Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Mau Xuyên Nghịch Tập: Boss Thần Bí, Đừng Trêu Chọc Lung Tung - Chương 467: Thế Giới Hiện Thực 11 : truyenyy.mobi

Mau Xuyên Nghịch Tập: Boss Thần Bí, Đừng Trêu Chọc Lung Tung

Chương 467: Thế Giới Hiện Thực 11




Tác giả: Vân Phi Mặc
Tam hoàng tử thấy sắc mặt Bắc Lâm thay đổi, tưởng là vì Đường Cảnh Ngọc, cũng không nghĩ nhiều, càng không chủ động hỏi thăm.

Cố Phiên Nhiên lặng lẽ ngẩng đầu, phát hiện hắn đã xoay người, trong lòng có chút mất mát.

Chờ đến lúc hắn thật sự hiểu mình, tiếp xúc với mình, sẽ giống như Đường Cảnh Ngọc vậy.

Cố Phiên Nhiên rất tự tin về điều này.

Cố Phiên Nhiên cong môi nở nụ cười nhất định phải có được.

Diêu Chu Lân vẫn luôn chú ý Cố Phiên Nhiên, tất nhiên chú ý thấy ả nhìn lén Bắc Lâm.

Nữ nhân này không tuyệt mỹ, nhưng tinh tế quan sát thì lại có một ý nhị khác.

Diêu Chu Lân tiến lên, “Không ngờ hôm nay lại có thể gặp Cố đại tiểu thư.

Trước đây chỉ nghe danh mà không gặp được.”
Cố Phiên Nhiên quay đầu nhìn Diêu Chu Lân, liếc mắt đã nhìn thấy tâm tư hắn, chỉ là người này diện mạo bình thường, gia thế cũng chẳng quá tốt.

Loại đàn ông như vậy coi trọng mình, Cố Phiên Nhiên hoàn toàn chẳng thấy vinh hạnh chút nào.

Cố Phiên Nhiên cười ôn nhu, “Diêu công tử quá khen.

Tiểu nữ chỉ là may mắn mà thôi.”
“Cố tiểu thư khiêm tốn quá rồi.

Nhìn khắp các cửa hàng, có cửa hàng nào may mắn mà có thể khiến gia tộc phát triển không ngừng đâu.” Diêu Chu Lân khen tặng.

Đường Cảnh Ngọc nghe hai người nói chuyện, khẽ cau mày, nghiêng đầu thì thấy ánh mắt mang theo xâm lược của Diêu Chu Lân đang nhìn chằm chằm Cố Phiên Nhiên, cảm thấy thật tức giận.

Diêu Chu Lân đúng là to gan, người của hắn cũng dám tơ tưởng.

Đường Cảnh Ngọc nghiêng người, trực tiếp ngăn cách hai người, hành động này nhìn như vô tình, nhưng mà đương sự lại hiểu rõ.

Diêu Chu Lân nhìn Đường Cảnh Ngọc một cái, lúc này mới nhớ nữ tử này là Đường Cảnh Ngọc dẫn đến.

Vừa rồi còn nghĩ nếu cướp được nữ nhân thích Bắc Lâm về bên mình thì khá vui, nhất thời quên mất tên Đường Cảnh Ngọc này.

Đường Cảnh Ngọc vừa ra chiêu, Diêu Chu Lân lập tức tắt điện.

Cố Phiên Nhiên không cần phải đối phó với loại đàn ông nhàm chán này, lại một lần nữa rời mắt về phía Bắc Lâm, càng nhìn hắn càng thấy mê người.

Đường Cảnh Ngọc chú ý đến ánh mắt ả, theo ánh mắt ả nhìn qua, vừa lúc thấy Bắc Lâm.

Nhất thời, sắc mặt hắn đen sì, nhưng hắn lựa chọn nhịn lại lửa giận ngập trời trong lòng.

Đồ lẳng lơ này, vậy mà dám dùng ánh mắt như vậy nhìn nam nhân khác, đặc biệt khi đối phương còn là tên mãng phu Bắc Lâm kia!
Cố Phiên Nhiên cảm nhận được áp suất thấp bên cạnh, nghiêng đầu thì thấy ánh mắt bất thiện của Đường Cảnh Ngọc đang nhìn mình chằm chằm.

Đường Cảnh Ngọc cúi đầu, thừa dịp không ai chú ý, cúi xuống thấp giọng nói bên tai ả, “Đồ lẳng lơ, xem ta về thu thập nàng thế nào.”
Lên du thuyền rồi, mọi người ngồi xuống.

Trên du thuyền có rất nhiều thị nữ, còn có vũ cơ, danh kỹ.

Sau khi họ tiến vào, những mỹ nhân đó lập tức ngoan ngoãn ngồi bên cạnh các công tử.

Người ở đây, trừ Đường Cảnh Ngọc mang theo nữ tử đến, không ai là không có hoa khôi danh kỹ làm bạn, chỉ còn lại Bắc Lâm một mình ngồi cô đơn.

Cố Phiên Nhiên thấy vậy, càng vừa lòng với Bắc Lâm.

Các nam tử đối thơ uống rượu, đến lượt Đường Cảnh Ngọc, Cố Phiên Nhiên ra mặt thay hắn, “Ta thay mặt Tấn Vương đối vế dưới có được không?”

Mỹ nhân đã yêu cầu, có ai không đồng ý.

Vế trên là: Quán khán nhân gian, xuân hoa thu nguyệt vô thường thái.

(Nhìn khắp thế gian, hoa xuân trăng thu vô thường)
“Hồi mâu vãng sự, hỉ nộ ai sầu dĩ niết bàn.” Cố Phiên Nhiên uyển chuyển dịu dàng cười.

(Quay đầu nhìn lại, vui buồn giận dữ đều đã niết bàn)
Các con cháu thế gia đều kinh ngạc nhìn ả, trong mắt tràn đầy tán thưởng.

Tam hoàng tử cũng không khỏi nhìn ả thêm vài lần, “Đối rất hay.”
Cố Phiên Nhiên rất hưởng thụ ánh mắt của mọi người lúc này, nụ cười bên môi càng thêm kiều mỹ.

Ả âm thầm nhìn về phía Bắc Lâm, lại thấy hắn chưa từng nhìn mình một cái, ý cười bên môi nhạt đi vài phần, nhưng khi nhìn Đường Cảnh Ngọc, ả lại cười vũ mị.

Đường Cảnh Ngọc cong môi, nhu tình lại sủng nịch nhìn ả.

Cố Phiên Nhiên cười khanh khách nói, “Ta lại ra vế, rồi chọn một vị công tử đối, được không?”
Tam hoàng tử Cổ Hàn Ngọc gật đầu, “Được.”
Các con cháu thế gia khác đều sôi nổi gật đầu, chỉ có Bắc Lâm chẳng thèm để ý người khác, chỉ lo tự mình uống rượu.

Đôi môi đỏ của Cố Phiên Nhiên hé mở, “Nguyệt chiếu thanh minh đình thụ sao.” (Ánh trăng sáng chiếu trên ngọn cây)
Các công tử thế gia ngồi đây đều lộ ra nét tán dương, ánh mắt nhìn Cố Phiên Nhiên cũng khác đi.

Lúc trước còn nghĩ đây là người Đường Cảnh Ngọc dẫn đến, tồn tại hay không cũng được.

Cho dù ả là con gái của Hoàng thương Cố thị, nhưng trong mắt họ, thương nhân là thương nhân, dù là Hoàng thương thì cũng là hạng cửu lưu, không lên được mặt bàn.

Cố Phiên Nhiên tất nhiên rõ ràng địa vị của mình, muốn gợi lên sự chú ý của đám công tử này, muốn họ đều dừng mắt ở mình, cần phải để họ hiểu mình, nhìn thấy một mặt khác của mình.

Tài tình, chính là chỗ dựa lớn nhất của ả.

Tuy nói nữ tử không tài mới là đức, nhưng nữ tử có tài càng có thể được người ngoài tôn trọng, khiến người khác nhìn mình.

Cố Phiên Nhiên hiểu quá rõ điều này.

Giờ có cơ hội tốt như vậy, sao ả có thể buông tha.

Hơn nữa, ả không thiếu thơ từ ca phú, đã có thơ văn của mấy ngàn năm, sao có thể không nhân cơ hội để mình nhất minh kinh nhân? (Nhất minh kinh nhân: Một lần nổi tiếng.)
Tam hoàng tử tán thưởng nói, “Không tệ, không tệ, không biết Cố tiểu thư định để ai đối vế dưới?”
Cố Phiên Nhiên cười xinh đẹp, mắt đẹp nhìn quanh một vòng, cuối cùng dừng trên người Bắc Lâm, “Người ngồi đây đều đã đối vế dưới, chỉ có Bắc công tử chưa từng đối.

Không bằng vế này mới Bắc công tử đối, như thế nào?”
Cố Phiên Nhiên ý cười dịu dàng nhìn Bắc Lâm.

Bắc Lâm cuối cùng cũng ngẩng đầu, đạm mạc nhìn ả một cái, làm lơ ánh mắt gửi tình của ả.

Tam hoàng tử Cổ Hàn Ngọc biết hắn không thích Đường Cảnh Ngọc, tất nhiên càng không thèm để ý nữ nhân Đường Cảnh Ngọc dẫn đến.

Hắn không dám mở miệng yêu cầu Bắc Lâm.

Mục đích của hắn hôm nay là mượn sức Bắc Lâm, mà không phải chọc Bắc Lâm ghét mình.

Bắc Lâm liếc ả một cái, trực tiếp quay đầu nhìn đám người Tam hoàng tử, chắp tay thi lễ, “Tại hạ là một mãng phu, bảo ta giơ đao mua kiếm thì được, còn ngâm thơ đối câu, vẫn là buông tha tại hạ thôi.”
Tam hoàng tử Cổ Hàn Ngọc cười nói, “Hahaha, Bắc Lâm ngươi thật thành thật.”
Bắc Lâm cười: “So với việc phồng mang trợn má giả vờ, còn không bằng thành thật khai báo.”
Các công tử xung quanh thấy vậy đều cười ha ha, xem như đồng ý với hắn.

Nhưng mà, chuyện này đối với người đề nghị là Cố Phiên Nhiên, không khác gì là một cái tát ngang mặt.

Nụ cười của ả cứng lại bên môi, trong mắt tràn đầy uỷ khuất.

Đường Cảnh Ngọc thấy nữ nhân của mình bị người bắt nạt như thế, lửa giận trong lòng bùng cháy.

Lửa giận này hướng về phía Bắc Lâm.

Trước giờ hắn đều nhịn Bắc Lâm, xem ra khiến Bắc Lâm càng không kiêng nể, thật sự nghĩ Đường Cảnh Ngọc hắn là tượng đất à.

Cổ Hàn Ngọc nhìn thoáng qua Cố Phiên Nhiên, tất nhiên thấy được ả uỷ khuất, chỉ là chút uỷ khuất của ả so với Bắc Lâm, hoàn toàn chẳng đáng để trong lòng.

Đường Cảnh Ngọc lại mở miệng, “Đại cữu...”
Từ tử cuối cùng còn chưa vang lên, đã bị ánh mắt như dao của Bắc Lâm chặn trở về.

Đường Cảnh Ngọc trầm mặt, “Hôm nay không phải thi ngâm thơ, ngươi có thể yên tâm, dù ngươi đối vế dưới không phải tốt nhất, nhưng hẳn các vị ngồi đây cũng sẽ không nhạo báng ngươi.”
Người ngồi đây im thin thít, cả đám không nói lời nào, ánh mắt quét qua Bắc Lâm và Đường Cảnh Ngọc.

Mùi thuốc súng trên du thuyền ngày càng nồng nặc, khiến đám vũ cơ danh kỹ sợ im bặt không dám lên tiếng.

Cổ Hàn Ngọc rất đau đầu, mở tiệc mời Đường Cảnh Ngọc vốn là lễ tiết, cứ tưởng hắn không đến, nào biết hắn đến, còn dẫn cả nữ nhân đến.

Hai bên đều không tiện đắc tội, đắc tội một bên thì ắt sẽ đẩy bên đó đến phe các hoàng tử khác, cũng không phải điều hắn muốn thấy.

Cổ Hàn Ngọc đúng lúc lên tiếng, “Cố tiểu thư, vế này ta đối, được chứ?”
Đây cũng coi như là cho Đường Cảnh Ngọc mặt mũi, cho Cố Phiên Nhiên một bậc thang đi xuống.

Cố Phiên Nhiên đương nhiên mỉm cười, “Đây là vinh hạnh của tiểu nữ.”
Cổ Hàn Ngọc nhẹ lay quạt, trầm ngâm một lát, “Tăng sao mộ cổ tước hồi sào.” (Buổi chiều hoà thượng gõ mõ chim tước về tổ)
“Hay.”
“Tam hoàng tử đối rất hay.”
Người xung quanh sôi nổi vỗ tay trầm trồ khen ngợi, mùi thuốc súng nồng nặc trên du thuyền bị tiếng trầm trồ khen ngợi của họ hoà tan đi rất nhiều.

Cũng coi như giảm bớt không khí áp lực vừa rồi.

Sau đó việc làm thơ trở thành sân khấu của Cố Phiên Nhiên, thơ từ ả nói ra đều khiến các vị công tử mở rộng tầm mắt, ánh mắt nhìn ả liên tục thay đổi.

Ngay cả Tam hoàng tử Cổ Hàn Ngọc cũng bội phục sự tài tình của Cố Phiên Nhiên, ghi nhớ ả trong lòng.

Cố Phiên Nhiên luôn cố ý làm thơ về chiến trường, bài thơ rung động tâm can, khí thế bàng bạch, ngay cả Bắc Lâm luôn phản cảm với nàng ta cũng phải ghé mắt nhìn qua.

Cố Phiên Nhiên thấy ánh sáng lướt qua trong mắt Bắc Lâm, ý cười bên môi càng thêm xán lạn.

Lúc trước, Cố Phiên Nhiên là sự tồn tại có thể có cũng có thể không.

Chưa đến một canh giờ, các công tử ngồi đây đều nhìn ả, bị sự tài tình và cách ăn nói, kiến thức của ả thuyết phục, đều nảy sinh ái mộ với ả.

Đường Cảnh Ngọc rất tự hào vì sự xuất sắc của nữ nhân mình yêu, ả càng xuất sắc được người khác tán đồng, nhưng trong lòng hắn lại rất khó chịu, đặc biệt là khi thấy ánh mắt đám nam nhân này nhìn Cố Phiên Nhiên, khiến hắn hận không thể giấu ả đi, một mình thưởng thức sự đẹp đẽ của ả.

Thời gian đã muộn, du thuyền cập bờ, các vị công tử mới sôi nổi ra về, mà từ ngày ấy, danh tài nữ của đích nữ Cố thị đã truyền xa, thậm chí trên phố cũng có lời đồn ả sắp trở thành Tấn vương phi.

Đương nhiên, đây là lúc sau.

Tam hoàng tử vừa đi, Bắc Lâm cũng rời đi.

Các công tử khác lại sôi nổi vây quanh Đường Cảnh Ngọc và Cố Phiên Nhiên.

Cố Phiên Nhiên bị người vây quanh vẫn luôn âm thầm chú ý hướng đi của Bắc Lâm, thấy hắn chẳng thèm chào một tiếng đã rời đi, trong lòng ả có chút mất mát.

Đường Cảnh Ngọc vừa đối phó với đám người xung quanh, vừa thời khắc chú ý Cố Phiên Nhiên, lại thấy đồ lẳng lơ này nhìn Bắc Lâm, trong lòng có ngọn lửa tà ác bùng lên,
Đường Cảnh Ngọc tạm biệt người khác, mang theo Cố Phiên Nhiên rời đi.

Vừa lên xe ngựa, Đường Cảnh Ngọc đã đè Cố Phiên Nhiên dưới thân, ngọn lửa cháy hừng hực trong mắt, “Có phải nàng coi trọng Bắc Lâm không?”
Cố Phiên Nhiên nhìn hắn ăn dấm, khẽ cười, “Chàng nói gì vậy?”

Ả thích Bắc Lâm, cũng sẽ không ngu ngốc thừa nhận trước mặt Đường Cảnh Ngọc.

Đường Cảnh Ngọc nắm cằm ả, “Nói, có phải nhìn trúng Bắc Lâm rồi không?”
Cố Phiên Nhiên nhíu mày, “Không có.”
“Không có?” Đường Cảnh Ngọc rõ ràng không tin, “Vì sao lúc nào nàng cũng nhìn hắn chằm chằm?”
Nghĩ đến đây, ánh mắt Đường Cảnh Ngọc hơi hung ác, đố kỵ và giận dữ khiến hắn muốn hung hăng phát tiết trên người Cố Phiên Nhiên.

Đường Cảnh Ngọc trước giờ là người muốn làm cái gì thì làm cái đó.

Hắn xé vạt áo Cố Phiên Nhiên, con kinh hô một tiếng, rất nhanh sau đó tiếng ả đã biến mất trong miệng hắn.

Xe ngựa chạy khỏi vùng ngoại ô, xa phu đánh xe bên ngoài nghe được động tĩnh bên trong, sắc mặt đỏ lên, hai chân không tự giác khép lại.

Mẹ nó, giọng nữ nhân này quyến rũ quá!
Xa phu rất hiểu lý lẽ, không thể làm chủ tử mất vui, chuyên chọn đường gập ghềnh mà đi, xe ngựa xóc nảy, âm thanh trong xe càng thêm nóng bỏng.

Nửa canh giờ sau, xe ngựa mới lảo đảo lắc lư vào thành, người bên trong xe cũng ngừng nghỉ, chỉ nghe được tiếng nam nữ thở dốc.

Đường Cảnh Ngọc dập lửa xong, ôm Cố Phiên Nhiên, ngón tay không thành thật vuốt ve người ả, mà Cố Phiên Nhiên cũng không đẩy hắn ra, ngược lại còn híp mắt hưởng thụ sự vuốt ve của hắn.

Đường Cảnh Ngọc khẽ cắn vành tai ả, thấp giọng nói: “Ta thật muốn giấu nàng đi.”
Cố Phiên Nhiên hờn dỗi trừng hắn một cái, chuông cảnh báo trong lòng điên cuồng reo lên.

Ả phát hiện dục vọng chiếm hữu của Đường Cảnh Ngọc càng ngày càng mạnh, đây không phải một dấu hiệu tốt.

Không được, phải bỏ mặc hắn một thời gian.

“Ngày mai ta đi thỉnh Hoàng thượng tứ hôn.” Đường Cảnh Ngọc đã gấp gáp không chờ được muốn cưới ả vào cửa.

Cố Phiên Nhiên không chút suy nghĩ từ chối: “Không được.”
Đường Cảnh Ngọc nghe ả từ chối, nhăn mày, nắm lấy bàn tay mềm mại kia, lực đạp mạnh đến mức lưu lại dấu vết trên làn da tuyết trắng.

Cố Phiên Nhiên ăn đau, lại không đẩy tay hắn ra, nhẹ nhàng nói: “Cảnh Ngọc, nếu giờ chàng cưới ta, nhất định sẽ đắc tội Bắc gia.

Bắc gia nắm trọng binh trong tay.

Các hoàng tử có ai không nịnh bợ Bắc gia.

Nếu chàng xé rách mặt với Bắc gia, sẽ ảnh hưởng rất lớn đến sự nghiệp của chàng.

Ta không muốn chàng bị thương vì ta.”
Đường Cảnh Ngọc thấy ả nơi chốn suy xét cho mình, không vui trong mắt lập tức biến mất, “Nàng như vậy sao ta có thể không yêu nàng được đây.”
Ngón tay Cố Phiên Nhiên chọc chọc ngực hắn, “Lại qua hai năm.

Chàng nghênh thú ta, nếu Bắc gia còn bày sắc mặt với chàng, thế nhân sẽ không nhìn được.

Lúc đó chàng mới có lợi.”
Đường Cảnh Ngọc là người thông minh, tất nhiên biết lựa chọn nào mới là tốt nhất với mình.

“Chỉ có thể uỷ khuất nàng rồi.” Đường Cảnh Ngọc vẻ mặt đau lòng nhìn Cố Phiên Nhiên.

Cố Phiên Nhiên lại lắc đầu, “Chỉ cần nơi này của chàng có ta, ta đã thoả mãn.”
Nếu không phải không đúng địa điểm, Đường Cảnh Ngọc hận không thể nhào lên muốn ả thêm một hồi.

Xe ngựa dừng ở Tấn vương phủ, hai người trên xe hôn sâu một hồi, mới lưu luyến không rời tách ra, vội vội vàng vàng mặc xong xiêm y rồi xuống xe.

Vừa xuống xe, Đường Cảnh Ngọc đã gấp gáp mang theo Cố Phiên Nhiên đến hậu viện.

Hai người vừa vào sân, Đường Cảnh Ngọc cuối cùng không kiềm chế được nữa, hôn Cố Phiên Nhiên, rất nhanh sau đó, đình viện lại truyền ra những âm thanh ái muội.

Hai thị vệ canh giữ ngoài đình nhìn nhau, đều thấy được sự khổ sở trong mắt nhau, sôi nổi khép chặt chân.

Bắc Lâm vừa về đến nhà, trong đầu không tự giác nhớ lại sự tương tác giữa hai người Đường Cảnh Ngọc và Cố Phiên Nhiên, mày hắn nhăn càng chặt.

Bắc Lâm vào phòng, lập tức triệu phó tướng tâm phúc.

“Tướng quân.” Diệp Lập Bổn hành quân lễ, cung kính đứng cúi đầu.

“Lập Bổn, ta có một việc muốn nhờ ngươi đi làm.

Chuyện này phải bí mật làm, tuyệt đối không thể để người thứ hai biết.”
Diêm Lập Bổn thấy sắc mặt hắn ngưng trọng, đã hiểu tầm quan trọng của sự việc, “Mạt tướng tuyệt đối sẽ giữ bí mật, không để cho người thứ hai biết được.”

“Ngươi giúp ta điều tra một nữ tử.” Bắc Lâm trầm giọng nói.

Diêm Lập Bổn nghe hai chữ nữ tử thì hơi sửng sốt.

“Đích nữ của Hoàng thương Cố gia – Cố Phiên Nhiên.”
Hắn và phụ thân quanh năm bên ngoài, trong kinh chỉ có mẫu thân và muội muội, rất nhiều chuyện họ biết được qua tình báo.

Sau khi Vũ Đường chết, phản ứng đầu tiên của hắn là không thể nào.

Hắn không tin Vũ Đường chế bệnh, hắn âm thầm phái người điều tra Đường Cảnh Ngọc, tất cả bình thường.

Toàn bộ chứng cứ đều chứng minh là Vũ Đường chết bệnh.

Nhưng mà, đáy lòng hắn không thể tiếp nhận lý do này.

Hôm nay nhìn thấy tương tác của Đường Cảnh Ngọc và Cố Phiên Nhiên, trong đầu hắn bỗng nghĩ đến chuyện này.

Điều tra từ Đường Cảnh Ngọc không có được manh mối, vậy điều tra từ Cố Phiên Nhiên.

“Quan hệ của nàng ta và Đường Cảnh Ngọc rất tốt.

Ngươi tập trung điều tra chuyện giữa hai người họ, càng tỉ mỉ càng tốt.” Bắc Lâm trầm giọng phân phó.

Trên đời này không có bức tường nào kín gió, càng không có bí mật nào là tuyệt đối.

Theo đường Cố Phiên Nhiên, xem Vũ Đường có thật sự chết bệnh không.

Nếu cuối cùng tra được như vậy, thì hắn cũng chịu.

Diêm Lập Bổn vốn nghĩ tướng quân coi trọng cô nương nhà người ta, nào biết là vì tiểu thư.

Diêm Lập Bổn biết tầm quan trọng của sự việc, trịnh trọng đáp, “Mạt tướng sẽ cẩn thận hành sự.”
“Ừ, đi đi.”
Diêm Lập Bổn rời đi, Bắc Lâm cất bức họa trên bàn, nữ tử trong bức hoạ khuynh quốc khuynh thành, giống hắn đến ba bốn phần.

“Nếu hắn phụ ngươi, vi huynh dù mất tất cả, cũng sẽ lấy lại công đạo cho muội.” Đáy mắt Bắc Lâm xẹt qua tia tàn nhẫn.

-
Cố Phiên Nhiên giữa trưa hôm sau mới trở lại Cố gia.

Người Cố gia cũng không ai dám hỏi chuyện ả một đêm không về, người hầu và tì nữ đều coi như không nhìn thấy gì, tự lo làm việc của mình.

Cố Phiên Nhiên trở lại thư phòng, một đám quản sự đã sớm chờ bên ngoài.

Nói chuyện với quản sự, xử lý công việc xong, ả nghĩ tới Cố Thanh và Băng Cơ Sương.

Đã qua lâu như vậy còn chưa có tin tức gì, điều này khiến Cố Phiên Nhiên rất bất mãn.

“Người đâu.” Cố Phiên Nhiên hô về phía ngoài phòng một tiếng.

Một tì nữ nhanh chóng đẩy cửa tiến vào, “Tiểu thư.”
“Hạnh Hoa, cho người ra roi thúc ngựa đưa bức thư này đến tay Cố Thanh.” Cố Phiên Nhiên ra lệnh.

Hạnh Hoa nhận thư, lập tức xoay người ra ngoài.

-
Ở Vương triều Đại Chu xa ngàn dặm, trong một trấn nhỏ bình thường, hai mẹ con đang cõng sọt đi về nhà.

Vừa tới cửa, đã thấy Hứa đại nương cách vách đi ra.

“Đại muội tử, đại muội tử.” Hứa đại nương thấy nàng, vội vàng gọi lại.

“Hứa tỷ, có chuyện gì vậy?” Bắc Vũ Đường mỉm cười hỏi.

Hứa đại nương thần bí hỏi: “Muội hẳn là còn chưa biết chuyện Trương phu tử nhì?”
“Trương phu tử không phải chạy sao?” Bắc Vũ Đường ra vẻ khó hiểu hỏi lại.

Hứa đại nương cười thần bí, “Chuyện đó xưa rồi.

Tỷ nói với muội này, Trương phu tử chết rồi.”
Bắc Vũ Đường ra vẻ kinh ngạc nhìn nàng, “Chết như thế nào?”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.