Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Cuồng Nhiệt Theo Đuổi - Chương 47: 47: Được Giang Hồ Bảo Kê : truyenyy.mobi

Cuồng Nhiệt Theo Đuổi

Chương 47: 47: Được Giang Hồ Bảo Kê




Nam Cung Cảnh là một người rất dễ nói chuyện, hắn vui tính, hào sảng, còn hiểu biết không ít về các loại siêu xe, ở cùng nhóm người liến thoắng không ngừng, có vẻ vô cùng hòa hợp.

Những thành viên khác trong nhóm cảm thấy thích hắn, còn nhỏ giọng trêu đùa:
“Cậu thích Tiểu Nhu thì phải cố gắng 200% đấy, nhiều người theo đuổi mãi mà không được đâu.

Chúng tôi nhất định sẽ ủng hộ cậu hết mình.”
“Chị ấy chưa từng có bạn trai thật sao?” Nam Cung Cảnh tò mò tựa nửa người trước lên bàn.
“Ừ, cô ấy thật ra rất bận, lịch làm việc sáng đến tối đều kín hết, chỉ sợ khổ cho cậu.”
Đối với chuyện này, Nam Cung Cảnh cũng không bận tâm lắm, hắn thấy việc theo đuổi Đường Tiểu Nhu là một chuyện hết sức thú vị trong cuộc sống nhàm chán của hắn.
Khi hắn quay đầu về phía Đường Tiểu Nhu, cô đang cúi đầu xem tài liệu cùng Tào Thực, dáng vẻ trưởng thành chín chắn, so với bất kỳ cô gái nào khác đều thu hút hơn.

Có thể bởi vì tính cách hắn thiên hướng trẻ con, nên hắn mới bị cô mê hoặc.
Hai mươi mốt tuổi, khi các cô gái còn đang chật vật với cuộc sống đại học tất bật thì Đường Tiểu Nhu vừa có công việc ổn định vừa cố gắng phát triển sự nghiệp tương lai, là một cô gái thời đại mới vừa giỏi vừa đẹp.

Đừng nói Nam Cung Cảnh, trong nhóm người cũng đều từng thích cô, nhưng bởi vì họ phát hiện ra sự khác biệt giữa đôi bên nên mới giấu kín trong lòng, lựa chọn âm thầm làm bạn với cô.
Đường Tiểu Nhu như cảm giác được cái gì, hơi nghiêng đầu sang.

Bốn mắt chạm nhau, trên khuôn mặt tuấn tú của Nam Cung Cảnh xuất hiện nụ cười rạng rỡ, hắn đưa tay chào cô, chọc cô cười.
Tào Thực chú ý điểm này, lẩm bẩm cảm thán:
“Còn nói là không thích người ta?”
“Sao? Anh nói gì cơ?”
Thấy Đường Tiểu Nhu không nghe rõ, Tào Thực nhún vai:
“Nói em nên nghỉ ngơi nhiều hơn chút, vừa mới khỏi bệnh không cần phải cố quá.

Phải rồi, chú Đường thế nào?”
“Ông ấy hiện tại đã ổn định, nhưng phải ở bệnh viện để quan sát thêm.”
Nhắc đến bố mình, trong lòng Đường Tiểu Nhu nhức nhối.

Càng lớn tuổi, sức khỏe của ông càng tệ, hôm trước còn vừa phẫu thuật cắt khối u ở thận, hiện tại không biết có thể sống được bao năm nữa.

Mà cô, hiện tại rất khó để giành được chức vô địch, cuộc thi năm vừa kết thúc thôi, phải chờ thêm một năm nữa mới được.

Dù sao tuổi nghề của cô quá thấp, thành công cần nhiều cố gắng và mạo hiểm hơn nữa, không phải chỉ cần thiên phú tốt liền có thể chạy xa.
Tào Thực thấy cô đờ đẫn thì hắng giọng đổi chủ đề:
“Phải rồi, anh định báo cho em một tin tốt.”
“Tin gì vậy?”
Đường Tiểu Nhu thu lại ánh mắt thẫn thờ của mình, cũng gập luôn tài liệu lại đặt lên bàn, cô chỉ xem sơ qua là được, năng lực của Tào Thực rất được, cô không phải lo lắng nhiều.

Người đối diện ghé sát vào bên cạnh cô rồi mới nhỏ giọng thì thầm:

“Cái người hôm trước tấn công em là đối thủ của Châu Kha đấy, không phải anh ta đâu.”
“Hửm? Không phải Châu Kha?” Đường Tiểu Nhu hơi giật mình.

“Vậy mà em nghĩ đến anh ta ngay, có lỗi thật đó.”
Cẩn thận nghĩ tới chuyện này, cô sực nhận ra người kia thật âm hiểm.

Tấn công cô để đổ tội lên đầu Châu Kha, trong thời điểm nhạy cảm như thế này, ai mà nghĩ được sẽ không phải là Châu Kha kia chứ? Đường Tiểu Nhu lúc mới đầu cũng thầm mắng anh ta vô số lần vì chuyện bàn tay mình bị thương!
Đường Tiểu Nhu giơ tay lên nhìn, nơi đó còn chưa tháo băng gạc ra, vết thương chỉ mới đóng vảy mà thôi, thỉnh thoảng chạm trúng sẽ đau.

Cô nói với Tào Thực:
“Làm sao anh phát hiện ra vậy? Nếu đối phương muốn giá họa cho Châu Kha thì hẳn phải giữ kín chuyện thân phận của mình chứ.”
Mặc dù bọn họ đều rất thông minh và có kinh nghiệm xử lý khủng hoảng trong ngành, nhưng đâu phải ba đầu sáu tay.

Phía sau đám người kia và Châu Kha đều dây mơ rễ má, quan hệ rắc rối như một đám tơ vò, khó mà tìm được mối gỡ.
Tào Thực cười ha ha:
“Anh đúng thật không biết, anh cũng nghĩ là Châu Kha cho đến khi có người gửi thông tin về cho anh, nói rằng đám tay đua ngoài vòng pháp luật kia đang đồn đãi em được giang hồ bảo kê đấy.”
“Khụ khụ…” Đường Tiểu Nhu sặc nước bọt.

“Ai mà đồn ác quá? Sao em được bảo kê mà em không biết?”
Nói đến đây, cả hai người đều nhìn ra được trong mắt đối phương là sự bất ngờ, kinh ngạc, sau đó Đường Tiểu Nhu mím môi nghĩ đến một khả năng.

Trước đây khi Châu Kha gây sự với cô, một lượng lớn bình luận vu khống, đặt điều đều bị đưa ra kiện, chẳng lẽ lần này cũng…
Tào Thực hiểu cô bao nhiêu, vừa nhìn cô suy tư liền gật đầu:
“Em nghĩ giống anh rồi đó, chỉ là không biết ai có năng lực như vậy.”
“Em cũng khá tò mò đây.” Đường Tiểu Nhu chống cằm, trêu Tào Thực: “Nếu không anh gọi hỏi người ta thử, xem họ có hứng thú gặp mặt em không? Em mong chờ quá, biết đâu lại là một người đàn ông chuẩn gu của em.”
“Thôi đi cô nương, nói không chừng là một ông chú có gia đình ra ngoài muốn tán gái, em đừng có để bị dụ dỗ!”
“Vậy thì thôi, em cũng rất thích người có tiền, nhưng mà phải độc thân.” Đường Tiểu Nhu bật cười.
Hai người trêu nhau như vậy chứ cũng không thật sự nghĩ gì, Tào Thực tin Đường Tiểu Nhu sẽ không vì chút lợi ích mà bán rẻ bản thân.

Dù sao trước kia đã từng có vài người ngỏ ý muốn bao nuôi cô đều bị từ chối hết.
Đường Tiểu Nhu sống rất thực tế, cô thích tiền lắm, nhưng phải là tiền do chính bản thân cô kiếm được và không trái với quy tắc riêng mà cô đặt ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.