Tác giả: Vân Phi Mặc
Sau hôn lễ của Phong Thần đại nhân, chư thần lại quay về với cuộc sống thường nhật, chỉ là sau hôn lễ đó, tất cả đều biết Phong Thần đại nhân quan tâm vị kia đến mức nào.
Khi mọi người đang sôi nổi nói với nhau về Phong Thần, Phong Ly Ngân đang lo lắng cho nữ nhân đang không ngừng nôn khan trước mặt mình.
Y vỗ nhẹ lưng nàng, giúp nàng thuận khí.
"Đỡ hơn tí nào không?"
Bắc Vũ Đường thấy mặt y trắng bệch, không biết còn tưởng người nôn nghén là y chứ không phải nàng ấy chứ.
"Đỡ hơn nhiều rồi."
Vừa nói xong, nàng lại bắt đầu nôn.
Lăn lộn một canh giờ, cuối cùng cũng dừng lại.
Bắc Vũ Đường chỉ cảm thấy mình sắp mất nửa cái mạng rồi.
Phong Ly Ngân thấy nàng mệt mỏi thì rất đau lòng, vuốt bụng nàng, nghiêm túc nói, "Tiểu gia hoả, con mà còn dám bắt nạt nương tử của ta, ra rồi ta xử lý con."
Bắc Vũ Đường bị y làm bật cười.
"Nó là nhi tử hoặc nữ nhi của chàng đấy, chàng nỡ à?" Bắc Vũ Đường chế nhạo.
Phong Ly Ngân hừ hừ, "Dù là ai, nếu bắt nạt lão bà thì đều phải xử lý."
Bắc Vũ Đường thấy y nghiêm túc thì mỉm cười. Nàng vuốt bụng, nghiêm túc nói với bé con, "Bảo bảo phải ngoan nhé, không thì cha con xử lý con đấy."
Nôn nghén một tháng mới hết, những ngày sau đó nàng rất thoải mái, ngày ngày ăn ăn uống uống, nhìn bụng mình to dần, cảm nhận được bảo bảo đang lớn lên mạnh khoẻ.
- Bốn năm sau-
Hoàng cung Thục Quốc, thiếu niên đế vương tuấn mỹ vừa đăng cơ ngồi ngay ngắn và uy nghi trên vương tọa trong Kim Loan Điện. Đôi mắt hắn thâm thuý nhìn đại thần bên dưới.
Các đại thần không ai dám khinh thường vị thiếu niên đế vương này. Lúc hắn đăng cơ, có hai vị là nguyên lão tam triều muốn tạo áp lực với hắn, nhưng chưa đến hai tháng, cả hai nguyên lão tam triều kia đều đã mãn môn sao trảm.
Thủ đoạn thiết huyết khiến toàn bộ đại thần không dám khinh thường hắn.
"Bãi triều."
Thiếu niên Đế vương vừa hạ triều đã phi thẳng đến hậu cung. Vừa đến Loan Phượng Điện, một bóng dáng nho nhỏ mặc phấn y đã chạy về phía hắn.
"Ca ca."
Thiếu niên Đế vương nhìn thấy bé, khuôn mặt lạnh lẽo lập tức trở nên nhu hoà, dang tay ôm bé vào lòng.
"Ca ca." Bé con ngọt ngào gọi, giọng không muốn xa rời.
Dưới chân thiếu niên còn một cục bột nhỏ khác đang banh khuôn mặt đẹp, ngửa đầu nói với muội muội đang trong lòng người khác, "Phong Loan, muội lại ăn vạ leo lên Mặc ca ca rồi."
Phong Loan vươn đầu nhỏ, bĩu môi, "Ta thích Mặc ca ca. Mặc ca ca cũng thích ôm Loan Nhi, đúng không?"
Tử Mặc đã trưởng thành, khuôn mặt không còn non nớt, thay vào đó là ngũ quan tuấn mỹ, là một mỹ thiếu niên. Đôi mắt thâm thuý của thiếu niên đầy dịu dàng, "Ừ."
Tiểu Phong Loan nghe được đáp án vừa lòng thì cười rất tươi, cái đuôi nhỏ cong lên nói với ca ca sinh đôi Phong Minh của mình: "Xem đi xem đi, không phải ta ăn vạ Mặc ca ca đâu nhé, là Mặc ca ca không muốn rời xa ta."
Phong Minh không muốn nói chuyện với muội muội, nhìn thoáng qua Tử Mặc bằng ánh mắt đồng tình.
Được rồi, sau khi bị muội muội ăn vạ thì sẽ bị muội ấy "tra tấn".
Tử Mặc cười nói, "Loan Nhi nói rất đúng, là Mặc ca ca không muốn rời xa Loan Nhi."
Thái giám và cung nữ xung quanh cũng chỉ lúc này mới thấy được nụ cười trên khuôn mặt thiếu niên Đế vương ấy.
"Ca ca, ta muốn ăn kẹo dẻo." Giọng nói non nớt và ngọt ngào vang lên.
Tử Mặc lấy một miếng kẹo dẻo từ khay lên bón cho muội muội, thấy bé ăn xong lộ vẻ thoả mãn thì không tự giác bón tiếp.
"Muội không ăn nữa đâu. Muội muốn ăn quả khô." Tiểu Phong Loan mềm mại nói.
"Được." Tử Mặc sủng nịch đáp.
Tử Mặc lại cầm quả khô bón cho bé.
"Ca ca, ta muốn ăn..."
Thái giám và cung nữ xung quanh chỉ có thể đứng một bên, Hoàng thượng không cho phép họ nhúng tay, chỉ cần là chuyện của tiểu Công chúa Phong Loan thì hắn đều tự mình làm.
Tiểu Phong Loan cầm miếng trái cây trong mâm lên, giơ bàn tay bụ bẫm đến trước mặt hắn, "Ca ca ăn."
Đôi mắt Tử Mặc cong cong, khoé môi cũng không tự giác cong lên, hé miệng ăn trái cây.
Tiểu Phong Loan chớp đôi mắt to sáng ngời nhìn hắn, "Ngọt không?"
"Ngọt." Tử Mặc sủng nịch nhéo nhẹ mũi tiểu gia hoả.
"Ta cũng muốn." Tiểu Phong Loan cười ngọt ngào.
"Được." Tử Mặc bắt đầu bón tiếp, thi thoảng lại xoa xoa cho bé.
Phong Minh yên lặng đọc sách ở bên thường thường ngẩng đầu nhìn hai người, trề môi ra.
Tiểu gia hoả không lương tâm, từ nửa năm trước, sau khi tới đây, bé luôn đi theo bên cạnh Tử Mặc ca ca.
Trước kia, lúc ở Phong Thần Cung, lúc nào con nhóc ấy cũng theo sau mình như cái đuôi nhỏ, giờ lại làm phản rồi!
Hừ hừ, sống tốt ghê!
Tiểu Phong Minh hơi ghen, thường trừng Tiểu Phong Loan bằng ánh mắt u oán.
Nhãi con vô lương tâm!
Tiểu Phong Minh ngẩng đầu nhìn trời.
Khi nào cha và nương mới về?
Nửa năm trước, cha và nương dẫn họ tiến vào ba nghìn tiểu thế giới. Ở đây, bé gặp được cữu cữu, ngoại tổ phụ, còn có rất nhiều người bên cạnh nương.
Sau đó, nương và cha ra ngoài du lịch, nhưng họ du lịch lâu lắm rồi mà mãi chưa về.
Bé hơi nhớ cha và nương.
Vừa nhắc đến cha, Tiểu Phong Minh lại không vui lắm.
Từ khi bé và Tiểu Phong Loan ra đời, cha thường hay nói mấy lời ghét bỏ hai bé, thường oán giận hai bé cướp mất nương.
囧, sai rồi. Là ghét bỏ mỗi bé thôi!
Bởi vì mỗi lần Tiểu Phong Loan rưng rưng gọi cha thì cha sẽ lại chiều chuộng muội ấy vô cùng luôn!
Tiểu Phong Minh nghĩ tới nghĩ lui, sao có cảm giác mình đáng thương vậy nhỉ?
Bé nhất định là do nương nhặt được ven đường nên mới chỉ có nương thương bé!
Ừ, nhất định là như vậy!
Tối đến, Tử Mặc kể chuyện xưa, mãi đến khi Tiểu Phong Loan nhắm mắt lại đi ngủ mới thôi. Nhìn khuôn mặt trắng trẻo tinh xảo ấy, đôi mắt Tử Mặc càng nhu hoà. Hắn cúi người, nhẹ hôn lên trán bé.
"Ngủ ngon, tiểu công chúa của ta."
Tử Mặc rời khỏi tẩm cung của Tiểu Phong Loan, xoay người tiến vào phòng bên cạnh.
Tiểu Phong Minh nghe được tiếng động thì mở mắt, xoa đôi mắt nhập nhèm rồi mới thấy rõ người tới.
"Mặc ca ca."
Tử Mặc thấy bé đứng dậy thì vội ấn bé về, "Làm đệ thức à?"
Tiểu Phong Minh lắc đầu, "Không ạ."
"Có việc gì sao?" Tử Mặc kiên nhẫn hỏi.
Tiểu Phong Minh gật đầu, "Mặc ca ca, khi nào nương và cha mới về? Ta nhớ nương."
Tử Mặc xoa đầu bé, "Khi nào nương chơi mệt rồi sẽ về."
"Vậy phải mất bao lâu?" Tiểu Phong Minh chớp mắt, ngây thơ hỏi.
"Một ngày ở Thiên cung."
"Dạ." Tiểu Phong Minh nhận được đáp án vừa lòng, mỹ mãn nhắm mắt lại, trước khi ngủ còn không quên dặn dò, "Ca ca ngủ ngon nhé."
Tử Mặc vỗ nhẹ má bé rồi đáp, "Ừ. Ngủ ngon."