Thẩm Mặc về tới nhà, Thẩm Kinh đã đợi sẵn rồi, đang cùng với Thẩm Hạ kiễng chân trông ngóng.
Vừa thấy y vào cửa, Thẩm Kinh đã nhào tới, sờ soạng khắp người Thẩm Mặc:
- Có bị đánh không, có bị thương không, á... sao lại cứng thế này.
Thẩm Mặc chậm rãi đẩy hắn ra, nói với Thẩm Hạ:
- Cha, con về rồi, tri huyện đại nhân không làm khó con, còn thưởng bạc nữa.
Nói rồi lấy bạc từ trong lòng ra, đặt ở trên đầu giường của Thẩm Hạ.
Thẩm Hạ cao hứng:
- Về là tốt rồi, về là tốt rồi.
Thẩm Kinh cả kinh:
- Còn có chuyện hay thế à?
Nói xong đoạt ngay lấy đĩnh bạc, tấm tắc nói:
- Oa, đúng là năm lượng bạc sáng bóng thật rồi, không ai được cản ta, ta phải đi tự thú.
- Ai thèm cản ngươi.
Thẩm Mặc trợn mắt lên:
- Nói không chừng còn được đĩnh vàng ấy chứ.
- Thôi đi vậy.
Thẩm Kinh cười ngượng:
- Ta chẳng có cái bản lĩnh làm bộ làm tịch như ngươi, bị ăn một trận đòn thì lỗ vốn.
Nói rồi đưa đĩnh bạc cho Thẩm Hạ:
- Thúc thúc xem đi.
- Số tiền này Tứ thiếu gia giữ đi, đưa cha thiếu gia cũng được.
Thẩm Hạ cự tuyệt:
- Cha con ta được chiếu cố nhiều rồi, quấy nhiễu cũng nhiều, số tiền này coi như nộp tiền cơm nước vậy.
- Như thế sao được?
Thẩm Kinh lắc đầu:
- Chuyện cỏn con mà thôi, sao có thể lấy tiền chứ?
Nói rồi đặt đĩnh bạc lên bàn.
- Tứ thiếu gia không nhận...
Thẩm Hạ ho khan nói:
- Triều Sinh, con lấy số tiền này ra phố thuê một cái tiểu viện, hai cha con ta chuyển ra.
Thẩm Mặc nháy mắt với Thẩm Kinh, hắn cười ha hả nói:
- Nghe lời thúc vậy, thu lại thu lại rồi.
Mặt trầm xuống hỏi:
- Trường Tử sao rồi?
- Không biết.
Thẩm Mặc khẽ nói:
- Ta hỏi Lý tri huyện và Mã điển sử, hai người đó đều nói đang giao thiệp với bên Sơn Âm. Người ta mà không đồng ý thì quan sai Hội Kê cũng không tiện qua.
- Không thể cứ đợi như vậy được.
Thẩm Kinh đột nhiên đứng bật dậy:
- Ta đi xem cha và nhị thúc, để họ giúp nghĩ cách.
- Thế là tốt nhất.
Thẩm Mặc gật đầu, tiến Thẩm Kinh ra cửa.
Thẩm Kinh lại muốn trả bạc cho y, Thẩm Mặc lắc đầu, nói nhỏ:
- Ngươi giữ đi, cái gian phòng thế này ngươi bảo ta giấu vào đâu?
Thẩm Kinh thu đĩnh bạc lại, cười hăng hắc:
- Ta không đảm bảo sẽ không tiện tay tiêu mất đâu nhé.
- Tiêu thì tiêu.
Thẩm Mặc trừng mắt:
- Sau này ta mỗi ngày tới chỗ ngươi ăn chực.
- Vậy ngươi cứ giữ lấy đi.
Thẩm Kinh vừa đi xuống vừa mặt mày ủ dột nói:
- Hiện giờ còn được đợi sau này ngươi có cả đống vợ con thì ta có núi vàng cũng bị nhà ngươi ăn sạch mất.
Đi hết thang, hắn quay lại, sắc mặt nặng nề nói:
- Trường Tử... Hắn sẽ không sao chứ?
- Không sao đâu.
Thẩm Mặc trầm giọng nói:
- Nhất định như thế.
Tiễn Thẩm Kinh đi, Thẩm Mặc quay về phòng, xem xét vết thương của cha, hỏi:
- Cha ăn cơm chưa?
Thẩm Hạ gật đầu:
- Ừ, Thất cô nương mang một bát canh lên, ta lo cho con, ăn không vào, nguội hết rồi hả?
Thẩm Mặc mở cái bát trên bàn ra, nói:
- Đúng là nguội rồi, con hâm nóng cho cha nhé?
- Con tự ăn đi, cái đó quá mỡ, cha nhìn thấy đã buồn nôn.
Thẩm Hạ lắc đầu:
- Con làm cho cha ít mỳ đi.
- Cứ ăn mỳ mãi chịu sao nổi?
Thẩm Mặc cau mày:
- Hay là con nấu cho cha ít cháo trắng.
- Chỉ muốn ăn mỳ con làm thôi.
Thẩm Hạ như trẻ con, kiên trì nói:
- Con làm ngon hơn cả mẹ con đấy.
Thẩm Mặc chỉ đành đem công việc hôm qua tiến hành một lần nữa, khi đang chuẩn bị nấu mỳ thì đột nhiên nhớ tới lời cha hôm qua :" Mẹ con nấu mỳ còn cho hành." Liền tìm mấy cọng hành trong sọt, rửa sạch, thái nhỏ cho vào trong bát, nhìn màu xanh màu trắng đan xen, quả nhiên làm cấp bậc bát mỳ tăng lên không ít.
Đặt bát mỳ tới trước giường, tay trái của Thẩm Hạ dùng đũa tự nhiên như viết chữ, ăn một lúc, ông đột nhiên ngẩng đầu lên nói:
- Mỗi lần mẹ con nấu mỳ cho hành vào, ta đều bảo mẹ con bỏ ra.
Té ra vì lần trước y không cho hành, nên ông mới thấy ngon hơn vợ nấu....
Nhìn những miếng hành nhỏ trong bát, Thẩm Mặc lần đầu tiên muốn có cảm giác nổi điên, nửa ngày trời mới bình tĩnh lại, bực bội nói:
- Cha chấp nhận ăn đi.
Thẩm Hạ thở dài, trông hết sức ủy khuất.
~~~
Sáng sớm ngày hôm sau, Thẩm Mặc vừa mới hầu hạ cha ăn cơm xong, liền nghe thấy có người gõ cửa.
Mở cửa ra thì thấy Mã điển sử hôm qua hết sức khách khí nói với y:
- Thẩm công tử, đường tôn của chúng tôi có lời mời.
Thẩm Mặc chẳng hề ngạc nhiên, y đã biết chuyện này chưa xong được, quay lại nói với cha một tiếng, rồi xuống lầu tìm Thất cô nương, nhờ chồng mụ giúp chăm sóc cha mình, buổi trưa nếu mình không về thì giúp nấu cơm .v..v..v.
Thất cô nương đồng ý ngay, bảo y cứ việc đi, đảm bảo không làm ủy khuất Thẩm tướng công.
Thẩm Mặc lúc này mới yên tâm rời phủ, đãi ngộ hôm nay so với hôm qua cao hơn một chút, một chiếc xe ngựa của quan phủ đợi ở trước cổng. Theo Mã điển sử lên xe, mất chưa tới một nửa thời gian hôm qua, Thẩm Mặc liền tới trong huyện nha, được người hầu đưa vào trong hậu hoa viên.
Lúc này đã gần tháng sáu, chưa tới giữa trưa, mặt trời đã hết sức gay gắt. Con chó to đang thè lưỡi thở hồng hộc dưới gốc cây, ve trên cây cũng đang kêu râm ran không ngớt.
Nhưng trong hậu hoa viên của huyện nha Hội Kê lại rất mát mẻ dễ chịu, trong đó có quả nửa công lao là thuộc về một cái hồ nhỏ trong vườn hoa, nước hồ trong vắt, mặt hồ lá sen lấp kín. Giữa hồ có một cái đình.
Cái đình đó tên là "Tư Thối", bốn phía mái ngói cong cong, lan can đỏ thắm, ở bên trong đặt một cái ghế tựa, một cái ghế tròn và một cái bàn nhỏ. Trên bàn đặt mấy miếng dưa hấu giải khát giải nhiệt mùa hè, làm cho Thẩm Mặc đầy đầu mồ hôi, không nhịn được nuốt nước bọt.
Nhưng y không dám lỗ mãng chút nào, bời vì Lý huyện lệnh mặc áo lụa, đang nằm nghiêng người trên ghế dựa, mỉm cười nhìn y.
Thẩm Mặc vội đi tới hành lễ, Lý huyện lệnh xua tay:
- Miễn lễ, miễn lễ.
Cười hà hà hỏi:
- Nóng lắm hả?
Thẩm Mặc cười khổ gật đầu:
- Ông trời chẳng tha một ai.
- Nơi này có đồ giải khát, có muốn ăn không?
Lý huyện lệnh cười tủm tỉm hỏi.
Câu hỏi này thật đáng ghét, trực tiếp mời người ta ăn không phải xong sao? Còn muốn người ta phải nói là muốn ăn. Đừng tưởng câu trả lời đơn giản, nhưng người bình thường khó mà trả lời được ... Trời nóng thế này, người lại toàn mồ hôi, ngươi nói muốn ăn ư? Thế thì ngươi có chút thấp kém rồi; nhưng nếu nói là không muốn ăn, thì lại thành giả dối, còn phải nhịn khát, thậm chí bị đối phương tiếp tục trêu trọc.
Hiển nhiên đây là trò ác của Lý huyện lệnh, muốn thử khả năng tùy cơ ứng biến của Thẩm Mặc, nếu ứng phó không tốt, nói không chừng sẽ làm y xấu hổ một phen.
Nhưng Thẩm Mặc hiển nhiên là kẻ rất cơ trí, y đảo mắt một vòng, liền thong thả nói:
- Đại nhân đoán thế nào?
- Ta đoán ngươi không muốn ăn.
Lý huyện lệnh cười ha hả.
- Lần này đại nhân đoán không trúng rồi.
Thẩm Mặc cười đáp.