Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Quan Khí​ - Chương 1078: Người có thể dùng : truyenyy.mobi

Quan Khí​

Chương 1078: Người có thể dùng




Đứng trước mộ Lưu Băng Tinh, Vương Trạch Vinh rất đau lòng. Về Bắc Kinh vài hôm, Vương Trạch Vinh không thể đến tham gia tang lễ của cô, hắn chỉ có thể ngồi trong xe đứng xa xa mà nhìn.

Vương Trạch Vinh ngoài việc gọi điện an ủi cho Lưu Nguyên Đào ra thì cũng không dám đến.

Lưu Băng Tinh có rất nhiều fan, phóng viên cũng theo sát tình hình đám tang nên Vương Trạch Vinh muốn đến tham gia tang lễ là không thể.

Vương Trạch Vinh cũng biết tình hình của mình. Hắn mà đột nhiên xuất hiện trong đám tang của Lưu Băng Tinh thì đó là tin tức chấn động. Vương Trạch Vinh mặc dù rất nghi ngờ về cái chết của Lưu Băng Tinh nhưng lại căn bản không thể tìm thêm thông tin.

Vương Trạch Vinh thở dài một tiếng, mình là Bộ trưởng mà đối với chuyện của Lưu Băng Tinh chỉ có thể nhận tin từ Hạng Định – người không trong quan trường. điều này làm Vương Trạch Vinh phải một lần nữa suy nghĩ về quyền lực của mình.

- Vương ca, tất cả đều thuận lợi, bố mẹ Lưu Băng Tinh đã về. Anh yên tâm, không có gì không ổn.

Hạng Định nhỏ giọng nói với Vương Trạch Vinh.

Hạng Định là người trung gian giữa Vương Trạch Vinh và Lưu Nguyên Đào, một vài chuyện mà Vương Trạch Vinh không thể ra mặt đều do Hạng Định làm. Lưu Nguyên Đào vốn hy vọng lên Bắc Kinh gặp được Vương Trạch Vinh, nhưng do phóng viên nhiều như vậy nên không thể thực hiện.

Sau khi Lưu Băng Tinh chết, vợ chồng Lưu Nguyên Đào thầm phân tích và biết mặc dù Vương Trạch Vinh chính thức coi mình là vợ nhưng không công khai. Bây giờ Lưu Băng Tinh đã chết, quan hệ với Vương Trạch Vinh chỉ là do suy nghĩ của Vương Trạch Vinh nữa mà thôi. Nếu hắn không nhận người nhà Lưu Băng Tinh, gia đình bọn họ cũng không có biện pháp gì.

Lưu Nguyên Đào bây giờ đã điều chỉnh suy nghĩ của mình, coi mình là người của Vương Trạch Vinh mà thôi. Y hy vọng Vương Trạch Vinh có thể nể tình con gái mình đã đi theo hắn một thời gian mà không ngừng giúp bọn họ. Từ lời nói của Hạng Định, Lưu Nguyên Đào cũng có chút yên tâm.

Nhận được lời hứa của Vương Trạch Vinh, vợ chồng Lưu Nguyên Đào sau khi lo xong tang lễ của Lưu Băng Tinh liền về Tỉnh Tây Nhật. Vương Trạch Vinh gật đầu và xaoy người rời đi. Vương Trạch Vinh đeo kính mắt mà bắt đầu khóc. Vương Trạch Vinh nói với Hạng Định:

- An ủi nhà Lưu Băng Tinh một chút.

Hạng Định biết Vương Trạch Vinh không thể ra mặt nên nói:

- Vương ca yên tâm.

Thấy Hạng Định lái xe rời đi, Vương Trạch Vinh gọi cho Long Dũng Đình và hẹn đối phương ra ngoài. Đến một quán trà, Vương Trạch Vinh thấy Long Dũng Đình đang ở đó.

- Vương ca, có chuyện gì thế?

Long Dũng Đình không biết Vương Trạch Vinh gọi mình ra làm gì.

- Hỏi chú một việc.

- Có chuyện gì vậy Vương ca?

Long Dũng Đình hỏi.

- Anh muốn biết nguyên nhân cái chết của Lưu Băng Tinh kia.

Nghe Vương Trạch Vinh hỏi về nguyên nhân cái chết của Lưu Băng Tinh, Long Dũng Đình hơi giật mình.

Long Dũng Đình là nhân vật thân tín nhất của Vương Trạch Vinh nên sớm nhận ra quan hệ giữa hắn và Lưu Băng Tinh, việc này Vương Trạch Vinh không nói thì Long Dũng Đình cũng giả vờ không biết. Nghe Lưu Băng Tinh xảy ra chuyện, Long Dũng Đình cũng cố ý điều tra.

- Vương ca, việc này bên ngoài đều nói Lưu Băng Tinh chết do điện giật, kết quả pháp y cũng thấy đây là ngoài ý muốn. Chẳng qua có một việc là khám nghiệm thấy Lưu Băng Tinh có thai.

- Hả.

Vương Trạch Vinh rất sợ hãi, khó khăn lắm mới khống chế được mình. Vương Trạch Vinh rất đau vì chết cả hai mẹ con. Long Dũng Đình thấy vẻ mặt Vương Trạch Vinh như vậy liền cũng đau lòng thay đối phương. Một đứa bé cứ như vậy mà chết. Vương Trạch Vinh ngồi đó mà suy nghĩ rất nhiều.

Chuyện Lưu Băng Tinh có thai sao cảnh sát không công bố? Chuyện này nếu không ai làm gì thì nhất định sẽ công bố. Rốt cuộc là ai làm việc này? Vương Trạch Vinh lập tức nghĩ tới Hạng Định.

Quả nhiên Long Dũng Đình nói:

- Theo em hiểu thì công ty Hạng thiếu gia sợ ảnh hưởng tới danh dự của Lưu Băng Tinh nên đè việc này xuống. Ngoài ra bên trên hình như cũng dùng áp lực đè việc này. Có thể lo rằng fan của Lưu Băng Tinh không chấp nhận.

Long Dũng Đình nói như vậy, Vương Trạch Vinh mặc dù biết Hạng Định có ý tốt chính là giữ danh dự cho Lưu Băng Tinh, đồng thời cũng là vì không muốn mình lộ ra. Chẳng qua theo lời của Long Dũng Đình thì còn có thế lực khác làm như vậy.

Chẳng qua từ việc này cũng khiến Vương Trạch Vinh phải suy nghĩ căn cơ của mình ở Bắc Kinh còn quá ít. Chỉ cái chết của Lưu Băng Tinh mà hắn phải từ Long Dũng Đình mới tìm được thông tin.

Nhìn Long Dũng Đình, Vương Trạch Vinh thở dài một tiếng. Cấp bậc của Long Dũng Đình còn quá thấp nên không thể giúp được mình. Hắn biết đã đến lúc xây dựng bộ máy của mình ở Bắc Kinh.

Thông qua vài ngày suy nghĩ, Vương Trạch Vinh cuối cùng đã nghĩ ra vài điều. Dựa vào người khác là không thể, chỉ có thể dựa vào mình.

Bây giờ biết Hạng Định không nói việc Lưu Băng Tinh có thai với hắn, Vương Trạch Vinh coi như thấy rõ vấn đề lớn nhất của mình. Từ trước đến giờ hắn vẫn dựa vào mấy gia tộc trên Bắc Kinh, nghĩ có mấy gia tộc ủng hộ thì mình có thể khống chế nhiều việc. Bây giờ xem ra các gia tộc đều có lợi ích của mình, mình chỉ là người phát ngôn của bọn họ mà thôi.

Vương Trạch Vinh đang khá nghi ngờ về cái chết của Lưu Băng Tinh, chẳng qua bây giờ chưa phải lúc dò xét rõ ràng.

- Dũng Đình, chú làm rất tốt.

Về văn phòng, Vương Trạch Vinh nhìn quan khí của mình thì phát hiện nó càng đặc hơn.

Hai hôm sau Vương Trạch Vinh hết giờ về nhà Uông Nhật Thần thì thấy ngoài Uông Nhật Thần còn có bố con Uông Chính Phong ở đây. Thấy Vương Trạch Vinh, Uông Chính Phong cười nói:

- Công việc bận quá à Trạch Vinh?

Thấy Uông Chính Phong, Vương Trạch Vinh nói:

- Công việc đã đi vào quỹ đạo nên thuận lợi.

Uông Chính Phong thầm quan sát vẻ mặt Vương Trạch Vinh không có gì đặc biệt liền thầm gật đầu. Vương Trạch Vinh này coi như cũng rất kiên định. Lưu Băng Tinh chết mà Vương Trạch Vinh không lộ vẻ đau lòng.

- Thời gian trước có vài Ủy viên trung ương đảng chết, cháu đứng đầu trong số Ủy viên dự khuyết nên rất nhanh có thể thay thế.

Uông Nhật Thần cũng nói:

- Đây cũng không phải việc lớn. Vương Trạch Vinh đã làm Bộ trưởng Bộ Thương mại nên thành Ủy viên trung ương đảng là bình thường.

Nghe hai người nói chuyện, Vương Trạch Vinh biết bọn họ có một chút suy nghĩ nhưng vẫn nói:

- Việc này cháu cũng muốn nghe ý của bố Hàm Yên.

Vương Trạch Vinh sau cái chết của Lưu Băng Tinh liền hy vọng mau chóng xây dựng bộ máy của mình. Uông Nhật Thần nói:

- Hạng Nam có lẽ cũng có suy nghĩ của mình.

Thấy Uông Nhật Thần nói như vậy, Vương Trạch Vinh rất cảm động. Uông Nhật Thần khác Uông Chính Phong, ông luôn chú ý tới mình.

Uông Chính Phong ăn cơm xong rồi rời đi. Nhìn Lưu Băng Tinh rời đi, tâm trạng Uông Nhật Thần rất vui mà nói:

- Sau khi Tiểu Phỉ sinh con, Uông gia coi như đã đoàn kết.

Vương Trạch Vinh hôm qua gọi điện với Uông Phỉ, biết cô vẫn tốt nên nói:

- Cháu hôm qua gọi cho Tiểu Phỉ, cô ấy rất tốt.

Uông Kiều nói:

- Mấy hôm nữa em sẽ sang đó thăm Tiểu Phí.

Uông Nhật Thần nói:

- Không có gì phải lo cho nó, Chính PHong đã phái người đi bảo vệ nó.

Ra khỏi Uông gia, Vương Trạch Vinh ngồi trong xe gọi cho Vương Tú Toàn.

Vương Trạch Vinh có một suy nghĩ là đưa đám thiếu gia kia về Bắc Kinh, như vậy mình sẽ có người đáng tin cậy ở đây.

Vương Tú Toàn vui vẻ nói:

- Vương ca, có phải có việc gì tốt không?

- Tú Toàn, các chú công tác ở địa phương thế nào rồi?

- Ôi, sau khi anh đi thì bọn này sống không sung sướng rồi.

Vương Trạch Vinh cười nói:

- Các chú đã rèn luyện ở tỉnh một thời gian, ý của tôi là đưa các chú về Bắc Kinh. Chú nghĩ sao?

- Đương nhiên là muốn rồi, ở địa phương khổ quá. Chủ yếu là lão gia tử trong nhà không tỏ thái độ.

Nghe Vương Tú Toàn nói như vậy, Vương Trạch Vinh nói:

- Cứ như vậy đi, tôi sẽ đi nói với mấy lão gia tử.

- Ha ha, tôi sớm chờ ngày này.

Vương Trạch Vinh gọi cho mấy tên thiếu gia khác.

Đừng nhìn đám thiếu gia này đại biểu cho gia tộc mình, nhưng bọn họ cũng là thân tín của hắn. Hắn ở Bắc Kinh có người của Hạng hệ, Uông hệ nhưng đây không phải người thực sự của hắn. Vương Trạch Vinh bây giờ cần là lập bộ máy của mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.