Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Ảnh Hậu Của Chàng Tổng - Chương 389: Anh càng lo lắng cho em hơn : truyenyy.mobi

Ảnh Hậu Của Chàng Tổng

Chương 389: Anh càng lo lắng cho em hơn




"Mọi thứ bây giờ chị đang trải qua vốn dĩ đều có thể tránh được!"

"Bằng không, công khai quan hệ của chúng ta đi, có thể giúp được một chút?"

Tống Như nghe vậy cười nói: "Chị còn cần dựa vào danh tiếng của cậu để mang đến sự nổi tiếng hay sao? Hơn nữa, cậu không tin tưởng chị, cũng phải tin tưởng năng lực của anh rể mình chứ."

"Em đương nhiên tin tưởng! Chỉ là… Hiện tại em đã xem qua rất nhiều nghệ sĩ bị đào thải, em lo cho chị." Tống Kiệt trải qua những việc vừa rồi, cùng với việc thể nghiệm được sự nóng lạnh của tình người trong giới giải trí này, hiện tại anh cũng coi như có một chút danh tiếng, cũng lên top tìm kiếm. Nếu mối quan hệ chị em của hai người họ được công khai, chắc có thể khiến mọi người một lần nữa quan tâm Tống Như.

"Đời người vốn dĩ chính là vô số sự lựa chọn, nếu đã chọn vai diễn này, chị chắc chắn sẽ kiên trì tới cùng, chỉ cần chị toàn tâm toàn ý nỗ lực, chị sẽ không hối hận, tiếng vỗ tay mà chị đáng nhận được không ai có thể cướp đi được." Tống Như rất tự tin: "Chị và Gia Cửu đều rất có lòng tin, không cần lo lắng cho chị."

"Nhưng… sắp phải chiếu thử rồi."

"Hiện tại cậu tốt nhất nên hát tốt các ca khúc của mình đi, đừng lo lắng cho chị nữa, sắp phải ra ca khúc đơn rồi, càng phải chăm chú hơn." Tống Như trải qua mấy tháng lắng đọng, có một loại khí chất không thể nói rõ được: "Buổi tối còn có hoạt động? Nhanh đi chuẩn bị."

"Vậy được rồi, có chuyện em có thể giúp, nhất định phải nói với em!"

"Được, nhất định sẽ không quên cậu." Dương Gia Cửu đúng lúc trở về, vào cửa liền nghe thấy cuộc trò chuyện của hai chị em họ, đi đến bên cạnh Tống Như: "Chị gái cậu đã có anh chăm sóc, cậu có thể yên tâm."

Tống Kiệt rất nghiêm túc gật đầu: "Em đến lúc đó cũng sẽ hỗ trợ tuyên truyền!"

Vợ chồng hai người đưa mắt nhìn Tống Kiệt rời đi, những lời kia của anh cũng không phải không có lí do, tay của Tống Như được Dương Gia Cửu nắm lấy, cô ngẩng đầu lên: "Nói thật, trong lòng em có chút khẩn trương, sợ thành tích của bộ phim này không tốt, dù sao cũng là bộ phim điện ảnh đầu tiên sau khi em trở lại, lại vẫn còn ảnh hưởng của chấn thương lần trước, nếu thành tích không tốt, rất khó có kịch bản tốt tìm đến em?"

Ngày chiếu phim nhựa của hai bộ phim “Mảnh vỡ hồi ức” và “Truyền ảnh” chỉ kém nhau hai ngày, bởi vì những fan mê phim điện ảnh chọn thời gian xem phim, họ luôn có xu hướng chọn những bộ phim có độ nóng và chủ đề khá cao, so sánh hai bộ phim này, “Mảnh vỡ hồi ức” quả thật có phần kém hơn.

Cho dù có Âu Dương Hải và Tống Như đảm nhiệm diễn viên chính, cũng không thể so nổi với sức ảnh hưởng của những thần tượng, minh tinh đang nóng hiện nay, thậm chí sự kì vọng của rất nhiều người trong ngành đối với “Mảnh vỡ hồi ức” cũng không cao.

Không có suất ghế VIP và phòng vé, như vậy bộ phim này chính là thất bại.

Không người nào sẵn sàng bỏ tiền ra mà đi mua vé, cho dù thực lực của Đại Thiên có hùng hậu đến đâu thì cũng không thể ngăn được sự thất bại thê thảm này.

Năng lực của Dương Gia Cửu lớn hơn nữa, cũng không có biện pháp chi phối toàn bộ thị trường điện ảnh, trận chiến này thắng thua sẽ như thế nào? Quyền quyết định nằm trong tay khán giả.

"Không cần lo lắng, anh tin tưởng năng lực diễn xuất của em." Dương Gia Cửu ôm cô, thấp giọng nói: "Không thể đi đón em là sơ suất của anh."

"Cho dù với tư cách là người đại diện hay chồng của em, anh cũng không nên bỏ lỡ mỗi một thời khắc quan trọng của em."

Tống Như tựa ở trong ngực của anh, trong lòng vô cùng an tâm, chỉ cần ở bên cạnh anh, cô sẽ không sợ bất cứ thứ gì.

"Có anh ở đây là đủ rồi."

Dương Gia Cửu nhẹ nhàng buông cô ra, hai người cùng ngã xuống ghế sofa: "Gần đây có phải gầy đi hay không?" Tay của anh phủ lên vòng eo của cô.

Tống Như mỉm cười, nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống bờ môi mỏng của anh.

"Vậy có muốn kiểm tra một chút hay không?"

"Bà chủ Dương, em thật sự rất nghịch ngợm." Trong con ngươi của Dương Gia Cửu tràn đầy thâm tình, làn môi ánh lên ý cười, cúi đầu xuống hôn Tống Như.

"Anh có phải cũng gầy đi hay không?"

"Ừm, bởi vì quá nhớ em." Dương Gia Cửu cảm nhận được cô đáp lại mình, càng thêm ra sức.

Chỉ cần có thể ở chung một chỗ với đối phương, cho dù ở đâu cũng khiến họ vô cùng kịch liệt.

Sau khi một màn dây dưa chấm dứt, Dương Gia Cửu săn sóc ôm cô đi vào phòng tắm, chứng kiến Tống Như thật sự đang nằm trong lòng của mình, trái tim của anh cuối cùng cũng an tâm: "Về sau không bao giờ để em quay thời gian lâu như vậy cùng với đoàn làm phim nữa, anh không muốn tách rời với em lâu như vậy nữa.."

"Nhưng, mỗi tuần chúng ta đều gặp nhau mà, hơn nữa anh vẫn luôn tranh thủ thời gian đến đoàn làm phim thăm em." Tống Như cười vạch trần anh.

"Một tuần gặp nhau có hai lần, quá lâu!"

Tống Như bị những lời nói này của anh khiến cho dở khóc dở cười, người đàn ông này đang làm nũng với cô ư? Rõ ràng tháng sau sắp ba mươi mốt tuổi rồi…

"Có điều “Mảnh vỡ hồi ức” sắp bắt đầu đi tuyên truyền khắp cả nước rồi, em với tư cách là người sáng chế, bắt buộc phải tham gia."

"Toàn bộ quá trình anh đi với em!" Dương Gia Cửu ôm cô không buông tay: "Anh là người đại diện của em, anh có trách nhiệm đi cùng!"

Những lời anh nói là đương nhiên.

"Nếu như thật sự không có thành tích tốt giống như trong tưởng tượng thì sao đây? Đây là bộ phim điện ảnh đầu tiên em chấp bút, em không muốn uổng phí tâm huyết của mình. Em hi vọng bộ phim này có thể bán được tốt, tất cả mọi người đều có thể thừa nhận thực lực của biên kịch như em!"

Loại kỳ vọng này thậm chí vượt qua cả sự yêu thích của khán giả đối với cô.

Dương Gia Cửu chỉ là ôm cô chặt hơn, anh cũng lo lắng, có điều càng lo lắng cho tiền đồ của Tống Nhan hơn. Anh đã để bộ tuyên truyền làm ra phương án tốt nhất, phần còn lại chỉ có thể nghe theo ý trời mà thôi.

"Không gì có thể quan trọng hơn so với em."

Mấy chữ ngắn ngủn, trái tim của Tống Như khẽ run lên: "Vì sao hôm nay lại dính em như vậy?"

"Mỗi ngày anh đều muốn dính em như vậy." Dương Gia Cửu vùi đầu ở cần cổ của cô, hơi thở nóng rực phun lên cơ thể cô: "Có thể nhiều việc quá, có chút mệt mỏi."

"Vậy em cùng anh ở nhà nghỉ ngơi, chúng ta cái gì cũng không làm nữa."

Dương Gia Cửu hơi nhếch môi, hôn nhẹ lên đôi má cô: "Được."

Cả thế giới này, anh chỉ cần Tống Như là đủ…

Cô chính là ánh dương mà anh không cách nào rời xa được…

Ngày hôm sau chính là tiệc hơ khô thẻ tre của đoàn làm phim “Mạch điền”.

Dương Gia Cửu và Tống Như cùng nhau tới tham dự, xa cách mấy tháng, Tống Như đột nhiên lại xuất hiện ở bữa tiệc hơ khô thẻ tre này, dẫn đến sự quan tâm mạnh mẽ của người hâm mộ. Ngay sau đó chính là ngày tuyên truyền của bộ phim “Mảnh vỡ hồi ức”! Tống Như một lần nữa trở lại rồi!

Quả nhiên, Đại Thiên sẽ không bỏ rơi Tống Như!

"Oa, hóa ra Tống Tiểu Như đi quay bộ phim điện ảnh thứ hai rồi…"

"Đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng đợi được đến lúc “Mảnh vỡ hồi ức” công chiếu rồi! Có điều, hình như gần đây cũng có rất nhiều bộ phim điện ảnh khác công chiếu, không biết phòng vé sẽ như thế nào?"

"Mọi người đều muốn đi rạp chiếu phim ủng hộ bộ phim điện ảnh của Tống Như!"

"Tôi hiện tại có chút do dự, poster tuyên truyền của “Truyền ảnh” rất đẹp, rốt cuộc nên đi xem bộ phim nào đây?"

"Ai! Lầu trên như thế nào lại là kẻ phản bội vậy chứ!"

Những bình luận nóng của người hâm mộ và đám bạn trên mạng khiến cho cái tên của Tống Như một lần nữa lại xuất hiện trên mạng, chỉ có điều sự cân nhắc của mọi người cũng là hợp tình hợp lý, cho dù ở phương diện tuyên truyền, Đại Thiên có công phu như thế nào, nhưng khí thế của “Truyền ảnh” cũng không thể khinh thường.

Thậm chí có người ngắt lời, “Mảnh vỡ hồi ức” tuyệt đối không thể nào là con hắc mã, mà là sự thất bại lớn nhất trong lịch sử dựng nghiệp của Đại Thiên, phòng vé nhất định vô cùng thê thảm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.