Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Quan Khí​ - Chương 587: Tiếng nói của Tổng bí thư truyền đến Thường Hồng : truyenyy.mobi

Quan Khí​

Chương 587: Tiếng nói của Tổng bí thư truyền đến Thường Hồng




Vương Trạch Vinh lúc này nói:

- Thủ trưởng, bây giờ quần chúng nhân dân Thành phố Thường Hồng rất muốn nghe tiếng nói của Trung ương. Tám giờ tối nay chúng tôi sẽ thông sóng phát thanh. Không biết lúc đó có thể xin Tổng bí thư nói mấy câu.

Tổng bí thư vui vẻ nói:

- Đồng chí Vương Trạch Vinh, đồng chí có thể nghĩ việc dùng truyền thanh kích thích lòng quyết tâm của quần chúng nhân dân là việc tốt. Bây giờ có thể tiến hành chưa?

Ông cũng rất nóng lòng muốn nói với khu tai nạn. Ông rất hài lòng với cách làm này của Vương Trạch Vinh.

Vương Trạch Vinh vội vàng nói:

- Rất nhanh có thể thực hiện.

Vương Trạch Vinh sau khi nói chuyện với Tổng bí thư liền nhìn Trương Chấn Trung mà nói:

- Lập tức chuẩn bị sẵn sang, Tổng bí thư muốn nói với quần chúng nhân dân.

Vương Trạch Vinh hy vọng có thể dùng tiếng nói của Tổng bí thư để ngưng tụ mọi người lại. Bây giờ Thành phố Thường Hồng cần nhất là đoàn kết.

Trương Chấn Trung rất kích động, không ngờ công tác của mình lại quan trọng như vậy. Tổng bí thư cũng sẽ thông qua mình mà nói chuyện với khu tai nạn.

Khi trời tối đen, khắp nơi trong Thành phố Thường Hồng đều là tiếng kêu khóc. Số người chết vượt quá tưởng tượng của mọi người, nhà nào cũng có người chết, thi thoảng có người tìm được nến mà thắp. Những nơi đó đều có nhiều người túm tụm lại để tránh bóng tối.

Thành phố Thường Hồng không có điện rất nhanh như một tòa thành ma. Mọi người lúc này đều rất khẩn trương và cảm thấy cô độc.

Đột nhiên tiếng động cơ truyền tới, từng bóng đèn được phát lên. Những bóng đèn được cố ý chiếu vào cờ Đảng khiến nó rất rực rỡ.

Đúng lúc này khắp thành phố liền vang lên tiếng Quốc ca.

Âm thanh này làm mọi người rất ngạc nhiên.

Tiếng hát có sức ảnh hưởng rất lớn, mỗi người nghe thấy bài hát này đều vô cùng kích động.

Cờ Đảng và Quốc ca vang lên, mọi người không quên chúng ta, nhất định đang nghĩ cách cứu mọi người.

Ngay sau bài Quốc ca liền truyền đến một tiếng nói.

- Thưa các đồng chí Thành phố Thường Hồng, thưa quần chúng nhân dân, tôi là Bí thư thị ủy Vương Trạch Vinh. Trận động đất đột ngột này làm cho thành phố chúng ta bị thương nặng. Sau khi động đất xảy ra, Đảng và chính quyền lập tức hành động, các tổ cứu nạn đang hăng hái chiến đấu suốt đêm. Xin mọi người yên tâm, dù còn một hy vọng, chúng tôi sẽ nỗ lực cứu viện. Mọi người phải tin vào Đảng và chính quyền.

Vương Trạch Vinh nói đến đây liền nói tiếp:

- Thưa đồng bào, nghe thấy tin Thành phố Thường Hồng động đất, Tổng bí thư đã đến Huyện Thạch Sơn, bây giờ Tổng bí thư muốn nói với mọi người.

Sóng phát thanh từ Thành phố Thường Hồng cũng đã truyền đến Huyện Thạch Sơn, Bộ tổng chỉ huy lần đầu tiên cảm thấy mình gần Thành phố Thường Hồng như vậy. Nghe được giọng nói của Vương Trạch Vinh, mọi người đúng là không thể coi thường Bí thư thị ủy này. Có thể trong thời gian ngắn như vậy vận động một thành phố gần như không có lãnh đạo, điều này cần năng lực như thế nào? Các Thường vụ tỉnh ủy tỉnh Giang Sơn bây giờ đều có một nhận xét chung, phái Vương Trạch Vinh làm Bí thư thị ủy Thường Hồng là quyết định đúng đắn.

Tổng bí thư cũng rất kích động mà nói:

- Thưa đồng bào, mọi người đã chịu khổ rồi. Sau khi Thành phố Thường Hồng xảy ra động đất, các đồng chí Trung ương vô cùng lo lắng. Nghe thấy mọi người có người mất người thân, mất nhà, chúng tôi rất đau lòng vì mọi người. Hôm nay tôi đặc biệt muốn an ủi mọi người. Động đất vô tình, lòng người có tình. Đảng, Trung ương một lòng với quần chúng nhân dân khu tai nạn. Chúng tôi đã điều động rất nhiều nhân viên trong cả nước đến Thành phố Thường Hồng, kịp thời cấp cứu người bị thương….

Tổng bí thư nói rất nhẹ nhàng, người dân Thành phố Thường Hồng bây giờ đang rất sợ hãi, nghe thấy âm thanh này liền biết mình không cô đơn. Một vài người chôn vùi dưới đất cũng biết mình còn hy vọng sống.

Sau khi Tổng bí thư nói xong, Vương Trạch Vinh lại thông báo tình hình cứu nạn ở các nơi, Thị ủy không ngừng phát tin, âm thanh này như một làn gió mát thổi đến làm mọi người yên tâm.

Bởi vì có đài truyền thanh nên các tổ cứu nạn không còn thấy mình không ai giúp nữa, không khí cứu người cũng tăng vọt lên.

Sau khi nói xong, Tổng bí thư nhìn Uông Nhật Thần mà nói:

- Đồng chí Vương Trạch Vinh rất tốt.

Tổng bí thư đã mấy lần khen Vương Trạch Vinh, Uông Nhật Thần thầm thở dài một tiếng. Mình coi như đưa Vương Trạch Vinh đến Thành phố Thường Hồng là đúng đắn.

Vương Trạch Vinh tìm đến Trương Chấn Trung, thấy Trương Chấn Trung đang khẩn trương tổ chức nhân viên cứu nạn, hắn kéo Trương Chấn Trung lại mà nói:

- Lão Trương, theo tình hình tôi hiểu thì muốn thông đường còn cần rất nhiều thời gian. Nếu chỉ dựa vào quân đội từ ngoài thì thời gian sẽ rất dài. Nhanh nhất có lẽ là chiều mai mới xong.

Trương Chấn Trung nói:

- Tôi cũng lo lắng việc này, bây giờ người được cứu ra càng lúc càng nhiều. Chỉ dựa vào nhân viên y tế của chúng ta thì không thể lo hết. Tôi sợ người cứu ra sẽ chết.

Vương Trạch Vinh nói:

- Tôi cũng lo như vậy. Tôi có một suy nghĩ anh xem có được không?

Trương Chấn Trung nói:

- Xin Bí thư Vương cứ nói.

Sau khi y đến khu tai nạn thấy Vương Trạch Vinh dựa vào năng lực của bản thân mà trong vài giờ tổ chức công tác cứu nạn tốt như vậy, y rất phục Bí thư thị ủy trẻ tuổi này.

- Theo tôi hiểu thì Thành phố Thường Hồng là một thành phố chế tạo máy móc, trong các nhà xưởng có không ít thiết bị đào xúc. Anh xem có thể tổ chức một số nhân viên dùng thiết bị này để đào đường ra ngoài. Hai đầu đều thực hiện thì đường sẽ thông nhanh hơn.

Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, Trương Chấn Trung vỗ đùi nói:

- Tôi đã nghĩ tới việc dùng thiết bị cứu người mà không nghĩ đến việc này.

- Cứu người đương nhiên là quan trọng, nhưng nếu như thông được đường thì vật tư, nhân viên từ ngoài mới có thể vào. Điều này sẽ giúp chúng ta rất nhiều.

Trương Chấn Trung nói:

- Trong thời gian ngắn không dễ tìm người sử dụng máy.

- Anh có thể lợi dụng truyền thanh để tìm người mà.

Rất nhanh Vương Trạch Vinh yêu cầu nhân viên thông báo tìm người có thể lái máy móc đào bới.

Sau khi tin truyền ra, rất nhanh có nhiều nhân viên đến báo danh tỏ vẻ sẽ tham gia công tác thông đường này.

Vương Trạch Vinh liền giao công việc này cho Trương Chấn Trung, do y tổ chức người của quân đội phối hợp với người đến đăng ký cùng nhau thông đường ra ngoài.

Sau khi bố trí xong, Vương Trạch Vinh mới phát hiện mình đói.

Nghĩ đến chuyện này, Vương Trạch Vinh nói với Khương Tắc Xương:

- Thành phố bố trí việc ăn uống như thế nào?

Khương Tắc Xương nói:

- Bây giờ vừa xảy ra động đất nên tất cả đều phải tiết kiệm, nguồn nước đã không thể dùng. Toàn thành phố đã lập ra nhiều điểm phát thực phẩm, còn dùng bình đựng nước để cung cấp thức ăn miễn phí.

Vương Trạch Vinh coi như yên tâm một chút, ăn uống là vấn đề rất lớn, phải bố trí tốt việc này thì mọi người mới có thể ổn định.

- Các đội cứu nạn rất vất vả, anh thông báo với Tiền Hồng bảo bọn họ chú ý nghỉ ngơi, đồ ăn cũng phải cung cấp một cách kịp thời.

Khương Tắc Xương nói:

- Cũng may là còn có máy bay trực thăng vận chuyển vào thêm, nếu không đúng là không thể giải quyết vấn đề ăn uống.

- Sang ngày mai là tốt rồi. Chỉ cần đường thông thì có thể từ ngoài vào, các loại vật tư cũng sẽ đến nơi.

Lúc này đất lại chấn động rất mạnh.

Xung quanh lại vang lên tiếng kêu sợ hãi.

Khương Tắc Xương nói:

- Bây giờ đã là lần dư chấn hơn năm trăm, không biết còn có thể xảy ra động đất nữa không?

Vương Trạch Vinh vội vàng nói:

- Mau phái người đi xem tình hình các nơi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.