.
Các tiểu quầy xung quanh lập tức nhanh chóng thu dọn đồ đạc trốn đi vì sợ vạ lây không muốn chịu cảnh người vô tội gặp tai họa.
Nhạc Tuấn quay đầu lại, vậy mà thời điểm hắn xử lý lão thầy bói, hai mỹ nhân kia lại... Đi, đi rồi!?
Ngay tại phía trước, trên đường giữa dòng người qua lại dạo chợ.
"Tiểu Thu, chúng ta, chúng ta vẫn nên chạy nhanh đi." Vân Linh lo lắng, hiện tại nàng nào có tâm tư đi dạo phố a, chờ Nhạc Tuấn kia nhận ra được, liền đuổi theo.
>
"Không sao, tiểu thư, người đeo cái này đẹp."
Tô Mộc từ một bên sạp trang sức cầm một cây trâm, muốn cài cho Vân Linh.
"Quả thật nhan sắc càng tăng thêm vài phần." Nhạc Tuấn vội đuổi tới đứng phía sau hai người, vui cười mở miệng, "Hai vị tiểu thư, chúng ta có thể đi uống trà, mới vừa rồi, bản công tử đã thanh toán tiền."
Ông chủ tiểu quán vừa nghe cái gì thanh toán tiền, ánh mắt nhìn Tô Mộc và Vân Linh nhiều hơn một tia cảm xúc khác.
Hai tiểu thư này, thế nhưng là...
"Ngươi nói cái gì?" Tô Mộc mặt lạnh nhạt, ngước mắt lên, đáy mắt không có cảm xúc.
"Tiểu thư sẽ không quên đi, mới vừa rồi tại hạ đã đưa một ngàn lượng, chính là muốn các người bồi ta uống trà." Nhạc Tuấn làm mặt quỷ, ý tứ rất rõ ràng, cây quạt trên tay đã hướng tới cằm Tô Mộc.
"Vị công tử này, tai ngươi điếc sao?" Cô cầm cây trâm trên tay đâm vào cây quạt đang duỗi ra, nhắm thẳng vào tay Nhạc Tuấn.
Nhạc Tuấn sợ mình bị thương, vội buông cây quạt ra.
"Một người một ngàn lượng." Xoa xoa cây trâm, Tô Mộc thả lại chỗ cũ, dẫn theo Vân Linh tiếp tục đi về phía trước.
Nhạc Tuấn liền đi theo phía sau, vô lại nói: "Vị tiểu thư này, lúc ấy cô không có nói một người một ngàn lượng, cô đây là muốn lừa gạt ta sao? Hôm nay các người không bồi cũng phải bồi."
Ánh mắt ra hiệu cho hai gã sai vặt phía sau tiến lên bắt người.
Tô Mộc ôm Vân Linh kéo ra phía sau, từ trong tay áo cầm một cái lọ, rắc về phía trước, bột phấn màu trắng rơi vào người hai gã sai vặt.
"A ha, a ha ha ha ha... A ha ha ha ha..." Hai cái gã sai vặt phát ra tiếng cười to, không cách ngừng lại.
Tô Mộc sửng sốt, nhìn nhìn cái lọ, nói: "Xin lỗi, lấy sai rồi."
Hai gã sai vặt muốn hộc máu, cái gì kêu là lấy sai rồi, cuối cùng cô muốn lấy ra cái gì!?
Tô Mộc tìm tìm trong tay áo, sau đó móc ra một cái lọ khác, nghiêm trang nói: "Hẳn là cái này, thần y nghiên cứu chế tạo phấn hóa cốt, cho các ngươi nháy mắt hóa thành máu loãng."
Người xung quanh tiểu quán đều hoảng loạn lui ra phía sau lui ra phía sau, bọn họ tốt nhất vẫn nên trốn đi.
Hai gã sai vặt: "..."
Tốt hơn vẫn là lấy sai, lấy sai đi.
"Các ngươi cho rằng bản công tử đây sợ hãi sao!?" Bởi vì có hai cái gã sai vặt chống đỡ, không có dính nhiều Nhạc Tuấn hừ lạnh, nhìn hai người kia cười đến bụng đau đớn quỳ rạp trên mặt đất, lấy chân đá một cái.
"Đồ vô dụng!"
_______________
Tieen: Mị đi cày truyện cái bị lười edit á... tạm 1 chương thôi nha ~(‾▿‾~)