Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Thanh Quan - Chương 13-14: Hai nữ giao phong trận đầu tiên : truyenyy.mobi

Thanh Quan

Chương 13-14: Hai nữ giao phong trận đầu tiên




Cuối cùng nhất Tần Mục đạt được tám ngàn đồng của Lý Kim Bưu bồi thường, mặc dù không bằng mức Tần Mục yêu cầu nhưng mà Tần Mục cũng biết tám ngàn đồng này chính là cắt một khối thịt to trên người Lý Kim Bưu đấy. Phải biết rằng nhân viên cơ quan nhà nước hiện tại, mỗi nhân viên làm một tháng chỉ được ba trăm đồng.

Lần này giao tiếp nhanh, Lý Kim Bưu bảo vợ của mình đưa tiền tới thật nhanh, còn nhìn qua Tần Mục nói tốt. Lý Kim Bưu hai mắt như phóng hỏa nhìn qua Tần Mục, hận không thể chém giết Tần Mục.

Tần Mục cũng mặc kệ chuyện khác, lễ phép cáo từ Lý Đại Đồng, lại nhảy lên xe Jeep tiến về núi.

- Chú, cơn tức này chẳng lẽ nhịn sao?

Nhìn thấy bóng lưng Tần Mục rời đi, Lý Kim Bưu nghiến răng nghiến lợi nói ra.

- Nhịn sao? Đương nhiên không thể nào rồi.

Lý Đại Đồng cảm giác mình bị tên tiểu thôn trưởng này tát một cái, hắn làm sao bỏ qua được? Nhưng mà hắn cũng biết trong khoảng thời gian ngắn các đầu lĩnh của trấn đang quan sát Tần Mục, cho nên cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, liền dặn dò Lý Kim Bưu:

- Mày trong những ngày này nên an tĩnh một chút, đừng làm ra những chuyện đường ngang ngõ tắt, muốn trị tiểu tử này phải làm theo quy củ.

- Chú, con không nhịn được!

Lý Kim Bưu oán hận nói ra.

- Không chỉ mày nghẹn đâu, tao cũng nghẹn đấy, không nín được cũng phải nín.

Nói xong câu đó Lý Đại Đồng tức giận rời đi.

Lý Kim Bưu ngẩn người cả buổi, kêu lên:

- Tần Mục, lão tử không để yên cho mày đâu!

Sắc trời đã tối, Tần Mục sờ soạng trở lại thôn Tây Sơn, tất cả các nhà đã ăn cơm tối xong rồi, hương thân nhà quê bắt đầu đi ngủ.

Lưu Đại Hữu lái xe chở Tần Mục quay về, Tần Mục cũng nhiệt tình chúc tế Lưu Đại Hữu. Lưu Đại Hữu cười nói một chút rồi quay xe rời đi.

Sau khi Tần Mục về tới nhà thì phát hiện có hai thân ảnh xinh đẹp đang chờ trong nhà.

- Anh đã về!

Trông thấy Tần Mục đẩy cửa tiến vào, hai nhân đồn thời đứng lên, trăm miệng một lời ân cần thăm hỏi. Sau đó hai người lại liếc mắt nhìn nhau, trong ánh mắt chiến ý rành rành.

- Không ở trong nhà ăn lễ mừng năm mới, tại sao chạy tới đây?

Tần Mục gật đầu chào các nàng, liếc mắt nhìn qua trên bàn bày hai cái chén, bên trong sủi cảo đang bốc hơi nóng.

- Tần Mục, tôi làm sủi cảo, anh ăn khi còn nóng, tôi hâm lại nhiều lần rồi.

Chu Tiểu Mai đoạt lời trước, đi đến bên người Tần Mục kéo cánh tay Tần Mục. Hà Tinh cũng không có mạnh mẽ như Chu Tiểu Mai, chỉ đứng đó dùng ánh mắt chờ mong nhìn qua Tần Mục, trên tay bưng một mân sủi cảo.

Trong lòng Tần Mục hiểu được, hai nha đầu này đoán chừng muốn làm đồ ăn cho mình, đều làm sủi cảo mang tới, không nghĩ tới còn có cô gái khác đi tới. Một loại cảm giác hiện ra trong lòng Tần Mục, hắn có cảm giác giương giương đắc ý.

- Thực không khéo, tôi vừa ăn trên thị trấn rồi.

Tần Mục giả bộ nhìn qua đám sủi cảo.

- Nếu không các cô đặt ở đây đi, buổi sáng ngày mai tôi hâm nóng ăn?

- Phi! Sủi cảo năm nay làm sao qua năm ăn dược?

Chu Tiểu Mai không có thuận theo, vươn tay nhéo lỗ tai Tần Mục:

- Như thế nào, sủi cảo của Tiểu Mai tỷ anh cũng dám không ăn? Gan lớn rồi nhỉ. Nhanh lên, tôi gắp cho anh ăn.

Nói xong trực tiếp kéo Tần Mục ngồi vào bàn, ấn hắn xuống ghếvà nhìn qua Hà Tinh tươi cười đắc ý, hấp tấp đi vào buồng trong.

Tần Mục chỉ vào ghế nói:

- Tiểu Hà ah, ngồi đi, đứng đấy làm gì.

- Tần thôn trưởng, tôi...

Hà Tinh bưng cái chén, thấy Chu Tiểu Mai cùng Tần Mục thân mật, cũng không biết vì sao trong lòng chua xót, trong mắt có hơi nước hiện ra. Hà Tinh cắn chặt môi, cố gắng lắc đầu, không cho nước mắt rơi xuống.

Tần Mục phát giác dị trạng, hắn cũng không phải đồ ngốc, hắn làm sao không nhìn ra hai nữ nhân đang ám chiến cơ chứ.

Chu Tiểu Mai trong chốc lát cầm chén đũa ra, nét mặt tươi cười chạy tới, nhìn qua Tần Mục kêu lên:

- Nhanh ăn thôi nào, vừa vặn tôi chưa có ăn, dù sao anh cũng phải ăn, dù ăn không nhiều cũng không sao.

Nói xong lời này mới giống như phát giác cái gì đó, nói ra:

- Thật xấu hổ, Hà đại muội tử, quên cầm đũa cho cô rồi, chính cô đi cầm đi.

Nghe Chu Tiểu Mai nói lời này, nước mắt Hà Tinh không khống chế nổi chảy xuống.

Tần Mục nhíu mày nói ra:

- Tiểu Hà, dùng đũa của tôi này, cô cũng chưa ăn đúng không? Nhanh ăn đi, tôi ăn không vô.

Nói xong Tần Mục còn làm tư thế xoa bụng.

Hà Tinh vẫn không nói gì, Chu Tiểu Mai không thuận theo nói:

- Tần Mục, đói bụng không phải thói quen tốt, chúng ta từ nhỏ lớn lên với nhau, tôi còn không rõ anh sao? Ăn hay chưa ăn nhìn tinh thần là đủ.

Nói xong gắp một chén sủi cảo đưa đến miệng của Tần Mục, nói:

- Ah... Há mồm.

Tần Mục bất đắc dĩ trợn trắng mắt, Hà Tinh cũng chịu không nổi nữa, đem bát to "Phanh" gõ lên mặt bàn, đầu cúi xuống, nước mắt óng ánh chảy xuống. Cũng không đợi Tần Mục nói chuyện, mang theo tiếng khóc rời khỏi nhà Tần Mục.

Tần Mục nhìn qua bóng lưng Hà Tinh, cũng không có ngăn cản, quay đầu cười khổ nhìn qua Chu Tiểu Mai, kỳ quái nói ra:

- Tiểu Mai tỷ, hôm nay không bình thường nha, cô không phải người cay nghiệt như vậy.

Chu Tiểu Mai bĩu môi nói ra:

- Hừ, tiểu nha đầu có chút tâm tư tôi còn không nhìn thấu? Nhưng mà thì sao, tôi cũng ở thị trấn nhìn thấy các mặt xã hội, con bé này không hợp với anh, nàng xuất thân...

Tần Mục cười nói:

- Cô đấy, nghĩ quá nhiều, cô ta chính là trợ thủ của tôi, chính là người đặt viên hạch kiến thiết thôn Tây Sơn đấy.

Chu Tiểu Mai đấm vào lưng Tần Mục, cười mắng:

- Ơ, mới làm thôn trưởng vài ngày đã dùng giọng điệu quan viên rồi. Nói cho anh biết, trước mặt Tiểu Mai tỷ này không dùng được.

Tần Mục bắt được cổ tay của Chu Tiểu Mai, bắt đầu ôm nàng lại, nội tâmTần Mục rung động, ngón tay thuận thế vuốt ve mu bàn tay Chu Tiểu Mai.

Chu Tiểu Mai đỏ mặt, ra sức rút bàn tay ra khỏi vuốt ve của Tần Mục, trên mặt như cười mà không cười:

- Tốt Tần Mục, tâm địa gian xảo hơn nhiều đấy, ngay cả đậu hủ của Tiểu Mai tỷ cũng dám ăn, ân?

Tần Mục cười, trong ánh mắt có hào quang ranh mãnh hiện ra:

- Cũng không biết đêm hôm đó...

Tay Chu Tiểu Mai đột nhiên che miệng Tần Mục, thẹn thùng nói ra:

- Không cho phép anh nói!

Trong lổ mũi truyền đến hương hoa từ bàn tay nhỏ bé của Chu Tiểu Mai, nương theo nhiệt khí của bàn tay, làm cho tâm tư của Tần Mục lung lay. Môi hắn tìm kiếm cảm xúc từ bàn tay của Chu Tiểu Mai, một cảm giác chát chát truyền tới, thì ra bàn tay của Chu Tiểu Mai đổ ra một ít mồ hôi.

Không đợi Chu Tiểu Mai có phản ứng gì, đầu lưỡi của Tần Mục vuốn ra không ngừng mút ngón tay Chu Tiểu Mai, nhấm nháp tư vị mồ hôi.

- Hư chết người!

Chu Tiểu Mai gắt giọng, nhanh chóng thu tay về dấu ở sau lưng. Trong ánh mắt hương tình đậm đặc, trên gương mặt nhỏ nhắn đầy sắc đỏ và ngượng ngùng. Hàn răng ngọc cắn môi dưới, thẹn thùng đồng thời còn mang theo dụ hoặc.

Tần Mục ngón trỏ đại động, không nhịn được kéo Chu Tiểu Mai vào trong ngực và dùng sức hôn nàng, nhấm nháp hương thơm từ cánh môi của nàng truyền tới.

Tiếng pháo đột nhiên vang lên, không biết là trẻ con nhà ai đốt pháo, bây giờ là hào khí năm mới.

Lỗ tai Chu Tiểu Mai đỏ hồng, thò tay ngăn cản bàn tay của Tần Mục sờ lên ngực của nàng, có chút nghiêng đầu tránh né thế công của Tần Mục, nhỏ giọng nói ra:

- Tần Mục, chúng ta không thể như vậy.

Tần Mục sững sờ, lẳng lặng nhìn qua Chu Tiểu Mai, chờ đợi nàng giải thích.

- Trước tôi ra đi!

Chu Tiểu Mai buồn cười nhìn Tần Mục.

- Tôi không phải cô gái tốt, chúng ta đã qua rồi.

Chu Tiểu Mai nói câu này thì giãy ra khỏi ôm ấp của Tần Mục.

Tần Mục lập tức minh bạch Chu Tiểu Mai băn khoăn, gật gật đầu nói ra:

- Tiểu Mai tỷ, tôi hiểu, tôi chờ cô hồi tâm chuyển ý. Tôi muốn lấy cô!

Chu Tiểu Mai vui lên, nói ra:

- Nhanh ăn sủi cảo đi, nhìn bộ dáng gấp gáp của anh kìa.

Nói xong gắp sủi cảo trong chén ra, nội tâm của nàng thất thủ, Chu Tiểu Mai vẫn có chút không vững vàng, tay cầm đũa run lên.

Tần Mục không có chú ý tới động tác của Chu Tiểu Mai, cúi đầu cân nhắc một chút, ngẩng đầu hỏi:

- Tiểu Mai tỷ, sinh ý khách sạn thế nào?

Chu Tiểu Mai nhét sủi cảo vào trong miệng Tần Mục, ổn định tâm thần, trêu chọc hắn:

- Như thế nào, anh cũng muốn kinh doanh khách sạn nhỏ à?

Tần Mục lắc đầu, nói:

- Tiểu Mai tỷ, nếu khách sạn không kiếm được tiền, vậy thò bỏ đi.

Chu Tiểu Mai cười duyên một tiếng, mị nhãn như tơ nhìn qua Tần Mục, ý tứ hàm xúc nói ra:

- Không làm khách sạn thì anh nuôi tôi sao?

Tần Mục xúc động, lập tức muốn khẳng định nói với Chu Tiểu Mai, nhưng mà Chu Tiểu Mai hoặc cố tình như vậy, chuyện thân mật với Chu Tiểu Mai là không thể quá gấp, hắn cười nói:

- Tôi có chuyện cần Tiểu Mai tỷ giúp đỡ đấy. Cô là người duy nhất trong thôn nhìn thấy các mặt xã hội, chuyện này không có người tín nhiệm thì không làm được.

Chu Tiểu Mai nhìn ra hương vị trong mắt Tần Mục, một bộ dáng hung dữ, nói:

- Lại nhìn, lại nhìn sẽ móc mắt xuống.

Tần Mục chỉ vào bộ vị trọng yếu của Chu Tiểu Mai, nói ra:

- Tiểu Mai tỷ mặc áo ba lỗ nha? Đi tới Quảng Châu bên kia tôi nghĩ nên mặc áo ngực sẽ tốt cho dáng của cô đấy!

- Tiểu thí hài, biết áo ngực à?

Trên mặt Chu Tiểu Mai xuất hiện mây đỏ, từ khi hai người ở chung tới nay thì mặt nàng chưa từng khôi phục nhan sắc bình thường. Chu Tiểu Mai thò tay che bộ ngực lại, dư vị đặc biệt từ lời của Tần Mục hiện ra, kỳ quái hỏi:

- Anh nói cái gì? Quảng Châu? Cách chỗ chúng ta xa lắm đấy.

Tần Mục gật gật đầu nói ra:

- Tỉnh Quảng Đông là thành thị vùng duyên hải.

- Tôi phải đi Quảng Châu sao?

Chu Tiểu Mai xoắn tóc trên thái dương, kỳ quái nhìn qua Tần Mục.

Tần Mục cười đứng lên, đi vào trong buồng lấy mấy trang giấy ra, ngồi bên cạnh Chu Tiểu Mai, tỉ mỉ vẽ phác thảo, giảng giải cho Chu Tiểu Mai kế hoạch của mình.

Chu Tiểu Mai càng nghe con mắt càng tỏa sáng, nàng cũng không phải bởi vì kế hoạch của Tần Mục có thể mang đến bao nhiêu lợi nhuận, mà là nhìn thấy bộ dáng Tần Mục rất đẹp trai, trong lòng rung động, nàng càng ngày càng không tự ức chế được.

- Người sống trên núi trông coi tài phú cực lớn, cũng không phải không có người phát hiện, mà là không có người nào dám hành động.

Ánh mắt Tần Mục thăm thúy nhìn qua Chu Tiểu Mai, nói ra:

- Tiểu Mai tỷ, cô nguyện ý giúp tôi không, giúp người thôn Tây Sơn chúng ta làm giàu?

Chu Tiểu Mai nhìn qua Tần Mục tuổi trẻ có chút ngây thơ, kìm lòng không được vươn tay chậm rãi vuốt ve lông tơ bên miệng của Tần Mục, có chút nói mê nói:

- Đương nhiên, tôi nguyện ý, tôi muốn nhìn tiểu Tần Mục có thể làm ra chuyện kinh thiên gì.

Đột nhiên bên ngoài có tiếng pháo nổ liên tục truyền tới, thì ra hai người trong bất tri bất giác đã ngồi qua ba giờ sáng, năm nới đã qua rồi.

Tần Mục chậm rãi kéo bàn tay trắng như nhọc của Chu Tiểu Mai, nhẹ nhàng đặt lên bàn tay của mình. Cảm giác ấm áp hiện ra trong lòng. Chu Tiểu Mai thẹn thùng vô hạn, mím môi nhìn vào ánh mắt Tần Mục.

- Như vậy để cho chúng ta đi cùng một chỗ, đi nghênh đón biến hóa của thôn Tây Sơn a.

Tần Mục kiên định nói ra.

Pháo nổ vang vọng, Tần Mục trải qua năm đầu tiên ở đây. Cùng lúc đó trong nhà Lý Kim Bưu, Lý Kim Bưu cầm cuốn sổ tiết kiệm cười dữ tợn.

Buổi tối ba mươi tết tối đen như mực. Tần Mục ôm chặt lấy Chu Tiểu Mai, không có dục vọng, chỉ có cảm động tâm linh. Đi tới thế giới này Tần Mục lần đầu cảm giác được có nơi quy túc.

Lễ mừng năm mới, Tần Mục trừ đi tới nhà Lưu Đại Hữu chúc tết, còn lãnh đạo trên thị trấn thì không có đi bái phỏng, không quan tâm những chuyện khác, tuân theo tết truyền thống mừng mừng năm mới lãnh đạo. Dù sao hắn cảm thấy thanh danh của mình đã truyền ra, cũng không quan tâm những chuyện này.

Vừa mới qua tháng giêng, Tần Mục tìm tới nhà Chu Tiểu Mai cùng Hồ Ngũ Đa, bảo bọn họ tùy thời bảo bọn họ hành động.

Chu Tiểu Mai nghe Tần Mục dặn dò lúc trước, trong nội tâm chú ý, cộng thêm hai năm qua trong huyện thành gặp không ít nhân vật, tuy nói xuôi nam Quảng Châu nhưng trong lòng vẫn có lo sợ, nhưng nhìn thấy ánh mắt ôn hòa cổ vũ của Tần Mục thì ý nghĩ nóng lên, trong lòng cam lòng.

Hồ Ngũ Đa từ nhỏ tới lớn chưa bao giờ rời khỏi trấn Hà Tử, đi xa nhất cũng là thị trấn, nghe nói hắn và Chu Tiểu Mai đi Quảng Châu, chân của hắn mềm ra, nói cái gì cũng không đi. Về sau Tần Mục kéo Hồ lão tứ tới hắn mới chịu đi.

Đối với Tần Mục dùng cô gái thanh danh không tốt như Chu Tiểu Mai thì Hồ lão tứ hơi có chút phê bình kín đáo, đợi đến lúc Chu Tiểu Mai hai người đầu tháng giêng đi tới Quảng Châu xong, Hồ lão tứ chuyên môn cầm hai bình rượu tới tìm Tần Mục.

- Nói đi, anh có suy nghĩ gì?

Hai người sau khi làm một bình rượu, Hồ lão tứ mới hỏi nghi vấn trong lòng. Hắn ngược lại biết rõ Tần Mục cùng Chu Tiểu Mai là thanh mai trúc mã, nếu không phải nguyên nhân đặc thù này thì đoán chừng hiện tại hai người này đã ở cùng với nhau. Thế nhưng mà Tần Mục bây giờ là thôn trưởng, nếu có liên quan tới Chu Tiểu Mai thì uy tín trong thôn của hắn sẽ bị ảnh hưởng nhiều.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.