Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Quan Khí​ - Chương 176: Phó chủ tịch huyện đầy quyền lực : truyenyy.mobi

Quan Khí​

Chương 176: Phó chủ tịch huyện đầy quyền lực




Nghe Lục Trung Thắng gọi điện, Trịnh Chí Minh biết Mạc Đại Bưu và Lưu Minh Xuân thành thường vụ huyện ủy. Bỏ điện thoại xuống tâm trạng Trịnh Chí Minh rất nặng nề. Hai người kia vào Huyện ủy đã nói rõ một vấn đề đó là Vương Trạch Vinh nắm quyền tuyệt đối ở huyện Khai Hà. Trừ phi hắn không triệu tập hội nghị thường ủy, nếu không Vương Trạch Vinh sẽ giữ được quyền quyết định trong hội nghị. Trịnh Chí Minh biết hai tên Mạc Đại Bưu và Lưu Minh Xuân nhất định đứng bên phía Vương Trạch Vinh.

Trịnh Chí Minh đang suy nghĩ thì Trương Thuận Tường cũng nhận được tin tức. Tâm trạng của hắn cũng rất không tốt. Hắn vốn thấy Trịnh Chí Minh chiếm được thượng phong, nếu cùng liên minh với đối phương thì mới có thu hoạch. Nhưng bây giờ đã thay đổi rất lớn. Liên minh giữa Vương Trạch Vinh và Lý Duy Hà quá mạnh, sau đây dù hắn và Trịnh Chí Minh liên minh cũng không đấu lại. Ngoại trừ hai người này tách ra, đương nhiên Trương Thuận Tường biết đây là điều không thể.

Nhìn bầu trời bên ngoài, Trương Thuận Tường cảm thấy thời tiết hôm nay quá kém. Hắn cẩn thận suy nghĩ tình hình của mình mấy năm qua, Trương Thuận Tường đúng là có chút xấu hổ. Từ trước đến nay hắn đều dựa vào người khác, chưa bao giờ có một ngày đứng đầu cả. Ai bảo hắn không có chỗ dựa mạnh cơ chứ?

Nghĩ đến Vương Trạch Vinh mới là một phó chủ tịch thường trực mà đã có quyền lực lớn như vậy, Trương Thuận Tường có chút ghen ghét. Hắn tốt xấu gì cũng là chủ tịch huyện, sao lại không có quyền bằng Vương Trạch Vinh.

Tin tức truyền ra rất nhanh. Khi hai người Trương Thuận Tường và Trịnh Chí Minh nhận được tin tức thì đám người có tin tức nhạy bén ở Huyện ủy, Ủy ban huyện đều biết. Trong văn phòng mặc dù không cho phép bàn tán xôn xao, nhưng không ngăn được vài người tụm lại nói chuyện.

Lữ Khánh Phân là mẹ vợ của Vương Trạch Vinh nên càng có nhiều người vây quanh, bây giờ càng nhiều hơn.

Đối với hai người Mạc Đại Bưu và Lưu Minh Xuân đột nhiên lên chức, mọi người đều đoán rất nhiều. Nhưng có một điều rõ ràng hai người này không phải hệ của Trịnh Chí Minh.

Không phải hệ của Trịnh Chí Minh thì là thuộc về Vương Trạch Vinh và Lý Duy Hà. Điều này nói rõ Vương Trạch Vinh là một phó chủ tịch thường trực nhưng quyền lực rất lớn.

Từ sau khi Cổ Kiến Quân rơi đài, Quách Khải Quốc bị điều đi; mọi người đều âm thầm tính toán vị trí của hai người này. Bây giờ thấy chuyện đã thành, có người mừng có người lo. Chức vụ trưởng phòng Công an huyện có tính chuyên nghiệp nên cạnh tranh không quá mạnh. Nhưng chánh văn phòng Huyện ủy lại khác, ai cũng cảm thấy mình có thể thắng nên tranh đoạt rất kịch liệt.

Vì vị trí này khiến không ít gia đình tốn rất nhiều tiền để chạy chọt.

Hai thường vụ thị ủy là bí thư đảng ủy cục Công an Dương Siêu và trưởng ban Tổ chức cán bộ Ngô Tân Quân đến huyện Khai Hà tuyên bố quyết định.

Chủ trì hội nghị chính là Trịnh Chí Minh.

Mọi người đều cẩn thận quan sát là thấy được vẻ buồn bã trên mặt Trịnh Chí Minh.

- Kính thưa các đồng chí, hội nghị hôm nay có một nội dung, do lãnh đạo thị ủy tuyên bố bổ nhiệm hai thường vụ huyện Khai Hà.

Trịnh Chí Minh ngày xưa nói rất nhiều nhưng hôm nay trực tiếp đi vào vấn đề. Nghĩ lại cũng đúng, hai kẻ phía đối đầu vào Huyện ủy làm Trịnh Chí Minh rất khó chịu.

Ngô Tân Quân nghiêm mặt lấy công văn ra rồi nói:

- Thông qua quyết định của Thị ủy, quyết định bổ nhiệm đồng chí Mạc Đại Bưu thành ủy viên Huyện ủy, bí thư đảng ủy Công an huyện, trưởng phòng Công an huyện. Đồng chí Lưu Minh Xuân làm ủy viên Huyện ủy, chánh văn phòng Huyện ủy.

Giọng của Ngô Tân Quân không lớn nhưng mọi người nghe thấy rất rõ ràng. Tuy nói đã sớm biết nội dung nhưng thấy Trịnh Chí Minh mặt sa sầm lại, tâm trạng mọi người đều khác nhau nhiều.

Vương Trạch Vinh lẳng lặng ngồi trên bàn chủ tịch nhìn xuống dưới. Sau khi Ngô Tân Quân đọc xong, hắn thấy một hiện tượng rất thú vị. Quan khí của mọi người bên dưới đã biến hoá. Quan khí của vài người đã ngã về phía Trịnh Chí Minh lại nghiêng về phía hắn một chút. Đối với mấy người này, Vương Trạch Vinh cẩn thận ghi nhớ. Sau khi quyết định được đọc ra mà đã thay đổi lập trường thì dù dựa vào hắn cũng không thể ổn định, bọn họ nhất định sẽ có thể thay đổi.

Quan khí của nhiều người có tình hình khác. Quan khí của bọn họ không ngừng lay động giống như con diều trong gió. Vương Trạch Vinh quan sát mấy người này và thấy đây là cơ hội có thể thu bọn họ.

Sau khi Ngô Tân Quân đọc xong, Dương Siêu lại phát biểu không ngoài chính là muốn mau chóng đưa hệ thống công an huyện Khai Hà vào hoạt động, giữ vững ổn định của huyện Khai Hà.

Hội nghị kéo dài không lâu. Sau khi hội nghị kết thúc, Dương Siêu và Ngô Tân Quân cũng từ chối lời mời ở lại dùng cơm của Huyện ủy Khai Hà.

Thực ra Trịnh Chí Minh bây giờ không có tâm trạng nào mà mời đám người Dương Siêu ăn cơm. Tình huống trong hội nghị hắn thấy rõ. Những người kia có lẽ nghe được tin tức sẽ đổi hướng.

Bây giờ Mạc Đại Bưu đã là thường vụ huyện ủy, nhưng lần đầu nhận chức trưởng phòng Công an huyện nên Vương Trạch Vinh là lãnh đạo trực tiếp nên đưa hắn về đơn vị.

Sau khi Giải Khánh Tài xảy ra chuyện, mấy phó trưởng phòng đều thầm tranh đấu. Phó trưởng phòng thứ nhất - Lưu Đại Cường là người có hy vọng nhất. Hắn vẫn cho mình là lựa chọn đương nhiên nên gần đây luôn vung tay múa chân trong Công an huyện. Mạc Đại Bưu đột nhiên lên chức đã phá vỡ giấc mộng của hắn. Nghe lãnh đạo thành phố đọc thông báo, Lưu Đại Cường hoảng hốt. Hắn nghe thấy Vương Trạch Vinh muốn đưa Mạc Đại Bưu đến nhận chức, hắn lập tức xin mệt về nhà nghỉ.

Vào Công an huyện, Vương Trạch Vinh nói với Mạc Đại Bưu:

- Lão Mạc, anh quản Công an huyện khiến tôi yên tâm rồi. Anh phải nắm bắt thật tốt.

Mạc Đại Bưu nói:

- Phó chủ tịch Vương, ngài cũng thấy đó, Lưu Đại Cường kia rất khó chịu. Hắn cũng có một đám người ở Công an huyện.

Vương Trạch Vinh nói:

- Chẳng lẽ ngay cả người này mà anh không đối phó được sao?

- Sao có thể chứ. Chỉ cần Phó chủ tịch Vương ủng hộ tôi thì không có chuyện gì tôi không làm được.

Vương Trạch Vinh đoán nếu Mạc Đại Bưu muốn khống chế Công an huyện thì có chút kinh ngạc. Nên hắn nói với Mạc Đại Bưu:

- Dù là ai chỉ cần không nghe lệnh thì anh có thể lập tức hạ. Dù là phó trưởng phòng không nghe lời thì anh có thể đưa ra hội nghị thường ủy nghiên cứu. Lão Mạc, anh phải đi lại nhiều với bí thư đảng ủy cục Công an thành phố. Anh ta ủng hộ anh đó.

Nghe Vương Trạch Vinh nói, Mạc Đại Bưu liền hiểu ra. Xem ra Dương Siêu cũng là người bên phía Vương Trạch Vinh. Có cấp trên ủng hộ, tâm trạng Mạc Đại Bưu thoải mái hơn nhiều.

Có Vương Trạch Vinh đi cùng, Mạc Đại Bưu thuận lợi tiếp nhận chức vụ trưởng phòng Công an huyện.

Vương Trạch Vinh rất tin tưởng vào năng lực của Mạc Đại Bưu. Có hắn và Dương Siêu ủng hộ, Vương Trạch Vinh không tin Mạc Đại Bưu không khống chế được cả Công an huyện này.

Tâm trạng Vương Trạch Vinh lúc này rất được. Huyện Khai Hà bây giờ không còn do Trịnh Chí Minh một tay chống trời nữa. Có Mạc Đại Bưu và Lưu Minh Xuân gia nhập, Trịnh Chí Minh căn bản không thể tạo được bao nhiêu sóng gió ở hội nghị thường ủy.

Tiếng điện thoại di động vang lên, Vương Trạch Vinh cầm lên thì nghe được giọng nói ngọt ngào của Diệp Ny Na:

- Vương ca, chúc mừng anh.

Vương Trạch Vinh nói:

- Có chuyện gì vui vậy?

Diệp Ny Na cười nói:

- Sau này huyện Khai Hà do anh định đoạt rồi.

Vương Trạch Vinh cau mày nói:

- Việc này không thể nói lung tung.

Diệp Ny Na vốn muốn mượn việc này để gọi cho Vương Trạch Vinh và nói mấy câu. Nàng nhỏ giọng nói với Vương Trạch Vinh:

- Vương ca, anh có rảnh không, tôi mời anh dùng cơm?

Vương Trạch Vinh thầm nghĩ mới tiễn Tiểu Giang đi, không thể thêm Diệp Ny Na này nữa. Hắn vội vàng nói:

- Gần đây rất bận nên để sau đi. Dù sao chúng ta cũng quen thuộc mà, mời hay không cũng như nhau mà.

Diệp Ny Na có chút thất vọng rồi nói:

- Đây chính là anh nói đó. Sau này tôi tìm anh giúp thì nhất định phải giúp đó.

Vương Trạch Vinh cười khổ trong lòng. Cô bé này có lẽ vẫn còn suy nghĩ dù hắn đã có đăng ký kết hôn.

Các cán bộ ở huyện Khai Hà lại bắt đầu thảo luận một vấn đề. Hai thường vụ huyện ủy mới lên làm mọi người chấn động. Trước kia mọi người vẫn quen với cuộc sống do Trịnh Chí Minh làm chủ huyện Khai Hà, biến hoá này khiến mọi người không thích ứng.

Bên trên có người đúng là quá tốt. Đây là kết luận của hầu hết người. Vương Trạch Vinh còn trẻ mà nắm giữ quyền lực ở huyện Khai Hà.

Thực ra lúc này Vương Trạch Vinh đang chia xẻ quyền lực của Lý Duy Hà, chẳng qua mọi người lại cố tình bỏ qua Lý Duy Hà.

Cẩn thận suy nghĩ tình hình trước mắt, Vương Trạch Vinh cảm thấy cần phải tạo quan hệ chặt chẽ hơn nữa với Lý Duy Hà. Chỉ có thể làm cho liên minh càng thêm bền chặt thì quyền lực mà hắn nắm được ở huyện Khai Hà mới càng thêm vững chắc.

Vương Trạch Vinh gọi điện cho Lý Duy Hà rồi nói:

- Phó bí thư Lý, hôm nay chúng ta ngồi với nhau chứ?

Huyện Khai Hà phát triển đến mức này làm Lý Duy Hà rất vui vẻ. Hắn là người muốn làm ra chuyện gì đó nên bây giờ thấy Trịnh Chí Minh không thể khống chế hoàn toàn huyện Khai Hà nữa, bây giờ chỉ cần hắn và Vương Trạch Vinh hợp sức thì sẽ có thể làm rất nhiều chuyện.

Nhận được điện thoại của Vương Trạch Vinh, Lý Duy Hà cũng muốn tăng cường quan hệ với đối phương nên vội vàng nói:

- Tôi cũng đang định gọi cho cậu.

Lý Duy Hà biết rõ vị trí của mình. Hắn biết phải lấy Vương Trạch Vinh làm chính. Chỉ có theo sát Vương Trạch Vinh thì tương lai của hắn mới tốt được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.