Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Quan Khí​ - Chương 911: Nói chuyện tỉnh Giang Sơn : truyenyy.mobi

Quan Khí​

Chương 911: Nói chuyện tỉnh Giang Sơn




Sau khi nói chuyện với Hạng Nam, Vương Trạch Vinh ở trong trường Đảng trung ương lúc rảnh rỗi đều lên mạng xem lý lịch của Lãnh đạo trung ương. Sau khi nghiên cứu thì hắn phát hiện đúng như lời Hạng Nam nói. Mỗi một Lãnh đạo trung ương đều có nhiều kinh nghiệm tại các tỉnh.

Bây giờ thoạt nhìn đã đến lúc mình nên tăng kinh nghiệm.

Nghĩ lại cũng đúng, nếu như vẫn làm việc ở một nơi, không có trải qua nhiều địa phương thì sẽ không có năng lực ứng phó tình hình phức tạp. Bây giờ đối với mình mà nói thì thành tích không cần theo đuổi nhiều mà cần năng lực đối phó tình hình.

Nhớ đến lời Bí thư Lâm nói sẽ đưa mình đến một nơi có thể rèn luyện, Vương Trạch Vinh cảm thấy ấm áp, đây là Tổng bí thư quan tâm mình.

Bởi vì Thường Hồng tranh đoạt quá lớn, mình rời đi thì sẽ tiện cho Trung ương chia lợi ích ở đây. Các gia tộc đương nhiên sẽ hoạt động, việc này mình không cần quan tâm.

Uông Phỉ gọi tới thì Vương Trạch Vinh vừa tan học. Tâm trạng Uông Phỉ bây giờ rất vui. Uông Nhật Thần vốn muốn đưa cô về Bắc Kinh làm việc nhưng cô có suy nghĩ của mình. Ở Bắc Kinh có Lữ Hàm Yên, tốt hơn hết là mình ở tỉnh Giang Sơn. Như vậy cô sẽ có nhiều cơ hội ở bên Vương Trạch Vinh.

- Trạch Vinh, vừa nãy ông nhắc đến anh, ông muốn nói chuyện với anh. Tối anh có thể tới không?

Vương Trạch Vinh thầm than, có hai người phụ nữ cùng ở Bắc Kinh đúng là có chút phức tạp.

- Anh đến ngay.

Nghĩ đến Lữ Hàm Yên đã đi địa phương kiểm tra công việc, Vương Trạch Vinh dập máy rồi đến nhà Uông Nhật Thần.

Vương Trạch Vinh đi xe Audi, đây là xe không quá sang trọng.

Xe này có biển quân đội nên không bị công an chặn.

- Ông, Tiểu Kiều cũng ở đây ư.

Thấy Uông Kiều ở đây, Vương Trạch Vinh cười nói.

Uông Phỉ đi tới cầm cặp cho Vương Trạch Vinh rồi nói:

- Trạch Vinh, vừa nãy mọi người nhắc đến anh nên em gọi điện.

- Anh cũng vừa định gọi tới thì nhận được điện thoại của em.

Vương Trạch Vinh vừa cười vừa nói.

Nhìn hai người thân mật như vậy, Uông Nhật Thần và Uông Kiều đều cười cười.

Thấy hai người chú ý mình, mặt Uông Phỉ đỏ bừng lên, cô nhẹ nhàng nói với Vương Trạch Vinh:

- Em đi pha nước cho anh.

Vương Trạch Vinh ngồi xuống, Uông Kiều nói:

- Trạch Vinh, học có bận lắm không?

- Lần này học được nhiều kiến thức.

Vương Trạch Vinh không ngờ mình lại học được nhiều như vậy, hoàn toàn chính là một lần tập huấn cho lãnh đạo cao cấp, rất tốt cho công tác tiếp theo.

- Trạch Vinh, lớp này rất đặc biệt, nhất định phải chú tâm học tập.

Uông Nhật Thần đương nhiên biết sự quan trọng của lớp học này.

Uông Kiều nói:

- Nhanh quá, sắp tốt nghiệp rồi. Nghe nói trong nhà có bố trí với anh, không biết anh có suy nghĩ như thế nào?

Không biết như thế nào mà Uông Kiều càng lúc càng quan tâm sự phát triển của Vương Trạch Vinh.

Vương Trạch Vinh nói:

- Anh có một suy nghĩ, quan trọng là do tổ chức.

Uông Nhật Thần khẽ gật đầu nói:

- Trạch Vinh, hôm nay gọi cháu tới đây là ông muốn nói với cháu. Hạng Nam đã nói chuyện với ông về việc của cháu, ông cảm thấy suy nghĩ của y rất đúng. Tỉnh Giang Sơn mặc dù là nơi tốt nhưng không có ý nghĩa lớn đối với sự phát triển của cháu. Ông vốn định để cháu chủ trì cục diện tỉnh Giang Sơn, bây giờ xem ra Hạng Nam nghĩ chu đáo hơn.

Uông Nhật Thần nói như vậy, Vương Trạch Vinh biết bọn họ đã bàn kỹ:

- Có địa điểm thích hợp không ông?

- Bí thư thị ủy Xuân Dương – Tỉnh Bắc Dương.

Uông Nhật Thần nói.

Nghe thấy là nơi này, Vương Trạch Vinh nói:

- Trụ sở công nghiệp.

Uông Nhật Thần gật đầu nói:

- Tỉnh Bắc Dương là trụ sở công nghiệp của cả nước. Theo kinh tế phát triển thì nơi này đã không thể theo kịp bước phát triển, rất nhiều vấn đề. Mấy hôm trước còn có một vụ án lớn về tham nhũng, dính đến nhiều lãnh đạo tỉnh. Trung ương lần này chuẩn bị để cháu làm Bí thư thị ủy Thành phố Xuân Dương, đồng thời là Phó bí thư Tỉnh ủy Bắc Dương, quyền lực rất lớn.

Uông Kiều cười nói:

- Lên chức thành Phó bí thư Tỉnh ủy, anh lên chức nhanh quá.

Uông Phỉ ngồi đó mà trong mắt lộ rõ vẻ tự hào như cô lên chức vậy.

Uông Nhật Thần nói:

- Trạch Vinh, có người đưa ra cháu có thể lên làm Phó bí thư Tỉnh ủy nhưng phải nhường Thường Hồng. Bây giờ điều cháu ra khỏi tỉnh Giang Sơn thì người ta rất vui, ước gì cháu sớm rời đi.

Vương Trạch Vinh cười cười. Hắn biết lần này mình có thể lên làm Phó bí thư Tỉnh ủy thì có lẽ phái phản đối đã ủng hộ. Vì làm mình rời khỏi Thường Hồng, mọi người cũng bỏ rất nhiều vốn liếng.

- Tình hình tỉnh Giang Sơn bây giờ không quá tốt, Lăng Vũ Trình quá mạnh.

Vương Trạch Vinh rất lo lắng cho tình hình tỉnh Giang Sơn sau khi mình đi.

Uông Nhật Thần nghe xong Vương Trạch Vinh nói liền khẽ gật đầu nói:

- Cháu rời khỏi tỉnh Giang Sơn sẽ tốt cho sự phát triển của cháu, phải nhìn xa vào. Cháu không cần suy nghĩ nhiều về chuyện ở tỉnh Giang Sơn, ông sẽ bố trí. Thường Hồng có thể đưa ra nhưng Tỉnh ủy tỉnh Giang Sơn sẽ không dễ dàng nhường bước.

Vương Trạch Vinh nhìn Uông Nhật Thần và biết bọn họ nhất định còn mặc cả ở việc này nên không cần suy nghĩ. Bây giờ chủ yếu chính là muốn nghiên cứu tình hình Thường Hồng. Sau khi mình đi, Thường Hồng nhất định sẽ có biến động, người theo mình sẽ như thế nào?

Vương Trạch Vinh liền nói:

- Cháu rời khỏi Thường Hồng thì xem ra phải tiến hành điều chỉnh Thường Hồng một chút mới được.

Uông Nhật Thần đương nhiên biết ý của Vương Trạch Vinh nên nói:

- Như vậy đi, cháu đưa ra một phương án điều chỉnh trong toàn bộ tỉnh Giang Sơn, cần đề bạt, cần điều đi thì phải mau tiến hành. Đương nhiên phải lưu lại đủ lực lượng ở Thường Hồng.

Vương Trạch Vinh ngồi đó mà suy nghĩ bộ máy Thường Hồng.

Thấy Vương Trạch Vinh suy nghĩ, Uông Nhật Thần hỏi:

- Có vấn đề gì sao?

Vương Trạch Vinh nói:

- Bây giờ trong bộ máy Thường Hồng thì có không ít người của cháu. Bây giờ cháu lo mình đi thì bọn họ sẽ không đoàn kết.

Uông Nhật Thần đã làm nhiều năm như vậy, vừa nghe liền biết băn khoăn của Vương Trạch Vinh:

- Trạch Vinh, cháu bây giờ đã là lãnh đạo tỉnh, đối với cán bộ bên dưới không thể có tác phong gia trưởng như trước. Nếu bọn họ vẫn cứ mãi trưởng thành dưới cái bóng của cháu, đó không phải giúp mà là hại bọn họ.

Uông Nhật Thần đây là dựa vào bản thân mình mà nói. Sau khi lui ông đã nghĩ tới tình hình của mình ở tỉnh Giang Sơn. Đúng là mọi người luôn được ông toàn lực che chở nên mới không thể có người một mình đối phó mọi việc, điều này làm cho ông thiếu chút nữa mất tỉnh Giang Sơn.

Vương Trạch Vinh sao không hiểu lời ông. Chỉ là hắn vẫn luôn giúp đỡ mọi người nên trong lúc nhất thời không thể quen mà thôi.

Uông Kiều nói:

- Trạch Vinh, ông nói đúng. Những người đi theo anh nếu vẫn không thể phát triển, bọn họ đối với anh chỉ là liên lụy. Lần này anh rời đi cũng tốt, nếu bọn họ là nhân tài thì ở cục diện phức tạp cũng không ngã, điều này nói rõ bọn họ đáng để sử dụng. Anh sau đây có thể có nhiều người tài mà dùng.

Uông Phỉ cũng nói thêm, Vương Trạch Vinh ngồi đó mà suy nghĩ.

Uông Nhật Thần nói:

- Theo ông biết sau khi cháu đi thì Thường Hồng còn có mấy người Vu Dương, Khương Tắc Xương, Hoàng Như Tú, Đặng Diệu Hoa cùng Lô Ba, đây là một lực lượng rất mạnh, có thể giao cho Vu Dương chủ trì. Nếu lực lượng mạnh như vậy mà không giữ được cục diện thì cần gì đến bọn họ. Đến lúc đó cháu giao bọn họ cho Giang Doanh Hà, ông sẽ nói với Giang Doanh Hà. Bên trên có Giang Doanh Hà giúp thì sẽ không vấn đề gì.

Sau khi ăn tối, Uông Kiều về. Vương Trạch Vinh biết cô muốn cho mình và Uông Phỉ một không gian riêng.

Vương Trạch Vinh và Uông Phỉ đi dạo một lúc rồi mới về nhà.

Ở đây Vương Trạch Vinh và Uông Phỉ có một căn phòng rất đẹp.

Vào căn phòng thiết kế như phòng tân hôn làm Uông Phỉ rất xấu hổ. Tuy hai người đã có quan hệ kia nhưng cứ ở bên nhau thế này là cô lại như thế.

Ôm Uông Phỉ, Vương Trạch Vinh nói:

- Sau đây anh sẽ rời khỏi tỉnh Giang Sơn, em cũng có thể lên Bắc Kinh. Ở lại tỉnh Giang Sơn cũng không còn ý nghĩa.

Uông Phỉ nói:

- Em muốn theo anh đến Tỉnh Bắc Dương, việc này coi như đã làm xong, em cũng đã mua một căn biệt thự ở Tỉnh Bắc Dương và công tác ở báo tỉnh.

Ôm cô vào lòng, Vương Trạch Vinh rất thỏa mãn vì Uông Phỉ yêu mình như vậy. Dưới ánh đèn, đôi mắt Uông Phỉ nhìn hắn đầy yêu thương. Miệng nhỏ nhắn, lông mi dài, cơ thể đầy đặn, hai người rất nhanh đã động tình. Vương Trạch Vinh không nhịn được mà đưa tay ra vuốt ve.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.