Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Quan Khí​ - Chương 592: Các thường vụ đến : truyenyy.mobi

Quan Khí​

Chương 592: Các thường vụ đến




Các cơn dư chấn không ngừng diễn ra, Vương Trạch Vinh gần như không có thời gian nghỉ. Có rất nhiều công việc cần hắn đi phụ trách.

Thấy bắt đầu có ánh mặt trời, Vương Trạch Vinh thở dài một tiếng, trời đã sáng. Cả đêm dư chấn không ngừng khiến công tác cứu người càng lúc càng khó khăn. Vương Trạch Vinh đúng là đã rất mệt.

Tiền Hồng lúc này đi đến bên cạnh Vương Trạch Vinh, y cũng rất bận. Ở tình hình hiện nay Vương Trạch Vinh đã giao cho y rất nhiều công việc. Y cũng không làm Vương Trạch Vinh thất vọng.

- Bí thư Vương, trời sắp sáng rồi, nhân viên cứu viện có thể mang vào rất nhiều vật tư.

Xx chưa bao giờ mệt như vậy. Mỗi một nơi y đều phải đến để phân công.

- Cố gắng dọn dẹp vài điểm, trực thăng có lẽ sẽ đến nhiều hơn.

Vương Trạch Vinh nói.

Vương Trạch Vinh đã liên lạc thì biết hôm nay sẽ có rất nhiều vật tư được trực thăng đưa vào, đồng thời có không ít đội bác sĩ vào Thường Hồng.

Tiền Hồng nói:

- Lãnh đạo mà tỉnh bố trí hôm nay chắc sẽ đến chứ Bí thư?

Vương Trạch Vinh gật đầu nói:

- Hôm nay sẽ đến. Sau khi bọn họ đến thì áp lực của chúng ta sẽ giảm đi rất nhiều.

Tiền Hồng không nói gì nữa. Y rất hài lòng với biểu hiện của mình bây giờ. Nếu các thường vụ đến thì tác dụng của y sẽ giảm nhiều.

Vương Trạch Vinh thấy vẻ mặt của Tiền Hồng liền vỗ vai y mà nói:

- Lão Tiền, anh làm rất tốt. Tôi tin Lãnh đạo trung ương cũng có thể thấy.

Vương Trạch Vinh nói như vậy làm Tiền Hồng đỏ mặt. Lời này cũng nhắc nhở y, Thường Hồng bây giờ là nơi cả Trung ương chú ý, mình cố gắng công tác là được.

- Bí thư Vương, ngài ngủ một chút đi, tôi sẽ duy trì.

Tiền Hồng ân cần nói.

Vương Trạch Vinh thở dài một tiếng, vào lúc này hắn sao có thể ngủ.

- Đi, đi xem Triệu Lâm Phân phân phát lương thực thế nào.

Vương Trạch Vinh vừa nói vừa đi ra.

Đây là một nơi phát thực phẩm, Vương Trạch Vinh đi tới thì thấy có mấy đồng chí đang rất bận rộn.

Vương Trạch Vinh nhìn một lão đồng chí mà nói:

- Ông lão, chính quyền có phát đủ thực phẩm không?

Ông lão nhìn Vương Trạch Vinh thì thấy có vẻ như lãnh đạo nên nói:

- Mỗi nhà đều được nhận.

Vương Trạch Vinh nói:

- Mọi người cố gắng một chút, đợi đường thông thì người bên ngoài sẽ vào. Khi đó mọi việc sẽ tốt hơn nhiều.

Ông lão cười nói:

- Không có gì phải lo cả, có Bí thư Vương ở đây chỉ huy thì khó khăn hơn nữa cũng giải quyết được.

Vương Trạch Vinh nói:

- Thị ủy sẽ bố trí cuộc sống của mọi người.

Ông lão nói:

- Lời này rất đúng. Thường Hồng xảy ra động đất lớn như vậy, tôi tin chính quyền sẽ giúp mọi người. Tôi nghe thấy Tổng bí thư đã đến, điều này nói rõ Trung ương sẽ giải quyết khó khăn cho Thường Hồng.

Nói chuyện vài câu với ông lão, Vương Trạch Vinh đang định đi thì Khương Tắc Xương chạy tới nói:

- Bí thư Vương, Thị trưởng đã tới, còn có mấy Lãnh đạo thị ủy nữa.

Vương Trạch Vinh không khỏi phấn chấn, không ngờ mới sáng sớm mà đám thường vụ này đã tới.

Nhìn Vương Trạch Vinh rời đi, mấy người đang nhận thực phẩm thế mới biết đó là Bí thư thị ủy.

Ông lão thở dài nói:

- Tôi còn tưởng Bí thư thị ủy là người già rồi chứ, không ngờ lại còn trẻ như vậy.

Vương Trạch Vinh đến bộ chỉ huy lâm thời thì thấy mấy người sớm chờ ở đó.

Thấy Vương Trạch Vinh đến, Tiền Hồng liền giới thiệu với mấy người:

- Đây là Bí thư Vương của chúng ta.

Nghe Tiền Hồng nói như vậy, mặt mấy người kia nóng lên. Vào lúc quan trọng mà chỉ có mình Vương Trạch Vinh ở đây duy trì, điều này làm bọn họ khá mất mặt.

Một người đàn ông mặc âu phục đi tới bắt tay Vương Trạch Vinh mà nói:

- Bí thư Vương, tôi là Phùng Triêu Lâm, là Quyền Thị trưởng mà Thị ủy phân công. Tôi xin báo danh với anh, mời anh phân công công việc.

Vương Trạch Vinh vui vẻ nói:

- Có mọi người đến thì áp lực của tôi sẽ giảm đi nhiều. Chào mừng mọi người.

Phó bí thư Trần Bảo Hàng bắt tay Vương Trạch Vinh rồi nói:

- Bí thư Vương vất vả rồi, có công tác nào xin Bí thư phân công.

- Như vậy đi, chúng ta tổ chức Hội nghị thường ủy nghiên cứu công tác một chút.

Phùng Triêu Lâm nói:

- Chúng tôi sau khi nhận được thông báo của cấp trên liền lập tức đến đây. Bây giờ mới đến, chúng tôi rất xấu hổ.

Vương Trạch Vinh không nói gì, một bên sai Tiền Hồng chuẩn bị ghế, một bên làm quen mọi người. Ngoài Thị trưởng, Phó bí thư thì lần này còn có Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Dư Bội Luân, Trưởng ban Tuyên giáo Ngô Kim Thành, Trưởng ban tổ chức cán bộ Cận Hình Đào, Phó thị trưởng Lưu Gia Hà.

Thấy Phó thị trưởng đến mà không có Phó thị trưởng thường trực, Vương Trạch Vinh có chút khó hiểu nhưng không hỏi:

- Chính ủy Quân khu Trương Chấn Trung đang tổ chức nhân viên thông đường ở phía trước nên tạm thời không thể trở lại.

- Thưa các đồng chí, tôi xin nói qua tình hình Thường Hồng một chút.

Vương Trạch Vinh bắt đầu thông báo tình hình Thường Hồng.

- tình hình Thường Hồng rất không tốt, sau động đất bây giờ đã có hơn ngàn lần dư chấn, có thể nói cứ vài phút là có dư chấn. Bây giờ trong thành phố về cơ bản không có ngôi nhà nào còn nguyên vẹn, vì thế mang đến áp lực rất lớn trong công tác cứu nạn cho chúng ta. Rất nhiều người không có chỗ ngủ.

Nghe Vương Trạch Vinh nói, tâm trạng mấy thường vụ khá khác nhau. Phùng Triêu Lâm là người được điều từ thành phố khác đến. Y vốn đang là một Thị trưởng rất thoải mái đột nhiên có lệnh điều động yêu cầu lập tức đến Thường Hồng làm Thị trưởng. Trên đường đi y khá lo lắng, đến nơi mới, bộ máy mới thì triển khai công việc sẽ rất khó. NHưng đến đây nghe Vương Trạch Vinh giới thiệu tâm trạng y rất không tốt. Thường Hồng coi như phá hủy hoàn toàn, muốn khôi phục như trước thì khó khăn rất lớn.

Trưởng ban Tuyên giáo Ngô Kim Thành lại có suy nghĩ khác. Là Phó trưởng ban đứng gần cuối trong ban Tuyên giáo Tỉnh ủy, có thể đến Thường Hồng làm thường vụ, đây là do y hoạt động mà có được. Theo y nghĩ làm Phó trưởng ban xếp cuối ở ban Tuyên giáo Tỉnh ủy muốn làm ra thành tích là gần như không thể, nhưng đến Thường Hồng thì khác. Thường Hồng bây giờ nhất định là tâm điểm của cả nước, Lãnh đạo trung ương sẽ chú ý đến Thường Hồng. Nếu mình có thể thể hiện tốt ở Thường Hồng, có lẽ tình hình sẽ khác.

Nghĩ đến đây rồi nhìn Vương Trạch Vinh đang phát biểu, Ngô Kim Thành thầm tự hỏi mình nên đứng như thế nào ở Thường Hồng.

- Bí thư Vương, tôi cho rằng bây giờ Thường Hồng xảy ra động đất lớn như vậy thì nhân dân cả nước đều chú ý đến. Tôi xin Thị ủy phân công công tác tuyên truyền cho tôi.

Vương Trạch Vinh nói:

- Công tác này vẫn do đồng chí Khương Tắc Xương phụ trách. Trưởng ban Ngô đến thì tốt rồi, tôi sẽ yêu cầu đồng chí Khương Tắc Xương giao công việc này cho anh. Chẳng qua bây giờ công tác toàn thành phố rất nhiều, Trưởng ban Ngô không chỉ phụ trách công tác này. Tôi sẽ phân công mỗi người một vài công việc.

Nghe thấy Vương Trạch Vinh phân công như vậy, mọi người đều gật đầu đồng ý.

- Tôi vừa giới thiệu tình hình tai nạn của Thường Hồng, bây giờ tôi sẽ giới thiệu việc triển khai công tác của mọi người. Thường Hồng mặc dù xảy ra động đất nhưng toàn bộ nhân dân thành phố đều đang tự cứu lấy mình.

Nghe Vương Trạch Vinh giới thiệu, tâm trạng các thường vụ khá khác nhau. Trước khi đến bọn họ vốn nghĩ Thường Hồng rất loạn. Phó bí thư Trần Bảo Hàng càng nghĩ đến việc làm thế nào để mọi người đoàn kết chống thiên tai. Nhưng không ngờ Thường Hồng đã đoàn kết lại, toàn bộ nhân dân đã sớm tự cứu mình.

Nghe Vương Trạch Vinh nói, ánh mắt mọi người nhìn Vương Trạch Vinh đã thay đổi. Bọn họ bây giờ không dám coi thường Vương Trạch Vinh nữa. Bọn họ thông qua các con đường mà biết Vương Trạch Vinh được Uông Nhật Thần đề bạt, theo bọn họ nghĩ Vương Trạch Vinh bây giờ đã sớm loạn, sau khi đến nhất định sẽ gặp áp lực lớn. Đồng thời bọn họ cũng muốn thể hiện ra năng lực công tác của mình để Lãnh đạo trung ương thấy mình giỏi. Chỉ cần Lãnh đạo trung ương khen ngợi thì mình sẽ lên như diều gặp gió.

Ngô Kim Thành rất nhạy bén, một bên nghe Vương Trạch Vinh nói, một bên tưởng tượng những việc Vương Trạch Vinh đã làm. Y càng nghĩ càng cảm thấy Vương Trạch Vinh nhất định có vị trí trong mắt Lãnh đạo trung ương. Vương Trạch Vinh xem ra không phát triển không được. Nghĩ đến đây Ngô Kim Thành quyết định nhất định phải theo sát Vương Trạch Vinh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.