Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Quan Khí​ - Chương 485: Vương Trạch Vinh lại nổi tiếng ở Paris : truyenyy.mobi

Quan Khí​

Chương 485: Vương Trạch Vinh lại nổi tiếng ở Paris




Chuyện Vương Trạch Vinh dũng cảm cứu người lập tức hấp dẫn giới truyền thông. Vương Trạch Vinh thể hiện đẹp như vậy ở nước Pháp, đây là điều rất hấp dẫn đối với người Pháp lãng mạn. Không ai ngờ tâm điểm triển lãm du lịch lại là Vương Trạch Vinh.

Sáng hôm sau các tờ báo lớn của Paris đều đăng tải động tác Thái cực quyền đẹp mắt của Vương Trạch Vinh. Bức ảnh Vương Trạch Vinh đánh bay tên tội phạm kia không biết ai chụp được mà trông rất đẹp.

“Công phu thần kỳ của Trung Quốc xuất hiện ở Paris”, “Người đàn ông Trung Quốc và cô gái nước Pháp, một chuyện không thể nói rõ”, “Đất nước vô cùng thần bí”, “Người đàn ông Trung Quốc đầy phong độ hiệp sĩ”

Đây là tiêu đề trên các tờ báo lớn tại Paris.

Trong thời gian này chuyện Vương Trạch Vinh cứu cô gái kia không ngờ xuất hiện trên tất cả các trang bìa.

Vương Trạch Vinh cũng không biết xảy ra chuyện như vậy. Ngày hôm nay hắn kí tên nhiều đến độ không thể cầm nổi bút nữa, không ngờ tới nhiều người thích tờ rơi quảng cáo du lịch ba tỉnh như vậy. Có thể có nhiều người thích tờ rơi như vậy, điều này có lợi cho sợ tuyên truyền tài nguyên du lịch ba tỉnh. Vương Trạch Vinh chỉ có thể cắn răng không ngừng ký tên. Ngày hôm qua hắn không biết mình đã ký bao nhiêu tờ rơi.

Vương Trạch Vinh cũng đoán hành vi hôm qua của mình sẽ được một vài tờ báo đăng lên, nhưng hắn dù như thế nào cũng không ngờ truyền thông lại lợi hại như vậy. Gần như tất cả tờ báo đều đăng chuyện này. Đương nhiên Tv cũng không ngừng chiếu cảnh ở gian hàng ba tỉnh, đây coi như là tuyên truyền có hiệu quả.

Vương Trạch Vinh chưa ra ngoài thì Hứa Tố Mai đã gọi tới:

- Con chờ ở phòng, Tổng Cục trưởng Hà lập tức sẽ tới.

Một lát sau Hà Bang Vân và Hứa Tố Mai đến phòng Vương Trạch Vinh.

Hà Bang Vân nhìn Vương Trạch Vinh rồi nói:

- Chuyện hôm qua là như thế nào?

Vương Trạch Vinh chỉ có thể nói chuyện ngày hôm qua ra.

Nghe Vương Trạch Vinh nói, Hà Bang Vân và Hứa Tố Mai đều gật đầu. Bọn họ thực ra cũng biết sơ qua tình hình lúc đó, bây giờ nghe Vương Trạch Vinh nói thì càng hiểu hơn. Bọn họ chú ý đến truyền thông Paris, không ngờ sáng hôm nay báo chí Paris lại đăng nhiều về Vương Trạch Vinh như vậy. Bọn họ vừa vui mừng vừa có chút lo lắng cho Vương Trạch Vinh.

Hà Bang Vân đã tiến hành báo cáo chuyện xảy ra ở Paris về nước. Y lo lắng Vương Trạch Vinh sẽ nói lời không thích hợp trước giới truyền thông.

Hứa Tố Mai quan tâm nói:

- Con không bị thương chứ?

Vừa nói bà vừa nhìn Vương Trạch Vinh.

- Con không sao.

Hà Bang Vân cười nói:

- Trạch Vinh à, chuyện của cậu là tâm điểm ở Paris, giới truyền thông đều đăng về cậu. Có lẽ hôm nay có không ít phóng viên đến phỏng vấn.

Vương Trạch Vinh khó hiểu hỏi:

- Đây là chuyện tốt mà, có thể tuyên truyền tài nguyên du lịch nước ta.

Hứa Tố Mai nói:

- Đây mặc dù có việc tốt, nhưng con có nghĩ nhiều người thấy như vậy, bọn họ sẽ hỏi con nhiều vấn đề. Con là một quan chức chính quyền, đặc biệt là cán bộ cấp sở, tục ngữ nói nhiều sẽ mất, Tổng cục trưởng Hà lo lắng con nói nhiều sẽ bị một số người tìm được nhược điểm. Nếu xuất hiện tình hình này thì sẽ tạo thành ảnh hưởng không tốt đối với con và đất nước.

Vương Trạch Vinh không nghĩ nhiều như vậy, nghe Hứa Tố Mai nói như vậy liền mới thấy trong này nhất định có vấn đề:

- Con sẽ cẩn thận, cố gắng không nói gì là tốt nhất.

Hà Bang Vân cười nói:

- Sao có thể không nói gì? Tôi lần này đến chỉ là nhắc nhở cậu một chút. NÓi ra bất cứ lời gì thì phải suy nghĩ trước. Tôi tin rằng cậu có thể làm tốt việc này.

Vương Trạch Vinh nói:

- Ngày hôm qua tôi đã ký tên cho người nước ngoài, việc này bây giờ tôi không biết làm đúng hay không. Theo lý thuyết tôi không nên làm như vậy, nhưng ở tình huống hôm qua nên tôi nghĩ làm như vậy sẽ tuyên truyền du lịch nước ta nên làm như vậy. Tôi muốn kiểm điểm với Tổng cục trưởng Hà.

Hà Bang Vân gật đầu nói:

- Cậu có thể nghĩ như vậy là được rồi, làm bất cứ chuyện gì cũng cần suy nghĩ rồi hãy làm. Tình hình hôm qua khá đặc biệt, hôm nay có lẽ vẫn còn tình hình này thì cậu vẫn có thể làm. Mục đích lần này của chúng ta là tuyên truyền tài nguyên du lịch Trung Quốc, ở tình huống không vi phạm nguyên tắc thì có thể làm.

Sau khi Hà Bang Vân và Hứa Tố Mai đi, Vương Trạch Vinh cẩn thận phân tích kỹ càng rồi mới đến địa điểm triển lãm du lịch.

Thời gian trước nước Pháp và Trung Quốc có chút va chạm, mặc dù hai nước vẫn có giao lưu kinh tế, nhưng không hề mật thiết như trước. Lãnh đạo cao cấp nước Pháp cũng rất sốt ruột. Thủ tướng Alfred vẫn luôn muốn tìm kiếm biện pháp hàn gắn quan hệ hai nước.

Thực lực Trung Quốc càng lúc càng mạnh, đặc biệt kinh tế đang phát triển nhanh khiến nước Pháp hy vọng đạt được nhiều lợi ích từ Trung Quốc, cải thiện quan hệ giữa hai nước càng thêm quan trọng.

Alfred có một thói quen đó là hàng ngày khi đi làm liền đọc báo.

Hôm qua khi triển lãm du lịch khai mạc, y đã tới phát biểu. Theo y nghĩ thì hôm nay báo chí sẽ thông báo về triển lãm du lịch.

Làm Alfred khó hiểu là tất cả trang bìa các tờ báo đều đăng hình một người Trung Quốc đánh bay người nước Pháp.

Nhìn bức ảnh này, Alfred nhíu mày rồi thầm nghĩ sao lại làm như vậy chứ?

Alfred tò mò nên đọc nội dung tờ báo.

Y tùy ý mở các tờ báo khác thì thấy đều là đề tài này.

Alfred rút xì gà ra hút rồi suy nghĩ vấn đề này.

Càng nghĩ Alfred liền vỗ bàn, một suy nghĩ xuất hiện trong đầu y, sao không lợi dụng việc này để làm tốt quan hệ với Trung Quốc?

Alfred cầm điện thoại gọi cho Thị trưởng Paris Sebastian.

- Sebastian, đọc báo hôm nay chưa?

Sebastian là Thị trưởng Paris, chuyện hôm qua làm y rất giật mình. Con gái Ouni của mình lén đến triển lãm du lịch, không ngờ thiếu chút nữa bị giết.

Nghe Alfred hỏi, Sebastian liền nói:

- Sao không đọc, hôm qua con gái tôi chút nữa bị giết. Cũng may có người đàn ông Trung Quốc kia, tôi đang muốn cảm ơn anh ta một chút.

Nghe nói như vậy, Alfred liền có chút giật mình, không ngờ lại trùng hợp như vậy.

- Sebastian, tôi có một suy nghĩ anh xem xem. Để Paris kết nghĩa với một thành phố Trung Quốc, ban cho chàng trai kia làm công dân danh dự Paris?

- Tốt quá, tôi đang có ý định cảm ơn cậu ta. Bây giờ tất cả truyền thông đều viết về cậu ta. Do thành phố Paris ban danh hiệu công dân danh dự cho cậu ta sẽ tăng hình ảnh của Paris. Chẳng qua tôi đã hỏi cậu ta không phải người bình thường, là một cán bộ cao cấp của Trung Quốc. Cậu ta đại biểu ba tỉnh, thành phố anh em sẽ là thành phố nào?

Alfred cười ha hả nói:

- Việc này giao cho cậu ta đi.

Sebastian cười phá lên nói:

- Đúng thế, điều này sẽ thể hiện được lòng biết ơn của tôi.

Vương Trạch Vinh mặc dù nghĩ hôm nay có không ít người tới, nhưng hắn không ngờ người dân Paris coi hắn như kẻ thần bí nên đều muốn đến xem. Hôm nay trước cửa gian triển lãm của ba tỉnh vây chặt người đến xem hắn, rất nhiều phỏng vấn chạy đến.

Dưới sự giúp đỡ của cảnh sát, Vương Trạch Vinh khó khăn lắm mới chen được vào gian triển lãm.

Thấy Vương Trạch Vinh chen vào, Dương Phàm thở dài nói:

- Cục trưởng Vương, hôm nay căn bản không có biện pháp tuyên truyền. Tất cả đều là người, nên làm như thế nào bây giờ?

Vương Trạch Vinh nhìn quanh thì thấy toàn bộ đều là người nước ngoài liền thở dài nói:

- Tôi không ngờ lại có nhiều người như vậy.

Thấy Vương Trạch Vinh đến, các kênh truyền thông đều phái phóng viên biết tiếng Trung Quốc ra hỏi.

Ở tình huống này Vương Trạch Vinh căn bản không nghe rõ, lỗ tai đều ong lên.

Vương Trạch Vinh suy nghĩ một chút rồi cầm lấy những chiếc đĩa đã chuẩn bị sẵn phát cho các phóng viên.

Các nhân viên đi theo cũng học theo mà phát tờ rơi cho người nước ngoài.

Thấy hiện trường khó có thể khống chế, Vương Trạch Vinh nói với Dương Phàm:

- Không được, tôi rời đi trước, mọi người tiếp tục.

Dương Phàm nói:

- Cũng chỉ có thể như vậy.

Cảnh sát nước Pháp thấy tình hình không ổn liền liều mạng hộ tống Vương Trạch Vinh chen ra ngoài.

Lần này bởi vì xuất hiện chuyện Vương Trạch Vinh cứu cô gái nước Pháp nên khiến cho tất cả tờ rơi, băng đĩa tuyên truyền của ba tỉnh được hoan nghênh nhiệt liệt.

Bởi vì không thể phỏng vấn Vương Trạch Vinh, một ít kênh truyền thông liền bắt đầu phát tin về tài nguyên du lịch ba tỉnh, bắt đầu giới thiệu về Trung Quốc thần bí. Thậm chí có kênh truyền thông còn đăng tải Trung Quốc có công phu thần bí, chỉ cần đến Trung Quốc là có thể học công phu đánh bay người.

Đương nhiên bởi vì Vương Trạch Vinh đại biểu ba tỉnh nên có nhiều người chú ý đến khu vực này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.