Editor: Bạch Diệp Thảo
Vô Thương nhìn Bắc Vũ Đường đột nhiên xuất hiện, lại nghe cô nói: “Em vốn định dẫn anh vào không gian nhìn xem, trong đó có nước linh tuyền, có thể chữa khỏi miệng vết thương.”
Dứt lời, cô kéo tay áo lên cho anh xem, quả nhiên cánh tay vừa rồi còn bỏng cháy đã lành lặn.
Bắc Vũ Đường giải thích đại khái tình huống không gian cho anh một lần, nghe xong, anh yên tâm hơn nhiều. Anh cũng không hứng thú lắm với không gian mà cô nói, chỉ cần cô mạnh khỏe là anh an tâm rồi.
Từ khi có thể nói chuyện bình thường với Vô Thương, đường đi không còn cô đơn nữa.
Bọn họ đã trì hoãn ở Băng Thành khá lâu, sau khi cô tỉnh lại, lập tức khởi hành đến căn cứ phương Bắc.
Không biết giờ nhóm Lâm Phi Tuyết đã đến căn cứ phương Bắc chưa.
Dọc đường đi, cô chưa từng đụng phải nhóm bọn họ, không biết là đường hai bên đi khác nhau, hay là họ vẫn luôn đi trước cô.
Cách thời gian vua zombie Thương Vân xuất hiện lần đầu còn một năm.
Một năm sau là lần đầu tiên hắn phát động sóng zombie quy mô lớn tấn công vào căn cứ phương Bắc.
Mà trong một năm này, Lâm Phi Tuyết gặp được hắn hai lần, hơn nữa còn giao thủ với hắn. Cho nên cô phải nhanh chóng tìm đến căn cứ phương Bắc, tìm được Lâm Phi Tuyết.
Cần thiết phải giải quyết Thương Vân trước sóng zombie.
Ngày này, trời u ám dị thường, dù là ban ngày, sắc trời vẫn xám xịt, toàn bộ thế giới không có một tia nắng, dường như cả thế giới bị bao phủ trong màn sương xám.
Bắc Vũ Đường ngẩng đầu nhìn thoáng qua không trung, mưa to sắp xảy ra rồi.
Một cơn mưa kéo dài ba ngày ba đêm, thay đổi tất cả sắp đến.
Bắc Vũ Đường nói với Vô Thương ngồi bên cạnh mình: “Mưa này rơi rất lâu, trước mặt là Phong Thành, tới tìm chỗ nào tránh mưa trước.”
Vô Thương lên tiếng, “Được.”
Phong Thành là một thành phố cấp ba, nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ. Bọn họ vừa vào thành phố thì trời bắt đầu mưa. Hạt mưa lớn đập vào người cũng thấy đau.
Họ tìm một đoạn đường địa thế cao, lái xe vào một tòa nhà lớn. Sau khi tiến vào, Vô Thương đuổi toàn bộ zombie trong nhà ra ngoài.
Zombie chung quanh đi qua đây cũng không dám tiến vào, nơi này trở thành một mảnh đất trống.
Mưa bên ngoài càng lúc càng lớn, không có dấu hiệu ngừng lại.
Bắc Vũ Đường đứng bên cửa sổ, nhìn bên ngoài có zombie lảo đảo, qua cơn mưa này, zombie đều sẽ thay đổi, tình cảnh của loài người càng ngày càng gian nan.
Vô Thương đi đến bên cô, khoác một chiếc áo khoác dày lên cho cô.
Giờ thời tiết càng lúc càng lạnh, lạnh đến tận xương.
Anh muốn làm ấm tay cô, duỗi được một nửa, lại từ từ lùi về.
Bắc Vũ Đường thấy thế, vươn tay giữ chặt tay anh, đặt vào lòng bàn tay cô, ôm tay anh, không để bụng cái lạnh của anh, nhẹ nhàng hà hơi lên tay anh.
Khóe môi lãnh ngạnh của Vô Thương hơi cong lên, đôi mắt đỏ sậm lóe sáng.
Bắc Vũ Đường đi lên, vùi mình vào lồng ngực anh.
Anh không thể cho cô ấm áp, vậy để cô mang ấm áp đến cho anh.
Mưa ngoài phòng càng lúc càng lớn, qua một đêm, có thể thấy vùng trũng trong thành phố đã bắt đầu ngập. Hôm sau, mưa vẫn không nhỏ lại, toàn bộ hệ thống dẫn nước trong thành phố dần xuất hiện tình trạng quá tải, diện tích ngập nước đã mở rộng ra phần lớn thành phố.
Hai người Bắc Vũ Đường ở vùng đất cao, nước không lên đến nơi, nhưng nếu mưa mãi không ngừng thì lại khó nói.
Chạng vạng hôm đó, ngoài phòng nhiều ra một đám zombie, những zombie đó trở nên sinh động dị thường. Lúc này, trêи phố có một bóng dáng gầy yếu đã không ngừng chạy vội trong mưa.
Zombie chung quanh nghe được động tĩnh, hưng phấn gia nhập vào hàng ngũ rượt người.
Người nọ càng ngày càng mất sức, đánh zombie càng lúc càng cố sức, động tác chậm chạp, làʍ ȶìиɦ cảnh của cô ấy vô cùng nguy hiểm.
Khi cô ấy chú ý tòa nhà phía sau dường như không có zombie, cô ấy lập tức có chủ ý, định dùng vách tường ngăn cản công kϊƈɦ của đám zombie.
Sau khi có mục tiêu, người nọ nhanh chóng chạy về phía tòa nhà, khi cô ấy vào tòa nhà lớn, zombie xung quanh lập tức ngừng bước. Người nọ phát hiện khác thường, có cảm giác không tốt.
Cô ấy quay đầu nhìn tòa cao ốc yên tĩnh kia, không có một con zombie.
Chẳng lẽ nơi này có thứ gì làm zombie sợ hãi?
Thứ có thể làm zombie sợ hãi, cô ấy chỉ nghĩ đến một khả năng – ‘Zombie biến dị cấp cao’.
Ý niệm này vừa xuất hiện, người nọ khẽ run lên.
Nếu nơi này thật sự có zombie cấp cao, vậy hôm nay mạng nhỏ của cô ấy phải để lại rồi.
Đúng lúc này, trêи tầng truyền đến tiếng bước chân lẹp xẹp, tiếng bước chân ấy giống như âm nhạc trong phim kinh dị, làm người ta sởn gai ốc. Cô ấy nhìn chằm chằm về phía cửa.
Khi cánh cửa bị đẩy ra, đôi mắt cô ấy thình lình trợn to.
Bắc Vũ Đường nhìn người đứng trong đại sảnh, mỉm cười: “Phi Tuyết, đã lâu không gặp.”
Vừa rồi thấy có người tới gần tòa nhà lớn này, không ngờ lại là cô ấy.
Lâm Phi Tuyết mở to hai mắt nhìn, không thể tin nhìn người trước mắt, cô ấy không ngừng chớp mắt, cuối cùng xác định, người trước mặt thật sự không phải ảo giác trước khi chết của mình.
Cô không chết!
Bắc Vũ Đường nhìn cô ấy giật mình thành như vậy, đi lên trước, nắm lấy tay cô ấy.
Lâm Phi Tuyết lẩm bẩm, “Cậu… Cậu không chết?”
“Cậu nói đi?”
Sau đó, Lâm Phi Tuyết ôm chặt Bắc Vũ Đường, vui đến bật khóc, “Thật tốt quá, tốt quá rồi, cậu không chết!”
Quân Vô Thương đứng ngoài nhìn hai cô gái ôm chặt nhau, nhịn ba giây, người kia vẫn ôm chặt vợ anh!
Đến giây thứ năm, anh yên lặng đi lên trước, trầm giọng nói: “Cô có thể buông vợ tôi ra.”
Lâm Phi Tuyết đột nhiên nghe được giọng nói khác, hoảng sợ quay đầu thì thấy một người đàn ông lạnh lùng đang đứng.
Lâm Phi Tuyết bị ánh mắt sâu kín của anh nhìn chằm chằm mà dựng lông tơ, không tự giác buông ra.
Quân Vô Thương thấy cô ấy thức thời như thế, chuyển mắt về Bắc Vũ Đường.
“Có lạnh không?” Nhìn quần áo của cô đã bị ướt, anh hơi nhăn mày.
Lâm Phi Tuyết cũng ý thức được mình làm ướt quần áo của cô, có chút áy náy, xấu hổ nói, “Xin… Xin lỗi.”
Bắc Vũ Đường không thèm để ý cười nói: “Không sao. Quần áo của cậu ướt sũng cả rồi, lên lầu thay quần áo đi. Trong hành lý của tớ còn có mấy bộ dự phòng đó.”
Lâm Phi Tuyết thay quần áo sạch ra đến nơi thì lập tức được Bắc Vũ Đường mời một chén cháo nóng hổi, lại đặt một hộp đồ trước mặt cô ấy.
“Cảm ơn.” Lâm Phi Tuyết uống một ngụm cháo, cả người ấm áp hẳn lên.
Ba người ngồi quanh đống lửa, ngọn lửa hồng hồng chiếu lên mặt họ.
“Sao lại đi một mình, những người khác đâu?” Bắc Vũ Đường hỏi.
“Tớ rời đội rồi.” Lâm Phi Tuyết uống hai ngụm cháo rồi từ từ kể sơ qua chuyện xảy ra trong thời gian này cho Bắc Vũ Đường.
Ngày ấy, sau khi Bắc Vũ Đường bị zombie bắt đi, họ nương theo ánh lửa tìm đến, chỉ thấy xác quái vật, lại không thấy thi thể Bắc Vũ Đường. Mấy người tìm quanh một vòng, không có kết quả nên rời đi.
Họ đều cho rằng Bắc Vũ Đường nếu không bị quái vật xé nát thì cũng là bị nổ đến banh xác rồi
Dù thế nào, đều khẳng định cô đã chết.
Bởi vì cô chết, đội ngũ xuất hiện khoảng cách. Sau khi lên đường, khoảng cách đó càng lúc càng lớn, Ngô Hạo và Tiết Siêu tranh giành quyền dẫn đội, cuối cùng vung tay đánh nhau, đội ngũ chia làm hai phái. A Đạt, Đại Tráng và cô ấy đi theo Tiết Siêu, những người khác thì đi theo Ngô Hạo.
Sau khi tách ra, lúc ở thành phố Kim Châu, họ gặp một đám người cùng hung cực ác, họ muốn bắt cô ấy đi làm đồ chơi, nhóm Tiết Siêu đánh nhau với họ.
Mấy người cứ thế tách ra, cô từng vòng qua thành phố Kim Châu tìm người, lại không tìm được họ. Cô nghĩ, mọi người đều đến căn cứ phương Bắc, đến đó rồi hẳn sẽ dễ tìm hơn.
Đến Phong Thành thì đúng lúc trời mưa to, chuẩn bị vào thành phố tìm chỗ tránh mưa thì lại gặp một đám cướp, xe và đồ vật đều bị cướp đi, cô ấy thì may mắn chạy thoát được.
Dọc đường cô ấy bị zombie đuổi theo, cuối cùng chạy đến đây.
“Vũ Đường, khi đó tớ nghĩ cậu… Cậu đã chết. Lúc đó cậu đã ở đâu?”
Vấn đề này, Bắc Vũ Đường không thể ăn ngay nói thật, vừa lúc lôi Vô Thương ra làm tấm mộc.
“Lúc đó, tớ tránh thoát, rơi xuống sau núi, vừa lúc bị Vô Thương nhặt được, là anh ấy cứu tớ.” Bắc Vũ Đường chỉ tay vào Quân Vô Thương bên người.
Lâm Phi Tuyết nhìn anh một cái rồi lập tức thu hồi tầm mắt, cô ấy có cảm giác người đàn ông này rất nguy hiểm.
Vừa nãy người đàn ông này gọi Vũ Đường là vợ, cô ấy nghĩ tới một chuyện.
Lâm Phi Tuyết kéo Bắc Vũ Đường về phía mình, sau đó nhỏ giọng nói bên tai cô một câu, “Có phải anh ta lấy ân ép cậu làm vợ anh ta không?”
Bắc Vũ Đường còn tưởng cô ấy muốn nói bí mật lớn nào đó cho mình cơ, nào ngờ lại là cái này.
Bắc Vũ Đường lắc lắc đầu.
Lâm Phi Tuyết chớp chớp mắt, âm thanh đè thấp hơi mang theo kinh ngạc, “Chẳng lẽ cậu lấy thân báo ân đó à?”
Bắc Vũ Đường: 囧
Cô trộm nhìn Quân Vô Thương một cái, sau đó cười xấu xa gật đầu.
Lâm Phi Tuyết 囧 nhìn cô.
Mẹ ơi, mình đoán đúng à!
Lâm Phi Tuyết nghĩ nghĩ, kéo Bắc Vũ Đường nói: “Vũ Đường, thật ra báo ân không nhất định phải lấy thân báo đáp đâu. Chúng ta có thể dùng cách khác, tuyệt đối không thể ủy khuất bản thân như vậy.”
Quân Vô Thương vẫn luôn im lặng nghe con bé không biết nhảy từ đâu ra lại muốn cạy góc tường nhà mình, chán sống rồi hả.
Nếu không phải cô ấy là bạn của Đường Nhi, anh sẽ ném cô ta ra xa vạn dặm luôn!
Quân Vô Thương thấy Lâm Phi Tuyết càng nói càng hăng say, đang định nhắc nhở con bé không biết sống chết nào đó, nghiêng đầu nhìn Đường Nhi thì lại thấy cô đang cười xấu xa, cuối cùng yên lặng vứt bỏ suy nghĩ vừa rồi của mình.
Được rồi, vợ đang chơi vui, vậy cứ để vợ tiếp tục đùa con bé không biết sống chết kia cũng được.
Con bé kia cũng chỉ có chút giá trị như thế.
Quân Vô Thương làm bộ không nghe không thấy, ngồi nhìn vợ yêu nhà mình ở bên kia chơi đến vui sướиɠ.
Bắc Vũ Đường nghe Lâm Phi Tuyết cần cù khuyên bảo, cuối cùng cũng mở miệng.
“Phi Tuyết, thật ra tớ có một bí mật muốn nói với cậu.”
Lâm Phi Tuyết ngây ngốc hỏi: “Cái gì?”
Cô ấy tò mò nhìn cô.
Bắc Vũ Đường thò đầu đến bên tai cô ấy, nhỏ giọng nói: “Thật ra, anh ấy quá đẹp trai, tớ nhất kiến chung tình với anh, nương danh nghĩa báo ân, lấy thân báo đáp.”
Lâm Phi Tuyết há hốc mồm, mắt trừng lớn như chuông đồng, không thể tin nhìn cô.
Trong ấn tượng của cô ấy, Bắc Vũ Đường là người bình tĩnh cơ trí, người như cô mà lại làm chuyện như vậy, quả là sặc chết người.
Bắc Vũ Đường thấy Lâm Phi Tuyết giật mình như thế thì thầm cười trộm.
“Cậu… Cậu… Cậu…”
Bắc Vũ Đường đặt một ngón tay bên môi cô ấy, nhỏ giọng nói: “Suỵt, đừng để anh ấy nghe thấy.”
Lâm Phi Tuyết gật đầu, nghĩ nghĩ, lại không nhịn được nói một câu: “Vũ Đường, đẹp trai cũng vô dụng, quan trọng là phải đối xử tốt với cậu, lúc nguy hiểm có thể đứng ra vì cậu, chứ không phải rùa đen rụt đầu.”
Bắc Vũ Đường chú ý tới ảm đạm trong mắt cô ấy, biết cô ấy lại nhớ tới Phan Đình.
“Anh ấy rất tốt.” Lúc này, Bắc Vũ Đường không hề vui đùa, mà trịnh trọng nói.
“Nếu là vậy, tớ chúc phúc cho hai người.” Lâm Phi Tuyết cười nói, không khỏi nhìn anh một cái.
Vừa lúc gặp phải anh nhìn về phía này, đối mặt với đôi mắt đen sâu thẳm của anh, Lâm Phi Tuyết hơi giật mình, vội rời mắt đi. Cô ấy luôn cảm thấy đôi mắt ấy như có thể nhìn thấu tất cả, có thể nhìn đến nội tâm mình.
Ngoài phòng mưa vẫn rơi, đến nửa đêm, toàn bộ zombie đều tru lên, âm thanh chói tai ấy làm người nghe sởn tóc gáy.
Sau ngày thứ ba, thế mưa dần nhỏ lại, màu u ám phía chân trời dần tan đi. Đến ngày thứ tư, trời trong, ánh mặt trời vàng rọi lấp lánh chiếu xuống mặt đất.
Bầu trời không phải là sự tươi mát sau cơn mưa, mà như bị nhuộm màu máu, đỏ hồng.
“Vũ Đường, cậu xem trời kìa.”
Ba người cùng nhìn bầu trời không còn là xanh thẳm.
Đỏ, đỏ như máu!
Đáy mắt Lâm Phi Tuyết là khϊế͙p͙ sợ mang theo sợ hãi, “Vũ Đường, cậu nói đây là dấu hiệu gì?”
Bắc Vũ Đường nhỏ giọng nói: “Dấu hiệu không tốt.”
Chuyện khác thường ắt có nguy hiểm, mà sự nguy hiểm này, con người sẽ nhận ra nhanh thôi.
Lúc này, các thành phố, mỗi một nơi có người đều bị bầu trời đỏ máu này làm kinh sợ. Không có ai cảm thấy màu này đẹp, ngược lại, trong lòng mỗi người đều bị một tầng khói mù bao phủ.
Ba người dùng bữa sáng xong thì ngồi lên chiếc xe Hummer đã qua cải tiến rời khỏi Phong Thành.
Xe vừa chạy đến cửa thành phố thì gặp một đám người lao tới ngăn lại. Mấy người đàn ông hung thần ác sát cầm gậy trong tay ra lệnh với ba người, “Xuống xe, mau xuống xe!”
Lâm Phi Tuyết nhìn thấy mấy người kia, sắc mặt đại biến, “Vũ Đường, họ chính là đám người cướp vật tư của tớ.”
Xem ra đám người này chuyên cướp những chiếc xe đơn ở đoạn đường này.
Bắc Vũ Đường, Quân Vô Thương, Lâm Phi Tuyết mở cửa xe, bước xuống dưới.
Đám người kia thấy người xuống là hai nữ một nam thì càng không kiêng nể gì, đặc biệt là khi thấy diện mạo của Bắc Vũ Đường và Lâm Phi Tuyết thì ánh mắt càng không có ý tốt.
“Lão đại, hai con bé này khá được.”