Trước kia người khác tặng cho cô, món quà nào không đáng giá ngàn đô?
Lỗ tai nhỏ của La Tuyết Lạc động đậy, rũ đôi mắt xuống.
Chẳng qua, những món quà đó đều không hợp ý của cô.
Sự giao lưu giữa những đại gia tộc có quyền thế ngang nhau đều có mặt trái của nó, cho dù không thích, cô cũng phải nhận lấy.
Cô gái này, tên là Quân Khinh Kha, là người của Quân gia sao? Sao cô ấy lại tặng món quà như vậy? Quân gia hẳn là cho cô ấy không ít tiền tiêu vặt, chỉ có một khả năng duy nhất, chính là cô ấy dụng tâm chọn lựa.
La Tuyết Lạc nghiêng đầu nhìn gương mặt của cô gái, cô gái cười tủm tỉm, thoạt nhìn trông thật dịu dàng dễ thương.
Thật là cô gái nhỏ hồn nhiên mà.
"Bạn không hỏi mình tên gì sao?" La Tuyết Lạc mở miệng nói, cảm giác chính mình có chút đường đột, đồng thời trong lòng cũng nổi lên nghi hoặc.
Quân Khinh Kha sao biết ngồi cùng bàn mình nhất định là nữ sinh, hơn nữa chuẩn bị lễ vật từ trước?
Khóe miệng Bích Linh run rẩy một chút, cô biết cốt truyện đương nhiên biết nữ chủ đại nhân tên là gì......
Khụ khụ, là sai lầm của cô.
"Ai nha, mình đã quên." Bích Linh ngượng ngùng cười: "Bạn tên là gì?"
La Tuyết Lạc quay lại nhìn bảng đen, che dấu sự mất tự nhiên ở trong mắt.
"La Tuyết Lạc."
......
Ngày đầu tiên, Bích Linh không có vội làm thân với nữ chủ, mà là đi xây dựng mối quan hệ tốt với những nữ sinh khác.
Người nhiều lực lượng mới mạnh.
Ngày đầu tiên chương trình học còn tính là đơn giản, Bích Linh dựa vào tri thức trước kia của chủ nhân bản thể vẫn có thể hiểu được dễ dàng.
Tiếng chuông tan học vang lên, Bích Linh cất hết tập sách vào cặp, đem cặp đeo vào sau lưng cùng các bạn học khác nói lời tạm biệt rồi bước ra khỏi phòng học.
La Tuyết Lạc trầm mặc mà nhìn bóng dáng Bích Linh vui sướng tan học, trong lòng có chút khác thường.
Quân Khinh Kha thật sự không phải vì lấy lòng cô mà tiếp cận cô, có phải thể hiện cô và cô ấy có thể làm bạn bè?
Người bạn đầu tiên của La Tuyết Lạc......
***
Bích Linh đi đến trước cổng trường, nơi đó có một chiếc Land Rover sang trọng đã dừng nơi đó.
Bích Linh cười tủm tỉm rồi mở cửa xe ngồi vào trong.
Quân Sinh thấy cô bước vào, thần sắc vẫn lạnh nhạt như cũ, trên vẻ mặt mười phần cấm dục cùng cao lãnh.
Thật tốt, chú nhỏ như vậy thực mê người.
"Chú." Bích Linh ngọt ngào mà gọi một tiếng.
Sau đó thiếu chút nữa bản thân cũng thấy ghê tởm buồn nôn.
Nhưng Quân Sinh thật hưởng thụ.
"Ừm."
Khóe miệng Quân Sinh đầy ý cười nhàn nhạt: "Hôm nay thế nào?"
Bích Linh híp mắt lại, trong mắt là ý cười sung sướng: "Thật tuyệt! Cháu ngồi cùng bàn với một bạn rất đẹp."
Tay lái Quân Sinh cứng đờ: "Là ai?"
Đáy mắt Bích Linh hiện lên một tia lửa xấu xa.
"La Tuyết Lạc."
Chú nhỏ, cả hai chúng tôi cùng bước đến. Tôi xem chú chọn như thế nào đây.
Quân Sinh mau chóng khôi phục bình thường: "Vui vẻ thì tốt."
Bích Linh ngoan ngoãn gật đầu.
Vâng, là rất vui vẻ.
***
Đêm khuya, mắt Quân Sinh nhìn chồng tài liệu chất cao, đau đầu xoa thái dương.
Đồng hồ trên tay đã hơn 10 giờ tối, Quân Sinh theo bản năng mà nghĩ đến hôm qua cô gái nhỏ nào đó vào lúc này còn chăm chỉ học tập.
Con gái tuổi này thức đêm không tốt.
Quân Sinh suy nghĩ một chút vẫn là đi xem xem.
Vì thế Quân Sinh bưng một ly sữa bò, lần này cánh cửa chạm vào liền tự mở.
Sự thật chứng minh Quân Sinh đã suy nghĩ nhiều.
Trong phòng một mảnh đen nhánh, người nào đó đã sớm tắm rồi tắt đèn ngủ.
Quân Sinh nhíu mày, cô gái nhỏ này thật đúng là hay thay đổi, ngày hôm qua còn nói muốn nỗ lực học tập, hôm nay lại......
Chẳng lẽ bởi vì hắn ngày hôm qua bảo cô thả lỏng một chút?
Quân Sinh đặt ly sữa bò ở đầu giường của cô, ngồi xổm xuống sờ sờ đầu của cô gái, cảm giác trên tay vẫn tốt như cũ, chóp mũi xẹt qua hương thơm nhàn nhạt, không giống hương vị của sữa tắm, cũng không giống nước hoa.
Ánh mắt Quân Sinh thâm trầm, giống như cái gì cũng không phát sinh đứng dậy rời đi.
Quân Sinh đóng cửa phòng của Bích Linh, trở lại thư phòng.
Hắn vẫn nên nhanh chóng xử lý xong tài liệu, nếu ngày mai cô gái nhỏ này lại ngủ nướng, hắn không thể kịp thời xử lý xong.
Ngày hôm sau.
Bích Linh quả nhiên không thoát khỏi dự liệu của Quân Sinh lại ngủ nướng.
Quân Sinh mặc một thân tây trang, đứng ở trước giường của cô, đau đầu mà xoa thái dương: "Mau lên, lại ngủ nướng liền bị muộn học cho xem."
Bích Linh ôm chăn, không chịu đứng dậy.
Quân Sinh đành phải tiến lên dùng sức mạnh mà kéo người dậy.
Bích Linh ôm cánh tay của Quân Sinh, dùng vẻ mặt bi thương: "Sao chú lại có thể như vậy?"
Khóe mắt Quân Sinh run rẩy một chút: "Đi rửa mặt, động tác nhanh lên."
Bích Linh cọ tới cọ lui mà đi vào buồng vệ sinh.
Đầu của Quân Sinh có dấu hiệu như sắp sụp đổ.
Đây vẫn là cô gái nhỏ ngoan ngoãn kia sao?
Thời điểm Bích Linh đi ra, Quân Sinh đã xuống lầu.
Bích Linh mang cặp sách lên, khóe mắt dừng lại trên đầu giường là một ly sữa bò?
Tối hôm qua cô không uống cái này? Cho nên đây là chú nhỏ mang cho ư?
Đêm hôm khuya khoắt xông vào phòng thiếu nữ đưa ly sữa bò gì đó, sao lại đáng khinh như vậy!
Bích Linh rũ mắt, lông mi dài che khuất cảm xúc ở đáy mắt, cảm giác lạnh lẽo không chịu khống chế mà từ người cô tỏa ra, trong nháy mắt tất cả lại thu hồi.
Bích Linh ngẩng đầu, trên mặt như cũ cười tủm tỉm, lại là một cô gái nhỏ đáng yêu hoạt bát.
【......】 Ký chủ như vậy thật đáng sợ.