Editor: Bạch Diệp Thảo
Bắc Vũ Đường ngồi dậy, nhìn xích sắt trên mắt cá chân, lấy chìa khoá trong túi họ ra mở khoá.
Tìm được dây thừng trên thuyền, cô trói tay chân hai người kia.
Chờ chuẩn bị tốt xong hết mới đánh thức hai người kia.
Hai người thấy tình huống của mình, lại nhìn người đang bình yên vô sự trước mặt, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.
"Tôi có một mối làm ăn muốn hợp tác với hai người." Bắc Vũ Đường thưởng thức con dao trong tay, ánh mắt sâu kín nhìn bọn họ, "Vừa có thể giúp các người nhận được số tiền kia, tôi cũng sẽ trả cho các người một số tiền."
Hai người kinh nghi nhìn cô.
"Các người có thể phát sóng trực tiếp video cho cô ta xem, sau đó cứu tôi lên. Các người cầm tiền rồi trốn đi là được. Thế nào, làm không?"
Hai người đàn ông nhìn nhau một cái, "Được."
"Sảng khoái lắm, nhưng vì phòng ngừa các người nói không giữ lời, ăn đồ vật trước mặt vào. Đây là viên độc tôi tự chế, nếu không có thuốc giải của tôi, một ngày sau các người sẽ thủng ruột mà chết. Nếu các người không tin, có thể thử một lần xem hiệu quả thế nào."
Bắc Vũ Đường không cho bọn họ cơ hội từ chối, cường ngạnh ép họ nuốt viên thuốc độc xuống.
"Giờ cô có thể thả chúng tôi rồi."
Bắc Vũ Đường thả hai người ra.
Tất cả làm theo những gì Bắc Vũ Đường sai bảo, hai người xích cô lại một lần nữa, sau đó gọi cho Dương Ức Liễu, để ả tận mắt thấy hình ảnh Bắc Vũ Đường bị ném xuống biển. Sau khi ả xác nhận xong, hai người đàn ông kia lại kéo cô lên.
Bắc Vũ Đường bọc một chiếc áo khoác, toàn thân ướt đẫm, "Video quay xong chưa?"
"Đã quay lại toàn bộ như cô phân phó."
Bắc Vũ Đường tịch thu di động của hai người họ rồi nói: "Hai người nếu không muốn chết thì cầm tiền chạy càng xa càng tốt."
Hai người cũng không ngu, nhìn ra được sắp có chiến tranh rồi, không muốn làm cá trong chậu bị liên lụy theo, phải rời khỏi Hoa Quốc.
Ba người trở lại bờ, Bắc Vũ Đường lấy toàn bộ tiền trong thẻ ra.
Rồi cũng giống như hai người kia, biến mất khỏi địa giới Hoa Quốc.
- ---
Dương Ức Liễu đè lại kích động trong lòng, nhịn xuống xúc động muốn đi tìm Kha Diệc Dương, an tĩnh chờ đời. Càng là những lúc như bây giờ, ả càng phải bình tĩnh, càng phải giữ khoảng cách.
Vì ngày này, ả đã lâu không gọi cho Kha Diệc Dương, càng không xuất hiện bên cạnh hắn.
Nghĩ đến rất nhanh thôi ả sẽ danh chính ngôn thuận xuất hiện bên cạnh hắn, Dương Ức Liễu lại kích động.
Nhưng mà trước mắt ả không thể làm gì, ả không thể khiến người khác nghi ngờ.
Mỗi ngày ả đều ở cạnh mẹ Dương, không quan tâm bất kì chuyện gì về Kha Diệc Dương.
- Tập đoàn Kha thị-
Kha Diệc Dương nhìn thoáng qua đồng hồ, cầm áo khoác rời khỏi văn phòng.
"Hôm nay không có việc gì, đều về sớm một chút." Kha Diệc Dương nói với mọi người.
Toàn bộ viên chức trong phòng đều vui sướng.
Xem Đại Boss, hẳn là có chuyện tốt.
Kha Diệc Dương đi một chuyến tới cửa hàng bán hoa, lấy hoa hồng đã đặt trước, lại đi một chuyến tới cửa hàng bánh kem.
Hôm nay là ngày kỷ niệm hai năm họ kết hôn, không biết cô có nhớ hay không.
Kha Diệc Dương lái xe về đến nhà, A Hoa thấy Boss ôm bó hoa hồng, một tay cầm bánh kem, vội tiến lên hỗ trợ.
"Đường Nhi đâu?" Kha Diệc Dương hỏi, bước chân vội vàng đi vào phòng khách.
A Hoa cầm đồ đi theo sau, "Phu nhân ra ngoài chưa về."
Kha Diệc Dương hơi nhếch mày, "Ra ngoài từ lúc nào?"
"Từ giữa trưa." A Hoa trả lời đúng sự thật.
Kha Diệc Dương lấy di động ra, gọi dãy số mình đã sớm nhớ kĩ, nhưng là không ai nghe.
Kha Diệc Dương cố áp khẩn trương trong lòng, nói với A Hoa, "Đường Nhi về thì nói cho tôi."
"Vâng." A Hoa thấy Boss không giận, thở phào nhẹ nhõm.
Cô rất sợ Đại Boss vừa thấy phu nhân không ở nhà là nổi trận lôi đình.
Kha Diệc Dương lên tầng hai, mở máy tính xử lý công việc, nhưng nhìn máy tính nửa ngày, vẫn không xem vào.
Hắn rất nôn nóng, bực bội kéo cà vạt xuống, ánh mắt thường nhìn về phía đồng hồ trên tường.
Thời gian dần trôi đi, Kha Diệc Dương càng lúc càng nôn nóng.
Kha Diệc Dương rời khỏi thư phòng, hỏi A Hoa đang ở dưới nhà, "Đường Nhi về chưa?"
A Hoa đột nhiên nghe giọng Đại Boss thì hoảng sợ, trả lời, "Còn, còn chưa về."
Kha Diệc Dương nhìn đồng hồ, kim đã chỉ 6h.
Hắn sợ mình chuyện bé xé ra to, lại lần nữa đẩy cô ra xa mình, không ngừng tự nhủ, cô nhất định đang có chuyện bên ngoài nên về muộn, cô nhất định sẽ về.
Khi kim chỉ 7h, Kha Diệc Dương lại gọi cho Bắc Vũ Đường, nhưng vẫn không thể nhận.
A Hoa thấy Đại Boss nôn nóng, lên tiếng trấn an, "Boss, hẳn phu nhân đang có việc gấp nên bị trì hoãn."
Kha Diệc Dương trầm mặt, ánh mắt dán chặt vào cửa.
Lúc kim đồng hồ chỉ 8h, Kha Diệc Dương không ngừng đi lại trong phòng khách.
A Hoa thấy sắc mặt Boss càng lúc càng âm trầm, cô có thể cảm giác được sự nôn nóng bất an của Đại boss.
Cô cũng không ngừng thầm cầu nguyện phu nhân mau trở về.
Cô sợ Đại boss phát hoả lắm.
Khi kim đồng hồ chỉ 9h, Kha Diệc Dương rốt cuộc không chịu nổi nữa.
Hắn đứng lên, "Trưa nay Đường Nhi đi đâu?"
"Tôi nghe chú Vương nói trưa nay chú ấy đưa phu nhân đến "Quán Giang Nam", sau đó phu nhân bảo chú ấy về trước." A Hoa trả lời đúng sự thật.
"Trưa nay cô ấy gặp ai?"
"Không biết, phu nhân không nói." A Hoa lắc đầu.
Kha Diệc Dương đứng ở cửa, ánh mắt nhìn cổng vào.
Đường Nhi, em sẽ không lừa anh, đúng không?
Em đã nói sẽ không rời khỏi anh.
Xin em, đừng làm anh thất vọng.
Đôi tay Kha Diệc Dương không tự giác nắm chặt.
Lúc kim đồng hồ chỉ 10h......
Lúc kim đồng hồ chỉ 11h......
Lúc kim đồng hồ chỉ 12h......
Bóng dáng cô vẫn không xuất hiện.
A Hoa thấy Đại Boss luôn đứng ở cửa, không nhúc nhích nhìn chằm chằm lối vào.
Vừa chờ là một ngày một đêm, mãi đến khi mặt trời mọc, ánh vàng phủ lên thân ảnh đơn bạc của hắn, nhìn bóng dáng hắn, A Hoa cảm giác được bi thương và cô tịch.
Khi Kha Diệc Dương xoay người, A Hoa bị biểu tình lạnh lẽo tối tăm của Đại boss dọa sợ.
"Đại, Đại boss."
Kha Diệc Dương lấy di động ra, gọi một dãy số đã lâu chưa gọi, "Tra vị trí của cô ấy giúp tôi."
"Ai?" Đối phương sửng sốt.
"Cậu nói đi." Kha Diệc Dương lạnh lùng nói.
"Được."
Đối phương có chút kinh ngạc.
Gần đây chuyện Kha Diệc Dương giận dữ vì hồng nhan đã truyền ra khắp thương trường.
Vì xả giận cho vợ, hắn hung hăng chèn ép tập đoàn Dương thị.
Kha Diệc Dương ngắt điện thoại, đôi mắt âm u phủ đầy hàn ý.
Đường Nhi, em lừa anh.
Kha Diệc Dương an tĩnh ngồi ở phòng khách, từng giây cứ trôi qua.
A Hoa chỉ cảm thấy chung quanh thật lạnh, căn bản không dám tới gần hắn, càng đừng nói là mở miệng nói chuyện.
Khi kim đồng hồ chỉ 7h, di động của Kha Diệc Dương vang lên.
Kha Diệc Dương nhấn nghe, "Ở đâu?"
Lão K nói đúng sự thật, "Chúng tôi tra được cô ấy vào Quán Giang Nam rồi chưa từng xuất hiện. Camera an ninh trong Quán Giang Nam không thấy bóng cô ấy rời đi. Vì là tránh góc chết của camera, rời đi từ cửa sau."
"Người cuối cùng cô ấy gặp là ai?" Tâm Kha Diệc Dương chìm xuống.
"Bắc Giang Dũng."
"Tìm ra Bắc Giang Dũng."
"Tôi đã tìm được nó. Nó đang ở sòng bạc Quân Độ."
Kha Diệc Dương ngắt điện thoại, lái xe đến sòng bạc Quân Độ.
- Sòng bạc Quân Độ-
Bắc Giang Dũng đỏ bừng mắt nhìn người chia bài, khi quân cuối cùng được lật lên, có người kinh hỉ, nhưng càng nhiều là tiếng mắng giống như Bắc Giang Dũng. Bắc Giang Dũng căm hận đập bàn, muốn tiếp tục, lại phát hiện mình đã không còn lợi thế.
Bắc Giang Dũng xoay người, hai bảo tiêu mặc đồ đen đứng sau gã, đưa gã tới một phòng riêng.
"Bắc thiếu gia, phiền cậu tính tiền." Ông mập ngồi chính giữa phòng cười tủm tỉm nói.
Bắc Giang Dũng không vui nhíu mày, đưa thẻ của mình cho họ, lẩm bẩm, "Không phải là mấy trăm vạn sao, nghĩ ông đây sẽ nợ các người chắc."
"Bắc thiếu gia, thẻ của cậu đã hết tiền. Đồng thời, cậu thiếu sòng bạc của chúng tôi 500 vạn. Cậu tính khi nào trả?"
Bắc Giang Dũng hoảng sợ trừng lớn mắt, "Sao có thể. Một ngàn vạn của tôi đâu?"
"Xem ra trí nhớ của Bắc thiếu gia không tốt, vậy để tôi nhắc cậu vậy, lần đầu tiên cậu đổi 300 vạn, lần thứ hai cậu quẹt 500 vạn, lần cuối cậu lại đổi 200 vạn. Lúc sau cậu lại vay chúng tôi 500 vạn."
Mồ hôi lạnh của Bắc Giang Dũng ứa ra, gã có chút luống cuống.
Tiền sòng bạc bên kia gã còn chưa trả, giờ lại nợ bên này 500 vạn.
Bắc Giang Dũng giả vờ trấn định, "Còn không phải 500 vạn à, anh rể tôi là lão tổng của Tập đoàn Kha thị, có thể nợ ông chút tiền đó sao. Ông thả tôi ra, ngày mai tôi tới đưa cho ông."
Ông mập cười tủm tỉm, "Nếu Bắc thiếu gia đã nói vậy, phiền cậu ký tên rồi đi."
Đúng lúc này, một người đàn ông đi đến, nói thầm bên tai ông mập.
Ông mập híp mắt lại, gọi Bắc Giang Dũng đã chuẩn bị đi.
"Bắc thiếu gia, cậu phải ở sòng bạc của chúng tôi nghỉ ngơi thêm một lát. Tôi nghe nói cậu nợ sòng bạc Toà Bạc 1000 vạn, giờ còn không trả. Cậu vẫn nên gọi cho người nhà cậu mang tiền tới đây đi."
Biểu tình trên mặt Bắc Giang Dũng cứng đờ, "Tôi... Tôi sẽ trả."
Nói xong thì muốn chạy ra ngoài, còn chưa chạy đến cửa đã bị hai đại hán cường tráng đè xuống.
Ông mập nhìn gã, "Chưa từng có ai chạy thoát trước mặt tôi."
Ông mập đưa di động tới trước mặt gã, "Gọi cho anh rể mày, bảo nó đưa tiền tới đây. Nếu không, đôi tay mày đừng hòng giữ nổi. Tao không nhân từ như Toà Bạc bên kia, chỉ cắt một ngón út của mày thôi đâu."
Đúng lúc này, cửa lớn căn phòng bị mở ra.
Mọi người đều nhìn về phía cửa, một thân ảnh cao dài xuất hiện trong tầm mắt họ.
Bắc Giang Dũng thấy người tới thì sáng mắt.
"Anh rể, anh rể, mau cứu em. Bọn họ muốn giết em." Bắc Giang Dũng kích động hô với người tới.
Ông mập thấy Kha Diệc Dương và người sau lưng hắn, lập tức cười tiến lên nghênh đón, "Haha, không biết ngọn gió nào đưa Kha tổng và K gia tới đây vậy."
Ông mập vung tay, đàn em lập tức thả Bắc Giang Dũng ra.
Bắc Giang Dũng vội chạy về phía Kha Diệc Dương.
"Anh rể, em......" Bắc Giang Dũng đột nhiên đối mắt với hắn, im bặt.
Ánh mắt hắn quá doạ người, làm gã không tự giác nuốt nước bọt.
Kha Diệc Dương vừa nhấc tay, hai bảo tiêu mang sát ý một trái một phải chế trụ Bắc Giang Dũng.
Những người trong phòng đều ngẩn người.
Nhìn khí thế này, không giống như tới cứu người mà là tới gây phiền toái ấy.
Ông mập thấy vậy thì thở phào nhẹ nhõm.
Lão còn lo chuyện ban nãy làm mình đắc tội Kha Diệc Dương, giờ thì không cần lo lắng.
Bắc Giang Dũng kinh sợ, "Anh rể, anh làm sao vậy?"
Kha Diệc Dương làm lơ hắn.
Lão K nói với ông béo một câu, ông béo hiểu ra, dẫn người của mình rời khỏi phòng. Họ vừa đi, bảo tiêu lập tức đóng cửa lại.
Bắc Giang Dũng thấy tư thế này, lại thấy biểu tình lạnh lẽo của Kha Diệc Dương, trong lòng kinh hoảng, "Anh rể, anh làm gì thế? Em là em vợ của anh."
Hai bảo tiêu áp gã khiến gã không thể nhúc nhích.
"Trưa hôm qua mày và Vũ Đường cùng ăn cơm ở Quán Giang Nam đúng không?" Kha Diệc Dương hỏi.
Bắc Giang Dũng sửng sốt, ngơ ngác đáp, "Đúng vậy."
"Nói đi, chị mày đang ở đâu?" Kha Diệc Dương truy hỏi.
Ánh mắt Bắc Giang Dũng lập loè, không dám nhìn thẳng hắn, "Em, em và chị ấy ăn cơm xong, ai đi về nhà nấy. Chẳng lẽ chị xảy ra chuyện gì sao?"
Kỹ thuật diễn vụng về của gã sao có thể lừa được Kha Diệc Dương.
"Cho mày một cơ hội cuối cùng, nếu không nói thật, đôi tay này cũng không cần giữ lại nữa." Kha Diệc Dương lạnh lùng nói.
Bắc Giang Dũng rùng mình, biết hắn nghiêm túc, không giống nói đùa, nhưng vẫn ôm tâm lý may mắn. Dù sao thì gã cũng là em vợ hắn, gã không tin hắn thật sự có thể động thủ.
"Em... Em thật sự không biết chị ấy đi đâu." Bắc Giang Dũng cắn chặt khớp hàm.
Kha Diệc Dương nheo mắt, vừa nhấc tay, hai bảo tiêu lập tức ấn gã xuống, một người rút dao ra.
Bắc Giang Dũng nhìn họ bằng ánh mắt không thể tin.
Hắn, bọn họ thật sự làm thật à!
Bắc Vũ Đường vội vàng hô, "Anh rể, em là em vợ anh, em vợ anh đấy. Anh không thể làm vậy với em, nếu chị em biết, nhất định sẽ không tha cho anh."
Kha Diệc Dương càng lạnh lùng nhìn gã, sắc mặt khẽ biến.
Mắt thấy con dao kia rơi xuống đến nơi, Bắc Giang Dũng không chịu được nữa, mới chỉ đứt ngón tay thôi mà gã đã sợ rồi mà.
Bắc Giang Dũng hét lớn, "Em nói, em nói."
Bảo tiêu kia dịch dao đi, đứng ở một bên, tư thế chỉ cần mày nói dối, dao sẽ rơi xuống ngay. Bắc Giang Dũng nhìn người nọ một cái, lại nhìn Kha Diệc Dương vẻ mặt lạnh lùng.
Lần này, Bắc Giang Dũng không có tự tin.
Người đàn ông trước mặt quá xa lạ, xa lạ đến đáng sợ. Trước kia gã đã sợ hắn, giờ gã càng sợ hơn.
"Có người cho em một số tiền, bảo em hẹn chị ra ngoài ăn cơm. Chờ chị tới thì em đi. Sau đó thế nào thì em không biết." Bắc Giang Dũng giấu chuyện bỏ thuốc, gã sợ mình nói ra rồi thì sẽ bị hắn giết chết luôn.
"Mày nói cái gì?!" Kha Diệc Dương đứng bật dậy, bước nhanh đến trước mặt gã, tức giận túm áo gã.
Bắc Giang Dũng bị sự hung ác của hắn dọa sợ.
"Mày vì tiền lại bán đứng chị gái của mày!" Kha Diệc Dương âm trầm nhìn chằm chằm gã.
"Em... Em......" Cổ Bắc Giang Dũng bị hắn lắc đến khó thở.
"Mày đáng chết!" Kha Diệc Dương không ngừng bóp chặt hơn, Bắc Giang Dũng liều mạng giãy giụa, mặt đỏ lên, dần tím lại.
"Thả... Thả......" Bắc Giang Dũng liều mạng giãy vẫn không thắng được sức lực của hắn.
Thấy gã sắp tắt thở, lão K đứng bên bắt lấy tay Kha Diệc Dương.
"Diệc Dương, bình tĩnh một chút. Giờ nó chưa thể chết được. Chờ Bắc Vũ Đường về thì để cô ấy xử trí."
Kha Diệc Dương thả gã ra, Bắc Giang Dũng ngã bệt xuống đất mà thở dốc.
Lão K khinh thường nhìn thằng nhãi này, không học vấn không nghề nghiệp thì cũng thôi, còn hại chị gái mình, quả là lòng lang dạ sói.
"Chuyển số tài khoản người chuyển tiền cho mày ra đây."
Bắc Giang Dũng thành thật đưa điện thoại di động ra.
Lão K mở máy tính ra, bắt đầu điều tra từ tài khoản kia.
Kha Diệc Dương cảm thấy lòng cuộn chặt, cô không lừa mình, chỉ là chưa kịp vui mừng thì sự lo lắng và sợ hãi đã bao phủ hắn. Nghĩ đến cô đã xảy ra chuyện, Kha Diệc Dương chỉ nhìn Bắc Giang Dũng thôi đã tức điên người.
Bắc Giang Dũng sợ hãi co rụt cổ lại.
Giờ gã thật sự sợ hắn, gã cảm nhận được, ban nãy hắn thật sự muốn giết gã.
Bắc Giang Dũng kinh sợ nhìn Kha Diệc Dương.
Bắc Giang Dũng thầm thở phào trong lòng, may mà gã không nói chuyện bỏ thuốc. Nếu mà nói ra, hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho gã. Bắc Giang Dũng quyết định, chuyện này có đánh chết cũng không nói.
Lão K tra ngọn nguồn, bên kia Kha Diệc Dương đã phân phó xuống, phái người tìm kiếm.
"Truy được rồi." Lão K mở miệng nói.
Kha Diệc Dương vội vàng đi lên tước, "Là ai?"
Biểu tình lão K phức tạp.
Kha Diệc Dương nhíu mày, không kiên nhẫn giục, "Nói mau."
"Là Bắc Vũ Đường." Lúc lão K nói ra tên này, ngay bản thân y cũng không tin.
"Cậu nói cái gì?!" Kha Diệc Dương đột nhiên cao giọng, ngay cả Bắc Giang Dũng ở bên cũng mở to mắt nhìn.
Lão K giải thích, "Tài khoản này bị mấy tài khoản nước ngoài che giấu, tôi phí rất nhiều thời gian mới chi được, chỉ là tài khoản biểu hiện cuối cùng chính là cô ấy."
"Không sai sao?" Kha Diệc Dương biết y sẽ không tính sai, nhưng đáy lòng vẫn không nhịn được hoài nghi.
"Tôi đã xác nhận nhiều lần. Là tài khoản của cô ấy." Lão K nói chắc chắn, dù không muốn tin, nhưng sự thật bày ra trước mắt.
"Không thể nào, tuyệt đối không thể nào." Kha Diệc Dương không muốn tin, vừa kinh ngạc phát hiện có thể mình hiểu lầm cô, nhưng đảo mắt đã lại báo cho hắn đó là sự thật.
Điều hắn luôn lo lắng chính là sự thật!
"Không thể nào! Không thể nào!"
Đột nhiên, Kha Diệc Dương cầm máy tính trên bàn đập mạnh xuống đất, làm những người xinh quanh không dám hé răng.
Bắc Giang Dũng nhìn mảnh linh kiện bị ném bay đến chân mình, nuốt một ngụm nước bọt, càng không dám nói ra chuyện bỏ thuốc. Gã rất kinh sợ, không biết kẻ thần bí kia là ai mà lại bày ra được cục diện tinh vi như vậy.
Bởi vì gã biết, người kia tuyệt đối không thể nào là chị gã.