Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Quan Khí​ - Chương 123: Nghiên cứu về Vương Trạch Vinh : truyenyy.mobi

Quan Khí​

Chương 123: Nghiên cứu về Vương Trạch Vinh




Tết năm nay Vương Trạch Vinh rất vui vẻ. Hắn cùng Lữ Hàm Yên đi chơi rất nhiều nơi, lên cả thành phố.

Vương Trạch Vinh cũng đã đến nhà bí thư thị ủy Lý Gia Hòa. Lý Gia Hòa rõ ràng là muốn kéo Vương Trạch Vinh về phía mình nên nhiệt tình đón tiếp hắn. Hơn nữa còn không ngừng khích lệ và yêu cầu Vương Trạch Vinh chăm chỉ học tập.

Kỳ nghỉ kết thúc, Vương Trạch Vinh liền quay lại tỉnh thành tiếp tục học tập. Nhưng bây giờ cả thành phố và huyện đều trở nên bận rộn. Bây giờ các cán bộ trong huyện đều đang bắt đầu phân tích tình hình nhân sự ở huyện Khai Hà.

Vương Trạch Vinh chỉ còn chưa đầy tháng nữa là học xong nên mọi người có rất nhiều suy nghĩ. Những lời bàn tán về ngôi sao chính trị mới Vương Trạch Vinh không ngừng diễn ra. Các đồng chí ở ban Tổ chức cán bộ cũng bắt đầu ngầm tiến hành thảo luận về từng thường vụ huyện ủy một.

Trong nhà Bí thư huyện ủy Trịnh Chí Minh, mấy người Trịnh Chí Minh, Cổ Kiến Quân, Tả Chính, Viên Chí Minh và Cao Thượng Minh đang ngồi ở đây.

Nhìn người của mình, Trịnh Chí Minh đưa thuốc cho bọn họ rồi nói:

- Tình hình bây giờ mọi người cũng biết rồi đó. Vương Trạch Vinh lập tức sẽ học xong, theo tin tức từ trên thành phố mà tôi biết thì hắn rất có thể sẽ vào thường vụ huyện ủy. Bước tiếp theo rất khó nói.

Mấy đại tướng này thường xuyên đến nhà Trịnh Chí Minh ngồi và phân tích tình huống trong huyện. Bọn họ cũng bắt đầu coi trọng về nhân sự Huyện ủy sau khi Vương Trạch Vinh trở về.

Cao Thượng Minh cười nói:

- Bây giờ lão Trương không biết nghĩ như thế nào mà ở trong hội nghị toàn đấu với chúng ta. Hắn dù có làm loạn như vậy cũng có được việc gì đâu.

Trong giọng của Cao Thượng Minh rõ ràng là coi thường Trương Thuận Tường.

Cổ Kiến Quân cười nói:

- Còn không phải vì chức bí thư sao?

Cổ Kiến Quân coi như hiểu tâm trạng của Trương Thuận Tường lúc này.

Trịnh Chí Minh phất tay mà nói:

- Chức bí thư là do cấp trên quyết định. Đồng chí này đúng là.

Nhắc đến Trương Thuận Tường, trong lòng Trịnh Chí Minh cũng tức giận. Trương Thuận Tường là cái mẹ gì. Trước kia khi có Cố Hồng Quân nếu không được mình ủng hộ thì hắn sao có thể đấu được Cố Hồng Quân. Bây giờ Trương Thuận Tường rời đi là mở mắt ngay, không có Trịnh Chí Minh thì Trương Thuận Tường không làm được gì. Mặc dù lúc trước là đồng minh với Trương Thuận Tường nhưng trong lòng Trịnh Chí Minh coi thường tên này.

Tả Chính mới giữ chức chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật nói:

- Bí thư Trịnh, bây giờ trong huyện đang thiếu một thường ủy, vậy Vương Trạch Vinh về có phải sẽ là thường ủy – phó chủ tịch?

Bởi vì lên làm chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật nên Tả Chính cũng bớt sợ Trịnh Chí Minh hơn, bắt đầu dám nói trước mặt đối phương.

Tả Chính nói xong nhìn Viên Chí Minh ngồi đó không nói gì. Đáng lẽ trưởng ban Tổ chức cán bộ sẽ được vào thường ủy nhưng không biết như thế nào mà Viên Chí Minh lại không phải. Đúng là quái lạ.

Có một điểm mà Trịnh Chí Minh vẫn luôn suy nghĩ. Bí thư thị ủy ủng hộ Cố Hồng Quân, bây giờ Cố Hồng Quân lui, trong đồng minh của Lý Duy Hà mặc dù có người của Cố Hồng Quân nhưng từ đủ các phương diện thì Lý Gia Hòa không nhét Lý Duy Hà vào phái của mình. Chẳng lẽ Lý Gia Hòa muốn đưa Vương Trạch Vinh để khống chế người Cố hệ? Vừa nghĩ đến đây, Trịnh Chí Minh liền cảnh giác. Y biết một chút về tình hình học tập của Vương Trạch Vinh ở trên tỉnh. Vương Trạch Vinh bây giờ đã khác trước nhiều.

Trịnh Chí Minh hít sâu một hơi thuốc. Y càng nghĩ càng thấy không tốt. Nếu chẳng may Lý Gia Hòa dùng thủ đoạn nào đó triệt vài tên ngồi đây thì huyện Khai Hà lúc đó càng thêm phức tạp.

- Lão Trịnh, trên thành phố có thể động Huyện ủy huyện Khai Hà không?

Cao Thượng Minh có lẽ cũng nghĩ đến khả năng này nên hỏi Trịnh Chí Minh.

Trịnh Chí Minh không nói gì. Việc này y không thể nói linh tinh.

Tả Chính là người có nhiều năm làm trong ngành tổ chức, hắn vốn không có suy nghĩ này nhưng vừa nghe Cao Thượng Minh nói liền giật mình. Khả năng này không phải không thể tồn tại. Chẳng may thật sự xảy ra việc đó làm một hai người ngồi đây rời đi thì thế lực của Trịnh Chí Minh sẽ bị thương nặng. Như vậy thế cục ở huyện Khai Hà sẽ thay đổi.

- Các vị, bây giờ tình hình còn chưa rõ, thái độ trên thành phố cũng không rõ. Chúng ta nhất định phải làm tốt công việc của bản thân.

Trịnh Chí Minh mặc dù có chút lo lắng nhưng cũng không quá sợ. Y nghĩ lực lượng sau lưng mình cũng không nhỏ mà.

- Đồng chí Vương Trạch Vinh có cái nhìn đại cuộc, đến lúc đó mọi người chúng ta không biết chừng sẽ cùng một phe.

Trịnh Chí Minh nói.

Mấy người Trịnh Chí Minh cũng không ngờ trong nhà Cố Hồng Quân có vài người đang ngồi. Chu Lâm, Quách Khải Quốc đều ngồi trong nhà lão.

Nhìn hai người vẫn đi theo mình, Cố Hồng Quân cười nói:

- Có phải nhìn không rõ cục diện của huyện?

Chu Lâm vừa nghe vậy liền nhẹ nhàng nói:

- Bí thư Cố cũng biết đó, chúng tôi đi theo ngài nhưng bây giờ thế lực của Trịnh Chí Minh rất mạnh. Các thường ủy thì hầu hết đi theo hắn. Bây giờ chúng tôi mặc dù ủng hộ Lý Duy Hà, nhưng dù như thế nào thì cũng không thấy Lý Duy Hà là người có thế lực. Trương Thuận Tường kia bây giờ có mâu thuẫn với Trịnh Chí Minh nên rất ít khi nói chuyện. Chúng tôi lo lắng nếu tiếp tục đấu với Trịnh Chí Minh thì lực lượng lại không đủ.

Quách Khải Quốc nói:

- Bây giờ trong huyện đang truyền ra việc Vương Trạch Vinh về sẽ nhận chức phó chủ tịch. Nhưng có thể thành thường vụ huyện ủy hay không thì chưa rõ. Nhận chức phó chủ tịch thì không phải vấn đề, nhưng vào thường ủy lại khó nói.

Cố Hồng Quân cười nói:

- Việc này chắc không phải vấn đề gì. Tết tôi đã đến nhà Bí thư Lý. Bí thư Lý rất tán thưởng Vương Trạch Vinh.

Chu Lâm có chút kỳ quái mà nói:

- Bí thư Cố, tôi vẫn không thể hiểu Vương Trạch Vinh rốt cuộc có chỗ dựa trên tỉnh hay không?

Quách Khải Quốc cũng khó hiểu nói:

- Từ đủ tình huống thì thấy Vương Trạch Vinh đáng lẽ có chỗ dựa. Nhưng tôi cảm thấy kỳ lạ là nếu hắn có chỗ dựa mạnh như vậy thì sao nằm chết dí ở xã Hoàn Thành đến ba năm. Theo tôi biết thời gian trước hắn còn lo lắng mất vị trí ở Văn phòng Đảng chính.

Cố Hồng Quân nâng chung trà lên nhấp một ngụm rồi nói:

- Đầu tiên không cần biết Vương Trạch Vinh có chỗ dựa hay không, có một điểm hai người phải hiểu đó là sau khi Vương Trạch Vinh tham gia khóa học Thanh niên xuất sắc, hầu hết bạn học của hắn đều là các lãnh đạo trên tỉnh. Chỉ riêng việc này các người cho rằng Vương Trạch Vinh còn là Vương Trạch Vinh xã Hoàn Thành kia sao?

Cố Hồng Quân vừa nói như vậy, Chu Lâm và Quách Khải Quốc mới nghĩ đến.

Chu Lâm nói:

- Nghe nói không ít lãnh đạo tham gia khóa học, không biết là những người nào nhỉ?

Cố Hồng Quân vừa cười vừa nói:

- Theo tin tức tôi nghe được thì trong lúc Vương Trạch Vinh học, Lý Duy Hà cũng đến thăm hắn, bí thư thị ủy Lý Gia Hòa cũng đến thăm hắn.

- Hả.

Lời này của Cố Hồng Quân làm Quách Khải Quốc giật mình mà nói:

- Lý Duy Hà cũng đến?

- Ha ha, không những đến, Vương Trạch Vinh còn giới thiệu mấy bạn học trên tỉnh với y.

Hai người không ngờ Cố Hồng Quân ngồi trong nhà mà biết nhiều tin tức như vậy. Bọn họ một lần nữa có cái nhìn khác về thế lực của Cố Hồng Quân.

- Tôi đã nói tại sao Lý Duy Hà lại chú ý đến Vương Trạch Vinh như vậy. Thì ra muốn thông qua hắn để quan hệ với bên trên.

Chu Lâm có chút ghen tị mà nói.

Nhìn Chu Lâm, Cố Hồng Quân thở dài một tiếng. Mình lúc trước sao lựa chọn cô ta cơ chứ, nhìn vấn đề quá ngắn. Chẳng qua nghĩ đến cảnh Chu Lâm không ngừng rên rỉ bên dưới, trong lòng Cố Hồng Quân lại nóng lên. Chu Lâm này cái khác thì không được nhưng trên giường rất tuyệt.

Nghĩ đến đây Cố Hồng Quân nói:

- Tình huống của Vương Trạch Vinh đã thay đổi. Bây giờ hắn có quan hệ rất mạnh ở trên tỉnh. Ít nhất hắn có thể đến các ban ngành trên tỉnh làm mà hai người không thể đạt được. Có nhiều bạn học trên tỉnh, cũng có nhiều bạn học là lãnh đạo cấp thành phố, hắn lên chức chỉ là chuyện sớm muộn. Lần này hắn lên chức chắc không có gì cần lo lắng.

Quách Khải Quốc coi như đã rõ, vì thế nói:

- Ý của Bí thư Cố là sau này chúng tôi phải dựa vào Vương Trạch Vinh?

Cố Hồng Quân gật đầu không nói gì. Lão đã nói nhiều rồi, hiểu hay không là do năng lực và tầm nhìn của bọn họ.

Chu Lâm cẩn thận suy nghĩ một chút coi như nhìn ra một chút. Vương Trạch Vinh bây giờ không còn là cán bộ xã nữa, có chỗ dựa mạnh như vậy thì kiểu gì cũng có quyền lên tiếng nhất định ở trong huyện.

Thực ra Chu Lâm đã sớm phân tích tình hình của Vương Trạch Vinh, chỉ là trong lúc nhất thời không thể thay đổi cái nhìn mà thôi. Lúc trước bọn họ vẫn là lãnh đạo huyện mà Vương Trạch Vinh chỉ là cán bộ xã. Trong suy nghĩ của ả, cho dù Vương Trạch Vinh có thể thành thường ủy cũng chỉ có thể đi theo phía sau mình. Bây giờ nghe Cố Hồng Quân nói, suy nghĩ này của ả đã bị phá. Vương Trạch Vinh có lai lịch rất mạnh thì sao có thể theo sau mình.

- Như vậy việc ủng hộ Lý Duy Hà thì sao?

Chu Lâm hỏi.

Quách Khải Quốc thầm lắc đầu, con đàn bà này không có óc à?

Cố Hồng Quân mỉm cười chỉ vào chậu hoa đặt ở cửa sổ mà nói:

- Hôm trước chậu hoa bị nứt, mai tôi định mua chậu mới. Hoa chính là như vậy, có đất tốt thì cần phải có một chiếc chậu tốt để trồng. Phải có mấy điều kiện đó thì mới có hoa đẹp.

- Ồ, đó là hoa rất đẹp.

Chu Lâm nói.

Cố Hồng Quân nhìn Chu Lâm mà lắc đầu. Cô ta có giữ được vị trí hay không phải xem quan hệ giữa cô ta và Vương Trạch Vinh.

- Tiểu Chu, sau này không có việc gì thì quan hệ gần Vương Trạch Vinh một chút. Mọi người giúp đỡ lẫn nhau thì công việc triển khai mới thuận lợi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.