Khi Vương Trạch Vinh trở lại nhà ở Thường Hồng thì thấy Ngô Kim Thành đang ngồi đó nói chuyện với Vương Đại Hải.
Thấy Ngô Kim Thành, Vương Trạch Vinh thở dài một tiếng.
- Trạch Vinh, sao không mang mẹ con Hàm Yên về?
Vương Đại Hải thấy Vương Trạch Vinh về một mình liền hỏi.
Chào Ngô Kim Thành, Vương Trạch Vinh nói với bố:
- Mẹ Hàm Yên bảo cô ấy ở lại mấy hôm. Có lẽ vài hôm nữa cô ấy mới về.
Vương Đại Hải ồ một tiếng rồi không nói nữa.
Ngô Kim Thành thấy Vương Trạch Vinh nói chuyện xong với người nhà liền nói:
- Bí thư Vương, tôi có một việc quan trọng cần báo cáo với Bí thư.
- Vào trong nói chuyện.
Vương Trạch Vinh dẫn theo Ngô Kim Thành vào thư phòng.
Ngô Kim Thành vừa ngồi xuống đã vội vàng nói:
- Bí thư Vương, hôm nay xảy ra chuyện rất lạ, Trưởng ban Triệu ở Tỉnh ủy gọi điện cho tôi, hỏi ý của tôi. Hỏi tôi có muốn đến ban Tuyên giáo Tỉnh ủy làm Phó trưởng ban không?
Trưởng ban Triệu
Nghe thấy là Trưởng ban Triệu gọi tới, Vương Trạch Vinh suy nghĩ một chút tình hình. Bây giờ Giang Doanh Hà đã lêm làm Phó bí thư Tỉnh ủy, chức Trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy kia do một người tên Triệu Phong Vĩ phụ trách. Triệu Phong Vĩ này nghe nói vẫn đứng trung lập, sao hôm nay lại gọi cho Ngô Kim Thành?
- Anh có suy nghĩ gì không?
Vương Trạch Vinh hỏi.
Ngô Kim Thành nói:
- Bí thư Vương, tôi nghe thấy vài tin, người trên tỉnh cho rằng thế lực của Bí thư Lâm đang định áp chủ.
Ngô Kim Thành tự nhận mình rất thân với Vương Trạch Vinh nên trực tiếp nói ra.
Vương Trạch Vinh nhìn Ngô Kim Thành, hắn không ngăn cản mà cổ vũ y nói.
Ngô Kim Thành nói tiếp:
- Bí thư Vương, tôi có vài người bạn ở trên tỉnh, nghe nói chủ tịch Tả có ý kiến với Bí thư Lâm.
Vương Trạch Vinh đã biết được việc này, hắn nói:
- Sáng hôm nay Bí thư Hà đã nói chuyện này với tôi. Tôi cũng muốn hỏi ý kiến của anh một chút.
- Bí thư Vương, việc này theo tôi thì tôi sẽ không lên tỉnh. Tôi muốn đi theo Bí thư để phát triển Thường Hồng. Tôi lo chính là ở trên tỉnh.
Vương Trạch Vinh đưa cho Ngô Kim Thành điều thuốc.
- Anh yên tâm, việc này tôi sẽ có bố trí.
Vương Trạch Vinh cảm thấy nhất định phải đấu.
Tiễn Ngô Kim Thành về, Vương Trạch Vinh ngồi trong thư phòng mà suy nghĩ. Hôm nay đừng nhìn chỉ là điều chỉnh hai người, trong này đã lộ rõ hướng đi mới của Tỉnh ủy.
Bây giờ có lẽ do thế lực Lâm đ*o Nguyên mở rộng quá nhanh khiến người ta cảnh giác. Hà Vi Trạch không biết sao lại thầm liên minh với Tả Quân Huy, ngay cả Triệu Phong Vĩ cũng tham gia vào đó để đấu với Lâm đ*o Nguyên.
Ngô Kim Thành cùng Tiền Hồng bị điều đi chính là phá vỡ việc mình hoàn toàn khống chế Thường Hồng. Nếu hai người này đi thì mình sẽ mất hai thường vụ, nếu hai vị trí này là người của đối phương thì mình sẽ không thể khống chế Thường Hồng.
Khi đi ra khỏi văn phòng của Hà Vi Trạch, Vương Trạch Vinh còn nghĩ Hà Vi Trạch muốn phân hóa quan hệ thân thiết của mình và hai người kia, bây giờ xem ra mục đích không đơn giản như vậy.
Nghĩ đến đây Vương Trạch Vinh liền gọi cho Uông Nhật Thần. Hắn cảm thấy việc này phải báo cáo với Uông Nhật Thần mới được. Ông nhất định sẽ có đối sách.
Im lặng nghe Vương Trạch Vinh phân tích và nói chuyện xảy ra hôm nay, Uông Nhật Thần ngồi im suy nghĩ.
Vương Trạch Vinh cũng không gấp, hắn chờ được.
- Trạch Vinh, chuyện cậu nói rất quan trọng. Xem ra Lâm đ*o Nguyên quá huênh hoang khiến Tả Quân Huy có suy nghĩ. Tôi cho rằng việc này chính là nhằm vào cậu.
Uông Nhật Thần phân tích như vậy làm Vương Trạch Vinh rất lo lắng, hắn nói:
- Bí thư Uông, tôi chỉ là một Bí thư thị ủy, không có uy hiếp gì với bọn họ. Sao lại quan hệ đến tôi?
Uông Nhật Thần nói:
- Cậu cũng biết tình hình tỉnh Giang Sơn bây giờ có chút phức tạp. Lâm đ*o Nguyên sau khóa này sẽ lui, cậu có thể trở thành người thay thế Lâm đ*o Nguyên ở tỉnh Giang Sơn. Những người đó xem ra không hy vọng cậu phát triển tốt Thường Hồng.
Nghe Uông Nhật Thần nói như vậy, Vương Trạch Vinh không biết nói gì. Mọi người nghĩ quá xa.
- Bí thư Uông, cho dù Bí thư Lâm lui thì cũng còn có người khác thay thế. Tôi căn bản không thể thay thế, sao bọn họ lại nghĩ như thế?
Uông Nhật Thần nói:
- Hạng Nam có lẽ đã nói suy nghĩ của tôi với cậu. Tôi hy vọng cậu có thể vào Tỉnh ủy, Thường Hồng là cơ hội của cậu. Chỉ cần cậu phát triển Thường Hồng thì việc này sẽ thành công. Có chút người cũng thấy điểm này. Điều chỉnh bộ máy lãnh đạo Thường Hồng, từ từ giảm tác dụng của cậu, đến lúc quan trọng sẽ gây rối rồi điều cậu đi, như vậy cậu không có thành tích khổng lồ, cậu không thể trực tiếp vào Tỉnh ủy.
Vương Trạch Vinh đã sớm suy nghĩ được việc này, Hà Vi Trạch, Tả Quân Huy và Triệu Phong Vĩ liên minh, đầu tiên chính là chống lại thế lực Lâm đ*o Nguyên, sau đó là khống chế Thường vụ thị ủy, bổ nhiệm người của mình. Sau đó điều chỉnh bộ máy lãnh đạo Thường Hồng, từ từ giảm tác dụng của mình.
- Bí thư Uông, hôm nay bọn họ dám nói như vậy, điều này nói rõ ba nhà đã liên minh. Tôi sợ Bí thư Lâm không thể khống chế Hội nghị thường vụ.
Vương Trạch Vinh nói lo lắng của mình đối với Uông Nhật Thần.
Uông Nhật Thần cười ha hả nói:
- Điều bọn họ lên tỉnh cũng tốt. Cậu có thể bố trí một chút, yên tâm, bọn họ không làm được gì cả. Cậu bây giờ chính là suy nghĩ người thay thế hai bọn họ. Ngoài ra tôi cũng nhắc cậu, Tào Tín Xuân sau khi đi thì vị trí của y sẽ để trống, đến lúc đó sẽ bố trí luôn.
Uông Nhật Thần chẳng lẽ còn có quân cờ ẩn ở tỉnh Giang Sơn?
Vương Trạch Vinh cảm thấy như vậy.
Tào Tín Xuân đi, vậy Thường Hồng sẽ có ba người đi. Đi ba người, ba người vào nhất định phải là người của mình. Từ ý của Uông Nhật Thần có thể thấy người thay thế thì mình phải tìm từ Thường Hồng.
Thấy Uông Nhật Thần đã có chuẩn bị, Vương Trạch Vinh thở dài một tiếng.
Ra ngoài, Vương Đại Hải nói:
- Trạch Vinh, có phải có việc gì không mà vừa về đã vào thư phòng?
Thấy bố lo lắng, Vương Trạch Vinh cười nói:
- Có thể có việc gì chứ bố. Con suy nghĩ chuyện công việc mà thôi.
Tiền Thanh Phân nói:
- Trạch Vinh, sao nhiều người thích làm quan như vậy nhỉ? Mẹ thấy con làm quan mà cả ngày ít khi có nhà. Tốt hơn hết là sống như lúc ở huyện Khai Hà.
Đối với suy nghĩ của mẹ mình, Vương Trạch Vinh đúng là không biết trả lời như thế nào cả.
Lúc này Tiền Hồng lại đến nhà.
Vương Trạch Vinh biết suy nghĩ của Tiền Hồng, đó chính là muốn hỏi ý mình. Nhìn Tiền Hồng, Vương Trạch Vinh nói:
- Anh đã nghĩ kỹ chưa?
Tiền Hồng nói:
- Bí thư Vương, tôi thực lòng không nỡ. Bí thư nói trên tỉnh sao lại nghĩ điều tôi lên tỉnh. Tôi đã cẩn thận suy nghĩ thì thấy trong này có mục đích. Tôi chưa có quyết định, hy vọng Vương Trạch Vinh biết ý đồ trên tỉnh.
Vương Trạch Vinh nhìn Tiền Hồng, Vương Đại Hải nói xen vào:
- Tiểu Tiền à, có phải là điều lên tỉnh công tác không? Đây là việc tốt, tôi thấy cậu nên đi. Trên tỉnh kiểu gì cũng tốt hơn thành phố mà, tiếp xúc cũng nhiều hơn.
Ông nói với Vương Trạch Vinh:
- Trạch Vinh, con không thể ngăn cản sự phát triển của Tiểu Tiền.
Thấy bố mình như vậy, Vương Trạch Vinh đúng là không có biện pháp. Hắn bảo Tiền Hồng vào thư phòng.
- Lão Tiền, tôi đã suy nghĩ. Tôi cho rằng anh cần lên tỉnh. Có anh ở trên tỉnh, tôi coi như có tai mắt, có lợi cho sự phát triển của Thường Hồng.
- Bí thư Vương, tôi đã cẩn thận suy nghĩ, đây là có người muốn làm úy yếu Bí thư.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Lần này ngoài anh thì trên tỉnh cũng sẽ điều Ngô Kim Thành đi.
Hả.
Tiền Hồng giật mình rồi vội vàng nói:
- đây là rút người của Bí thư.
Vương Trạch Vinh nói:
- Kết quả như thế nào thì khó nói. Anh và lão Ngô phải mau lên tỉnh mới được. Thường Hồng sau đây sẽ nhờ nhiều trên tỉnh.
Thấy Vương Trạch Vinh tự tin như vậy, Tiền Hồng coi như hiểu đối phương sẽ sớm lên tỉnh, đây là bố trí trước.
- Bí thư Vương, tôi nghe Bí thư. Bí thư yên tâm, dù ở vị trí nào tôi cũng là quân của Bí thư.
Tiền Hồng một lần nữa tỏ thái độ.