Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Quan Khí​ - Chương 772: Danh tiếng : truyenyy.mobi

Quan Khí​

Chương 772: Danh tiếng




Ngồi trong lễ đường Trường Đảng, Vương Trạch Vinh còn đang suy nghĩ đến cuộc ân ái tối qua. Lưu Băng Tinh mang tới cho Vương Trạch Vinh một cảm giác đặc biệt, cô là một người phụ nữ quyến rũ tận xương tủy. Dưới sự phục vụ của cô, Vương Trạch Vinh cũng lên đỉnh vài lần.

Nhìn nhiều lãnh đạo tiến vào lễ đường, Vương Trạch Vinh rất nhanh không suy nghĩ nữa.

Lần này rất nhiều lãnh đạo tới, cầm đầu là Phó chủ tịch nước, hiệu trưởng Trường Đảng, sau đó là Trưởng ban tổ chức cán bộ Trung ương Vương Triêu Chính, sau đó là một vài lãnh đạo mà Vương Trạch Vinh không nhận ra.

Lớp học của Vương Trạch Vinh có 40 người, vì mở lớp này không ngờ có nhiều lãnh đạo cao cấp như vậy, điều này có thể thấy Lãnh đạo trung ương coi trọng bọn họ như thế nào.

Suy nghĩ thấy cũng có lý, đây đều là tinh anh, đều là lãnh đạo tỉnh. Vương Trạch Vinh đưa mắt nhìn thì thấy quan khí tràn ngập trong phòng, mỗi người đều mặc ngay ngắn, vừa nhìn là biết lãnh đạo.

Phó chủ tịch phát biểu yêu cầu các cán bộ chú ý học tập …. Phó chủ tịch là người rất trầm ổn, cách ăn nói rất tốt. Vương Trạch Vinh lần đầu tiên trực tiếp nghe Lãnh đạo trung ương nói kiểu này.

Phó chủ tịch nói cũng là những lời mà mọi người hay nói, Vương Trạch Vinh cũng thường xuyên nghe thấy tỏng hội nghị. Chẳng qua bây giờ sau khi nghe Phó chủ tịch nói, hắn cảm thấy mình hiểu sâu hơn một chút.

Nghĩ cũng đúng, lời này lãnh đạo tỉnh há mồm là nói được, có thể nói là quá quen thuộc. Nhưng hôm nay các học sinh nghe rất chăm chú, tiếng vỗ tay không ngừng vang lên.

Nhìn Quế Dân Thành ngồi bên, tên này giống học sinh bình thường, nghe rất chăm chú, mặt đầy cảm xúc giống như một học sinh xuất sắc cả về học lực và hạnh kiểm.

Vương Trạch Vinh cũng học theo, hắn sao có thể nhắm mắt lại khi Lãnh đạo trung ương nói. Hơn nữa rất nhiều nội dung mới lạ nên Vương Trạch Vinh cũng có cảm nhận sâu.

Phó chủ tịch nói, quan khí tụ tập khắp lễ đường. Vương Trạch Vinh phát hiện quan khí màu tím của mình dưới không khí này cũng trở nên tích cực và tăng lên.

Hoàn cảnh rất quan trọng đối với con người. Vương Trạch Vinh một lần nữa biết được đạo lý này.

Phó chủ tịch nói rất nhiều. Khi nhắc đến cán bộ phải công chính, ngài liền đưa ra một ví dụ là Mạnh Học Nam Thường Hồng. Phó chủ tịch nói:

- Các đồng chí, cán bộ chúng ta phải có công chính, không sợ kẻ ác, như vậy không phải sợ gì hết. Thường Hồng có một cán bộ tên Mạnh Học Nam, đối mặt với hủ bại ở địa phương mà vẫn giữ được tấm lòng son, không để ý tiền tài, sắc đẹp, bị người đánh gãy chân mà vẫn kiên định tin tà không thể thắng chính, cuối cùng đồng chí này đã thành công, phần tử hủ bại đã bị đánh tan trước mặt công lý. Nghe nói đồng chí Vương Trạch Vinh trong lớp cũng không sợ tà ác, tự mình đến thôn xã điều tra. Thấy việc này làm tôi rất cảm động. Đảng ta cần nhưng cán bộ như vậy, mọi người đến đây học tập ngoài học về kiến thức kinh tế, còn phải học cách làm người, làm việc.

Nghe Phó chủ tịch không ngờ nhắc đến mình, Vương Trạch Vinh có chút kích động, hắn không rõ sao Phó chủ tịch lại nhắc đến mình. Chẳng qua có một điểm rõ ràng mình đã được Phó chủ tịch để ý, ít nhất là sự công chính liêm khiết của mình.

Nghĩ vậy Vương Trạch Vinh lại có chút xấu hổ, tối qua còn lên giường ngủ với cô gái không phải vợ mình, bây giờ lại là người công chính.

Vương Trạch Vinh không biết Phó chủ tịch đưa ra ví dụ làm các hội viên khác rất ghen ghét hắn. Trong lễ khai giảng như thế này mà Lãnh đạo trung ương nhắc đến một hội viên, tin này đã nói rõ nhiều điều.

Mọi người đã xem bản danh sách thấy trong lớp chỉ có một cán bộ thành phố, bây giờ cán bộ thành phố này lại được Phó chủ tịch khen. Điều này nói rõ Vương Trạch Vinh đã lọt vào mắt Phó chủ tịch, không gì quan trọng bằng.

Mặc dù mỗi người đều suy nghĩ nhưng không có vẻ mặt gì khác.

Phó chủ tịch nói xong đến lượt Trưởng ban tổ chức cán bộ Trung ương Vương Triêu Chính phát biểu việc phân công cán bộ, khảo sát …

Lễ khai giảng diễn ra rất long trọng, chuyên môn bổ nhiệm ban chủ nhiệm lớp. Sau đó do Phó chủ tịch dẫn đầu, các lãnh đạo đi bắt tay các hội viên đứng đó.

Khi đi tới trước mặt Vương Trạch Vinh, Chủ nhiệm lớp chưa giới thiệu, Phó chủ tịch đã bắt tay hắn rồi nói:

- Đồng chí Vương Trạch Vinh phải không?

Vương Trạch Vinh vội vàng đưa hai tay ra nắm tay Phó chủ tịch tỉnh:

- Tôi là Vương Trạch Vinh Thường Hồng.

Lãnh đạo Trường Đảng nói xen vào:

- Hiệu trưởng, đồng chí Vương Trạch Vinh được chúng tôi phá cách cho tham gia học tập. Năng lực của đồng chí này rất tốt.

Phó chủ tịch cười nói:

- Chúng ta cần chính là bổ sung các cán bộ xuất sắc. Đồng chí Vương Trạch Vinh dù trong đợt cứu nạn hay xây dựng Thường Hồng đều biểu hiện rất tốt. Các đồng chí làm rất đúng.

Vương Trạch Vinh không biết nói gì, chỉ có thể tươi cười nhìn Phó chủ tịch.

Vương Triêu Chính ở bên nói một câu:

- Thường Hồng bây giờ phát triển rất nhanh, xuất hiện nhiều cán bộ ưu tú.

- Ừ, rất tốt, Thường Hồng phát triển rất nhanh, nhất định phải xây dựng tốt Thường Hồng. Lúc thích hợp tôi sẽ đến Thường Hồng.

Sau đó Phó chủ tịch còn khẽ vỗ vai Vương Trạch Vinh rồi mới rời đi.

Mặc dù không nói gì nhưng từ trong giọng nói thân thiết của Phó chủ tịch khiến mọi người nhìn Vương Trạch Vinh với ánh mắt khác.

Vương Trạch Vinh này đúng là làm người ta hâm mộ. Ngay cả vài Lãnh đạo trung ương cũng phải hâm mộ hắn.

Khi lãnh đạo rời đi, sau đó đến việc bố trí cán bộ lớp. Vương Trạch Vinh không ngờ thành tổ trưởng một tổ.

Nhìn danh sách cán bộ lớp do trường trực tiếp phân công, Vương Trạch Vinh có chút đắc ý. Trong tổ của hắn đều là lãnh đạo tỉnh mà. Trường Đảng khi bổ nhiệm cán bộ lớp đâu phải là tùy tiện, đều là cẩn thận lựa chọn. Đừng nhìn chỉ là một tổ trưởng nhưng viết trong tài liệu lại khác.

Theo thời gian sau đó mọi người bắt đầu một tuần học tập.

Từ phòng học đi ra, Vương Trạch Vinh định gọi điện về Thường Hồng hỏi tình hình một chút. Tuy nói mình lên Bắc Kinh nhưng công việc không thể chậm trễ.

- Trạch Vinh, được đó, lễ khai giảng cũng được Phó chủ tịch khen.

Cao Thiên Nhạc không biết đi đến bên cạnh Vương Trạch Vinh từ lúc nào. Vương Trạch Vinh có thể nghe ra Cao Thiên Nhạc đang hâm mộ mình.

- Ha ha, tôi không ngờ Phó chủ tịch lại chú ý đến Mạnh Học Nam, tôi rất khâm phục đồng chí này.

- Ừ, tôi cũng đã nghe về chuyện của đồng chí này, rất động lòng người. Chẳng qua ở việc này nếu không phải Trạch Vinh mạo hiểm xâm nhập cơ sở thì sao có thể trừ phần tử hủ bại. Anh là người có tác dụng quyết định.

Nghe Cao Thiên Nhạc rõ ràng đang khen mình, Vương Trạch Vinh chuyển sang việc khác:

- Lời Phó chủ tịch nói rất quan trọng, chúng ta còn rất nhiều điều cần học. Lần này đến đây học tôi tin sẽ nâng cao kiến thức rất nhiều.

Cao Thiên Nhạc gật đầu nói:

- Trạch Vinh nói đúng. Những lời nói của Phó chủ tịch sẽ có ảnh hưởng lớn đối với công việc sau đây của chúng ta.

- Trạch Vinh, trưa nay tôi mời khách, mọi người đi làm vài chén?

Quế Dân Thành cùng Quách Nho Sinh không biết đi tới từ lúc nào. Vừa nãy Phó chủ tịch nói làm bọn họ chấn động, càng thêm quyết tâm quan hệ với Vương Trạch Vinh.

Mấy người đang nói chuyện thì lại có vài bạn học đi tới, theo mọi người giới thiệu, Vương Trạch Vinh cũng làm quen với bọn họ.

Vương Trạch Vinh có thể thấy bọn họ đều muốn tạo quan hệ với mình, không hề ra vẻ lãnh đạo tỉnh với mình.

Vương Trạch Vinh cũng không biết hắn giờ là nhân vật quan trọng cần giao lưu ở lớp. Qua tìm hiểu về Vương Trạch Vinh, chỗ dựa của Vương Trạch Vinh dần lộ ra. Mọi người biết cán bộ thành phố duy nhất của lớp có chỗ dựa rất sâu, ngoài Hạng gia thì cựu Tổng bí thư cũng rất coi trọng hắn. Bây giờ Phó chủ tịch cũng có vẻ coi trọng, đối với người như vậy không giao lưu thì không phải người trong chốn quan trường.

Thấy mọi người tranh nhau mời mình ăn cơm, Vương Trạch Vinh có chút buồn cười. Hôm nay Trường Đảng đã bố trí ăn ở ngay trong trường. Chẳng qua bây giờ xem ra mọi người không thích ăn cơm trong Trường Đảng rồi.

- Các vị, Trường Đảng hôm nay đã có bố trí, chiều còn phải đi học. Hay là mọi người ăn trong Trường Đảng, địa điểm lớn dễ giao lưu.

Vương Trạch Vinh đành đưa ra ý kiến của mình. Mọi người nghe thấy hắn nói như vậy liền không tranh nhau nữa, mọi người đều cho rằng ý của hắn là tốt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.