Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Quan Khí​ - Chương 1025: Sự thay đổi của Lưu Nguyên Đào : truyenyy.mobi

Quan Khí​

Chương 1025: Sự thay đổi của Lưu Nguyên Đào




Vương Trạch Vinh ở Bắc Dương sao lại hỏi một cán bộ nhỏ nhoi ở Huyện Phong Minh, điều này rất không hợp lý.

Đây là việc lớn. Tào Kiến Sơn lập tức thấy việc này không bình thường.

Tào Kiến Sơn là Trưởng ban tổ chức cán bộ, lại là người Lưu hệ, y đương nhiên có quan hệ của mình. Hôm nay y vừa vặn biết Vương Trạch Vinh thành Phó bộ trưởng thường trực Bộ Thương mại, y đang định gọi tới chúc mừng.

Lưu Nguyên Đào này nhất định có quan hệ với Vương Trạch Vinh, quan hệ không hề bình thường.

Tìm số máy của Trưởng ban tổ chức cán bộ thành phố Đức Phàm - Lâm Trung Bình, Tào Kiến Sơn gọi tới. Chuyện như thế này không thể để qua đêm. Nếu mình làm hôm nay thì nói rõ mình coi việc của Vương Trạch Vinh là quan trọng nhất, nếu ngày mai làm thì Vương Trạch Vinh sẽ cho rằng mình không coi trọng lời nói của đối phương.

Lâm Trung Bình là thân tín của Tào Kiến Sơn, y cung kính nói:

- Trưởng ban Tào có chỉ thị gì?

- Lâm Trung Bình, tôi hỏi anh một chuyện, Huyện Phong Minh các anh có đồng chí Lưu Nguyên Đào không?

- Lưu Nguyên Đào?

Lâm Trung Bình suy nghĩ một chút rồi nói:

- Có một người như vậy. Nghe nói con gái của đồng chí này là ca sĩ rất nổi tiếng Lưu Băng Tinh.

Tào Kiến Sơn nghe thế mắt sáng lên. Y cũng biết Lưu Băng Tinh bây giờ rất nổi tiếng ở Trung Quốc. Tào Kiến Sơn bắt đầu nghi ngờ có phải Lưu Băng Tinh này có quan hệ với Vương Trạch Vinh?

Nếu là như vậy thì chuyện của Lưu Nguyên Đào rất quan trọng.

- Thì ra là cô ấy.

Tào Kiến Sơn lẩm bẩm một tiếng.

Lâm Trung Bình hỏi:

- Trưởng ban, có việc gì vậy?

Trong mắt của Lâm Trung Bình thì Lưu Nguyên Đào dù có con gái là ngôi sao thì cũng không đáng gì, đâu thể ra vẻ ta đây với ai cơ chứ?

- Đồng chí Lưu Nguyên Đào thế nào?

- Đồng chí này nghe nói có mâu thuẫn với Phó chủ nhiệm Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc thành phố - Cảnh Thiệu Phái. Vì thế bây giờ không ai dám dùng Lưu Nguyên Đào.

Tào Kiến Sơn gõ gõ mặt bàn và thầm suy nghĩ tình hình của Cảnh Thiệu Phái kia. Y đương nhiên biết tình hình của Cảnh Thiệu Phái kia, trước đây cũng là người Huyện Phong Minh, sau đó thông qua quan hệ mà lên làm Phó chủ nhiệm Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc thành phố, chỗ dựa không mạnh.

- Lâm Trung Bình, năng lực của đồng chí Lưu Nguyên Đào thế nào?

Đây là việc rất quan trọng. Nếu Lưu Nguyên Đào có năng lực mạnh thì sẽ dùng. Năng lực không mạnh thì cũng phải đưa đến một cơ quan béo bở.

- Năng lực thì được chỉ là theo nhầm người, lại mâu thuẫn với Cảnh Thiệu Phái, đến gần 50 mà không ai dùng.

Điều này thì Tào Kiến Sơn hiểu. Quan trường chính là như vậy. Cảnh Thiệu Phái dù như thế nào cũng công tác trên thành phố, Lưu Nguyên Đào không có chỗ dựa mạnh thì sao có thể đấu.

Tào Kiến Sơn nói với Lâm Trung Bình:

- Lâm Trung Bình, đồng chí Lưu Nguyên Đào rất được, nên dùng thì phải dùng. Huyện Phong Minh các anh không phải sẽ thêm một Phó chủ tịch huyện sao, cần giúp đỡ.

Lâm Trung Bình ngồi đó mà ngẩn ra. Huyện Phong Minh đúng là cần thêm một Phó chủ tịch huyện, bây giờ đang cạnh tranh rất mạnh. Lưu Nguyên Đào rất khó chen chân. Bây giờ Trưởng ban Tào gọi tới và nói rõ muốn Lưu Nguyên Đào lên chức.

Tào Kiến Sơn là Trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, trước đây không hề nói chuyện về việc này, bây giờ lại thay đổi thì nói rõ vấn đề rất quan trọng. Xem ra người bên dưới tranh như thế nào thì vị trí Phó chủ tịch huyện kia nhất định thành Lưu Nguyên Đào. Lưu Nguyên Đào có chỗ dựa gì? Tào Kiến Sơn là Thường vụ tỉnh ủy, y tự mình nói chuyện thì không phải việc nhỏ. Lâm Trung Bình ngồi đó mà không thể suy nghĩ. Y chỉ là một Trưởng ban tổ chức cán bộ Thị ủy, không có quyền quyết định. Y vội vàng gọi điện cho Bí thư thị ủy Quản Hải Dương.

- Bí thư, có một việc cần báo cáo với ngài.

- Có chuyện gì?

Quản Hải Dương rất tin tưởng Lâm Trung Bình, hai người có thói quen có việc liền thông báo cho nhau.

Tuy Quản Hải Dương biết Lâm Trung Bình người Tào Kiến Sơn, chỉ cần Tào Kiến Sơn còn đương chức thì vị trí của Lâm Trung Bình sẽ không thay đổi.

Quản Hải Dương cũng có suy nghĩ. Y hy vọng quan sát thêm, xem Tào Kiến Sơn có ngã không? Bây giờ nếu làm mất lòng Tào Kiến Sơn, mình nguy khi Tào Kiến Sơn không ngã.

- Bí thư, là như thế này. Vừa nãy Trưởng ban Tào gọi tới hỏi về việc Huyện Phong Minh muốn thêm một Phó chủ tịch huyện. Đặc biệt nhắc đến đồng chí Lưu Nguyên Đào, nói muốn chiếu cố.

Quản Hải Dương nghe xong liền ngẩn ra. Tào Kiến Sơn làm Trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy nhiều năm như vậy mà chưa từng nói chuyện giúp Lưu Nguyên Đào. Bây giờ đột nhiên nói thì rất khó hiểu.

Quản Hải Dương là Bí thư thị ủy nên hiểu rõ nhiều việc. Biết Tào Kiến Sơn là người Lưu hệ, Lưu hệ thua trong tay Hạng hệ, vị trí của Tào Kiến Sơn bắt đầu lung lay. Bây giờ Tào Kiến Sơn lại quan tâm đến một cán bộ Huyện Phong Minh, việc này không bình thường.

Quản Hải Dương ngồi đó và suy nghĩ, việc này nhất định có ẩn giấu gì đây.

Sau khi nói chuyện với Lâm Trung Bình, Quản Hải Dương gọi cho Bí thư huyện ủy Huyện Phong Minh Tôn Chính Minh:

- Đồng chí Tôn Chính Minh, huyện anh cần bổ sung một Phó chủ tịch huyện, danh sách đề cử đã có quyết định chưa?

Tôn Chính Minh ngẩn ra, việc này hôm trước đã lên báo cáo với Thị ủy, Quản Hải Dương còn nói không vội, sao bây giờ lại hỏi.

- Bí thư, việc này có mấy người phù hợp như lão Chu phòng Tài chính, lão Thường ở Văn phòng ủy ban, lão Trịnh ở Ủy ban kế hoạch phát triển huyện.

- Ừ, việc này phải nhanh chóng tiến hành vì có quan hệ tới triển khai công việc toàn huyện.

- Xin Bí thư yên tâm, chúng tôi lập tức nghiên cứu.

Tôn Chính Minh đang khá đau đầu. Lãnh đạo thành phố đều nói chuyện giúp ba người kia, báo cáo ai cũng khó khăn.

- Chính Minh, đồng chí Lưu Nguyên Đào ở huyện anh là như thế nào?

Quản Hải Dương hỏi.

Tôn Chính Minh giật mình, Bí thư Quản sao lại hỏi đến Lưu Nguyên Đào, trong này có liên lạc gì? Chẳng lẽ Bí thư Quản muốn Lưu Nguyên Đào lên chức?

Tôn Chính Minh cung kính nói:

- Đồng chí Lưu Nguyên Đào có năng lực rất mạnh, nghiêm túc trong công việc. Đồng chí này có một cô con gái là ca sĩ nổi tiếng cả nước Lưu Băng Tinh.

Tôn Chính Minh vừa nói chuyện vừa suy nghĩ. Hôm nay quá lạ, Bí thư thị ủy lại hỏi về Lưu Nguyên Đào.

Quản Hải Dương rốt cuộc hiểu rõ tại sao Tào Kiến Sơn quan tâm đến Lưu Nguyên Đào. Đây là do Lưu Băng Tinh.

Quản Hải Dương suy nghĩ rất nhanh, Lưu Băng Tinh chỉ là một ca sĩ, Tào Kiến Sơn là Trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy thì không việc gì phải nể mặt cô ta. Nhưng sao Tào Kiến Sơn lại gọi tới nói chuyện giúp Lưu Nguyên Đào?

Quản Hải Dương loại ngay khả năng Tào Kiến Sơn có quan hệ kia với Lưu Băng Tinh. Theo y biết Tào Kiến Sơn không thích nữ sắc, đặc biệt là vào lúc rất nguy hiểm như thế này thì sao còn tâm tư nghĩ tới cái khác.

Bỏ khả năng này, Quản Hải Dương coi như thấy được Tào Kiến Sơn nhất định là coi trọng nhân vật lớn đứng sau lưng Lưu Băng Tinh.

Là nhân vật như thế nào mà làm Tào Kiến Sơn vội vàng hỏi thăm Lưu Nguyên Đào như vậy?

Đây là người mình không thể trêu vào, ngay cả Tào Kiến Sơn cũng phải lấy lòng cơ mà.

Bây giờ Tào Kiến Sơn cần nhất là có người giúp giữ chức. Vừa nghĩ như vậy làm mắt Quản Hải Dương sáng lên. Nếu thật là như vậy thì có lẽ Tào Kiến Sơn sẽ không ngã, còn có thể tiến thêm, đây chính là cơ hội của mình. Bây giờ dù như thế nào cũng phải giúp Lưu Nguyên Đào kia. Chẳng may làm mất lòng nhân vật bao Lưu Băng Tinh kia thì mình là Bí thư thị ủy cũng sẽ xong đời. Nghĩ thế Quản Hải Dương nói với Tôn Chính Minh:

- Chính Minh, tôi thấy đồng chí Lưu Nguyên Đào có đủ điều kiện, cần dùng đồng chí tốt.

Nghe Quản Hải Dương nói như vậy, Tôn Chính Minh mà không hiểu thì sao có thể thành Bí thư huyện ủy. Ý của Bí thư thị ủy Quản Hải Dương rất rõ ràng. Hôm sau trong Hội nghị thường vụ Huyện ủy thảo luận về đề cử người làm Phó chủ tịch huyện, do Tôn Chính Minh quyết định nên Lưu Nguyên Đào thành đề cử duy nhất, điều không ai ngờ tới.

Kết quả này làm tất cả cán bộ Huyện Phong Minh, ngay cả Lưu Nguyên Đào cũng sợ hãi.

Lưu Nguyên Đào đang ngồi trong văn phòng đọc báo thì tin truyền ra. Ánh mắt mọi người nhìn Lưu Nguyên Đào đã khác hẳn. Ai cũng phải phục Lưu Nguyên Đào. Y ngồi im không hoạt động mà thành công, đây mới là hoành tráng.

Lưu Nguyên Đào hiểu rõ tình hình của mình. Sau khi đứng sai đội ngũ, lại có mâu thuẫn với Cảnh Thiệu Phái kia, y coi như đã đi đến cuối. Lần này y biết mình không thể thành Phó chủ tịch huyện.

Từ chối lời mời dùng cơm của mọi người, Lưu Nguyên Đào về nhà. Vợ y cũng vui mừng hỏi chuyện, hơn nữa còn có các lãnh đạo phòng ban đến chúc mừng làm cô rất vui vẻ.

Lưu Nguyên Đào cẩn thận phân tích quan hệ của mình rồi nói với vợ:

- Tôi bây giờ vẫn như mơ ngủ. Em nói xem, Chánh văn phòng Ủy ban vốn có hy vọng nhất, luôn vênh váo như mình đã thành Phó chủ tịch huyện, hôm nay lại đột nhiên thành anh, em không thấy y tức giận thiếu chút nữa ngất đi.

- Lão Lưu, đây là việc tốt, nói rõ lãnh đạo coi trọng anh.

- Đúng, bây giờ không sao cả. Quan trọng anh có thể lên chức.

Lúc này thư ký của Bí thư huyện ủy gọi tới nói với Lưu Nguyên Đào:

- Chánh văn phòng Lưu, mời ngài tới Hối Nguyên Cư, Bí thư Tôn mời ngài tới dùng bữa.

Lưu Nguyên Đào rất khó hiểu, y đương nhiên biết hôm nay hoàn toàn do Tôn Chính Minh ủng hộ mà mình được vào danh sách. Lưu Nguyên Đào vội vàng chạy tới nơi.

- Đồng chí Nguyên Đào, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.

Tôn Chính Minh cười ha hả nói với Lưu Nguyên Đào.

- Cảm ơn Bí thư đã giúp tôi.

Lưu Nguyên Đào rất cảm kích vì Tôn Chính Minh đã giúp mình.

- Ha ha, mau ngồi xuống.

Tôn Chính Minh vừa nói vừa quan sát Lưu Nguyên Đào. Lần này Lưu Nguyên Đào lên chức thì y đã đắc tội hoàn toàn với Phó chủ nhiệm Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc thành phố Cảnh Thiệu Phái kia. Chẳng qua Tôn Chính Minh cũng không sợ tên này.

Lần đầu tiên cẩn thận quan sát Lưu Nguyên Đào, Tôn Chính Minh thở dài trong lòng. Tên này không biết sao lại được Bí thư thị ủy Quản Hải Dương chú ý tới. Càng nghĩ y càng cảm thấy con gái của Lưu Nguyên Đào nhất định đã dựa vào lãnh đạo cao cấp nào đó ở Bắc Kinh.

- Nguyên Đào, đồng chí rất có năng lực, Huyện ủy luôn chú ý và ủng hộ. Huyện chúng ta cần các đồng chí hết lòng vì công việc như đồng chí.

Lưu Nguyên Đào không khỏi ấm áp trong lòng, công tác nhiều năm như vậy mà chưa từng được lãnh đạo khen ngợi. Tôn Chính Minh nói làm Lưu Nguyên Đào muốn khóc.

Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, Tôn Chính Minh cười nói:

- Con gái của anh bây giờ rất nổi tiếng thì phải.

- Ôi, nó không nghe lời, tôi cũng không thể nói được.

- Nguyên Đào, quan niệm của anh không đúng rồi. Con cái có sự nghiệp của mình. Tôi thấy đồng chí Tiểu Tinh rất được, hát hay, đóng phim giỏi.

Tôn Chính Minh vẫn chú ý đến vẻ mặt Lưu Nguyên Đào, y càng thêm xác định Lưu Băng Tinh kia có quan hệ với nhân vật rất lớn nào đó ở Bắc Kinh. Nghĩ tới nhân vật lớn ở Bắc Kinh, thái độ của Tôn Chính Minh đối với Lưu Nguyên Đào càng tốt hơn:

- Đồng chí Nguyên Đào, lần này đề cử anh là chúng tôi hy vọng anh có thể dùng hành động để chứng minh năng lực của mình.

- Bí thư yên tâm, tôi nhất định không phụ lòng lãnh đạo.

Nghe Tôn Chính Minh nhấn mạnh việc đề bạt mình, Lưu Nguyên Đào càng thêm cung kính.

Tôn Chính Minh cười ha hả nói:

- Anh yên tâm, dù như thế nào tôi cũng ủng hộ công tác của anh.

Ngay khi Lưu Nguyên Đào đang vui vẻ nói chuyện với Tôn Chính Minh thì vợ y cũng gọi điện cho con gái, nói rằng Lưu Nguyên Đào sắp thành Phó chủ tịch huyện.

Hôm qua Lưu Băng Tinh và Vương Trạch Vinh quấn nhau cả đêm nên khi Vương Trạch Vinh rời đi, cô cũng không biết. Nghe mẹ gọi tới nói chuyện về tình hình của ông bố, Lưu Băng Tinh rất vui mừng. Cô hiểu rõ đầu đuôi của việc này. Cô không ngờ Vương Trạch Vinh chỉ gọi một cuộc điện mà bố mình đã thành Phó chủ tịch huyện.

Lưu Băng Tinh nói với mẹ:

- Hôm qua hắn ở chỗ con gọi điện cho Trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Tỉnh Tây Nhật – Tào Kiến Sơn, hỏi về chuyện của ba. Việc này có lẽ là do ý của Tỉnh ủy.

Nghe Lưu Băng Tinh nhắc đến “hắn” Phổ Lam Phương cười khổ trong lòng. Bà dù hỏi Lưu Băng Tinh như thế nào thì Lưu Băng Tinh cũng không nói về người đàn ông kia. Thì ra chuyện chồng mình lên chức là do người đàn ông kia.

Lưu Vũ nghe tin ông bố muốn lên chức liền rất kích động, như đây là chuyện động trời vậy.

Đến tối Lưu Nguyên Đào say sưa về nhà, Phổ Lam Phương vừa rót trà vừa nói chuyện Lưu Băng Tinh đã nói ra.

Nghe vợ nói, Lưu Nguyên Đào thế mới biết nguyên nhân. Y dù như thế nào cũng không ngờ tình hình là vậy. Nếu không phải người đàn ông của con gái nói chuyện thì y vẫn nghĩ rằng Tôn Chính Minh coi trọng mình.

Chuyện hôm nay đối với Lưu Nguyên Đào mà nói là có sức hấp dẫn quá lớn. Mọi người đều muốn lấy lòng, Lưu Nguyên Đào không muốn mất đi.

- Ừ, con gái lớn rồi, chuyện của con thì chúng ta không nên hỏi nhiều.

Một lúc sau Lưu Nguyên Đào nói một câu như vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.