Editor: Bạch Diệp Thảo
“À.” Bắc Vũ Đường bình tĩnh lên tiếng.
Trương Huy kinh ngạc nhìn cô, vì sao cô không kinh ngạc chút nào thế, cứ như là sớm biết Vương Tư sẽ làm như thế vậy.
“Xem ra Chu Minh Sơn này không chắn đường hắn mà là đắc tội hắn. Giết người, quả nhiên là phong cách trước sau không đổi.” Bắc Vũ Đường lạnh nhạt nói một câu.
Cô vừa nhắc nhở, Trương Huy lại nhớ tới anh trai của An Thanh, xem ra anh trai An Thanh cũng rất có khả năng là chết trong tay Vương Tư. Đáng tiếc, bọn họ không có đủ chứng cứ.
Trương Huy đã gặp qua Vương Tư, người nọ diện mạo thanh tú, vẻ mặt chính khí, không ngờ thực chất lại là người như vậy.
“Hiện tại chúng ta nên làm gì?” Trương Huy hỏi.
“Làm sao à? Đương nhiên là cứu người. Nhưng mà cái ngoài ý muốn này, chúng ta vẫn phải làm.”
Bắc Vũ Đường nói một loạt, Trương Huy gật đầu, “Được, tôi hiểu rồi.”
Khi bọn họ bày ra thiên la địa võng, Vương Tư hoàn toàn chẳng biết gì cả. Hắn vẫn còn đang ảo tưởng đã giải quyết hết toàn bộ chướng ngại trên con đường thăng quan phát tài của mình.
Hôm đó, Vương Tư đến ga tàu đón cha mẹ từ nông thôn lên.
Vương Tư từ ga tàu đón được hai ông bà nhà mình, dẫn theo họ tới một khách sạn nhỏ sống tạm.
Lâm thị thấy mình ở khách sạn nhỏ, không phải đại viện nhà cao cửa rộng gì, không vui vẻ lắm. Lâm thị cười hỏi, “Con trai, chúng ta không được ở đại viện à?”
Vương Tư nghe mẹ mình nói thế, suýt nữa trợn trắng mắt. Đại viện là đâu chứ, chính là nơi gia tộc quan quân sống, đâu phải nơi những người như bọn họ ở được.
“Con nói hai chúng ta tới rồi, nhà con dâu sao không đón chúng ta vào ở mấy ngày chứ.” Lâm thị tuy cười, nhưng giọng điệu đều là oán giận.
Vương Tư nhẫn nại nói: “Mẹ, đại viện quân khu sao thoải mái như nơi này được. Nơi đó thời khắc đều có người nhìn, tới nơi đó rồi, mẹ không thoải mái như này được đâu.”
“Không thể nào!” Lâm thị kinh ngạc không thôi, “Vậy thì chẳng phải như phạm nhân à, sống ở đó khó chịu cỡ nào chứ!”
“Đúng vậy. Nên chúng ta ở bên ngoài càng thoải mái. Mấy ngày nay con tìm được phòng cho cha mẹ rồi, đợi đến khi tìm được nhà mới, chúng ta dọn đến nhà mới sống. Giờ ở tạm hai ba ngày, cha mẹ, đành phải uỷ khuất cha mẹ sống hai ba ngày rồi.”
Vương Kiện vội vàng nói: “Không ngại không ngại, nơi này còn thoải mái hơn ngồi xe lửa rồi.”
Lâm thị cũng gật đầu theo, lại hỏi: “Con trai, khi nào chúng ta có thể nhìn thấy con dâu?”
Lâm thị không chờ nổi nữa, muốn nhìn thấy vị con dâu sinh ra đã cao quý kia.
“Mẹ, chuyện này con sẽ sắp xếp. Mấy ngày nay Tuệ Tuệ có chuyện, tạm thời không tách ra được. Cha mẹ cũng nhân dịp nghỉ ngơi thật tốt mấy ngày. Chờ cha mẹ nghỉ ngơi tốt, con dẫn Tuệ Tuệ đến gặp cha mẹ.” Vương Tư kiên nhẫn dỗ.
Vương Tư thật sự không ngờ cha mẹ tới nhanh như vậy, hắn còn chưa kịp nói chuyện này cho Trương Tuệ Tuệ. Chủ yếu là thời gian này xảy ra quá nhiều việc, hơn nữa hắn vừa dỗ Trương Tuệ Tuệ xong, không thích hợp nói chuyện này, nên thành ra chưa nói.
“Được, được. Con trai cứ sắp xếp đi là được.”
Vương Tư dẫn hai vợ chồng già đến tiệm cơm ăn một bữa cơm nóng, sau đó đưa họ về khách sạn. Trước khi đi, Vương Tư còn đưa cho họ năm đồng tiền.
Hai vợ chồng đến thị trấn Kim Lăng, một giờ sau Bắc Vũ Đường cũng biết.
Nghe được hai vị kia tới, Bắc Vũ Đường nhếch khóe môi.
Chậc chậc, thật là thiên đường có lối không đi, địa ngục không cửa lại cứ muốn xông vào.
Bọn họ tới rồi, vở kịch sẽ càng thêm xuất sắc.
Bắc Vũ Đường viết một bức thư cho Trương Huy, để hắn nói cho Triệu Hùng bước tiếp theo.
Bên kia, Tiếu Nghiêm trở lại ngôi nhà ở đại viện quân khu, hiếm khi thấy cả cha và mẹ ở trong nhà.
“Cha, mẹ.” Tiếu Nghiêm chào một tiếng, đi thẳng hướng lên tầng.
Mẹ Tiếu gọi anh lại, “Nghiêm Nhi, con lại đây ngồi đã.”
Tiếu Nghiêm ngồi đối diện cha mẹ, “Mẹ, có chuyện gì sao?”
Đều nói không ai hiểu con cái bằng cha mẹ, dù là thời nào cũng thế.
Mẹ Tiếu cười nói: “Mẹ nghe nói gần đây con qua lại rất thân với một tiểu cô nương. Cô bé có rảnh hôm nào không, con mang cô bé về nhà chơi.”
Mẹ Tiếu trông mong nhìn anh, trong mắt không giấu được vui mừng.
Mẹ Tiếu chờ ngày này lâu lắm rồi, hôm nay nghe được, bà còn tưởng mình nghe nhầm. Nhưng vừa rồi ngửi thấy mùi nữ nhân trên người con trai, bà có thể chắc chắn, người nọ nói thật.
Tiếu Nghiêm nhíu mày, “Mẹ nghe từ đâu?” Bát tự còn chưa xem, dù anh có vô tri, cũng không dám đưa ra yêu cầu này, lỡ doạ cô thì thành chuyện xấu rồi.
Mẹ Tiếu thấy anh không thành thật, “Con đừng có giấu, cha mẹ biết hết rồi. Có người nhìn thấy con và cô nương đó đi dạo phố chung. Cha con và mẹ đều là người khai sáng, không phản đối khó xử đối tượng của con đâu. Chỉ cần đối tượng của con trong sạch, cha mẹ sẽ không có ý kiến.”
Thấy con trai đã ế đến nơi, người làm cha mẹ sao có thể không nóng nảy được chứ. Nhưng mà, công việc của con trai như vậy, mỗi lần muốn tìm cơ hội giới thiệu bạn gái cho nó, nó lại lấy cớ không về, dù có về cũng qua loa cho xong. Hiện tại, khó khăn lắm nó mới tự nghĩ thông suốt, thích một cô nương, làm bà vui quá rồi, hận không thể lập tức tiễn họ vào lễ đường, như thế, năm sau bà có thể ôm cháu nội mập mạp rồi!
“Mẹ, con dặn này, mẹ không được đi tìm cô ấy đâu đấy.” Tiếu Nghiêm biết bản lĩnh của mẹ mình, một khi bà đã biết, chắc chắn sẽ điều tra rõ, sau đó đi tìm.
“Ai nha, mẹ không đi đâu. Con yên tâm đi.” Mẹ Tiếu ngoài miệng đồng ý, trong lòng đã bắt đầu tính toán đi hỏi thăm.
Tiếu Nghiêm nhìn biểu cảm của bà đã biết bà qua loa cho có với anh, trịnh trọng dặn lại một lần, “Mẹ, mẹ tuyệt đối không được đi tìm cô ấy.”
Mẹ Tiếu cũng nghe ra sai sai, “Làm sao? Mẹ con cũng không ăn con bé. Hay là con vẫn chưa thu phục được con dâu thế?”
Cha Tiếu nghe bà đã bắt đầu gọi con dâu, lắc đầu trong lòng.
Nhìn bộ dáng con trai thì biết ngay là chưa nhìn bát tự, có phải là con dâu hay không thì chưa biết đâu.
Cha Tiếu lên tiếng giúp thằng con đang xấu hổ, “Được rồi. Chuyện của con để nó tự xử lý đi, bà không cần lo đâu.”
Mẹ Tiếu trừng mắt, không vui nói, “Cái gì mà không cần lo? Nếu tôi còn không lo, con trai cả đời này đừng mong cưới vợ. Ông nhìn ông già nhà họ Lưu đi, con ông ta nhỏ hơn Nghiêm Nhi ba tuổi, nhưng cháu ông ta đã đi mua nước tương được rồi. Tôi đã bảo đừng đồng ý cho con vào bộ đội, tại ông cả đấy.”
Cha Tiếu lập tức đầu hàng, “Được, được, được, đều tại tôi. Được chưa?”
Mẹ Tiếu hừ lạnh một tiếng, quay đầu nhìn Tiếu Nghiêm, “Con trai, nếu con không trị được, để mẹ tới giúp con.”
Tiếu Nghiêm câm nín nhìn trời.
Đáng chết, rốt cuộc là gia hoả nào lắm miệng, kể chuyện của anh cho bà nghe chứ!
Đừng để anh tìm được, nếu không, anh chắc chắn sẽ đánh cho kẻ đó kêu cha gọi mẹ!
Hôm đó, Vương Tư định ngày hẹn Trương Tuệ Tuệ ra ngoài.
“Tuệ Tuệ, mấy ngày gần đây em có rảnh không?” Vương Tư dò hỏi.
Trương Tuệ Tuệ thái thịt bò bít tết, không để ý trả lời, “Có đấy. Sao vậy? Có chuyện gì sao?”
Vương Tư do dự mãi mới nói: “Tuệ Tuệ, cha mẹ anh đến thị trấn Kim Lăng, họ muốn gặp em một lần, em chọn một ngày đi, để anh sắp xếp.”
Động tác trong tay Trương Tuệ Tuệ ngừng một lát, “Chú dì tới, sao anh không nói cho em sớm, em cũng đi đón họ được.”
Vương Tư thấy cô không phản cảm, thầm thở phào nhẹ nhõm.
Vương Tư cười nói: “Không phải anh sợ em vội sao.”
“Mấy ngày gần đây em đều rảnh, nếu không thì, ngày mai đi.” Trương Tuệ Tuệ nói.
“Được.” Vương Tư tất nhiên sẽ không phản đối.
Đột nhiên, máy của Trương Tuệ Tuệ vang lên thông báo có tin nhắn. Vương Tư thấy Trương Tuệ Tuệ xem xong tin nhắn, biểu cảm lập tức thay đổi.
“Ai tìm em?” Vương Tư vờ như tuỳ ý hỏi.
“Một người bạn.”
“À.” Vương Tư không truy hỏi, nhưng hắn nhạy bén phát hiện ra, tâm tư của Trương Tuệ Tuệ, từ sau khi xem tin nhắn xong, đã không còn ở đây.
Trương Tuệ Tuệ thấy Vương Tư ăn xong, hơi vội vàng nói: “Em còn có việc, đi trước.”
Vương Tư đứng lên, “Em đi đâu? Anh đưa em qua.”
Trương Tuệ Tuệ xua tay liên tục, “Không cần. Anh còn phải về bộ đội. Nơi đó cũng gần đây, anh không cần lo lắng.”
Hai người tách ra ở cửa tiệm cơm Tây, Vương Tư nhìn bóng dáng Trương Tuệ Tuệ đi rồi, nheo mắt. Sau khi Trương Tuệ Tuệ ngồi lên xe ba bánh, Vương Tư cũng theo đuôi đi.
Đi một đường, dừng ở cửa rạp chiếu phim. Hắn thấy Trương Tuệ Tuệ vội vã chạy vào trong, cũng theo sát phía sau.
Vương Tư vừa vào trong, đã thấy Trương Tuệ Tuệ ôm một người đàn ông. Vương Tư tức nổi gân xanh, đôi tay nắm chặt thành quyền.
Đáng chết! Vậy mà dám tìm đàn ông sau lưng hắn!
Vương Tư giận dữ trong lòng, hận không thể đi lên, nhưng lý trí lại kéo lùi hắn lại.
Hiện tại hắn không thể đi qua, nếu đi qua, hắn và Trương Tuệ Tuệ sẽ đường ai nấy đi, chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra!
Khi hai người kia tách ra, Vương Tư cuối cùng nhìn rõ mặt người đàn ông đó.
Là hắn, người đàn ông tên là An Thanh!
Tiểu tử này không thể giữ lại!
Đáy mắt Vương Tư lộ ra ánh sáng lạnh lẽo.
Vương Tư nhìn hai người vừa nói vừa cười đi vào rạp chiếu phim, hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tươi cười đó của Trương Tuệ Tuệ.
Ở cùng người đàn ông đó vui vẻ như vậy sao?
Quả nhiên là một nữ nhân lả lơi ong bướm!
Còn chưa ở cùng hắn, đã trộm hắn có đàn ông ở bên ngoài. Trương Tuệ Tuệ cũng được, Bắc Vũ Đường cũng thế, một đám đều không giữ đạo làm vợ, lả lơi ong bướm!
Vương Tư ghi hận Trương Tuệ Tuệ, đồng thời ghi hận luôn cả vợ trước Bắc Vũ Đường.
Vương Tư nghẹn một bụng tức rời khỏi rạp chiếu phim.
Hắn muốn đi tìm Triệu Hùng, đuổi tiểu tử An Thanh kia ra khỏi thị trấn Kim Lăng.
Nhưng mà sờ sờ tiền trong túi, hắn lại không thể đi.
Từ sau khi cha mẹ tới thị trấn Kim Lăng, chi tiêu của hắn đã tăng lên rất nhiều. Ngày thường còn phải mua lễ vật dỗ Trương Tuệ Tuệ, tiền tiết kiệm tất nhiên sẽ không có qua nhiều, hơn nữa, chuyện của Chu Minh Sơn cũng phí kha khá tiền.
Hiện giờ thêm cha mẹ ở đây, đã đào không túi của hắn.
Vương Tư sờ sờ túi tiền đã bẹp đi của mình, vốn định gây phiền toái cho An Thanh, chỉ có thể tạm thời mắc cạn.
Coi như mày gặp may!
Hiện tại Trương Tuệ Tuệ rất không ổn định, phải làm cách nào đó giữ chặt cô ta lại.
Vương Tư bắt đầu cân nhắc việc này.
Có! Chỉ cần cô ta có con của hắn, đến lúc đó dù Trương gia có đồng ý hay không, họ cũng phải gả Trương Tuệ Tuệ cho hắn.
Chỉ cần Trương Tuệ Tuệ gả cho hắn, họ không thể không lót đường trong bộ đội giúp hắn, như vậy con đường phát tài của hắn sẽ cực kỳ bằng phẳng rồi. Hắn còn biết dượng của Trương Tuệ Tuệ là Tư lệnh quân khu, có tầng quan hệ đó, lo gì không thăng quan phát tài.
Vương Tư có chủ ý trong lòng rồi, bắt đầu tính toán xem nên xuống tay với Trương Tuệ Tuệ thế nào.
An Thanh xuất hiện, làm Vương Tư cảm thấy nguy cơ.
Chuyện cũng bắt đầu phát triển theo hướng khác, đây là chuyện Bắc Vũ Đường không dự đoán được, mà mọi người cũng không nghĩ tới.
Hôm sau, Vương Tư mang theo Trương Tuệ Tuệ tâm tình đã tốt hơn mấy ngày trước ra cửa.
“Có chuyện gì mà em vui thế?” Vương Tư biết rõ còn hỏi.
Trương Tuệ Tuệ nghịch ngợm nói, “Đương nhiên là vì sắp gặp cha mẹ anh.”
Trương Tuệ Tuệ cũng không hiểu tại sao mình lại vui như vậy. Thời gian trước An Thanh đi rồi, tuy mỗi ngày đều sẽ gửi một bưu thiếp cho cô, nhưng không thấy anh.
Cô sợ sau này không nhìn thấy anh nữa, nhưng hôm qua anh đã về rồi. Trương Tuệ Tuệ vui sướng không thôi, cũng không áp lực như trước nữa.
“Vậy sao.” Vương Tư mỉm cười, chỉ là đáy mắt không có ý cười, mà là lạnh lẽo.
“Đi thôi.”
Trương Tuệ Tuệ ôm cánh tay hắn, cùng đi vào một nhà ăn bình thường.
Cha mẹ Vương Tư đã sớm chờ ở đó, hai người vừa vào, họ lập tức thấy được. Vợ chồng Lâm thị nhìn chằm chằm đánh giá Trương Tuệ Tuệ.
Tiểu cô nương trong thành quả nhiên khác biệt!
Nhìn bộ y phục đẹp kia xem, nhìn khí chất toàn thân kia xem, vừa nhìn đã biết là tiểu thư nhà có tiền.
Vợ chồng Lâm thị lập tức đứng lên nghênh đón, Lâm thị cười nhìn Trương Tuệ Tuệ, “Cô bé chính là Tuệ Tuệ nhỉ?”
“Cháu chào chú dì.” Trương Tuệ Tuệ lễ phép chào hỏi hai người.
“Ngồi đi, đừng đứng.” Vương Tư tiếp đón.
Hai bên ngồi xuống rồi, Lâm thị bắt đầu dò hỏi Trương Tuệ Tuệ mấy chuyện, mỗi lần Lâm thị muốn vượt rào, Vương Tư đều đúng lúc lên tiếng ngắt ngang. Hai bên nói chuyện có thể coi là hoà hợp.
“Hôm nay là ngày vui, hay là uống chút rượu chúc mừng nhé?” Vương Tư đề nghị.
Vương Kiện là tửu quỷ, đương nhiên không phản đối.
Trương Tuệ Tuệ cũng không tiện phản đối, vì vậy, rượu thuận lợi được đưa lên bàn. Vương Tư cố ý vô tình chuốc rượu Trương Tuệ Tuệ, mới đầy là dỗ cô uống. Từng chút, từng chút, dần thành nhiều lên. Trương Tuệ Tuệ đã say, ánh mắt trở nên mơ hồ.
Lâm thị thấy vậy, không khỏi nhắc nhở, “Con trai, Tuệ Tuệ dường như uống quá nhiều rồi.”
“Vậy sao? Còn tốt. Tuệ Tuệ, em nói đúng không?” Vương Tư lại đưa chén rượu đến bên miệng Trương Tuệ Tuệ, tự mình đút cho cô uống.
Trương Tuệ Tuệ đã bắt đầu trở nên trì độn, cho uống gì thì uống cái đó, rất nghe lời.
Lâm thị cũng không ngốc, lập tức nhìn ra manh mối, tự nhiên sẽ không ngăn cản.
“Tuệ Tuệ, Tuệ Tuệ.” Vương Tư nhẹ giọng gọi Trương Tuệ Tuệ đã gục xuống bàn, thấy cô không phản ứng, lộ ra nụ cười vừa lòng.
“Con trai, con định làm gì?” Lâm thị thấy Vương Tư đỡ Trương Tuệ Tuệ đi, cũng đứng dậy giúp hắn.
“Con có thuê một phòng ở khách sạn đối diện.”
Vương Tư cũng không nhiều lời với Lâm thị, hai người đỡ Trương Tuệ Tuệ vào khách sạn, bởi vì hai người đỡ một người phụ nữ, cũng không khiến người trong khách sạn chú ý.
Chờ đến khi vào phòng rồi, Vương Tư đuổi Lâm thị ra ngoài.
Lâm thị nhìn cửa phòng đóng chặt, nội tâm kích động lại có phần bất an.
Chờ đến Trương Tuệ Tuệ buổi tối tỉnh lại, phát hiện thân thể dị thường, thấy tình huống xong, lại nhìn Vương Tư còn nằm bên cạnh, sao lại không rõ chuyện gì xảy ra.
Trương Tuệ Tuệ giống như bị ngũ lôi oanh đỉnh, sững sờ ở đó.
Khi Trương Tuệ Tuệ tỉnh lại, Vương Tư cũng đã tỉnh lại theo.
“Tuệ Tuệ, em đánh anh đi.” Vương Tư nắm một tay Trương Tuệ Tuệ đập lên mặt mình.
Trương Tuệ Tuệ nghe giọng hắn, mới tỉnh táo lại.
“Tuệ Tuệ, anh biết anh không nên giậu đổ bìm leo, biết rõ em uống say, quấn lấy anh không buông, anh phải từ chối. Nhưng mà, anh, anh đối mặt với em, là người phụ nữ anh yêu thương…. Đều do anh không khống chế được. Em muốn đánh, muốn mắng anh cũng được, đừng tự trách.” Vương Tư chân thành sám hối.
“Anh, anh nói, là, là em chủ động?” Trương Tuệ Tuệ không thể tin hỏi.
Vương Tư gian nan gật đầu, “Em luôn quấn lấy anh không buông, nói gì cũng không cho anh đi, còn không ngừng cởi quần áo của anh, hơn nữa…”
“Anh đừng nói nữa!” Trương Tuệ Tuệ vừa thẹn vừa bực, cô hoàn toàn không nhớ được chuyện xảy ra sau khi say. Giờ nghe Vương Tư kể lại, cả người đều xấu hổ, làm cô quên luôn chuyện mình mới thất thân.
Vương Tư ôm bả vai cô, “Tuệ Tuệ, em yên tâm, anh sẽ phụ trách với em.”
Trương Tuệ Tuệ nhìn Vương Tư, người đàn ông trước mặt này, tuy từng làm cô thất vọng, nhưng dù sao cũng là người đầu tiên cô thích, giờ còn là người đàn ông đầu tiên của cô.
Trương Tuệ Tuệ dù có phần không cam lòng, đêm đầu tiên tốt đẹp của mình cứ mơ hồ như vậy mất đi, nhưng dù sao cũng là mình sai, cũng chỉ có thể nhận.
Vương Tư thấy cô không nổi bão, cũng không phản đối, trái tim luôn treo cao cũng hạ xuống.
An Thanh có thể làm cô ta vui thì sao chứ, cô ta không thể trốn khỏi lòng bàn tay hắn. Trương Tuệ Tuệ đã chắc chắn là vợ Vương Tư hắn.
Vương Tư vui vẻ trong lòng, trên mặt lại bình tĩnh, “Tuệ Tuệ, ngày mai anh sẽ đến nhà em cầu hôn.”
“Nhanh như vậy?” Trương Tuệ Tuệ kinh ngạc.
“Nếu lỡ nơi này có thì sao bây giờ?” Vương Tư sờ tay xuống bụng nhỏ của cô.
Trương Tuệ Tuệ cũng nghĩ đến cái này, nhưng cô không muốn kết hôn sớm như vậy. Nếu An Thanh không xuất hiện, Trương Tuệ Tuệ tuyệt đối không phản đối, nhưng từ sau khi An Thanh xuất hiện, cô lại do dự.
“Còn chưa chắc đã có.” Trương Tuệ Tuệ theo bản năng phản bác.
Vương Tư nghe cô nói vậy, tức khắc lại bất mãn, nhưng không lộ ra chút nào, bị thương nhìn cô, “Tuệ Tuệ, em không muốn gả cho anh sao?”
Trương Tuệ Tuệ thấy hắn khổ sở nhìn mình, tâm mềm lại, “Không, không phải, chỉ là em thấy còn sớm. Em…”
Nói đến mặt sau, thần sắc của Vương Tư ảm đạm đi, Trương Tuệ Tuệ không đành lòng, cuối cùng sửa miệng.
“Được rồi, vậy mai anh qua đi.”
Vương Tư thấy cô đồng ý, vui vẻ hôn một cái lên mặt cô, “Sau này anh có thể danh chính ngôn thuận có được em rồi. Tuệ Tuệ, anh yêu em.”
Trương Tuệ Tuệ ngượng ngùng hơi cúi đầu.
Vương Tư thấy vậy hôn lên, sau đó lại là hành trình hài hoà.
Trương Tuệ Tuệ và Vương Tư đính hôn, Bắc Vũ Đường rất nhanh sẽ biết.
Kết quả này, An Thanh ngoài ý muốn, Bắc Vũ Đường cũng ngoài ý muốn.
Rõ ràng An Thanh đã sắp thành công, nhưng ai ngờ, lại thất bại trong gang tấc.
An Thanh bên này chưa xong, bên Triệu Hùng cũng xuất hiện vấn đề. Vương Tư để Triệu Hùng đi tạo một cái ngoài ý muốn, giết chết Chu Minh Sơn, Bắc Vũ Đường không muốn người vô tội chết đi, muốn giữa được một mạng cho Chu Minh Sơn. Đáng tiếc, Chu Minh Sơn vẫn chết.
Những ngoài ý muốn liên tiếp xuất hiện, quấy rầy kế hoạch của Bắc Vũ Đường.
Xem ra phải điều chỉnh lại kế hoạch.
Khi Bắc Vũ Đường đang phiền não vì mấy chuyện ngoài ý muốn này, cách đó không xa, cũng có một người đang phiền não.
Sau khi chắc chắn tâm tư của mình, Tiếu Nghiêm muốn tiến thêm một bước với Bắc Vũ Đường, nhưng lại không biết làm thế nào, cuối cùng anh tìm đến kẻ được xưng là ‘Tình thánh’ Tư Đồ Nguyệt.
Tư Đồ Nguyệt bị Tiếu Nghiêm kéo ra, thấy anh nghiêm túc, cũng cảm thấy bồn chồn.
Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì à?
“Tiếu Nghiêm, cậu kéo tôi ra đây, là có chuyện gì thế?”
Tiếu Nghiêm ho nhẹ một tiếng, do dự nửa ngày mới hỏi, “Tư Đồ, con gái thích cái gì?”
(⊙ o ⊙) a!
Tư Đồ trừng lớn mắt, không thể tin tưởng nhìn thằng bạn mình.
“Cậu vừa nói cái gì cơ?” Tư Đồ kinh ngạc hỏi lại.
Tiếu Nghiêm không được tự nhiên lặp lại một lần, “Con gái thích cái gì?”
Tiếu Nghiêm vừa nói xong, đã nghe thấy tiếng hét của Tư Đồ Nguyệt. “Cmnr!”
Sau đó, anh thấy Tư Đồ Nguyệt bày ra vẻ mặt ‘tôi nhất định đang nằm mơ’.
“Không ngờ, thật sự không ngờ rằng, lúc tôi còn sống, có ngày nhìn thấy Tiếu Nghiêm xuân tâm manh động! Tôi không phải đang mơ chứ!”
Tư Đồ Nguyệt khoa trương véo mặt mình.
“Aaa, đau quá, không phải mơ à.”
Tiếu Nghiêm tối sầm mặt, đang chuẩn bị chỉnh cậu ta, Tư Đồ Nguyệt lập tức khôi phục bình thường, đôi mắt sáng rực ngọn lửa bát quái, thò đầu lại, tò mò hỏi, “Tiếu Nghiêm, cô nương kia là ai thế?”
Tiếu Nghiêm mặt lạnh không nói.
“Có phải nữ quân y tên Tây Thanh kia không?”
“Tôi tới hỏi cậu, không phải cậu tới tra hỏi tôi.” Tiếu Nghiêm vô ngữ.
Tư Đồ Nguyệt không có một xíu tự giác nào, cậu thực sự quá tò mò, rốt cuộc là vị thần tiên nào đã thu được cái núi băng Tiếu Nghiêm này đi thế.
“A, tôi nhớ ra rồi. Có phải cô gái một khối tiền kia không?”
Tiếu Nghiêm thấy cậu ta ngày càng không đáng tin, trực tiếp đứng dậy nhấc chân đi.
Tư Đồ Nguyệt vội ngăn lại, “Ấy, đừng đi, đừng đi. Tôi nói cho cậu bí quyết theo đuổi con gái!”
Tiếu Nghiêm dừng bước, không vô nghĩa với cậu ta, “Nói đi.”
Tư Đồ Nguyệt áp tò mò trong lòng xuống, bắt đầu nói những lưu ý về chuyện nam nữ cho Tiếu Nghiêm nghe.
“Nếu cậu muốn theo đuổi người ta, có thể dẫn người đó đi xem phim, đi dạo phố, trong lúc đó, lưu ý xem cô ấy thích cái gì, cậu mua cái đó cho cô ấy. Trong tình huống bình thường, con gái đều thích đồ trang điểm, quần áo, túi xách linh tinh. À, đúng rồi, đừng quên hoa. Con gái thích hoa nhất, đặc biệt là hoa hồng – loài hoa tượng trưng cho tình yêu.”
Tiếu Nghiêm nghe rất nghiêm túc, “Còn gì nữa?”
“Còn nữa à, nói một vài câu lời ngon tiếng ngọt, đảm bảo chọc cô ấy vui vẻ, khăng khăng một mực với cậu. Nhưng mà…” Tư Đồ Nguyệt ngập ngừng, dùng ánh mắt cực kỳ ghét bỏ mang theo nghi ngờ nhìn qua Tiếu Nghiêm.
“Hoa ngôn xảo ngữ, cậu tốt nhất đừng dùng.”
Nếu anh mà có thể nói mấy lời ngon ngọt, anh đã không phải là Tiếu Nghiêm.
Cho nên, kỹ năng sống yêu cầu cao này đừng cho anh đi làm, làm không tốt, lại biến khéo thành vụng.
“Còn gì nữa không?” Tiếu Nghiêm dùng ánh mắt trông mong nhìn lại.
Tư Đồ Nguyệt kinh ngạc, “Không sai biệt lắm, chính là như vậy.”
Nói nhiều thêm nữa, cũng không phải anh có thể ứng phó. Nếu hiện tại cậu có nói thêm, cũng không biết anh làm tốt được bao nhiêu. Tư Đồ Nguyệt chửi thầm trong lòng, hoàn toàn không xem trọng thanh gỗ mục này.
Tuy nói hiện tại anh đã thông suốt, nhưng vẫn chỉ là một khối gỗ mục đã thông suốt mà thôi.
Tiếu Nghiêm yên lặng ghi nhớ toàn bộ lời cậu nói, “Cậu còn đứng đây làm gì?”
Tư Đồ Nguyệt tức giận trợn trắng mắt, trên đời này sao còn tồn tại loại người như thế này chứ, dùng xong đá luôn, không phúc hậu tẹo nào!
“Tiếu Nghiêm, anh em tốt của tôi, cậu nói cho tôi, cậu coi trọng cô nương nhà nào? Nếu cậu không trị được, tôi có thể hỗ trợ vô điều kiện luôn.” Tư Đồ Nguyệt da mặt dày lại dán lên.
Tiếu Nghiêm thấy cậu ta không đi, nhấc chân tự mình ra ngoài.
Mẹ nó, phúc hậu thế!
Tư Đồ Nguyệt đuổi theo, quấn lấy Tiếu Nghiêm truy hỏi, “Nói đi mà. Chẳng lẽ cậu sợ tôi đi đoạt với cậu? Yên tâm đi, vợ bạn không thể khinh, cái này tôi còn hiểu. Nhưng mà, nếu cô ấy thích phải tôi, vậy chỉ có thể trách tôi lớn lên quá đẹp!”
Tư Đồ Nguyệt càng nói càng không đứng đắn, nói xong câu cuối, đổi được ánh mắt như dao của Tiếu Nghiêm.
“Cô ấy sẽ không coi trọng cậu.” Tiếu Nghiêm nói chắc chắn.
Tư Đồ Nguyệt lập tức sáng mắt, càng thêm hứng thú, “Vậy thì không chắc, nếu không cậu đưa cô ấy đến đây thử xem.”
Tiếu Nghiêm dùng ánh mắt bất thiện nhìn cậu ta.
Tư Đồ Nguyệt bị ánh mắt anh nhìn đến nổi da gà, cười gượng ha hả hai tiếng, “Nói đùa, nói đùa thôi, đừng nghiêm túc như vậy.”
Nhìn anh trịnh trọng như vậy, xem ra lần này là thật rồi.
“Tiếu Nghiêm, nói thật, cô nương kia rốt cuộc là người như thế nào? Nói cho anh em nghe chút đi mà.”
Tư Đồ Nguyệt lải nhải, Tiếu Nghiêm thờ ơ, chờ đến khi không nhịn được nữa, anh quát khẽ một câu, “Câm miệng.”
Tư Đồ Nguyệt rầm rì hai tiếng, “Không nói thì tôi. Anh đây tự mình đi hỏi.”
Hai người tách ra, Tiếu Nghiêm kích động đi tìm Bắc Vũ Đường, trước khi đi còn cố ý đến cửa hàng bán hoa mua một bó hoa, cầm hoa tới tiệm cơm Hưng Hân, anh càng lúc càng khẩn trương.
Tiếu Nghiêm đứng cách đó không xa, hít sâu một hơi, mới đi vào.
Phố đối diện, một phụ nhân trung niên kéo phụ nhân khác đang kinh ngạc đứng bên, nói: “Tiếu phu nhân, kia có phải Tiếu Nghiêm nhà bà không?”
Tiếu phu nhân nhìn theo ánh mắt của phụ nhân kia, thấy được con trai ngốc nhà mình ôm một bó hoa đi vào tiệm cơm kia.
Tiếu phu nhân lập tức sáng mắt, nói với phu nhân bên cạnh, “Hôm nay còn có việc, tôi đi trước nhé.”
Nói xong, Tiếu phu nhân kích động đi về phía tiệm cơm.
Người trong tiệm cơm Hưng Hân vừa thấy Tiếu Nghiêm xuất hiện, lại nhìn thấy bó hoa trong tay anh, tức khắc lộ ra vẻ tươi cười ái muội.
Lão bản nương kích động lôi Bắc Vũ Đường ra khỏi phòng bếp, Bắc Vũ Đường vừa nhìn thấy hoa trong tay Tiếu Nghiêm, lại nhìn vẻ mặt căng chặt của anh.
Không phải anh thích cô đấy chứ?!
Tiếu Nghiêm đưa hoa trong tay cho Bắc Vũ Đường, Bắc Vũ Đường hơi do dự, Tiếu Nghiêm căng thẳng trong lòng, cuối cùng thấy cô nhận hoa, anh thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Mẹ Tiếu Nghiêm đứng ở ngoài cửa hàng rình coi, thấy được sườn mặt của Bắc Vũ Đường, không thấy chính diện mặt con dâu, bà rất buồn bực.
Tiếu Nghiêm nói với lão bản nương, “Tôi có thể xin nghỉ một ngày thay Vũ Đường không?”
Lão bản nương liên tục xua tay, “Không sao, không sao. Hai người đi đi.”
Bắc Vũ Đường vô ngữ, cô còn chưa gật đầu đồng ý mà, hai người này đã tự quyết định xong vấn đề cô nên đi hay ở rồi à.
Nhìn thực khách trong tiệm vây xem, Bắc Vũ Đường cũng không muốn bị người ta nhìn như động vật hiếm, cũng không phản đối. Cô đưa bó hoa hồng cho lão bản nương, hai người rời khỏi tiệm cơm.
Vừa ra khỏi tiệm cơm, Bắc Vũ Đường nhạy bén nhận ra có người nhìn mình chằm chằm. Cô cảm giác được, tất nhiên Tiếu Nghiêm cũng cảm giác được. Hai người đồng thời nhìn về phía Tiếu phu nhân đang trốn.
Tiếu phu nhân phản ứng chậm một nhịp, bị người bắt tại trận.
Tiếu phu nhân thấy mình lộ rồi, không trốn nữa, thoải mái hào phóng đi ra.
Bắc Vũ Đường đang định hỏi bà có mục đích gì, lại nghe thấy Tiếu Nghiêm hô một tiếng, “Mẹ.”
Bắc Vũ Đường kinh ngạc nhìn Tiếu phu nhân.
Tiếu phu nhân cười tiến lên, không thèm nhìn Tiếu Nghiêm lấy một cái, cười tủm tỉm đánh giá Bắc Vũ Đường, “Con trai, cô bé này là?”
Bắc Vũ Đường bị Tiếu phu nhân dùng ánh mắt nhìn ‘con dâu’ nhìn, nhìn đến không được tự nhiên.
“Bắc Vũ Đường.” Quay đầu lại nói với Bắc Vũ Đường, “Vũ Đường, đây là mẹ tôi.”
“Chào dì ạ.” Bắc Vũ Đường lễ phép chào hỏi.
“Được, được, được, Vũ Đường làm ở đây sao?” Tiếu phu nhân có rất nhiều chuyện muốn hỏi, nhưng lại ngại là lần đầu gặp mặt, chỉ có thể hỏi mấy câu vặt vãnh.
“Vâng ạ.”
Nếu đã biết con dâu ở đây, sau này không phải còn có cơ hội qua à.
Tiếu phu nhân chưa hỏi được câu thứ hai đã bị Tiếu Nghiêm đuổi người.
“Mẹ, hôm nay không phải mẹ hẹn bà Vương đi chơi mạt chược à? Giờ này còn không qua, sẽ bị muộn đấy.”
Tiếu phu nhân liếc mắt nhìn thằng con một cái, cười nói: “Đúng đúng, hai đứa cứ từ từ dạo. Vũ Đường, nếu có rảnh cháu có thể tới nhà chơi.”
Nói xong, bà lưu luyến rời đi.
Tiếu phu nhân hiểu, không thể quấy rầy con trai đi hẹn hò.
“Để em chê cười rồi.” Tiếu Nghiêm chỉ cảm thấy hơi ngượng ngùng, không ngờ mẹ mình sẽ rình coi.
“Không sao, tôi cảm thấy dì rất tốt.” Bắc Vũ Đường nói thật.
Tiếu Nghiêm thấy cô không phản cảm, thầm thở dài nhẹ nhõm, chỉ sợ mẹ mình làm vậy khiến cô không vui.
Hành trình tiếp theo, Tiếu Nghiêm hoàn toàn dựa theo ý Tư Đồ Nguyệt nói mà làm, dẫn Bắc Vũ Đường đến trung tâm thương mại lớn nhất thị trấn Kim Lăng, dọc đường chú ý Bắc Vũ Đường, anh phát hiện cô không đặc biệt chú ý thứ gì.
Cái này làm Tiếu Nghiêm cảm thấy hơi thất bại, nhưng mà, cũng may còn bước thứ hai.
Đi dạo phố xong, Tiếu Nghiêm đề nghị đi rạp chiếu phim.
Bắc Vũ Đường không phản đối, dù sao nhiệm vụ của cô là giành được tín nhiệm của anh, ở chung nhiều cũng tốt.
Tiếu Nghiêm mua hai vé xem phim, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy cô trong dòng người, dù cô không phải xinh đẹp nhất, nhưng làm người ta kinh diễm bởi khí chất điềm tĩnh thanh nhã của cô.
Tiếu Nghiêm cầm vé đến bên cạnh cô, anh chú ý những cặp đôi đều sẽ cầm đồ ăn hoặc đồ uống trong tay.
“Em cầm vé, chờ tôi một lát.”
Tiếu Nghiêm nhét vé vào tay cô, sau đó vội vàng chạy đến quầy bán quà vặt.
Chỉ chốc lát sau, anh đã cầm theo một túi mứt hoa quả và hạt dưa, còn có hai cốc nước mơ chua về.
Bắc Vũ Đường duỗi tay muốn giúp, lại bị anh từ chối.
Tiếu Nghiêm nhớ Tư Đồ Nguyệt từng nói, không được để con gái cầm đồ, mua gì phải do mình cầm.
Tiếu Nghiêm nhớ rõ rành mạch, đương nhiên phải làm theo.
Bắc Vũ Đường thấy anh kiên trì, cũng không miễn cưỡng, nhìn anh cầm nhiều đồ như vậy cũng không thấy phiền.
Vào trong rạp chiếu phim, Bắc Vũ Đường cảm nhận ngay được sự khác biệt thời đại.
Rạp chiếu phim ở thế giới trước rất lớn, màn hình rất to, âm thanh rất tốt.
Phòng chiếu phim giờ so với nó, có vẻ đơn sơ, giản dị hơn nhiều, vị trí từng hành một, đằng trước có một tấm bình bố lớn chiếu phim, phim đen trắng, là một bộ phim tình cảm lãng mạn.
Bắc Vũ Đường không có hứng thú với cái này, nhưng cũng không biểu lộ không kiên nhẫn.
Tiếu Nghiêm đưa một cốc nước mơ chua cho Bắc Vũ Đường, sau đó đặt hạt dưa và mứt hoa quả xuống trước mặt cô, toàn bộ chặng đường đều là anh cầm, chỉ cần cô muốn ăn, lập tức sẽ đưa đến trước mặt cô.
Chờ khi phim chiếu hết, Tiếu Nghiêm căn bản vẫn không biết phim chiếu cái gì, toàn bộ tâm tư của anh đều đặt trên người Bắc Vũ Đường. Bắc Vũ Đường thật ra bị anh hầu hạ cẩn thận tỉ mỉ đến ngượng.
Chờ ra rạp chiếu phim, sắc trời đã đen.
Tiếu Nghiêm đưa Bắc Vũ Đường về đến tiệm cơm Hưng Hân, lưu luyến không muốn rời đứng đó nhìn cô vào cửa.
Bắc Vũ Đường đột nhiên xoay người lại, nhìn thân ảnh đĩnh bạt đứng dưới ánh trăng kia, “Tiếu Nghiêm, có phải anh thích tôi không?”
Tiếu Nghiêm sửng sốt, khuôn mặt lạnh băng vậy mà lại xuất hiện vệt ửng đỏ khả nghi, cũng may trời tối rồi, người khách không nhận ra anh đang quẫn bách.
“Uhm.” Tiếu Nghiêm thành thật gật đầu.
Anh còn chờ bước tiếp theo, lại nghe được giọng nói thanh thuý của Bắc Vũ Đường vang lên, “Ngày mai gặp.”
Nói xong, cô đi vào tiệm cơm, cửa tiệm chậm rãi khép lại trước mặt anh.
Tiếu Nghiêm nhìn cánh cửa đóng chặt, đầu óc lộn xộn.
Cô vậy là chấp nhận hay là không chấp nhận tình cảm của anh thế?
Tiếu Nghiêm rất thông minh, nhưng chỉ duy nhất việc tình cảm nam nữ này ngốc đến đáng thương. Tiếu Nghiêm vội trở về tìm Tư Đồ Nguyệt.
Tiếu Nghiêm hàm súc báo cáo lại sự tình một lần rồi hỏi: “Cô ấy như vậy là có ý gì?”
Tư Đồ Nguyệt nhìn thấy anh khẩn trương, đang nghĩ định nói đáp án chính xác cho anh, nhưng đảo mắt đổi chủ ý.
“Xem ra tiểu mỹ nhân nhà cậu không thích cậu rồi.” Tư Đồ Nguyệt chắc chắn nói.
“Vì sao?” Tiếu Nghiêm căng thẳng cau mày.
Tư Đồ Nguyệt bắt đầu phân tích cho anh, “Cậu nghĩ xem, nếu cô ấy thích cậu, sau khi biết cậu cũng thích cô ấy, không phải nên mừng rỡ đáp lại cậu à. Nhưng mà, cậu nghĩ xem cô ấy làm thế nào, trực tiếp xoay người đi rồi. Điều này nói lên cái gì?”
Tư Đồ Nguyệt càng nói, thần sắc Tiếu Nghiêm càng trở nên ảm đạm, rầu rĩ trong lòng.
Tư Đồ Nguyệt thấy anh như vậy, âm thầm cười trộm, thấm thía vỗ vỗ vai anh, “Anh em, không cần nản lòng. Cậu có thể tiếp tục lì lợm la liếm đi.”
Tiếu Nghiêm thiếu hứng thú, không có tâm tình nghe cậu ta nói, trực tiếp trở về.
Trên đường về, anh luôn suy nghĩ, cuối cùng vẫn quyết định tiếp tục, chỉ cần cô không mở miệng từ chối, anh sẽ không từ bỏ.
Tới ngày hôm sau, Tiếu Nghiêm đến sớm. Bắc Vũ Đường suy nghĩ một đêm, cuối cùng quyết định hoàn thành yêu cầu thứ hai của nhiệm vụ chi nhánh.
Tiếu Nghiêm vừa xuất hiện, Bắc Vũ Đường đã đưa anh đến vị trí cũ ngồi.
Bắc Vũ Đường cười hỏi: “Bộ phim hôm qua khá hay?”
Tiếu Nghiêm gật đầu phụ hoạ.
“Anh còn nhớ hình ảnh cuối cùng của phim, câu cuối cùng nam chủ nói với nữ chủ không?” Bắc Vũ Đường hỏi theo tuần tự.
Lúc này, Tiếu Nghiêm bị kẹt.
Phim hôm qua nói về cái gì, anh cũng đâu có để ý đâu, ai biết được câu cuối cùng nam chủ nói với nữ chủ là gì cơ chứ. Ánh mắt Tiếu Nghiêm lập loè, không biết phải trả lời ra sao, đành dời sang chủ đề khác.
“Ăn cơm sáng chưa? Tôi mang bữa sáng cho em.” Nói xong, anh đẩy bữa sáng đến trước mặt cô.
“Tôi không biết em thích ăn gì, nên mang theo mấy món.”
Bắc Vũ Đường nhìn anh dọn sữa đậu nành, bánh quẩy, bánh nướng, bánh bao, sủi cảo đến trước mặt cô, hoàn toàn không cần cô ra tay.
Tư Đồ Nguyệt từng nói, ở bên cạnh con gái, phải đau sủng cô ấy như công chúa.
Tiếu Nghiêm nhớ rất rõ, đó là không được để cô động tay.
Bắc Vũ Đường nhìn bàn đồ ăn sáng, có chút thất vọng trong lòng.
Anh cố ý không nói, hay là quên mất?
Bắc Vũ Đường dùng ánh mắt xem kỹ đánh giá Tiếu Nghiêm. Tiếu Nghiêm tất nhiên nhận ra, nhưng lại vờ như không biết gì cả.
Trên mặt anh là bình tĩnh trước sau như một, nhưng trong lòng lại thầm khổ sở.
Anh không trả lời, cô có tức giận hay không?
Bắc Vũ Đường nghĩ nửa ngày, cũng không biết lý do, thật sự phải nói anh giấu rất giỏi.
Được rồi, nếu cách này không được, cô chỉ có thể đổi cách khác. Nếu hiện tại cô viết một tờ giấy, để anh đọc, chắc cũng được nhỉ.
Nhưng mà, nếu anh hiểu lầm thì làm sao bây giờ?
Cho rằng cô yêu anh, vậy thì lại phiền toái rồi.
Bắc Vũ Đường do dự mãi, quyết định chậm rãi thôi, đợi có cơ hội thì tính tiếp. Tiếu Nghiêm lại xin nghỉ một ngày giúp Bắc Vũ Đường, mang cô ra ngoài đạp thanh.
Lúc đi trên đường, trùng hợp gặp được hai người Vương Tư và Trương Tuệ Tuệ. Trương Tuệ Tuệ vừa thấy Tiếu Nghiêm, lập tức lại gần chào hỏi, “Anh họ.”
Thấy bên cạnh Tiếu Nghiêm còn có một nữ nhân, đôi mắt trừng thật to, không thể tin, kinh hỉ hỏi, “Anh họ, đây là chị dâu tương lai à?”
Bắc Vũ Đường tỏ vẻ rất vô ngữ.
Tiếu Nghiêm này thiếu nữ nhân đến cỡ nào vậy chứ! Lúc trước gặp mẹ anh, bà dùng ánh mắt nhìn con dâu nhìn cô, giờ gặp em họ anh, lại càng trực tiếp hơn, trực tiếp dán nhãn lên người cô luôn.
Tiếu Nghiêm nhận định cô, nhưng lại sợ cô phản cảm, lập tức quở trách, “Đừng nói bậy.”
Trương Tuệ Tuệ thấy anh họ nghiêm túc, lập tức không dám nói gì thêm, chỉ là đôi mắt vẫn luôn tò mò nhìn Bắc Vũ Đường.
Trương Tuệ Tuệ rất sùng bái người anh họ này, nhưng đồng thời cũng rất sợ anh, còn sợ hơn cả cha cô ấy nữa.
Trương Tuệ Tuệ rất rõ ràng tính cách anh họ mình, người anh không thích, căn bản không thể tới gần anh, hiện tại có thể để cô gái kia đi bên người, trở thành chị dâu chỉ là chuyện sớm muộn thôi.
“Anh họ, anh không giới thiệu chút sao?”
“Bắc Vũ Đường.” Sau đó, anh lại giải thích Trương Tuệ Tuệ với Bắc Vũ Đường, lúc giới thiệu Vương Tư bên người Trương Tuệ Tuệ, sắc mặt anh lại không đẹp nổi.
Tiếu Nghiêm dùng ánh mắt bất thiện nhìn Vương Tư, chỉ cần tưởng tượng người này từng là chồng cô, trong lòng anh lại khó chịu. Người đàn ông cặn bã như vậy, thực không xứng với em họ.
Tiếu Nghiêm đã để mẹ nhắc nhở dì họ, nhưng mà bọn họ có vẻ vẫn không để trong lòng. Bằng không, sao còn có thể mặc kệ cho Vương Tư và em họ kết giao.
Tiếu Nghiêm không muốn để Bắc Vũ Đường nhìn thấy Vương Tư, nói chuyện hai câu với Trương Tuệ Tuệ lại tách ra.
Chờ hai người đi rồi, đáy mắt Vương Tư là sóng ngầm kịch liệt.
Mới ở chung ngắn ngủi với Tiếu Nghiêm, hắn đã cảm nhận được Tiếu Nghiêm không thích hắn.
Đáng chết! Có phải nữ nhân kia nói gì với Tiếu Nghiêm rồi không!