Tác giả: Vân Phi Mặc
Bận rộn cả một buổi chiều mới thu xong dược liệu của cả thôn.
Các thôn dân cầm bạc, cả đám đều cười tươi như hoa.
Họ nào còn lo lắng lúc trước, giờ chỉ hối hận sao không thu nhiều dược liệu hơn.
Có người không nhịn được, hỏi câu, "Bắc lão bản, ngươi còn thu những dược liệu này nữa không?"
"Có. Tháng tới ta lại đến."
Người trong thôn đều lộ vẻ hưng phấn.
Trên đường về, hai xe ngựa chất đầy dược liệu.
Số dược liệu này không chuyển về nhà mà chuyển đến một tiểu viện khác nàng thuê bằng thân phận Bắc lão bản.
Đại Hương nhìn mã phu khuân từng túi dược liệu vào phòng, thắc mắc hỏi, "Mộc tỷ tỷ, chúng ta định buôn dược liệu à?"
Tiểu Mặc Nhi cũng không hiểu dụng ý của mẫu thân lắm, cậu chỉ đoán được một chút, dược liệu quý giá chắc là để bán giá cao cho Cố thị, để Cố thị trị cho những nữ tử bị hủy dung.
Như vậy, họ tay trái kiếm tiền của Cố thị, tay phải dùng tiền đó mua cửa hàng, thôn trang, đồng ruộng của Cố thị.
Chẳng khác nào đi mua tay không, dùng tiền của Cố thị mua cửa hàng, đồng ruộng của Cố thị cả.
Tiểu Mặc Nhi yên lặng ghi tạc chiêu này vào lòng, hơn nữa còn cân nhắc suy từ một ra ba, xem nên vận dụng vào đâu khác.
"Mẫu thân, dược liệu như điền thất, cam thảo,... dùng để làm gì?" Tiểu Mặc Nhi hỏi.
Dược liệu này rất bình thường, không phải dược liệu gì quý, cũng không phải dùng để chữa bệnh cho các nữ tử, mẫu thân lại mua số lượng lớn, nên cậu mới không hiểu lý do.
Vì nghĩ không ra nên cậu hỏi thẳng nàng.
Bắc Vũ Đường không thể nói với cậu rằng tháng năm phương nam sẽ có lũ lụt, dân chạy nạn rất đông, họ tràn vào các thành trấn lớn, ngay cả thành Trường An cũng không ngoại lệ.
Sau thiên tai, chính là ôn dịch đáng sợ.
Ôn dịch xuất hiện, hoành hành khắp nơi.
Khi đó, nàng đi theo Cố Phiên Nhiên thấy được quá nhiều thi thể, thấy những thi thể tanh tưởi đó phơi thây hoang dã, càng thấy vô số bá tánh chết vì ôn dịch.
Cố Phiên Nhiên lúc ấy quen biết Tiết Thiên, cùng Tiết Thiên nghiên cứu ra cách trị ôn dịch, ả đưa ra vô số biện pháp vệ sinh, khiến thanh danh của ả và Tiết Thiên lên cao vô cùng.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao sau này phấn phủ của Cố Phiên Nhiên có vấn đề, nhưng bá tánh lại dễ dàng cho qua.
Bởi vì một người lương thiện như vậy, sao có thể bán đồ có độc cho bá tánh? Nhất định là có tiểu yêu tác quái.
Lần ôn dịch này có thể nói là lúc Cố Phiên Nhiên gây dựng được địa vị trong lòng bá tánh, sao nàng có thể bỏ lỡ lần ôn dịch này được?
Bắc Vũ Đường không thể nói chuyện này cho họ, dù có nói, người ngoài cũng chỉ nghĩ là yêu ngôn hoặc chúng.
"Đến lúc đó con sẽ biết."
Tiểu Mặc Nhi thấy mẫu thân không muốn nói nhiều, cũng không hỏi nữa.
"Mai đến các châu phủ khác thu mua dược liệu." Bắc Vũ Đường nói.
Hôm sau, đoàn người Bắc Vũ Đường cưỡi xe ngựa đến các châu phủ khác, cùng lúc đó, Bắc Lâm từ quân doanh về vội chạy tới cửa hàng Lôi thị tìm họ. Trước đó hắn huấn luyện thân binh nhà mình trong quân doanh theo biện pháp mà Bắc Vũ Đường cung cấp, kết quả đạt được khiến Bắc Lâm chấn động.
Hắn kích động chạy về muốn báo tin tốt này cho nàng, nào ngờ lại vồ hụt.
Nghe được chuyện lớn xảy ra trong thành Trường An từ Tần chưởng quầy, hắn rất tức giận.
Nữ nhân của tên khốn Đường Cảnh Ngọc dám bắt nạt bằng hữu của hắn, muốn chết rồi đây mà!
Bắc Lâm là người nóng tính, không nói hai lời lao thẳng đến phủ Tấn Vương.
Người gác cửa phủ Tấn Vương vừa thấy Bắc Lâm, phản ứng đầu tiên là đóng cửa.
Nhưng họ có nhanh thì cũng không nhanh bằng Bắc Lâm.
"Rầm" một tiếng, Bắc Lâm một chân đá văng cửa lớn, người gác cửa đang đóng cửa bị văng xuống đất, ngã lăn quay.
"Ai ui!" Người gác cửa sợ hãi than.
Bắc Lâm một chân bước vào phủ Tấn Vương, ánh mắt bất thiện nhìn người gác cổng, "Tiểu gia tới, nô tài ngươi lại dám đóng cửa, khinh thường ta hả?"
Người gác cửa vội quỳ xuống xin tha, "Bắc tiểu tướng quân thứ tội, tiểu nhân không thấy ngài tới. Nếu thấy ngài tới, dù có trăm lá gan, nô tài cũng không dám đóng cửa."
Bắc Lâm cười lạnh một tiếng, một chân đá văng người gác cửa đi, "Cẩu nô tài, ngươi nghĩ ta là kẻ ngu à?"
Còn dám nói dối hắn!
Người gác cửa sợ run, liên tục xin tha.
"Nô tài không dám, xin Bắc tiểu tướng quân tha cho tiểu nhân lần này!"
Động tĩnh bên này khiến người trong phủ chú ý, các hộ vệ khác tới nơi, thấy là Bắc Lâm thì cũng không dám động. Người này đã từng đại náo phủ Tấn Vương mấy lần, nhưng lại đều bình an vô sự, hạ nhân như họ sao dám đắc tội cơ chứ!
Bắc Lâm nhìn thoáng qua đám hộ vệ, đi thẳng vào trong phủ.
Quản gia hay tin, vội vàng tới nơi, thấy Bắc Lâm đến thì lập tức cười chào đón.
"Bắc tiểu tướng quân, ngài có rảnh tới chơi. Vương gia gần đây còn định đi thăm ngài đấy." Quản gia cười nói, vội kêu nha hoàn mang trà bánh lên.
"Không cần, gọi Vương gia của các ngươi ra đây." Bắc Lâm đặt mông ngồi trên ghế.
Quản gia cười nói, "Bắc tiểu tướng quân, Vương gia của chúng ta không ở trong phủ."
Bắc Lâm hừ lạnh một tiếng, "Đừng dùng chiêu này chống đối ta. Nếu ngươi không đi thông bẩm, vậy ta tự đi tìm."
Bắc Lâm nói xong thì đi thẳng về phía hậu viện phủ Tấn Vương.
Lúc muội muội còn là Tấn Vương phi, hắn đã từng tới hậu viện vài lần nên biết đường, không cần người dẫn, đi thẳng qua.
Quản gia muốn cản, nhưng không cản được, cũng không dám cản.
Hắn vội nói, "Bắc tiểu tướng quân, Vương gia thật sự không có trong phủ. Vương gia phụng mệnh ra ngoài ban sai, nếu ngài không tin, ngài có thể hỏi mọi người."
Nếu đã nói đến vậy thì nhất định là không ở trong phủ.
"Sau khi Vương gia nhà ngươi về, bảo hắn một tiếng, quản nữ nhân của hắn kỹ vào. Nếu ta còn thấy nàng ta cắn loạn bên ngoài, ta không ngại xử lý thay hắn đâu. Lần này, nể mặt nàng ta là nữ nhân, ta tạm thời tha cho nàng ta. Nếu còn dám tái phạm, dù là nữ nhân, ta cũng đánh." Bắc Lâm cảnh cáo xong, trực tiếp rời khỏi Vương phủ.
Hắn vừa đi, quản gia vươn tay lau mồ hôi lạnh.
Cố tiểu thư làm gì mà đắc tội tên ma đầu này thế?!
Bắc Lâm rời khỏi phủ Tấn Vương, vẫn thấy không thoải mái. Nhưng muội muội từng nói, nam nhân đánh nữ nhân thì không phải người tốt.
Hắn chưa bao giờ đánh nữ nhân, thế nhưng nữ nhân kia thật sự ngứa đòn, dám bán kem dưỡng da có độc, còn dám vu hãm Mộc tỷ tỷ, đáng giận thật!
Bắc Lâm khó chịu trong lòng, nổi giận đùng đùng đi tìm cửa hàng dưới trướng Cố thị, định bắt bẻ, xả giận cho Mộc tỷ tỷ, nhưng khi tới trước cửa hàng Cố thị, hắn lại thấy cửa hàng đóng cửa.
Có người thấy hắn đứng ở cửa, nghĩ hắn định mua đồ, vội nói, "Công tử, nếu ngươi mua đồ thì đừng mua ở cửa hàng Cố thị. Có biết bao nữ tử vì dùng đồ nhà họ mà mặt bị hủy hoại, đến giờ còn chưa khỏi đấy."
"Ta không tới mua đồ." Bắc Lâm vừa nói vậy, phụ nhân kia đã hiểu ngay.
"Ngươi tới giáo huấn Cố gia đúng không? Ngươi muốn đi xả giận thì chỉ có thể tới Cố phủ, nhưng mà, công tử đừng nên đi thì hơn. Quan phủ vì đảm bảo an toàn cho Cố phủ đã phái người ngày ngày trông coi. Nếu đi sớm hai ngày thì còn xả giận được, giờ thì không được đâu."
"Vì sao quan phủ lại bao che, che chở cho chúng?" Bắc Lâm nhíu mày.
"Ai mà biết. Nhưng nghe nói là vì bảo đảm những nữ tử bị hủy dung có thể nhận được cứu trị. Nếu Cố gia thật sự bị cướp sạch thì những nữ tử bị hủy dung đi đâu mà đòi đây?"
Bắc Lâm đến Cố phủ một chuyến, quả là có người nha môn trông chừng như lời phụ nhân kia nói. Làm vậy không chỉ là vì đề phòng có người quấy rối, mà cũng đồng thời đề phòng Cố thị bỏ trốn.
Bắc Lâm ngượng ngùng rời đi.
Vừa về đến nhà, hắn vào thẳng thư phòng.
"Phụ thân, hài nhi có chuyện tốt muốn báo cho cha."
"Chuyện tốt gì?"
Bắc Lâm nói chuyện đội thân vệ trộm huấn luyện trong núi của mình cho ông nghe.
"Giờ thuộc hạ của hài nhi, một người có thể đánh với ba người trong đội quân tinh nhuệ của Bắc gia." Bắc Lâm vẻ mặt tự hào.
"Biện pháp huấn luyện từ đâu ra?" Bắc Hình Quân đánh thẳng vào trọng điểm.
Bắc Lâm chưa từng giấu giếm phụ thân mình chuyện gì, vậy nhưng lần này lại do dự.
Bắc Hình Quân thấy nhi tử như thế thì đoán được ngay là ai, "Là nữ tử kia đúng không?"
Nàng là vai chính trong chuyện xảy ra tại thành Trường An gần đây, muốn không biết cũng khó.
Ông không ngờ, nàng lại lợi hại như thế, không chỉ tạo ra đủ loại kem dưỡng da, am hiểu y lý, mà còn có cả bản lĩnh hành quân đánh giặc.
Nếu sử dụng biện pháp huấn luyện tướng sĩ Bắc Lâm đang dùng một cách thích đáng thì có thể tạo ra một đoàn quân tinh nhuệ trong tinh nhuệ.
"Phụ thân đoán đúng rồi." Bắc Lâm cười ngượng ngùng.
Bắc Hình Quân không nhìn thấu được ý đồ của nàng, dù là thuốc, dược liệu nàng đưa tới, hay là biện pháp huấn luyện tướng sĩ hiến cho Bắc Lâm, tất cả đều là báu vật vô giá.
Nàng lại cho họ vô điều kiện.
Nếu nói nàng muốn đầu nhập vào họ, tìm một chỗ dựa ở Nam Đường Quốc, như vậy chuyện Cố thị lần này chính là một cơ hội đầu nhập vào phe họ, nhưng nàng lại không nói gì với họ.
Rốt cuộc nàng đang có ý đồ gì?!
"Biện pháp này, trừ con biết ta biết, chớ nói với bất kỳ ai. Còn đội thân vệ của con, hạ tử lệnh, không được đề cập với bất kỳ kẻ nào, nếu không, xử trí theo quân pháp." Bắc Hình Quân trầm giọng nói.
"Vâng." Bắc Lâm đồng ý, lập tức hỏi lại, "Phụ thân, có dùng biện pháp huấn luyện này với toàn bộ Bắc gia quân không?"
"Không vội. Giờ con chỉ lấy một hai phần dạy cho Bắc gia quân thôi, còn lại, tuyệt đối không được lộ ra ngoài."
"Vâng." Bắc Lâm hơi thất vọng, không hiểu vì sao phụ thân không dùng để huấn luyện toàn bộ tướng sĩ, nhưng hắn biết phụ thân làm vậy là có lý do của ông.
"Nói hết những thứ nàng dạy con cho ta."
****
Bên kia, Bắc Vũ Đường ở ngoài thu mua lượng lớn dược liệu, phần lớn là dược liệu bình thường, chỉ có số ít dược liệu quý.
Dược liệu bị nàng tích trữ dần lại, Tiểu Mặc Nhi cứ thể nhìn tiền nhà họ vất vả kiếm được như mọc cánh bay hết ra ngoài, giờ còn thừa cũng không được mấy.
"Mẫu thân, chúng ta còn thu nữa không?" Tiểu Mặc Nhi sờ túi tiền không còn nhiều lắm.
"Còn bao nhiêu tiền."
"Năm trăm lượng."
Nếu là lúc trước, năm trăm lượng là một con số khổng lồ, nhưng giờ, với Tiểu Mặc Nhi, nó chỉ là một chút tiền nhỏ, không đáng kể tới.
"Đến Lôi thị một chuyến."
Đến lúc nên thu tiền chia hoa hồng rồi.
Từ sau chuyện Cố thị, Lôi thị phát triển không ngừng, kem dưỡng da, phấn phủ vừa ra sẽ bị tranh đoạt hết. Họ đều biết đồ Lôi thị là đồ tốt, lại sợ thiếu hàng, thế là cứ mua được nhiều là lại mua thêm.
Người này thấy người kia mua nhiều, cứ như định cướp sạch, thế là cũng lại mua nhiều theo, mọi người đều noi theo, hình thành một vòng tuần hoàn, khiến kem dưỡng da và phấn phủ của Lôi thị cứ ra là hết hàng.
Khi Bắc Vũ Đường và Tiểu Mặc Nhi trở lại thành Trường An, đã là ba ngày sau.
Vừa về tới nơi, họ đã đi thẳng đến cửa hàng son phấn Lôi thị, tiểu nhị vừa thấy họ, lập tức gọi Tần chưởng quầy tới.
"Mộc phu nhân, ngài tới rồi."
Nhìn Tần chưởng quầy cười tủm tỉm như thế thì biết ngay buôn bán gần đây tốt thế nào. Tốt này là cực tốt, không chỉ giới hạn ở thành Trường An, mà là cả Nam Đường Quốc, thậm chí là cả Đại Chu.
Còn Cố thị thì ngược lại, xuống dốc không phanh.
Bản đồ thương nghiệp Cố thị vất vả lắm mới mở được ở Đại Chu cũng vì vậy mà nát.
Tần chưởng quầy lúc này cực kỳ bội phục Bắc Vũ Đường, nàng nói gì thì hắn nghe nấy.
"Hôm nay ta tới tính tiền chia hoa hồng." Bắc Vũ Đường nói thẳng, không còn cách nào, ai bảo giờ nàng thiếu tiền làm chi.
Tần chưởng quầy cười nói, "Thật trùng hợp, hôm qua Đương gia tới thành Trường An, giờ đang ở khách điếm Duyệt Lai. Ta cho người đi tìm Đương gia."
"Lôi Ngự Đình tới?" Bắc Vũ Đường hơi kinh ngạc.
"Đúng vậy."
"Vậy được, ta đi tìm hắn."
Bắc Vũ Đường rời khỏi cửa hàng son phấn, đến thẳng khách điếm Duyệt Lai.
"Tránh ra, tránh ra!"
Đầu phố, một con ngựa điên kéo xe đang chạy loạn về phía này. Đường phố thành Trường An người đến người đi, xe ngựa mất khống chế khiến người đi đường ngã ngửa, tiếng hét, tiếng mắg đan chéo nhau.
Bắc Vũ Đường và Tiểu Mặc Nhi nhìn xe ngựa chạy tới, định ngăn cản thì thấy một bóng người cao lớn nhảy từ lầu hai trà lâu xuống, đứng giữa đường.
Con ngựa điên tựa như không thấy người đến, lao thẳng về phía người đó.
Người xung quanh đều trợn tròn mắt.
"Mau tránh ra đi!" Có người hét lớn, người nọ lại như không nghe thấy, vẫn đứng giữa phố.
Con ngựa điên càn lúc càng tới gần, không ít người nghiêng đầu, không muốn thấy hình ảnh máu me, nhưng không ngờ, người nọ lại bắt lấy đầu con ngựa, dùng sức của bản thân ép con ngựa điên kia dừng lại.
Một màn này khiến bá tánh xung quanh líu lưỡi.
"Công phu tuyệt quá!"
"Nội lực tốt thật!"
Mẫu tử hai người cùng nói.
Bá tánh xung quanh sôi nổi vỗ tay, liên tục ca ngợi.
"Tiểu tử này giỏi thật!"
"Công tử đúng là lợi hại."
"Hậu sinh khả úy!"
Mã phu liên tục nói cảm tạ người nọ, người nọ lại không nói gì, nhảy người lên, bay về trà lâu.
Bắc Vũ Đường và Tiểu Mặc Nhi cùng nhìn theo hướng người đó rời đi, vừa lúc thấy một bóng dáng quen thuộc.
"Hắn ở đó."
May mà tinh mắt thấy hắn ở đây, không thì lại uổng công tới khách điếm một chuyến rồi.
"Đi thôi."
Hai người đi về phía trà lâu.
Bắc Vũ Đường và Tiểu Mặc Nhi lên lầu hai, Ảnh Nhất lặng lẽ đi đến trước mặt Phong Ly Ngân, thì thầm bên tai y vài tiếng.
Phong Ly Ngân đứng dậy, nói với Lôi Ngự Đình, "Không phải đi theo ta nữa."
Dứt lời, Phong Ly Ngân và Ảnh Nhất biến mất khỏi trà lâu.
Lôi Ngự Đình nhìn hướng họ rời đi, mắt lộ vẻ trầm tư.
Hắn đã đoán được đại khái y đang làm gì, chỉ nghĩ có lẽ nào y đã nhập ma rồi không? Một người đã sớm chết mà vẫn cố tìm kiếm, quả đúng là buồn cười.
Nếu y không chết tâm, Lôi Ngự Đình cũng lười nói thêm gì, chỉ chờ y tuyệt vọng rồi mới từ bỏ.
Lôi Ngự Đình đứng dậy định rời đi thì Bắc Vũ Đường và Tiểu Mặc Nhi lên tới lầu hai.
"Lôi thiếu chủ."
"Mộc phu nhân."
Lôi Ngự Đình lặng lẽ dừng mắt trên người Tiểu Mặc Nhi, nhìn hài tử phấn điêu ngọc trác trước mặt, không tự giác nở nụ cười, "Tiểu công tử thật tuấn tú."
"Mặc Nhi, chào Lôi thiếu chủ đi."
Tiểu Mặc Nhi tiến lên, chắp thay thi lễ với Lôi Ngự Đình, "Tử Mặc gặp qua Lôi thiếu chủ."
"Gọi thiếu chủ thì khách khí quá. Gọi ta Lôi ca ca là được rồi." Lôi Ngự Đình không biết xấu hổ nói vậy.
Tiểu Mặc Nhi rất thông minh, "Lôi thúc thúc."
Nụ cười trên mặt Lôi Ngự Đình cứng lại, "Tiểu công tử sau này nhất định trò giỏi hơn thầy."
Thằng nhóc tinh ranh, nhìn phấn nộn đáng yêu, lại có một mẫu thân gần như yêu nghiệt như thế, chắc chắn cũng không phải người vụng về.
Cái xưng hô Lôi thúc thúc kia chính là minh chứng rõ ràng nhất!
Bắc Vũ Đường cười nói, "Tất nhiên rồi."
Tiểu Mặc Nhi thông tuệ cỡ nào, người làm mẫu thân như nàng rõ ràng nhất. Tiểu Mặc Nhi chỉ cần không lầm đường lạc lối thì chắc chắn sẽ có thành tựu lớn.
"Hôm nay tới cửa hàng son phấn, biết ngươi đã tới thành Trường An. Vừa lúc thấy ngươi ở đây." Bắc Vũ Đường cũng không hàm hồ, bắt đầu nói ra mục đích của mình.
"Mộc phu nhân tới vì cái này nhỉ?" Lôi Ngự Đình vẫy tay, Lôi Nhất xuất hiện.
Lôi Nhất lấy một chồng ngân phiếu dày trong ngực ra, đặt trên bàn.
"Xem ra Lôi công tử đã sớm biết ta gần đây khá khốn quẫn." Bắc Vũ Đường lập tức nghĩ ra, nói thẳng.
Lôi Ngự Đình cũng không vờ vịt, "Mộc phu nhân, có chiêu phát tài gì thì đừng quên tiểu đệ đấy."
Dùng từ "tiểu đệ", có thể thấy là muốn tiến thêm một bước với Bắc Vũ Đường, không phải chỉ muốn quan hệ hợp tác đơn thuần.
"Lôi công tử nói đùa, sản nghiệp của Cố thị ở Đại Chu giờ không phải đều thành vật trong tay của Lôi công tử rồi sao. Ta cũng chỉ nhặt một ít lời, mua mấy cửa hàng, đồng ruộng không đáng giá lắm thôi." Bắc Vũ Đường cười nói.
Việc mua bán cửa hàng, đồng ruộng qua tay Tần chưởng quầy có nghĩa là không tính lừa gạt Lôi Ngự Đình. Lôi Ngự Đình tất nhiên sẽ biết chuyện này, nhưng Bắc Vũ Đường không biết rằng, hắn còn biết cả việc nàng thu mua lượng lớn dược liệu.
Tuy nàng hành sự cẩn thận, nhưng Lôi thị cũng có mật thám báo tin, muốn không biết cũng khó.
Lôi Ngự Đình chỉ tò mò, không biết vì sao nàng phải thu mua lượng lớn dược liệu.
Tuy hai người tiếp xúc không lâu, nhưng hắn nhìn ra, nàng tuyệt đối không phải người tiêu tiền lung tung, nàng đã tiêu, tức là có tác dụng.
Vừa rồi hắn thử hỏi một câu, nàng lại không hề để lộ nửa phần về việc dược liệu, có thể thấy nàng không định nói rõ chuyện này với hắn, miễn bàn đến việc hợp tác.
Lôi Ngự Đình rất tò mò, thu mua dược liệu thì có đường phát tài gì à? Chưa kể dược liệu được thu mua toàn là dược liệu bình thường không đáng giá.
Chẳng lẽ họ lại đang nghiên cứu đồ tốt gì sao? Nhưng cũng đâu cần nhiều như vậy chứ?
Lôi Ngự Đình càng lúc càng tò mò.