Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Quan Khí​ - Chương 1026: Vương Trạch Vinh than thở : truyenyy.mobi

Quan Khí​

Chương 1026: Vương Trạch Vinh than thở




Vương Trạch Vinh ở Bắc Kinh vài ngày rồi chạy về Xuân Dương. Bây giờ sau khi có tin được điều đi, hắn cần phải điều chỉnh cán bộ của mình.

Sau khi về Xuân Dương, Vương Trạch Vinh phối hợp với Cổ Duy Thành để đưa nhân viên Vương Hệ lên vị trí quan trọng. Mấy tên Vương Tú Toàn cũng được đề bạt, thư ký Sài Trí Văn cũng được đề bạt.

Thông qua một loạt hoạt động, Lý Ích Tài thay thế Vương Trạch Vinh làm Bí thư thị ủy Xuân Dương, Thường vụ tỉnh ủy. Có sự phối hợp của Cổ Duy Thành nên Bắc Dương bây giờ đã là thiên hạ của Vương Hệ.

Bố trí ở Tỉnh ủy và Xuân Dương, sau khi Vương Trạch Vinh rời đi thì Bắc Dương cũng do Vương Hệ nắm giữ là chính. Vương Trạch Vinh cũng không còn lo lắng việc mình đi mà khiến các chính sách mình đặt ra không thể tiếp tục.

Sau khi Vương Trạch Vinh bố trí xong thì Tào Kiến Sơn gọi tới. Tào Kiến Sơn rất chú ý việc của Lưu Nguyên Đào, y muốn thể hiện công lao với Vương Trạch Vinh:

- Bí thư Vương, nghe nói Bí thư sẽ đến Bộ Thương mại?

- Trưởng ban Tào, việc này tổ chức chưa có công văn gửi tới.

Bây giờ người Tỉnh ủy Bắc Dương cũng bắt đầu biết nên Vương Trạch Vinh không giấu.

- Ha ha, Bí thư Vương, năng lực của anh rất mạnh, chúng tôi quyết tâm theo Bí thư.

Tào Kiến Sơn thực lòng cũng quyết tâm đi theo Vương Trạch Vinh. Thấy Vương Trạch Vinh không ngừng tiến lên, y biết phải ôm chặt cây đại thụ này.

Nghe Tào Kiến Sơn tỏ vẻ đi theo mình, Vương Trạch Vinh không hề đùn đẩy mà nói:

- Chúng ta hỗ trợ nhau cùng tiến bộ.

Vương Trạch Vinh đang bắt đầu cố gắng tạo mạng lưới nhân viên của mình. Tào Kiến Sơn mặc dù là người Lưu hệ, nhưng bây giờ Lưu hệ đã ngã, Tào Kiến Sơn lại có năng lực nên Vương Trạch Vinh không dại gì không kéo.

Tào Kiến Sơn nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy thì mới yên tâm:

- Bí thư Vương, lần trước anh hỏi tôi về đồng chí Lưu Nguyên Đào. Theo tôi biết thì đồng chí Lưu Nguyên Đào rất có năng lực, chuyên tâm công tác, gần đây đã được đề bạt thành Phó chủ tịch huyện.

Vương Trạch Vinh bận nên không gọi điện cho Lưu Băng Tinh và không biết việc này.

Nghĩ đến biểu hiện trên giường của Lưu Băng Tinh, Vương Trạch Vinh liền thấy nóng lên. Lưu Băng Tinh đúng là rất biết phục vụ đàn ông.

- Ha ha, làm phiền Kiến Sơn, lúc thích hợp thì anh giúp một chút.

Vương Trạch Vinh nói.

- Việc này Bí thư Vương cứ giao cho tôi, Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy sẽ trọng điểm bồi dưỡng các đồng chí có năng lực.

Tào Kiến Sơn nói.

- Kiến Sơn, gần đây anh có rảnh không, có thì lên Bắc Kinh đến nhà lão gia tử ngồi một chút.

Vương Trạch Vinh biết tình hình của Tào Kiến Sơn, biết thu người này sẽ có lợi với Hạng Nam.

Theo ý của Hạng Nam thì bây giờ Lưu hệ đã xong, không còn cơ hội xoay người. Vào lúc này ai cũng cướp đoạt lợi ích Lưu hệ, quan chức Lưu hệ sống cũng không tốt gì. Nếu có thể kéo mấy người thì càng tốt.

Tào Kiến Sơn thấy vị trí của mình sắp đi đời nên rất lo lắng, bây giờ nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy làm y rất hưng phấn. Nếu được phó Thủ tướng Hạng Nam ủng hộ thì y không chỉ ngồi chắc vị trí Trưởng ban tổ chức cán bộ, với sức mạnh của Hạng gia bây giờ thì mình còn có thể tiến thêm bước nữa. Y vội vàng nói:

- Bí thư Vương, tôi lúc nào cũng rảnh. Chỉ cần Bí thư gọi là tôi lập tức tới.

- Được, tôi bố trí xong rồi nói với anh.

Tào Kiến Sơn dập máy rồi ngồi đó mà suy nghĩ về tiền đồ tốt đẹp của mình. Xem ra mình phải giúp Lưu Nguyên Đào nữa mới được.

Tào Kiến Sơn bây giờ đã không quan tâm Vương Trạch Vinh có quan hệ gì với Lưu Băng Tinh kia. Y chỉ quan tâm là làm như thế nào thực hiện tốt nhiệm vụ mà Vương Trạch Vinh giao cho. Y gọi điện yêu cầu chú ý sự phát triển của Lưu Nguyên Đào.

Bí thư thị ủy Đức Phàm thấy Tào Kiến Sơn lại hỏi về Lưu Nguyên Đào, còn nói muốn đến Huyện Phong Minh gặp Lưu Nguyên Đào, y cũng rất coi trọng Lưu Nguyên Đào.

Trong mắt vợ chồng Lưu Nguyên Đào thì người đàn ông thần bí của con gái mình đã là nhân vật rất quan trọng.

Tuy phải rời đi nhưng Vương Trạch Vinh cũng có tình cảm rất sâu với Xuân Dương. Hắn mặc bộ đồ bình thường và đi trên đường phố Xuân Dương.

Lên xe bus, Vương Trạch Vinh đã lâu không có cảm giác chen lấn như vậy. Hắn lúc này mới phát hiện theo kinh tế Bắc Dương phát triển, số xe cộ nhiều hơn, đường bắt đầu tắc. Việc này phải trao đổi với đám người Lý Ích Tài mới được.

Vương Trạch Vinh đi một công ty cũ trước đây, bây giờ đã thay đổi bộ mặt mới đầy sức sống. Hắn rất vui vẻ. Đứng quan sát nhân viên ra vào, Vương Trạch Vinh có thể thấy trên mặt mỗi người đầy vẻ hy vọng.

Vào một hàng quán đông khách,. Vương Trạch Vinh gọi mấy món. Cả buổi chiều hôm đó Vương Trạch Vinh đã xem thấy nhiều thứ. Hắn thầm nghĩ một lãnh đạo không thể xa rời dân chúng, rất nhiều chuyện phải tự mình đi tìm hiểu mới được.

Vương Trạch Vinh vừa ăn vừa suy nghĩ. Với giá cả nhà đất càng lúc càng tăng, người đưa ra chính sách lại không thiếu nhà thì sao hiểu nỗi khổ của người không có nhà ở.

Nhớ đến số liệu đọc trên mạng hôm trước, Vương Trạch Vinh cảm thấy rất nặng nề. Số liệu dù thật hay không thì cũng nói rõ vấn đề.

Đọc nội dung mà Vương Trạch Vinh thấy người khác đang cười nhạo chính phủ, cười nhạo những người đưa ra chính sách vì không biết gì về quần chúng nhân dân.

- Ha ha, biết không, hôm nay trên Nông trại cũng tăng giá đồ, anh nói xem trò chơi trên mạng mà tăng giá đồ. Qua đó có thể tưởng tượng vật giá trong nước ta tăng nhanh thật.

- Giá cả bây giờ đúng là mỗi ngày một giá, ăn cơm cũng là vấn đề.

Hai thanh niên ngồi bàn bên vừa uống rượu vừa nói chuyện làm Vương Trạch Vinh khá chú ý.

- Giá sao có thể không tăng cơ chứ. Anh nghĩ xem, bây giờ mọi người đều tìm mọi cách thì vào làm công chức, đó là do thu nhập cao hơn quần chúng nhân dân mà. Nghe nói sẽ tăng tiền lương tối thiểu cho công nhân viên chức, khi đó không biết giá cả sẽ tăng như thế nào nữa.

- Điều này anh sao có thể biết được cơ chứ. Thu nhập đa số của nhân viên công chức không cao, chủ yếu là cán bộ lãnh đạo. Anh nghĩ coi, ăn cơm không phải bỏ tiền, còn được nhà nước chi trả tiền tiếp khách. Ngồi xe không mất tiền, không mất phí cầu đường, cái gì cũng có thể xin thanh toán. Ngay cả quà tặng lãnh đạo cũng được chi trả. Bọn họ ngoài lấy tiền lương cứng thì còn rất nhiều thu nhập khác.

- Cái gì, nhân viên công chức còn không cao? Nhân viên công chức được cấp nhà ở, có khi không chỉ một căn. Anh có không? Chỉ cần bỏ ra một chút tiền là được một căn nhà, bán sang tay là được ngày vài trăm ngàn. Anh có cơ hội này không?

- Điều này anh nói đúng rồi. Chẳng qua Xuân Dương chúng ta lại không có việc này. Từ sau khi Bí thư Vương đến Xuân Dương thì đã cho xây dựng nhà ở và cho thuê do chính phủ quản lý, giải quyết vấn đề nhà ở cho rất nhiều nhân viên, còn hạn chế việc tăng giá nhà bừa bãi. Giá nhà Xuân Dương chúng ta coi như thấp trong cả nước.

- Hừ, có gì hơn người chứ, không chỉ là có bố vợ là phó Thủ tướng sao? Nếu là tôi thì còn làm tốt hơn.

Mấy tên thanh niên uống rượu nên bắt đầu khoe khoang.

Nhưng không ngờ ở đây lại có nhiều người lúc trước vốn mất việc, bây giờ nhờ có chính sách mà Vương Trạch Vinh đưa ra nên có lại công việc.

Hai người đàn ông trung niên cao to nhảy dựng lên, trừng mắt nhìn thanh niên kia:

- Mày dám nói xấu Bí thư Vương, bọn ông đập chết mày.

Thanh niên không ngờ có người tức tối vì câu nói của mình, y uống say nên không hề sợ:

- Mọi người nói công bằng đi. Tôi nói đúng còn gì. Vương Trạch Vinh có bố vợ là phó Thủ tướng, tôi nói có gì sai? Hắn nếu không có bố vợ là phó Thủ tướng thì có thể làm quan to như vậy sao?

Thanh niên vừa nói như vậy liền phát hiện người đang ăn cơm xung quanh đều nhìn mình với ánh mắt rất khó chịu, có ý muốn lên đánh. Tên thanh niên sợ hãi không dám nói gì nữa, chỉ lẩm bẩm một tiếng:

- Đều là kẻ không biết gì.

Tên thanh niên ăn cùng hắn thấy thế vội vàng nói với mọi người:

- Uống nhiều, uống nhiều, mọi người đừng chấp nó.

- Thằng ranh, mày nghe này. Xuân Dương này không có Bí thư Vương thì không có cuộc sống tốt như vậy. Ai dám nói xấu Bí thư Vương ở Xuân Dương, người khác có thể nghe, tao không nghe.

Một người đàn ông trung niên ở xa xa cũng lớn tiếng nói:

- Bí thư Vương có bố vợ là phó Thủ tướng thì sao. Tôi chưa thấy có quan nào hết lòng phục vụ nhân dân như Bí thư Vương. Thằng ranh, nói chuyện thì phải nói đúng lương tâm. Mày nhìn Xuân Dương bây giờ đi. Nếu không có Bí thư Vương thì Bắc Dương có thể diệt hết đám tham ô sao? Bao công nhân mất việc ở Bắc Dương còn có thể đi làm lại sao? Mày nhìn Xuân Dương bây giờ đi, mày đi trên đường có còn gặp đám xã hội đen không? Nhiều công ty tiến vào Xuân Dương như vậy, sự phát triển hôm nay đều là do Bí thư Vương làm ra.

- Đúng, lão Lâm nói đúng, ăn quả không nên quên người trồng cây. Mẹ nó chứ, dám nói xấu Bí thư Vương, ông cho mày trận.

Hai thanh niên thấy thế thì đâu dám ăn cơm, một người gọi nhân viên phục vụ đến thanh toán và hỏi:

- Bao tiền?

- Hai trăm.

- Mẹ nó chứ, sao ngoài biển ghi ăn không hết 50 tệ.

- Người khác ăn không đến 50, bọn mày phải 200 tệ.

Chủ quán trừng mắt nhìn thanh niên.

Hai thanh niên nhìn tình hình quán cơm thì sao dám nói gì, vội vàng rút 200 tệ ra bỏ ở bàn rồi chạy.

Vương Trạch Vinh ăn xong liền thanh toán và đứng dậy đi ra ngoài. Hắn vừa đi vừa thầm nghĩ không ngờ mình có uy tín đối với quần chúng nhân dân Xuân Dương như vậy.

Vương Trạch Vinh nhìn ra đây là mọi người đang nói thật với lòng mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.