Tác giả: Vân Phi Mặc
Ả cược chính xác!
Khi thấy các nữ tử bạch y thờ ơ, Cố Phiên Nhiên rất tức giận, nhưng các nàng không cứu ả, ả chỉ có thể nghĩ cách.
Nhìn cách ăn mặc của họ đã không giống người thường, hơn nữa tướng mạo họ cũng không giống người thành kính lễ Phật.
Người như vậy tới đây, chỉ có một khả năng: Tìm người.
Người đến chùa Đại Chiêu tìm người thì đa phần đều tìm đại sư Vô Trần.
Cố Phiên Nhiên đưa ra phán đoán trong tích tắc.
Sự thật chứng minh, ả đoán không sai, họ thật sự tới tìm đại sư Vô Trần.
Xem ra tính mạng ả tạm thời được bảo toàn.
"Ngươi biết đại sư Vô Trần đang ở đâu?" Một âm thanh lạnh lùng từ kiệu truyền ra, không chút cảm xúc.
Cố Phiên Nhiên chỉ cảm thấy cả người lạnh toát.
Người này tuyệt đối không phải người lương thiện!
Nếu đối phương biết ả nói dối thì nhất định sẽ không bỏ qua cho ả!
Trong lúc Cố Phiên Nhiên cân nhắc xem nên chạy thoát thế nào, tên sát thủ kia đã đuổi theo.
"Các ngươi là ai?" Sát thủ cảnh giác nhìn chằm chằm đoàn người, "Ta là đại nội thị vệ, nàng ta là đào phạm ta đang đuổi theo. Các ngươi đừng xen vào việc của người khác, tránh lửa cháy lên người."
Sát thủ nối ra thân phận, định dùng cái danh "Đại nội thị vệ" dọa họ rời đi.
Người vừa ra tay khiến hắn nhận ra, hắn không phải đối thủ của họ.
Cố Phiên Nhiên đã có ý định, nói với nam tử trong kiệu, "Nếu ngươi muốn biết đại sư Vô Trần ở đâu, ta có thể nói cho ngươi. Nhưng ngươi cần giết hắn."
Ả chỉ về phía sát thủ kia.
Sắc mặt sát thủ trắng đi, rất sợ họ làm theo lời Cố Phiên Nhiên, "Ta là đại nội thị vệ. Giết ta, các ngươi đều không trốn thoát.
Nữ tử bạch y đứng bên ngoài nhận được lệnh của nam tử trong kiệu, động thủ với tên sát thủ kia.
Sát thủ thấy tình thế không tốt, xoay người bỏ chạy, chỉ là tốc độ hắn chạy không sánh kịp tốc độ nàng công kích. Hắn tránh được sát chiêu của nữ tử bạch y, sau đó, hai người bắt đầu giao phong.
Sát thủ hoàn toàn không chống đỡ được sát khí của nữ tử bạch y.
Qua mấy chiêu, vết thương trên người hắn ngày càng nặng, mãi đến khi con dao độc cắm vào ngực hắn, thân thể hắn cứng lại, hoàn toàn bất động.
"Rầm"...
Hắn ngã mạnh xuống, đôi mắt nhìn chằm chằm về phía trước.
"Nói, hắn ở đâu?" Người trong kiệu lại hỏi.
Cố Phiên Nhiên đè nén sự bất an, cố giả vờ trấn định, "Ta có thể nói cho ngươi, nhưng, nhưng đâu có gì bảo đảm sau khi ngươi biết tin sẽ không giết người diệt khẩu?"
"Yên tâm, ta không hiếm lạ mạng ngươi." U Minh lãnh đạm nói.
"Vậy, vậy, ta..." Cố Phiên Nhiên do do dự dự, dường như muốn nói ra, nhưng đến cuối cùng lại sửa miệng, "Ta không nói cho ngươi đâu. Lỡ ngươi đổi ý, chẳng phải ta, ta sẽ chết oan uổng sao."
Trước khi U Minh hết kiên nhẫn, Cố Phiên Nhiên nói tiếp, "Ta, ta có thể dẫn các ngươi đi tìm ngài ấy."
Nếu ả tiếp tục ở lại đây, Tiêu quý phi ngoan độc như thế chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ả. Không bằng rời đi cùng họ, ít nhất tạm thời không có nguy hiểm về tính mạng, sau đó lại tìm cơ hội rời đi trên đường.
Cố Phiên Nhiên đã có chủ ý.
U Minh nheo đôi mắt đầy nguy hiểm, cong môi nở nụ cười lạnh, "Tốt nhất ngươi đừng nói dối. Nếu ta biết ngươi nói dối, ngươi sẽ phải hối hận vì đã sống trên đời này."
"Không, không đâu. Ta sao dám lừa các ngươi chứ. Các ngươi nhìn là biết không dễ chọc, dù có cho ta một trăm lá gan, ta cũng không dám lừa ngươi." Cố Phiên Nhiên vội nói.
"Hừ." Một tiếng hừ lạnh không tỏ rõ thái độ truyền ra.
"Mang đi."
Nữ tử bạch y lạnh lùng ra lệnh cho Cố Phiên Nhiên, "Đi thôi."
Cố Phiên Nhiên theo sau đoàn nữ tử bạch y rời khỏi chùa Đại Chiêu. Sau khi họ rời đi, Ám Dạ tránh ở chỗ tối chậm rãi đi ra, ánh mắt nhìn thoáng qua hướng đám người rời đi, lập tức quay về thành Trường An.
Chạng vạng hôm đó, Ám Dạ về tới đình viện.
"Nàng ta bị người của Tiêu quý phi đuổi giết, cuối cùng được người của Thiên Ma Giáo cứu đi? Giờ nàng đang theo người Thiên Ma Giáo tìm đại sư Vô Trần?" Bắc Vũ Đường kinh ngạc hỏi.
"Đúng vậy."
"Thật thú vị."
Kiếp trước Cố Phiên Nhiên và U Minh gặp nhau là vì đại sư Vô Trần. Chỉ là, khi đó, ả và Đường Cảnh Ngọc cải trang tiến vào giang hồ, vừa lúc gặp Giáo chủ Tà giáo giết người không chớp mắt – U Minh.
U Minh biết ả là người đại sư Vô Trần chọn, tò mò không biết ả có gì đặc biệt, thế là bắt ả đi nghiên cứu.
Trong quá trình nghiên cứu này, sự độc đáo và hấp dẫn của Cố Phiên Nhiên đã hấp dẫn U Minh. Lúc hắn hứng thú nhất, Cố Phiên Nhiên bỏ trốn. Khi họ chơi trò đuổi bắt, ả gặp người được đề cử làm Minh chủ võ lâm Tần Vũ Hiên.
Tần Vũ Hiên tò mò một nữ tử không có võ công vì sao lại bị Thiên Ma Giáo đuổi giết, thế là ra tay cứu ả, đưa ả tới hội trường tổ chức chọn Minh chủ võ lâm bốn năm một lần.
U Minh biết được, lại không thể tới đó bắt người.
Nơi đó là nơi nhân sĩ chính nghĩa tụ hội, nơi hội tụ đủ các danh môn chính phái trên giang hồ.
......
Đây là cốt truyện Cố Phiên Nhiên kiếp trước đi, nhưng giờ thì lại khác.
Chỉ là, vận mệnh thật kỳ lạ, lần này Cố Phiên Nhiên và U Minh tương ngộ, cũng là vì đại sư Vô Trần.
Bắc Vũ Đường không khỏi ngẩng đầu nhìn trời, nở một nụ cười sâu xa.
"Minh, ý trời thật sự không thể trái sao?" Bắc Vũ Đường nhẹ giọng hỏi.
Vấn đề này, chỉ sợ chỉ có nó mới có thể trả lời mình.
[Leng keng] Minh online.
[Ký chủ, cô nghĩ chúng tôi là gì?]
"Sinh vật kỳ quái."
Minh: Đầu đầy vạch đen!
[Ký chủ thông minh như vậy, trong lòng hẳn đã có đáp án, cần gì biết vẫn cố hỏi.]
Thì ra đáp án thật sự là vậy à!
Minh nghe được nàng nghĩ thế, yên lặng trợn tròn mắt.
Đột nhiên, Bắc Vũ Đường nói, "Có đôi khi tôi cứ có cảm giác, các cậu giống như đang sửa đúng ý trời, để thế giới vận hành theo ý trời."
Minh nghe nàng nói mà giật mình cái thót.
Má nó chứ!
Nàng thật sự nhìn ra cái gì đó hả?!!
Có cần yêu nghiệt đến vậy không?!!
Ngàn vạn năm qua, chưa từng có một nhiệm vụ giả nào nhìn thấu đâu. Hoặc có lẽ có người nhìn thấu, nhưng lại lựa chọn không nói toạc ra.
[Không có việc gì thì đừng gọi tôi. Gần đây tôi đang nghỉ phép đấy.]
"Ừ."
Nghe nàng ngoan ngoãn đồng ý như thế, Minh có dự cảm không lành, nhưng lại không thể nói ra.
Minh đi rồi, Bắc Vũ Đường hồi thần, nhìn về phía Ám Dạ.
"Nói với họ, hôm sau chuẩn bị rời đi." Bắc Vũ Đường nói.
Ám Dạ nghe được quyết định của nàng, mặt không cảm xúc gật đầu, tựa như không lạ lẫm với quyết định của nàng, đã sớm đoán trước được vậy.
Sau khi Ám Dạ rời đi, Phong Ly Ngân mới nói, "Ta rất tò mò, ngươi và vị kia có thù hận gì vậy?"
Ả rời đi, nàng còn muốn chạy theo ả.
Từng hành động của nàng khi tới Nam Đường Quốc, không có một việc nào không liên quan đến ả.
Bắc Vũ Đường hiếm khi tốt bụng mỉm cười nhìn y, lông mi khẽ nhếch, đôi mắt trong lộ ra ánh sáng, nụ cười đó như mặt trời sau mưa, làm đôi mắt y mơ hồ, trong phút chốc, y có cảm giác như nụ cười đó trùng với nụ cười trong trí nhớ.
"Ta và ả có huyết hải thâm thù, không đội trời chung. Trên đời này, có ả không có ta, có ta không có ả."
Bắc Vũ Đường nhìn y ngây ngốc đứng đó, hồn dường như đã bay đi đâu mất.
Nàng vươn tay, lắc lắc trước mặt y.
Đột nhiên, một đôi tay mạnh mẽ bắt lấy tay nàng.
Phong Ly Ngân định nhãn nhìn lại, nụ cười của nàng đã biến mất, thay vào đó là không vui.
"Cười lại một lần." Giọng nói lãnh đạm của Phong Ly Ngân lộ ra chút vội vàng.
Y nóng lòng muốn chứng thực vừa rồi không phải ảo giác của y.
Bắc Vũ Đường nhìn y như nhìn quái vật, "Buông tay."
"Cười lại một lần."
Phong Ly Ngân chấp nhất, như kiểu ngươi không làm thì ta không buông.
"Phong Ly Ngân, đầu ngươi có bị làm sao không thế?"
Đúng là bệnh tâm thần!
Sao đang yên đang lành lại động kinh rồi!
"Một lần."
"Ngươi buông tay."
"Một lần."
"Buông tay."
......
Không buông tay đúng không?
Đánh đến khi buông tay thì thôi!
Bắc Vũ Đường trực tiếp ra tay với y, Phong Ly Ngân bị động phòng ngự. Hai người một tay nắm chặt, một tay khác và hai chân thì đánh nhau.
Người trong phòng nghe được động tĩnh thì đều đi ra. Khi thấy hai người đánh nhau thì đều sửng sốt.
"Chuyện gì thế này?!" Tiết Thiên kinh ngạc nhìn họ.
Hai người này cho mọi người cảm giác siêu bình tĩnh, thuộc loại Thái Sơn có sập trước mặt thì cũng không biến sắc, càng sẽ không thô lỗ động thủ. Nhưng, họ đang thấy gì?!!
Hai người đang đánh nhau! Kỳ lạ là một tay lại nắm chặt lấy nhau!
Ám Dạ muốn tiến lên, lại bị Lôi Ngự Đình giữ lại.
"Đừng quấy rầy họ. Yên tâm, y sẽ không làm nàng bị thương." Lôi Ngự Đình vẫn rất hiểu Phong Ly Ngân, tuyệt đối sẽ không nặng tay, hơn nữa, hai người so chiêu, gia hỏa kia đều chỉ phòng thủ thôi.
Mặc Nhi hiển nhiên cũng nhìn ra, cũng không vội nhảy vào, mở to mắt nhìn một tay đang nắm chặt của hai người.
Bắc Vũ Đường lần đầu tiên gặp đối thủ khó chơi như thế, nàng có thể cảm nhận được sự chênh lệch giữa y và mình.
Chính vì biết y đang nhường mình, mà mình lại không đấu lại y, mới khiến người ta tuyệt vọng.
"Phong Ly Ngân, ngươi có tin ngày mai ta biến ngươi thành thái giám không!" Bắc Vũ Đường hung tợn uy hiếp.
"Tin." Phong Ly Ngân ngoan ngoãn đáp.
"Tin, còn không buông tay."
"Ngươi cười một lần, ta sẽ buông tay." Phong Ly Ngân vô cùng chấp nhất.
Cảm giác vừa rồi quá mãnh liệt, tuy chỉ trong nháy mắt, nhưng y vẫn cảm nhận được. Y muốn xác nhận lại một lần, nàng có phải người y muốn tìm không.
Đáp án này rất quan trọng với y.
"Cười con khỉ! Mau buông tay ra!" Bắc Vũ Đường cảm thấy người này thật kỳ quái.
"Cười một lần."
"Được." Bắc Vũ Đường đồng ý.
Phong Ly Ngân lập tức dừng tay, ánh mắt sáng quắc nhìn nàng chăm chú.
"Ngươi nhìn kỹ." Bắc Vũ Đường trịnh trọng nói.
Phong Ly Ngân gật đầu, ánh mắt không rời khỏi mặt nàng, toàn bộ sự chú ý đều tập trung trên mặt nàng.
Đột nhiên, trước mặt có một nắm tay lớn xuất hiện, thẳng hướng về mặt y.
Tốc độ của nó quá nhanh, nhanh đến mức y không kịp phản ứng.
"Bốp" một tiếng, nắm tay vững vàng đáp thẳng mặt y.
Đám người xem náo nhiệt xung quanh nghe mà run lẩy bẩy. Tuy nắm tay kia không rơi trên mặt mình, nhưng nghe tiếng thôi cũng cảm thấy đau kinh rồi.
Phong Ly Ngân là đương sự tất nhiên càng đau, chỉ là, y không để ý, vẫn chấp nhất nhìn nàng bằng khuôn mặt vừa bị đánh.
"Cười."
Bắc Vũ Đường bị sự kiên định và chấp nhất của y làm chấn động.
Nàng theo bản năng muốn tránh thoát, sự chấp nhất khủng bố trong mắt y khiến lòng nàng hơi rung động, có xúc động muốn đẩy y ra.
Nhưng nàng quên mất, một tay họ đang nắm chặt, theo quán tính, nàng bị bắn ngược lại.
Thân thể hai người kề sát bên nhau, ngay cả gương mặt cũng dán sát.
Mà trong mắt người ngoài, họ thấy Bắc Vũ Đường đột nhiên nhào về phía Phong Ly Ngân, hôn lên má y.
Quần chúng ăn dưa xung quanh đều trợn to mắt, khó tin nhìn nàng.
Tiểu Mặc Nhi kinh ngạc tròn mắt.
Đại Hương há hốc miệng.
Tiết Thiên xấu hổ nghiêng đầu đi không nhìn qua.
Ám Dạ không tự giác siết chặt đôi tay.
Phong Ly Ngân nhìn người gần trong gang tấc, đôi mắt thâm thúy, chấp nhất nhìn nàng, "Cười."
Bắc Vũ Đường thật sự sợ y, đôi môi phấn nộn hơi cong lên một nụ cười.
Phong Ly Ngân thấy nụ cười của nàng, bàn tay nắm chặt dần buông ra.
"Vì sao không giống vừa rồi?" Phong Ly Ngân nhỏ giọng lẩm bẩm tự hỏi.
Bắc Vũ Đường được tự do, hồ nghi nhìn y chằm chằm.
Gia hỏa này không bị làm sao chứ?!
"Không giống gì?" Bắc Vũ Đường hỏi.
Không phải vừa rồi nàng cũng cười như vậy sao?
Phong Ly Ngân dường như không nghe được lời nàng nói, xoay người đi về phòng.
Chờ đến khi đi tới bên cạnh Lôi Ngự Đình, Lôi Ngự Đình thấy y mất hồn, khó hiểu lắm.
"Ly Ngân, thật ra cũng không có gì ghê gớm đâu."
Còn không phải bị một nữ nhân cưỡng hôn à!
Phong Ly Ngân không để ý đến hắn, đi thẳng vào trong phòng.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Bắc Vũ Đường, một bộ chất vấn "xem ngươi làm gì y kìa".
Bắc Vũ Đường nhấc tay "đầu hàng", "Ta không hề gây rối y."
Y động kinh thì sao trách nàng được.
Mọi người cùng cho nàng một ánh mắt khinh bỉ.
Này này này, biểu cảm gặp quỷ đó của các ngươi là sao?!!!
Tiểu Mặc Nhi đi đến trước mặt Bắc Vũ Đường, "Mẫu thân, thật ra Phong lão sư không tồi."
Đại Hương cũng gật đầu theo, "Phu nhân, tỷ không thể bắt nạt người thành thật."
Ám Dạ thì không hé răng.
Lôi Ngự Đình thấm thía bảo, "Mộc phu nhân, ngươi... Aizzz, thôi, không nói."
Mấy người nói xong, đều trở về, chỉ còn lại Bắc Vũ Đường mộng bức.
Các người điên hết rồi hả?!
Bắc Vũ Đường câm nín nhìn họ.
Cả đám này đều làm phản hết rồi!
Ngay cả Tiểu Mặc Nhi nhà nàng cũng nói đỡ cho y!
"Đúng là gặp quỷ." Bắc Vũ Đường cạn lời nói thầm.
Bữa tối, mọi người tụ tập đầy đủ, chỉ thiếu mỗi Phong Ly Ngân.
"Đi gọi người đi."
Không một ai động, cả đám nhất trí nhìn nàng.
"Nhìn ta làm gì?" Bắc Vũ Đường gắp một miếng thịt kho tàu bỏ vào miệng.
Tiểu Mặc Nhi yên lặng đơm bát cơm, Đại Hương yên lặng gắp một bát đồ ăn. Hai người đẩy bát đến trước mặt Bắc Vũ Đường. Bắc Vũ Đường nghi ngờ nhìn qua.
"Mẫu thân đưa qua cho Phong lão sư đi."
"Mộc tỷ tỷ, mâm nè." Đại Hương chủ động sắp sẵn đồ.
"Vì sao lại là ta?" Bắc Vũ Đường cau mày, sao đột nhiên có cảm giác ánh mắt họ nhìn nàng như kẻ bạc tình là sao, "Còn nữa, ánh mắt đó của các ngươi là sao, sao cứ như ta làm chuyện gì có lỗi với y lắm vậy?!"
Đại Hương và mấy người khác đều kinh ngạc nhìn nàng.
"Này này, đủ rồi nhé! Thu ánh mắt ta bội tình bạc nghĩa đó lại ngay!" Bắc Vũ Đường thật sự cạn lời lắm luôn rồi.
"Mẫu thân, đi đi." Tiểu Mặc Nhi săn sóc nói.
Bắc Vũ Đường nhìn họ như thế, nàng cũng không ăn được.
"Được, ta mang qua."
Bắc Vũ Đường bưng đồ ăn đi, vừa đi vừa lẩm bẩm, "Còn không phải đấm y một cái thôi sao."
Đến trước cửa phòng Phong Ly Ngân, nàng gõ vài tiếng, không ai đáp lại.
"Phong Ly Ngân."
......
"Phong Ly Ngân."
......
"Ngươi không lên tiếng nghĩa là đồng ý, ta vào đây."
Bắc Vũ Đường đẩy cửa, trong phòng trống rỗng, không thấy y đâu.
Kỳ lạ, y chạy đi đâu rồi?
Bắc Vũ Đường đặt đồ ăn lên bàn, đi ra ngoài sân, ngẩng đầu thấy có người ngồi trên nóc nhà.
Nàng nhảy lên, dừng bên cạnh y.
Phong Ly Ngân không hề để ý đến nàng.
"Có thể hỏi ngươi một chuyện không?" Bắc Vũ Đường nghiêng đầu nhìn y một cái.
Phong Ly Ngân không nói gì, tựa như suy nghĩ đều đã bay xa.
"Ngươi muốn tìm đáp án gì từ ta?"
Khuôn mặt lạnh lùng của Phong Ly Ngân hơi thay đổi, trong đầu không tự giác hiện ra một khuôn mặt, "Một người."
"Một người?" Bắc Vũ Đường nhướng mày, "Là người thế nào?"
"Một người giống ngươi. Vừa rồi ngươi cười rộ lên, thật sự giống nàng." Phong Ly Ngân trầm giọng, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn thẳng vào mặt nàng, vì sao hiện tại y không cảm thấy chút tương tự nào từ khuôn mặt nàng, nhưng trong lòng lại có xúc động muốn đẩy nàng ra?
Tuy rằng nàng không phải người y muốn tìm, nhưng tính cách và cách hành xử của nàng lại là loại hình y thưởng thức. Nhưng, kỳ quái là, vì sao từ sau nụ cười đó, đáy lòng y lại có cảm xúc muốn rời xa nàng?
Cảm giác này rất mãnh liệt, mãnh liệt đến mức y cảm thấy không bình thường.
Dường như có gì đó đang điều khiển y, sai sử y.
Phong Ly Ngân cưỡng chế cảm giác phiền chán kia.
Bắc Vũ Đường nghe được câu trả lời này, môi không tự giác cong lên, "Ta và nàng rất giống nhau sao?"
"Không giống, không giống chút nào. Nhưng có những lúc, sẽ có ảo giác, ngươi chính là nàng." Phong Ly Ngân nói đúng sự thật.
"Vậy xem ra tính cách chúng ta rất tương tự. Nàng là người yêu của ngươi sao?" Bắc Vũ Đường hỏi.
Nói đến nàng, ánh mắt y không tự giác trở nên nhu hòa.
"Không. Ta chưa bao giờ gặp nàng. Nhưng, lại như đã sớm gặp nàng vô số lần. Cảm giác này giống như... Ngươi có tin vào kiếp trước kiếp này không?"
Đáy mắt Bắc Vũ Đường hiện lên nét kinh ngạc, "Tin thì có, không tin thì không. Mà ta, tin. Bởi vì ta tin vào nhân quả. Thế giới này nhìn như không công bằng, thật ra, nó lại công bằng. Có lẽ ngươi từng làm gì kiếp trước, nên kiếp này ngươi mới bất hạnh. Hoặc có lẽ, ngươi làm chuyện tốt, đời này có phúc báo. Nhân quả, nhân quả, nhân kiếp trước, quả kiếp này."