Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Quan Khí​ - Chương 148: Bí thư tỉnh ủy tới : truyenyy.mobi

Quan Khí​

Chương 148: Bí thư tỉnh ủy tới




Trịnh Chí Minh nhìn mọi người một chút nói:

- Lời nói của Duy Hà mặc dù nghiêm khắc một chút nhưng tôi tán thành, tại sao ư? Lần này là một người đứng đầu toàn tỉnh xuống, nếu như chúng ta thật sự gây ra sai lầm, không nói những người ở dưới mà ngay cả những đồng chí như chúng ta đang ngồi ở đây cũng không thoát được liên quan, chúng ta đều phải tháo mũ xuống.

Mọi người vừa nghe vậy thì tâm trạng hưng phấn lúc nãy trôi đi sạch, nhưng mà lời này cũng quá đúng, vạn nhất thật sự có tình huống gì xảy ra thì cấp trên sẽ bỏ qua sao?

Vương Trạch Vinh nói:

- Công tác an toàn nhất định phải làm tốt.

Trịnh Chí Minh nói:

- Việc đấy sẽ do tỉnh thống nhất và sắp xếp. Chỉ cần đến lúc đó chúng ta phối hợp là được. Chuyện bí thư Hạng đến không được tiết lộ ra ngoài. Nếu như người nào để lộ thì hậu quả hẳn là mọi người đã biết.

Chu Lâm hỏi:

- Ban Tuyên giáo cần phải làm những việc gì?

Trịnh Chí Minh nói:

- Đầu tiên là mỗi đồng chí phụ trách phải xuống từng địa điểm để kiểm tra. Tiếp theo là chuẩn bị nhanh tài liệu công tác. Bố trí nhiệm vụ cụ thể thì xin chủ tịch Thuận Tường thu xếp nhé. Nhất định không được để có sai xót nào.

Sau hội nghị, cả huyện Khai Hà lập tức hành động. Vốn tháng này định làm tháng an toàn văn minh vệ sinh toàn huyện, cuối cùng lại quyết định triển khai đại kiểm tra vệ sinh an toàn toàn diện. Ngành công an tiến hành truy quét các tệ nạn đồi trụy, cờ bạc, ma túy và các băng nhóm trên quy mô lớn chưa từng có. Làm cho rất nhiều các nhân vật có thế lực trong xã hội cảm thấy khó hiểu. Huyện Khai Hà này rốt cuộc làm sao vậy. Tự nhiên lại làm lớn như thế làm gì!

Vừa mới hoàn thành đống công việc bề bộn trên đầu, Vương Trạch Vinh liền nhận được một cuộc điện thoại. Số máy hiển thị làm cho hắn lại căng thẳng. Số máy của Hứa Tố Mai.

- Tiểu Vương, nghe nói cháu và Hàm Yên đã đăng ký kết hôn rồi. Sao lại không báo cho cô một tiếng?

Giọng nói của Hứa Tố Mai có phần trầm thấp.

Vương Trạch Vinh nghĩ thầm việc này không nhất định phải nói cho Hứa Tố Mai mà, mặc dù là nghĩ vậy nhưng vẫn cười nói:

- Đã sớm định rồi, Hàm Yên muốn chờ ngày đẹp một chút, cho nên hai chúng cháu mới đi làm luôn.

Không có tiếng động nào, khi Vương Trạch Vinh tưởng rằng Hứa Tố Mai đã cúp điện thoại thì Hứa Tố Mai hỏi:

- Hai người đã quyết định khi nào làm đám cưới chưa?

Vương Trạch Vinh nói:

- Việc này giao cho trưởng bối hai bên. Mẹ của Hàm Yên đang bàn bạc với bố mẹ của cháu.

Hứa Tố Mai vội la lên:

- Việc này nhất định phải làm cẩn thận, không nên vội vàng. Vài ngày nữa cô sẽ tới Khai Hà một chuyến.

Vương Trạch Vinh đoán rằng việc này nhất định có liên quan đến Lữ Hàm Yên, cũng không biết trong việc này có chuyện gì không, nhưng không hi vọng việc này gây ra thương tổn gì cho Lữ Hàm Yên, nói:

- Hiện giờ Hàm Yên đang rất vui vẻ.

Trầm mặc một lúc, Hứa Tố Mai nói:

- Cháu hãy đối xử tốt với Hàm Yên.

Buông điện thoại xuống, lúc này Vương Trạch Vinh mới nhớ tới lần trước Hứa Tố Mai có nói trên bàn chân của Lữ Hàm Yên có một cái bớt đỏ, mỗi lần lên giường cùng với Hàm Yên đều vội vàng vận động, nên quên khuấy đi điều này. Vương Trạch Vinh đã lên kế hoạch hôm nay phải chú ý quan sát một chút.

Nghĩ vậy, trước mắt Vương Trạch Vinh lại hiện ra cơ thể mềm mại của Lữ Hàm Yên khi ở trên giường, trong lòng lại nóng bừng lên.

- Phó chủ tịch Vương, chủ tịch Trương thông báo mời các vị phó chủ tịch tới họp.

Đoạn Văn Lượng gọi điện thoại tới báo.

Vương Trạch Vinh cũng đã quen thuộc với mấy vị đồng cấp khác rồi, ngoại trừ có chủ tịch huyện và Vương Trạch Vinh là thường vụ thì mấy phó chủ tịch huyện khác đều không được vào thường vụ.

Khi Vương Trạch Vinh đi vào trong phòng họp thì mấy phó chủ tịch huyện khác cũng đã đến, thấy Vương Trạch Vinh vào thì tất cả mọi người đều vội vàng chào hỏi hắn.

Huyện Khai Hà có năm vị phó chủ tịch huyện không phải là thường vụ, xếp ngay sau Vương Trạch Vinh là một nữ phó chủ tịch huyện gần 40 tuổi tên là Quản Ngọc Hân, đây là một người hấp tấp, cười nói với Vương Trạch Vinh:

- Phó chủ tịch Vương tới đó à?

Vương Trạch Vinh đưa tay ra bắt với người phụ nữ này rồi chào hỏi mấy người ngồi bên.

- Phó chủ tịch Vương, nghe nói anh đã đăng ký kết hôn rồi, lúc nào mời khách thế?

Phó chủ tịch Cao Hải Hoa cười hỏi.

Khi còn ở xã Hoàn Thành thì Vương Trạch Vinh cũng qua lại không ít với Cao Hải Hoa, hai người khá quen thuộc, thấy biểu hiện thân thiết của Cao Hải Hoa, Vương Trạch Vinh cười ha ha nói:

- Trước tiên cứ đăng ký thôi, việc vui thì chờ các cụ bàn bạc đã.

Vừa nói vừa đưa cho mỗi người một điếu thuốc.

Đối với Vương Trạch Vinh, những phó chủ tịch ngồi ở đây mặc dù biểu hiện bề ngoài rất là nhiệt tình nhưng trong nội tâm thì lại có chút không thoải mái. Thằng ranh này trước đây còn khép na khép nép trước mặt mình mà đột nhiên lại nhảy lên làm cấp trên của mình!

Trương Thuận Tường vội vàng đi vào, thấy mọi người đã đến đủ nói:

- Lần này tổ điều tra nghiên cứu của tỉnh xuống huyện Khai Hà thì mọi người nhất định phải coi đây là chuyện lớn. Hôm nay tổ chức cuộc họp này là để phân công tình hình công việc một chút.

Trương Thuận Tường chỉ nói với mọi người là có tổ điều tra nghiên cứu của tỉnh tới, cũng không nói rõ là bí thư tỉnh ủy đến.

- Trạch Vinh, cậu nói trước đi.

Trương Thuận Tường hướng về phía Vương Trạch Vinh nói.

- Trong mấy ngày này chúng ta phải tiến hành chứng thực lại tình hình các ban ngành, kiểm tra lại từng phòng, các ban đều phải nghiêm túc làm lại các tài liệu, phòng tin tức phải kịp thời xử lý thông tin. Đối với một số chuyện đặc biệt khó xử lý thì phải phái người theo dõi chuyên biệt, mấy phòng mấu chốt đều phải tập trung nhân lực, vật lực kiểm kê lại toàn bộ. Phòng ứng phó tình trạng khẩn cấp, công an, cảnh sát giao thông, phòng cháy cũng phải chuẩn bị tốt các tình huống có thể xảy ra, đối với một số xí nghiệp đặc biệt khốn khổ về tiền lương thì cần phải chứng thực. Xét một cách toàn diện thì các ngành và đơn vị phải phối hợp để làm tốt hơn.

Mấy ngày này Vương Trạch Vinh rất mệt, đủ các loại công việc đều phải lo lắng.

Thấy Vương Trạch Vinh nói xong, phó chủ tịch Quản Ngọc Hân nói:

- Tôi thấy tình hình hiện này cũng khá tốt, công tác liên quan đến giá cả có quan hệ mật thiết tới lợi ích của dân chúng, chúng ta cần tăng người phái người giám sát. Mặt khác, để đảm bảo đến lúc đó thông tin thông suốt, chúng ta nên giao tiếp với các đơn vị liên quan, bọn họ cũng bày tỏ có thể bảo đảm thông tin thông suốt.

Phó chủ tịch Cao Hải Hoa nói:

- Chủ tịch, áp lực bên tôi phụ trách là rất lớn, có quá nhiều khu vực không thể vệ sinh được, phòng vệ sinh môi trường chỉ có vài chiếc xe, phương tiện lại cũ kỹ, triển khai công việc rất khó khăn.

Lần lượt từng người một báo cáo tình hình các lĩnh vực mình phụ trách.

Trương Thuận Tường nghe xong nói:

- Về tổng thể thì không tồi, thế nhưng phải duy trì được công tác này, về vấn đề trang thiết bị của cục vệ sinh môi trường thì Trạch Vinh này, đồng chí tìm phòng tài chính xem có tìm cách cấp thêm kinh phí ứng phó việc này được hay không.

Vương Trạch Vinh gật đầu nói:

- Sau khi họp xong tôi sẽ đi thực hiện.

Trưởng phòng tài chính là người của Trịnh Chí Minh, việc này cũng làm cho Trương Thuận Tường không hài lòng. Làm một chủ tịch huyện mà lại không nắm được phòng tài chính, điều này như cây đinh trong lòng hắn, hắn rất muốn đổi tên trưởng phòng Thiệu Quốc Chí thành người của mình. Có lẽ lần này bí thư tỉnh ủy đến là một cơ hội để mình phát triển thế lực.

Kết thúc hội nghị, Vương Trạch Vinh gọi điện thoại tới phòng tài chính:

- Lão Thiệu, vừa rồi chủ tịch Trương mới họp và quyết định, yêu cầu phòng tài chính cấp kinh phí cho phòng bảo vệ môi trường để mua sắm một số thiết bị dùng cho công tác tẩy rửa vệ sinh khó xử lý.

- Phó chủ tịch Vương, ngài cũng biết đó, tài chính rất khó khăn mà, bí thư Trịnh đã dặn phải thi hành tiết kiệm, việc này không dễ làm.

Thiệu Quốc Chí nói.

Vương Trạch Vinh nghiêm túc nói:

- Lão Thiệu, hoạt động triển khai vệ sinh an toàn trong phạm vi toàn huyện là quyết định của huyện ủy, phòng tài chính cũng không phải không có tiền, có thể chi được thì chi ra.

Thiệu Quốc Chí căn bản là không thèm để ý tới sự nghiêm túc của Vương Trạch Vinh, cãi lại:

- Toàn huyện có quá nhiều cái mồm đòi ăn cơm, tài chính thực sự là không thể.

Không có sự đồng ý của Trịnh Chí Minh thì Thiệu Quốc Chí sẽ không nghe người nào nói, nhất là chuyện chi tiền.

Cúp điện thoại, Vương Trạch Vinh báo cáo lại tình hình cho Trương Thuận Tường.

Trương Thuận Tường cười nói:

- Trạch Vinh, tôi thấy lão Thiệu này cần phải tìm một nơi để suy ngẫm lại, người này không học tập là không được.

Vương Trạch Vinh nghe là hiểu, nói:

- Thành phố đang muốn mở một lớp bồi huấn cán bộ kinh tế.

- Ừ, trước tiên thảo luận với mọi người một chút.

Buông điện thoại, Vương Trạch Vinh cảm thấy Trương Thuận Tường rất khao khát đuổi được Thiệu Quốc Chí, nếu phân tích kỹ càng những người có thể biểu quyết thì việc này nhất định có khó khăn. Xem ra vẫn phải tìm cách kéo Chu Lâm qua mới được, lần trước Chu Lâm bỏ phiếu trắng vấn đề Lôi Đức Bình chính là một cơ hội. Nhân dịp này kéo mụ sang là có thể phá vỡ liên minh của bọn họ, ít nhất cũng làm cho mụ đứng vào trung lập.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.