Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Quan Khí​ - Chương 643: Bổ sung quan khí rất quan trọng : truyenyy.mobi

Quan Khí​

Chương 643: Bổ sung quan khí rất quan trọng




Sau khi về Thường Hồng, Vương Trạch Vinh vội vàng bổ sung quan khí. Trong vòng có một hai ngày mà quan khí của hắn trôi đi rất nhiều.

Vương Trạch Vinh bây giờ đã có chút kinh nghiệm tăng quan khí lên, chỉ cần hết sức làm giúp dân chúng thì quan khí sẽ tăng.

Vương Trạch Vinh đang suy nghĩ làm thế nào để mau chóng bổ sung quan khí, chỉ giữ cho quan khí của mình ít nhất ở mức như lúc trước thì dù xuất hiện việc gì cũng không ảnh hưởng đến hắn.

Vương Trạch Vinh còn có một suy nghĩ, hắn không biết cái ô của Phó chủ tịch là như thế nào. Chẳng may Phó chủ tịch không thể lên đỉnh mà quan khí của mình chưa kịp bổ sung thì sẽ có vấn đề lớn.

Sau khi thấy quan khí của Phó chủ tịch, Vương Trạch Vinh coi như hiểu rõ bây giờ mình không thể tham gia vào việc tranh đoạt tận Trung ương, phải làm tốt công việc của mình mới đúng. Thường Hồng còn nhiều công việc cần mình làm như vậy, chỉ cần đạt thành tích ở Thường Hồng thì nhất định không xảy ra chuyện.

Vương Trạch Vinh thấy đã là cuối năm, trước kia hắn phát hiện đến lúc này là thi thoảng xuất hiện chuyện nợ lương công nhân. Thường Hồng mặc dù đang xây dựng sau động đất nhưng cũng có rất nhiều công nhân đến đây. Theo từng công ty tiến vào, việc thuê công nhân cũng tăng nhiều. Cho nên hắn đã yêu cầu Cục Lao Động tăng cường kiểm tra, nếu tồn tại vấn đề như vậy thì phải giải quyết ngay.

Cục Lao Động thành phố nhận được thông báo của Thị ủy, Bí thư thị ủy Vương Trạch Vinh sẽ đến Cục Lao Động nghe báo cáo.

Cục trưởng Cục Lao Động tên Duẫn Lương Quang, sau khi nhận được thông báo y liền nghĩ sao Bí thư Vương lại đột nhiên đến Cục Lao Động nghe báo cáo công việc? Chẳng lẽ Bí thư Vương phát hiện Cục Lao Động xảy ra chuyện?

Đối với Bí thư thị ủy Vương Trạch Vinh đến, Duẫn Lương Quang không dám chậm trễ, vội vàng đi bố trí, yêu cầu các phòng ban phải tập trung lại để báo cáo công việc.

Duẫn Lương Quang không là người của phái nào hết, trong đợt cứu nạn y biểu hiện rất tốt, tổ chức nhân viên Cục Lao Động xâm nhập tuyến đầu và đạt được vài thành tích.

Vương Trạch Vinh không biết mình muốn đến Cục Lao Động làm nơi này vất vả như vậy. Hắn suy nghĩ làm vài việc tốt cho dân chúng, như vậy quan khí của mình mới được bổ sung.

Đi vào Cục Lao Động, Vương Trạch Vinh ngồi chính giữa, bên cạnh là Phó thị trưởng Thôi Bình, một người phụ nữ khoảng 40 tuổi, rất có năng lực.

Biết Vương Trạch Vinh muốn tới, Thôi Bình – Phó thị trưởng chưa vào thường vụ rất coi trọng, trước đó đã đến Cục Lao Động hai lần nghe báo cáo. Cô không biết mục đích của Vương Trạch Vinh, nhưng mặc dù nghe một vài tin thấy sau khi Uông Nhật Thần lui thì Vương Trạch Vinh sẽ không còn mạnh như bây giờ. Chẳng qua Thôi Bình rất biết ý và cho rằng quyền lực của Vương Trạch Vinh sẽ không thay đổi mấy. Vào lúc này chỉ cần theo sát Thôi Bình thì mình sẽ phát triển nhanh.

Thôi Bình cũng hy vọng có chỗ dựa tại Thường Hồng này, cô sớm muốn đứng về phía Vương Trạch Vinh. Lần này là một cơ hội nên cô rất chú ý việc cùng Vương Trạch Vinh đến Cục Lao Động.

Vương Trạch Vinh ngồi nghe Duẫn Lương Quang báo cáo thì phát hiện một vài vấn đề. Đợi Duẫn Lương Quang báo cáo xong, Vương Trạch Vinh nói:

- Nghe mọi người báo cáo, tôi cảm thấy Cục Lao Động làm rất nhiều việc. Lần này đến Cục Lao Động, tôi đưa ra một vài yêu cầu sau.

Vương Trạch Vinh nói:

- Yêu cầu thứ nhất bây giờ đã là cuối năm, Cục Lao Động phải tăng cường việc giám sát luật lao động. Cứ cuối năm là luôn xuất hiện vấn đề nợ lương công nhân, Thường Hồng gần đây có nhiều công ty vào, công nhân đến Thường Hồng làm thuê cũng rất nhiều. Tôi không hy vọng thấy công nhân vì không được nhận lương mà gây rối. Nếu thật sự xuất hiện tình huống đó thì nói rõ một vấn đề là Cục Lao Động không làm tốt nhiệm vụ.

Vấn đề đầu tiên là như thế này, Duẫn Lương Quang thầm nghĩ không phải mượn việc làm gì chứ? Y cẩn thận suy nghĩ thấy mình không đắc tội Vương Trạch Vinh nên cũng yên tâm một chút.

Vương Trạch Vinh vừa nói tới đây thì bên ngoài đã có tiếng ồn ào.

Lúc này chỉ thấy một người đàn ông trung niên chạy đến nói thầm với Duẫn Lương Quang.

Vương Trạch Vinh thấy đầu Duẫn Lương Quang đầy mồ hôi liền hỏi:

- Cục trưởng Duẫn, bên ngoài xảy ra chuyện gì?

Vương Trạch Vinh không hỏi còn đỡ, hắn vừa hỏi làm Duẫn Lương Quang hoảng hốt. Duẫn Lương Quang đang thầm mắng người bên dưới làm gì không biết, đúng là sợ cái gì thì cái đó xuất hiện.

Thôi Bình cũng giật mình, mặt mày khó coi mà nói:

- Xảy ra chuyện gì?

Duẫn Lương Quang biết không thể giấu nên đành nói:

- Bí thư Vương, Phó thị trưởng Thôi, không biết vì nguyên nhân gì mà bên ngoài có mấy trăm công nhân nói là muốn đòi tiền lương.

Phòng hội nghị lập tức trở nên yên lặng, Bí thư thị ủy vừa nhắc đến thì đã xảy ra chuyện. Cục Lao Động có vấn đề rồi.

Vương Trạch Vinh nghe thấy thế liền tức giận. Mình vừa nói xong thì Thường Hồng đã xảy ra chuyện như vậy. Hắn nhìn Duẫn Lương Quang mà nói:

- Cục trưởng Duẫn, anh lập tức đi xử lý.

Vương Trạch Vinh vào văn phòng Cục trưởng ngồi xuống rồi nói với thư ký Tô Hành Chỉ:

- Anh ra ngoài xem một chút.

Thấy Thôi Bình đứng ngồi không yên, Vương Trạch Vinh nói với cô:

- Phó thị trưởng Thôi, việc này do chị phụ trách, chị cũng ra xem đi. Tuyệt đối không được để có hỗn loạn, biểu tình.

Thôi Bình sớm đã muốn ra tìm hiểu tình hình, nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy liền vội vàng đi ra. Cô đúng là sợ chuyện này làm lớn. Là lãnh đạo phụ trách lĩnh vực này, xảy ra chuyện thì không tiện báo cáo. Hơn nữa sắp Đại hội, cấp trên đã không ngừng yêu cầu nếu nơi nào xảy ra chuyện thì lãnh đạo phụ trách sẽ chịu trách nhiệm.

Một lát sau Tô Hành Chỉ đi vào nói với Vương Trạch Vinh:

- Chuyện là như thế này, một công ty tư nhân khi xây dựng nhà xưởng đã giao công trình cho đội thi công trên tỉnh, kết quả đội thi công nhận được tiền liền chạy, nợ tiền lương công nhân mấy tháng. Không biết sao bọn họ nghe nói ngài sẽ đến đây, vì vậy đi tới yêu cầu.

Lúc này Thôi Bình cũng đã đi vào.

Thôi Bình cảm thấy có chút khó xử nên nói với Vương Trạch Vinh:

- Bí thư Vương, tình hình có chút phức tạp. Công ty tư nhân kia không nợ tiền nhưng công nhân không nhận được lương. Bởi vì không lấy được tiền nên hai hôm nay bọn họ cứ vây lấy nhà xưởng không đi, nghiêm trọng ảnh hưởng công tác thu hút đầu tư của thành phố chúng ta.

Vương Trạch Vinh nói:

- Chẳng lẽ không tìm được đội thi công kia?

Hắn cho rằng việc này không khó, sao Thôi Bình lại có vẻ nhăn nhó như vậy?

Thôi Bình do dự một chút rồi nói:

- Bên thi công hình như có quan hệ với Chủ tịch tỉnh Hồng.

Bảo sao Thôi Bình lại nhăn nhó như vậy, thì ra có quan hệ với Chủ tịch tỉnh Hồng. Vương Trạch Vinh suy nghĩ một chút và biết việc này không phải do con cái Hồng Quân làm ra, nhiều nhất chỉ là họ hàng xa mà thôi.

Hồng Quân là Chủ tịch tỉnh Giang Sơn, nếu như là con gái ông ta thì đầy hạng mục kiếm tiền, căn bản không cần làm như vậy.

Việc này của bên chính phủ, Vương Trạch Vinh không tiện trực tiếp nhúng tay vào nên nói với Thôi Bình:

- Chị gọi điện cho Thị trưởng Phùng xem thái độ như thế nào.

Thôi Bình rất nhanh gọi cho Phùng Triêu Lâm nói việc này. Kết quả Phùng Triêu Lâm yêu cầu Thôi Bình toàn quyền xử lý.

Phùng Triêu Lâm xem ra nghe nói việc này có quan hệ với Hồng Quân nên không muốn đắc tội với chủ tịch tỉnh.

Vương Trạch Vinh hy vọng nhất chính là làm được việc vì dân chúng, phát hiện việc này hắn cũng động tâm. Mặc dù có thể đắc tội với Hồng Quân nhưng nếu thật sự lấy lại tiền lương cho công nhân, quan khí của mình sẽ được bổ sung nhiều.

Nhìn Duẫn Lương Quang đi vào, Vương Trạch Vinh hỏi:

- Xử lý thế nào rồi?

Duẫn Lương Quang nói:

- Có mấy trăm người tới mà trong lúc nhất thời không thể giải quyết. Bọn họ nói không giải quyết sẽ không rời khỏi đây, hơn nữa …

Vương Trạch Vinh nói:

- Hơn nữa gì?

Duẫn Lương Quang nói:

- Bọn họ nói không giải quyết sẽ vây ngài ở đây.

Vương Trạch Vinh lúc này cảm thấy sau lưng đám công nhân nhất định có người xúi giục, chẳng qua hắn cũng không sợ, lấy lại tiền lương cho công nhân là việc chính quyền nên làm. Người ta từ xa đến đây giúp đỡ xây dựng, cuối năm không lấy lại được tiền lương để về nhà thì đâu được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.