<em><strong>Tác giả: Vân Phi Mặc
Bắc Vũ Đường bắt đầu nín thở ngưng thần, cảnh giác nhìn chằm chằm thạch quan kia, muốn xem có gì cổ quái. Một lát sau, đôi mắt thanh minh của nàng dần dại ra, thân mình như có gì triệu hoán đi về phía thạch quan.
Lúc tay nàng sắp chạm vào thạch quan kia, vách tường bị chặn kín mít ầm ầm rung động, tượng đá đang chậm rãi di động, trong tiếng ầm vang, có cả tiếng người.
Bắc Vũ Đường bị âm thanh ầm ầm kia làm bừng tỉnh, lúc tỉnh lại phát hiện mình đang đứng ở chỗ thạch quan, sắc mặt đại biến, cuống quýt lùi lại.
"Mọi người đều có cùng chung mục tiêu, nhưng cũng phải biết, bên trong hung hiểm hơn bên ngoài hằng trăm lần. Hôm nay các vị có thể may mắn tiến vào đây, thực lực tất nhiên đều không yếu, tiến vào trong, mong mọi người đồng tâm hiệp lực, nếu không chúng ta sẽ phải chôn xác nơi đây."
Người nói có vẻ khá xúc động, chuyến đi này của họ phải nói là tổn thất thảm trọng. Vốn có mấy trăm người tiến vào, lại chết gần hết trên đường đến.
Di tích cổ này được phát hiện cũng là do trùng hợp, một đám tiến vào Vạn Thú Lâm thám hiểm, bị một ngũ giai yêu thú đuổi giết, vội quá không chọn đường mà trốn, sau đó phát hiện một di tích thượng cổ lưu lại.
Vốn muốn độc chiếm, nhưng lại trùng hợp gặp một đội ngũ khác. Hai bên vung tay đánh nhau, không ai muốn nhường. Cơ duyên thế này, khả ngộ bất khả cầu, lần này bỏ lỡ, không biết cuộc đời này còn gặp được hay không.
Hay bên tất nhiên là thành tử thủ, nề hà thực lực hai bên tương đương, giao chiến nửa ngày vẫn bất phân thắng bại, lại vì tạo ra động tĩnh quá lớn mà thu hút thêm mấy đội ngũ khác, vì tránh cho nhiều người tới tranh cùng thêm nữa, mọi người thương nghị cùng nhau tiến vào tìm kiếm cơ duyên của mình.
Sau khi mấy trăm người cùng tiến vào di tích cổ, đôi mắt đều nhìn thẳng. Thạch thất đầu tiên là vô số linh khí, cấp bậc thấp nhất cũng là Linh khí thượng phẩm, đặt ở ngoài đều bị người ta tranh đoạt đến đầu rơi máu chảy. Nhưng mà, thứ tốt cũng phải có mệnh hưởng, một một linh khí đều có cấm chế đáng sợ, may mắn thì có thể có, xui xẻo thì chỉ có thể tan thành mây khói.
Dọc đường đi có rất nhiều bảo vật, nhưng rất nhiều thứ lại chỉ có thể xem mà không thể đụng vào, đụng vào chính là đường chết. Cho nên, người đi dọc đường đã ít lại càng ít, đến được vị trí trung tâm chỉ còn bảy người.
Người nọ vừa nói xong, lại nghe được giọng nói không vui: "Hừ, bảo vật như vậy thì chia thế nào?'
"Tất nhiên là chia đều, mọi người cùng vui."
"Nếu không đủ thì sao?"
Bởi vì thạch thất này rất có khả năng là nơi để Thần Khí. Nếu không phải đã trải qua, đồ vật này chỉ tồn tại trong truyền thuyết, họ không dám nghĩ đến, nhưng có vô số bảo vật trải chăn, họ lớn mật đoán đến trường hợp này.
Thần khí là gì, đó chính là thứ có thể huỷ thiên diệt địa, Trên đời chỉ có một kiên, được toàn tu chân giới cung phụng. Nếu bên trong có, tuyệt đối không nhiều.
Cho nên người nọ hỏi thế cũng là bình thường.
"Xuỳ. Triệu Phương Hải, thu bộ mặt giả nhân giả nghĩa của ngươi lại, bảo vật về tay ai tất phải xem bản lĩnh."
Nụ cười bên môi Triệu Phương Hải có dấu vết nứt nẻ, lại nghe được âm thanh kiều giận, "Mạnh Chấn Thiên, nhị ca ta là vì tốt cho mọi người, ngươi đừng có mà không biết tốt xấu. Ngươi là cao thủ Kim Đan kỳ, cũng đừng quên nhị ca ta cũng thế."
"Hừ, chỉ là trung kỳ mà thôi!" Mạnh Chấn Thiên tràn đầy khinh thường hừ nhẹ một tiếng, hắn là Kim Đan đại viên mãn, kém hai cấp bậc đấy.
"Ngươi......" không chờ nàng kia mở miệng, đã có một tiếng kêu to, "Mở rồi!"
Khi họ xuất hiện, Bắc Vũ Đường cũng vừa lúc cách xa cái thạch quan quỷ dị kia.
Hai bên cứ như vậy nhìn thẳng đối phương, không ai động.
Chẳng lẽ có người giành trước tiến vào nơi này?
Đây là phản ứng đầu tiên của mọi người, nhưng suy nghĩ lại, lúc trước thạch thấy không hề có dấu hiệu bị động vào, vẫn là bộ dáng từ thời viễn cổ lưu lại.
Chẳng lẽ là...... Mọi người căng thẳng, nâng tinh thần đều đề phòng mà nhìn chằm chằm Bắc Vũ Đường, phóng linh lực ra ngoài, tựa như nữ tử trước mặt là một yêu thú khủng bố.
Vừa rồi nghe họ cậy thế, cũng biết nếu không nói rõ ràng, chỉ sợ hôm nay sẽ bỏ mạng ở đây.
Nàng chỉ là một Trúc Cơ hậu kỳ nhỏ bé, đối mặt với bảy người có tu vi thấp nhất là Kim Đan sơ kỳ, trong số đó còn có cao thủ Kim Đan đại viên mãn. Nàng chỉ có thể than mình thật xui xẻo!
Bảy người khiếp sợ rồi lại phát hiện nữ tử này chỉ là Trúc Cơ, đều nhăn mày, rất hoang mang.
Nếu nói nàng là yêu thú biến thành thì không thể nào, yêu thú hoá hình, tu vi thấp nhất là Hoá Thần kỳ, tuyệt đối không thể là Trúc Cơ kỳ. Nếu là tu sĩ thì họ lại càng giật mình. Tu vi thấp như thế mà có thể vào được đây.
Rất nhanh có người nghĩ đến một khả năng, nàng biết lối tắt, hơn nữa còn rất an toàn. Như vậy họ có thể không cần mạo hiểm mà quay về bằng đường cũ.
Bảy người nhìn Bắc Vũ Đường bằng ánh mắt nóng bỏng, trong mắt họ nàng đã trở thành lối thoát hiểm an toàn, quan trọng hơn, họ cũng có hứng thú với nhẫn trữ vật của Bắc Vũ Đường.
Dù sao thì nàng vào đây sớm hơn họ, có thứ gì tốt hẳn đã bị nàng lấy đi.
Nếu lúc này đứng trước mặt họ là một cao thủ Nguyên Anh kỳ, họ tất nhiên không dám làm càn, chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo. Nhưng người trước mắt chỉ là một Trúc Cơ, bọn họ tất nhiên không để trong mắt.
Chuyển biến của mấy người, Bắc Vũ Đường tất nhiên chú ý, nhưng đối mặt với đám người thực lực cao hơn mình, còn như hổ rình mồi thế này, Bắc Vũ Đường nhanh chóng bình tĩnh lại, bắt đầu suy tính đường ra.
Bảy người đều không có động, một đám đều nghĩ kỹ, không ai xuất đầu trước, rất sợ hoàng tước phía sau chiếm được tiện nghi. Bảy người trừ hai huynh muội Triệu Phương Hải thì đều là đi một mình.
Bảy người vào thạch thất, nhìn xung quanh một vòng, trống rỗng, chỉ có một thạch quan.
Bắc Vũ Đường thấy ánh mắt mấy người, nói trước: "Các vị chân nhân, nơi này rất cổ quái, nếu không muốn bỏ mệnh ở đây, vẫn nên mau chóng rời khỏi mới thoả đáng."
Bảy người căn bản không tin lời nàng, "Một Trúc Cơ nhỏ bé như ngươi còn có thể bình yên vô sự, chúng ta chẳng lẽ còn không bằng ngươi?"
Có người không kiên nhẫn nói: "Nhiều lời với nàng ta làm gì. Đạo hữu, đưa hết đồ vật ngươi lấy được trong căn phòng này ra đây, chúng ta có thể tha cho ngươi một mạng."
"Ta cũng vừa mới đến đây, không sớm hơn các người. Nơi này trừ một thạch quan ra thì không còn gì khác."
"Vậy sao?" Nữ nhân duy nhất trong bảy người là Triệu Du Mị cười như không cười nhìn nàng, "Lấy túi trữ vật của ngươi ra cho chúng ta nhìn một cái, chúng ta sẽ tin ngươi."
Giọng điệu này, thần thái này, hoàn toàn coi nàng thành con sơn dương đang chờ bị làm thịt.
Sắc mặt Bắc Vũ Đường khẽ biến, túi trữ vật của nàng có rất nhiều linh thạch cùng đồ tốt mà cha mẹ cho, còn có không ít vũ khí uy lực. Nếu giao cho họ, nào còn phần nàng, còn mất đi vũ khí bảo mệnh, đối với nàng mà nói, chính là giao toàn bộ tính mạng vào tay đối phương.
Thế giới này lấy thực lực vi tôn, giết người đoạt bảo là vô cùng bình thường.
Dù nàng có nộp toàn bộ đồ vật lên, họ cũng sẽ không bỏ qua cho nàng.
Diệt khẩu, đạo lý này nàng vẫn hiểu.
Sắc mặt Bắc Vũ Đường tay đổi mấy lần, ánh mắt xẹt qua bảy người. Bọn họ không phải một nhóm, có thể tìm được điểm đột phá.
"Có thể cho các người xem, nhưng nếu lỡ các vị chân nhân không giữ chữ tín, vậy chẳng phải mệt sao?" Bắc Vũ Đường khó xử nhìn bảy người, "Nếu không thì như vậy đi, ta cho một vị trong số các người xem, như thế nào?"
Lôi Tử Mẫn hừ lạnh một tiếng: "Ngươi còn dong dài, ta lập tức giết ngươi là có thể xem."
Đối mặt với sự uy hiếp của hắn, Bắc Vũ Đường cũng không giận, không nhanh không chậm nói: "Một khi đã vậy, ta sẽ cho nổ nhẫn trữ vật.
Mấy người Lôi Tư Mẫn nghe nàng nói thế, cười ha ha lên.
"Ngươi nghĩ ngươi là tu sĩ Đại Thừa kỳ có thể bóp nổ nhẫn trữ vật chắc."
Bắc Vũ Đường không chút hoang mang nói: "Ta có cái này."
Nói xong, nàng lấy bảo mệnh áp rương ra, đây là do phụ thân Hoá Thần kỳ chuẩn bị cho nàng – Bạo Cửu Thiên.
Mấy người thấy Bạo Cửu Thiên trong tay nàng, ánh mắt co rụt một khoảng nhỏ đến khó phát hiện.
Thứ tốt bực này, đường đường là Kim Đan tu sĩ như họ còn không có, tiểu nha đầu Trúc Cơ này lại có. Nếu không phải lấy từ thạch thất ra, vậy là nàng tự có.
Người có thể sử dụng thứ này, bối cảnh thân phận tất nhiên không đơn giản.
Giờ họ đắc tội nàng, chưa biết chừng sau khi rời khỏi đây, họ sẽ gặp phiền toái.
Mấy người đều là tán tu trong Vạn Thú Thành, không môn không phái, cũng không có chỗ dựa. Đắc tội thế lực lớn là điều họ không muốn.
Vốn bảy người đã nổi lên sát tâm với Bắc Vũ Đường, giờ liếc nhau một cái, thống nhất ý kiến, tuyệt đối không thể giữ lại người sống.
Bắc Vũ Đường đã trải qua mấy thế giới, đã luyện được một đôi mắt sắc bén. Sự giao lưu ngắn ngủi vừa rồi của họ, nàng đã nhận ra được sát ý.
Hừ, xem ra họ đã hạ quyết định muốn giết mình.
Vốn tưởng họ thấy vật này sẽ cố kỵ thế lực phía sau mình, giờ xem ra là biến khéo thành vụng.
Mấy người này kiêng kị Bạo Cửu Thiên trong tay nàng, một khi kích nổ có thể huỷ diệt nhẫn trữ vật, không thể sử dụng.
Bắc Vũ Đường giống như không phát hiện ý đồ của họ, bình tĩnh hỏi: "Sao nào?"
"Được. Để ta tới xem." Triệu Du Mị đứng dậy.
Mấy người khác không có dị nghị, Bắc Vũ Đường rất kinh ngạc, thật là ngoài dự đoán của nàng.
Nàng vốn tưởng họ sẽ mâu thuẫn xem ai tới kiểm tra, mình thì ở một bên châm ngòi thổi gió, sau khi họ đánh nhau thì mình nhân cơ hội mà chuồn.
Giờ xem ra bảy người này nhìn như không hợp, nhưng có một số việc lại đoàn kết dị thường.
Thật là một đám người kỳ quái.
Kế này không thể thực hiện được, xem ra phải dùng kế khác.
Triệu Du Mị đi về phía Bắc Vũ Đường.
"Chúng ta qua bên kia xem." Bắc Vũ Đường chỉ về phía gần thạch quan nói, một bộ cảnh giác nhìn mấy người khác.
Mấy người thấy nàng như thế thì biết nàng lo lắng cái gì, trong lòng thầm khinh thường.
Nàng nghĩ trốn xa là có thể bình yên vô sự sao?
Chỉ cần họ muốn, dù nàng có chạy đến đâu thì cũng chỉ có một con đường chết.
Bắc Vũ Đường không dám đến quá gần thạch quan.
Chờ Triệu Du Mị đến gần, Bắc Vũ Đường làm trò trước mặt họ tháo nhẫn trữ vật xuống. Triệu Du Mị duỗi tay muốn nhận, đúng lúc này, thâm mình Bắc Vũ Đường đột nhiên bay về phía sau, va mạnh vào tường, miệng phun máu tươi, căm tức nhìn Triệu Du Mị.
"Ngươi thật là ngoan độc. Ta đã đưa nhẫn cho ngươi, ngươi lại còn hạ sát thủ."
Biến cố xảy ra bất thình lình làm mấy người đều sửng sốt.
"Sao lại thế này?" Mấy người lập tức tiến lên, ánh mắt bất thiện nhìn Triệu Du Mị, hiển nhiên là hoài nghi nàng ta tính độc chiếm.
Triệu Du Mị thấy biểu tình của họ như thế, tất nhiên là biết họ hiểu lầm. Nàng ta nhìn về phía Bắc Vũ Đường, lửa giận cháy bùng trong mắt, bạo nộ hét lên, "Đồ tiện nhân, ngươi dám hại ta. Ta giết ngươi!"
Kiếm khí sắc bén của nàng ta hướng thẳng về phía Bắc Vũ Đường đang 'trọng thương'.
"Ngươi muốn giết người diệt khẩu!" Mạnh Chấn Thiên lập tức cản lại công kích của Triệu Du Mị.
Triệu Du Mị trong cơn giận dữ, thấy mình bị ngăn lại, mà người ngăn mình còn là Mạnh Chấn Thiên mình không thuận mắt, hoả khí càng vượng, phẫn nộ quát, "Cút, không ta giết cả ngươi!"
Mạnh Chấn Thiên hừ lạnh, "Chỉ bằng ngươi."
Sau đó hai người đánh lên.
Triệu Phương Hải biết muội muội mình không phải đối thủ của Mạnh Chấn Thiên, vội ngăn trở: "Đừng đánh vội, xem sự tình thế nào đã."
Mạnh Chấn Thiên thấy Triệu Phương Hải cũng đi lên, cười lạnh một tiếng, "Sao nào, hai huynh muội các ngươi muốn cùng nhau lên?"
"Mạnh Chấn Thiên!" Triệu Phương Hải cũng bị hắn chọc tức.
"Ha, không giả vờ nữa à." Mạnh Chấn Thiên rất không quen nhìn bộ mặt dối trá của Triệu Phương Hải, hắn nói với Triệu Du Mị: "Giao nhẫn trữ vật ra đây, nếu không hai người các ngươi đừng hòng rời đi."
Triệu Du Mị thề thốt phủ nhận, "Ta căn bản còn chưa lấy được nhẫn trữ vật."
Thanh niên mặc tử y nói: "Lời này ngươi nói không đúng rồi. Chúng ta tận mắt nhìn nàng tháo nhẫn xuống giao cho ngươi."
"Ta không có." Triệu Du Mị tức giận cãi lại.
Đúng lúc này, Bắc Vũ Đường mở miệng nói: "Ta thấy nàng ta giấu nhẫn trữ vật ở cổ tay áo."
Triệu Du Mị thấy nàng còn bát nước bẩn lên người mình, tức giận nói: "Tiện nhân, ta muốn giết ngươi!"
Tử y nam tử tiến lên ngăn trở: "Nàng chính là mấu chốt để chúng ta ra ngoài, cũng không thể chết như vậy."
Quỷ Lão Nhị âm trắc nói: "Muốn chứng minh ngươi trong sạch thì đơn giản thôi, để chúng ta kiểm tra một chút.
Triệu Du Mị sao có thể để họ kiểm tra, thân là một cao thủ Kim Đan, nàng ta có tôn nghiêm của mình, "Không thể nào!"
Năm người thấy nàng ta cự tuyệt, sắc mặt trầm xuống.
Mạnh Chấn Thiên nói thẳng, "Một khi đã vậy, đừng trách chúng ta không khách khí."
Nói rồi, hai bên đồng thời động.
Hai đấu năm, nếu luận thực lực cá nhân thôi, hai huynh muội họ cũng không kém, nhưng họ chủ có hai người, dù lợi hại cũng không ngăn được thế công của năm người. Mới đầu hai bên còn đánh đến khó phân, nhưng một thời gian sau, hai huynh muội kia đã rơi vào thế yếu.
Mạnh Chấn Thiên chuyên đánh về phía cổ tay áo của Triệu Du Mị, lúc này, phòng ngự của Triệu Du Mị bị phá, một nhẫn trữ vật rơi xuống.
Mấy người thấy cái nhẫn trữ vật thì đều đỏ mắt.
****
Roro: Đây là lòng tham làm mờ mắt
ಡ ͜ ʖ ಡ