So với nỗi buồn của đám giam đốc và Tôn Thư Tú, Yến Cửu bên này tự nhiên thuận buồm suôi gió hơn rất nhiều.Mấy ngày nay vết thương của cô gần như đã bình phục, được tháo băng, cô có thể thoải mái ngồi trong phòng làm việc và đọc báo.Nhìn tin tức bên trên, khóe miệng ý cười càng sâu."Tôi thực sự tò mò, cái đám giám đốc đó sẽ nghĩ gì khi thấy mấy phóng viên cầm tiền của họ không những không làm mất uy tín của tôi, mà cuối cùng còn tung hô tôi một cách sâu sắc."Nhưng Phó Tư, người đang đứng ở bàn làm việc, nhìn bức ảnh chiếm cả trang trên báo mà ánh mắt trở nên lạnh lẽo.Để có được người đọc và doanh số bán được hàng, đám phóng viên đó còn lưu giữ những bức ảnh khác, toàn bộ tất cả đều là cảnh cô đang quỳ.Thậm chí ngay cả phiên bản thu nhỏ của mỗi góc độ cũng được gắn vào các trang báo.Phó Tư nhíu mày, giọng nói lạnh lùng, “Kỳ thật cô không cần làm chuyện này."Với khả năng của anh, cho dù là những điều khoản bồi thường vô lý đó vẫn có thể dùng thủ đoạn áp xuống.Yến Cửu liếc nhìn mấy tấm ảnh rồi mỉm cười, "Tôi biết, anh cho rằng với tư cách là đại tiểu thư của Yến thị, loại chuyện này không đáng để tôi quỳ xuống.
Nhưng có đáng hay không, không dựa vào thân phận của tôi, mà dựa vào kết quả chung cuộc cuối cùng.
Thắng, chính là đáng.”"Nói xong lời cuối cùng lộ ra vài phần có hơi lạnh lùng.cửa sổ kính trong suốt dọc từ trần nhà đến sàn, ánh nắng mùa thu mỏng manh tràn vào, ánh mắt cô lưu chuyển, nhưng lại không mang theo một chút nhiệt độ nào.Phó Tư đang đứng đó đôi mắt đen không khỏi sững lại vài giây.“Đi thôi, hôm nay tâm tình tốt, tan làm về sớm.” Đột nhiên, Yến Cửu mỉm cười đứng dậy nói với anh.Phó Tư, một vệ sĩ kiêm trợ lý, ngay lập tức phản ứng.
"được."Sau đó liền đi theo cô cùng xuống lầu.Xe nhanh chóng lái ra khỏi công ty.Phó Tư ban đầu định đưa Yến Cửu trở về, nhưng nghe lệnh của cô nên dừng lại trên đường..
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
..