Edit: tiểu an nhi (LQD)
Hai chị em Thủy Ngân vẫn chưa hoàn toàn tốt nghiệp, thỉnh thoảng Dao Hân cũng phải về trường học một chuyến. Cho nên Vương Quế Vân dựa theo ý kiến của Vương Đông, lôi kéo con gái cả cùng khóc lóc ở trước cổng trường, quả thật là thu hút rất nhiều người nghị luận. Không ít học sinh không hiểu là có chuyện gì vẫn đứng lại vây xem, nghe nói là có hai đàn chị tham phú phụ bần, bỏ mặc mẹ ruột lẫn em trai đang bị bệnh nặng, ai nấy đều tỏ ra bất bình khinh bỉ.
Những người trước kia không quen nhìn Thủy Ngân và Dao Hân, ghen ghét đố kị với các cô thì bây giờ hết sức hả hê. Bọn họ ở trường học trắng trợn truyền ra tin đồn hai người dùng thái độ xấu xa cỡ nào để đối xử với người thân.
"Có cái mặt xinh đẹp thì thế nào, còn chẳng phải chỉ là bề ngoài thôi sao."
"Đúng là không nhìn ra loại người không có lương tâm này, mất công tôi trước đấy còn cảm thấy hai người đó thật ưu tú."
"Tôi học cùng với Dao Duyệt đây, từ lâu đã cảm thấy cậu ta không có lương tâm rồi, đối xử với ai cũng hờ hững. Người khác có lòng tốt muốn giúp đỡ mà cậu ta cũng không biết điều."
Đủ các loại bàn luận xôn xao.
Dao Hân nghe bạn bè nói lại việc này, tức giận đến mức chỉ hận không thể gọi ngay cái xe nâng đến để xúc người đuổi đi.
Thủy Ngân vẫn một mực tỉnh táo, hỏi cô nàng: "Dạo này chị học diễn xuất đến đâu rồi?"
Dao Hân: "Bọn họ tìm đến tận cửa thế kia, chị còn để ý diễn mới chả xuất cái gì nữa. Giải quyết bọn họ trước đã, bằng không thì em ở trường học biết sống làm sao!"
Thủy Ngân: "Ý em là, hiện tại là lúc để chị thể hiện khả năng diễn xuất rồi đấy."
Dao Hân đang phẫn nộ bừng bừng chợt dừng khựng lại: ". . . Hả?"
Thủy Ngân: "Bọn họ biết diễn ra vẻ đáng thương, chị cũng biết làm như vậy chứ?"
Dao Hân đối mặt với cô một lát, đột nhiên hiểu ra.
Thủy Ngân vỗ vai cô nàng một cái, "Đây là trường học của chúng ta, cũng chính là sân nhà của chúng ta. Sau này chị còn muốn làm diễn viên cơ mà, chẳng lẽ diễn còn không hơn được bà ta?"
Dao Hân thở phào một hơi, nở một nụ cười tự tin, "Cứ yên tâm giao cho chị!"
Không quá hai ngày, Thủy Ngân phát hiện các lời đồn nhanh chóng bị đảo ngược. Mọi người đều biết người phụ nữ hay khóc lóc ở cổng trường đã vứt bỏ chị em Dao Hân từ lúc hai người còn nhỏ xíu, nhiều năm qua chưa từng liên hệ, hiện tại con trai bị bệnh mới tìm tới cửa muốn người ta hiến thận xuất tiền, thấy không được như ý thì mở miệng uy hiếp, hành động ghê tởm khiến cho người người căm phẫn.
Dao Hân là nữ thần của trường học, danh tiếng không phải chỉ để trưng cho đẹp, thực tế nhân khí rất cao, nhân duyên cũng tốt. Cô nàng khóc lóc mấy trận, diễn xuất xong xuôi, hướng gió liền hoàn toàn thay đổi.
Đại học là một môi trường đơn thuần hơn xã hội rất nhiều, là nơi tập hợp những con người trẻ tuổi. Ai nấy đều mang trong mình một phần ngây thơ cùng khí phách, bọn họ không giống những người trưởng thành hay trung niên đã lăn lộn ngoài xã hội. Có lẽ bọn họ chưa được thành thục, nhưng tư tưởng lại rộng mở hơn rất nhiều. Cái suy nghĩ "Bất kể cha mẹ đối xử với con cái như thế nào, con cái đều không được oán trách, không được hận thù" ở đây bị người người phỉ nhổ. Rất nhiều người trong bọn họ càng muốn đánh nát loại suy nghĩ này.
Thế là các đợt trách móc dội lên như vũ bão được bắt đầu. Chỉ cần Vương Quế Vân ló mặt ở cổng trường đại học, bà ta còn chưa kịp kêu khóc đã có vô số học sinh vây xem với khuôn mặt tràn ngập sự khinh bỉ, chỉ trích bà ta. Cuối cùng Vương Quế Vân bị ép đến mức đứng dậy cãi nhau với những học sinh kia, phá huỷ hình tượng đáng thương mình vất vả tạo ra lúc trước tan nát không còn một mảnh.
Mọi người đều muốn người bị hại phải có hình tượng hoàn mỹ, nhất định bà ta phải đáng thương đến bi ai sầu khổ thì mới có thể khiến cho những người nhân danh chính nghĩa ra tay giúp đỡ đạt được niềm vui sướng, tuyệt đối không thể tỏ ra hung ác hay có tính công kích gì.
Vương Quế Vân vừa lộ ra một mặt “đanh đá ghê gớm” thì khẳng định trận chiến này bà ta đã thua rồi.
"Người muốn lợi dung dư luận để giải quyết ân oán cá nhân thì cũng sẽ phải gánh chịu sự cắn trả của dư luận." Thủy Ngân mở điện thoại ra nhìn phần tin tức của một trang báo nào đó, bên trong Vương Đông nằm trên giường bệnh, khóc lóc vạch trần hai người chị không có nhân tính của mình với mọi người.
Nhiệt độ của tin tức này cũng không cao, chỉ có điều bị người cố ý thêm mắm dặm muối kéo lên trên weibo, truyền bá khắp nơi. Có vài kẻ thực sự không có lương tâm, chỉ muốn marketing tăng nhiệt độ cho tài khoản mà thi nhau thổi phồng lên, làm nổi bật hình tượng đáng thương của Vương Đông lẫn hình ảnh đáng ghét của hai người chị giàu có của cậu ta. Xây dựng câu chuyện không khác gì đang viết tiểu thuyết, đồng thời để lại bình luận đồng tình nghiêng về phía hai mẹ con Vương Đông, kiếm được sự chú ý không nhỏ.
Hiện tại là thời đại của tiêu dùng, cái gì cũng có thể mang ra mua bán được, tình thân, tình yêu hay tình người gì cũng thế.
Dù sao việc cũng không xảy ra trên bản thân mình, tin tức trên internet chỉ là thuận tiện mà xem qua, cũng thuận tiện để lại bình luận, chẳng ai rảnh mà đi truy cứu tới cùng xem tình hình thực tế ra sao, cứ mắng xong là hết chuyện. Dù có bạn cùng trường đại học biết rõ sự việc lên tiếng giải thích, nhưng lại bị đám người phẫn nộ trên mạng xúm vào chỉ trích, còn nhắc đến cả vấn đề giáo dục của trường học.
Xem những bình luận để lại dưới bài đăng kia, Thủy Ngân chẳng có chút cảm xúc nào. Cô không biết những kẻ mở miệng nói lời ác độc này, mà bọn họ cũng không quen biết các cô. Bây giờ thì thuận miệng mắng chửi đấy, nhưng đến hôm sau có khi còn chẳng nhớ đã mắng những gì. Nếu cô mà để ý đến, khiến nó ảnh hưởng đến mình thì chẳng phải là quá buồn cười hay sao. Hơn nữa, đã thật lâu trước kia lúc vợ chồng Nghiêm Thường Sơn tử vong, cô đã nhìn thấy những bình luận ác ý giống như thế này rồi.
Đám người trên mạng đó không phải là đối tượng cô muốn đối phó, mà phải là những kẻ có ý đồ hút máu cô kia kìa.
Mở phần danh bạ trên điện thoại, tìm tới số đã liên hệ trước đó, Thủy Ngân gửi một tin nhắn đi, "Cách thức quyên góp cho Vương Đông đã được công khai, tôi để anh ủng hộ tám mươi ngàn. Chỉ cần sau đó anh hành động thật tốt thì tám mươi ngàn đó sẽ là của anh."
Cô lại liên hệ tới một số điện thoại khác, "Giường bệnh đã chuẩn bị xong xuôi, hôm nay anh qua đó đi, vào cùng phòng bệnh với Vương Đông. Giường của hai người ở ngay cạnh nhau, chúng ta đã bàn bạc kế hoạch như thế nào thì anh cứ làm y như vậy để dẫn dắt cậu ta. Sau khi hoàn thành tôi sẽ chuyển khoản cho anh."
Hai ngày nay, tâm tình của Vương Đông cực kỳ tốt. Tuy rằng bà mẹ vô dụng kia của cậu ta không làm được tích sự gì nhưng bản thân cậu ta lại quá mức thông minh. Cậu ta tự mình liên hệ người để viết tin tức đăng lên. Nhìn xem, hiện tại lục tục có người ủng hộ tiền cho cậu ta, tổng cộng được mấy trăm ngàn rồi. Đã thế không biết là tên nhà giàu nào tiêu tiền không hết ủng hộ chỉ duy nhất một lần đã tám mươi ngàn. Cứ đà này, chưa đầy một tháng, đừng nói là tiền làm phẫu thuật ngay cả tiền để sau này mua nhà cũng có.
Chỉ cần giả bộ đáng thương mà thôi, tiền kiếm được cũng dễ quá.
Nhìn những bình luận dưới bài đăng ra sức mắng hai cô chị của mình, Vương Đông cả người sảng khoái, sự đau đớn vì bệnh tật cũng giảm đi không ít. Hiện tại điều duy nhất khiến cậu ta không vui chính là trong phòng bệnh có thêm một bệnh nhân ra vẻ giàu có tới nằm ngay giường bên cạnh cậu ta. Tên kia cả ngày ở trước mặt cậu ta sử dụng đủ các loại điện thoại, máy tính, máy chơi game đắt đỏ, còn khoe khoang với cậu ta nữa.
Từ lâu Vương Đông đã muốn có được chiếc điện thoại quả chuối mẫu mới nhất, nhưng tiếc là trong nhà không có tiền, chỉ mua tạm một chiếc điện thoại cũ mèm sử dụng được. Cậu ta không nhìn nổi người khác ở trước mặt mình thể hiện ra vẻ. Hiện tại đã có tiền, cậu ta lập tức kêu muốn mua điện thoại quả chuối kiểu mới nhất, còn cả máy tính nữa, mà mua phải trả tiền luôn một lần.
Lúc Vương Quế Vân thấy đồ được chuyển phát tới, mới phát hiện ra số tiền quyên góp mấy trăm ngàn đã bị con trai vung tay tiêu mất đến bảy tám phần.
"Tiểu Đông, sao con lại mua những thứ đắt đỏ thế này. Số tiền đó còn phải để dành cho phẫu thuật nữa . . ." Vương Quế Vân nào đã được nhìn thấy những đồ đắt tiền như vậy bao giờ, chỉ cảm thấy bầu trời như sắp sụp xuống.
Vương Đông vùi đầu vào nghịch chiếc máy tối tân nhất, nghe thấy vậy bực bội mắng bà ta: "Mẹ lải nhải cái gì, suốt ngày chỉ nói mấy lời đáng ghét. Có lũ đần nguyện ý cho tôi tiền, tôi thích mua những thứ này thì đã làm sao? Hết tiền thì lại hô hào quyên góp thêm là được rồi! Tôi còn biết kiếm tiền hơn mẹ đấy!"
Vương Quế Vân ngồi ở trước giường mà khóc, Vương Đông phiền muốn chết, "Tôi còn chưa có chết đâu, mẹ ngồi khóc cái rắm ấy mà khóc, phiền chết đi được!"
Mẹ con hai người hoàn toàn không phát hiện ra người nằm ngay giường bên cạnh mới tới kia đang quay lại tất cả những hình ảnh này. Mấy ngày qua anh ta thu thập được không ít, tất cả đều thể hiện rõ ràng được bộ mặt thật của Vương Đông. Cậu ta ở chung với Vương Quế Vân, vừa lớn tiếng oán trách chị cả, vừa oán giận khinh miệt hai người chị gái khác. Anh ta cũng đặc biệt lựa chọn những lúc Vương Đông thể hiện sự xấu xa ác độc nhất.
"Cũng tương đối rồi."
Thủy Ngân liên hệ những tài khoản weibo có lượng chú ý cao lúc trước mắng cô và Dao Hân, gửi những đoạn video có trong tay tới, thương lượng giá tiền để đăng tin đảo ngược tẩy trắng.
Chỉ sau một đêm, video được công khai ra ngoài, những tài khoản kia biểu thị sự phẫn nộ khi mình bị lừa gạt, hướng gió trên internet cũng dồn dập lộn ngược lại. Những kẻ lúc trước mắng hai chị em Thuỷ Ngân thì hiện tại chửi mắng Vương Đông còn ác độc hơn nhiều. Trong đó, một số người có quyên tiền còn thấy tức giận hơn gấp bội, một "cư dân mạng nhiệt tình" quyên tiền nhiều nhất cực kỳ căm phẫn, tuyên bố muốn kiện mẹ con nhà kia tội lừa đảo, nhất định phải lấy lại tiền về.
Vương Đông bị từng đợt mắng chửi ầm ĩ dâng lên như sóng lớn dọa cho sợ chết khiếp. Thời điểm những người bạn trên mạng này chửi bới kẻ thù của cậu ta làm cậu ta sảng khoái biết bao, nhưng lúc này đối tượng bị công kích chuyển sang mình, rốt cuộc cậu ta cũng cảm nhận được cảm giác hít thở không thông đó rồi. Điều khiến cho Vương Đông sợ hãi hơn chính là người quyên góp nhiều nhất kia nói muốn tới bệnh viện để đòi tiền lại. Như vậy sao được! Hiện tại cậu ta đâu còn tiền nữa chứ!
"Mẹ, mẹ!" Vương Đông thấy hối hận muốn chết vì trước đó đã cho địa chỉ để người ta gửi thuốc bổ đến. Bây giờ đám người bị lừa gạt hết sức kích động, tuyên bố muốn tới tận nơi để dạy dỗ cậu ta, "Nhanh lên, chúng ta chuyển viện đi, chuyển sang bệnh viện khác mau lên!"
Thế nhưng tất cả đã chậm, cậu ta không có tiền chuyển viện, mà lại thu hút được sự chú ý của rất nhiều người. Đoạn video cậu ta khóc lóc kể lể vẫn còn nằm chình ình trên mạng, không biết bị chụp màn hình biết bao nhiêu lần rồi bị photoshop gắn thêm đủ loại lời nói nhảm nhí. Những bức ảnh đó được tung lên khắp nơi dùng để trào phúng cậu ta. Vương Đông cứ đi ra ngoài là lại sợ có người nhận ra. Ở trong bệnh viện cũng cảm thấy ánh mắt mọi người nhìn mình có chút là lạ, trông thấy ai cũng nghĩ rằng người ta giống như đám người trên mạng đang chửi rủa cậu ta.
Con người chỉ có may mắn nhất thời, không thể có may mắn vĩnh viễn; nhưng một khi đã gặp chuyện không may, thì lại càng ngày càng thêm xui xẻo.
Vương Đông chính là trường hợp như vậy, bệnh tình của cậu ta tăng nặng thêm. Thủy Ngân biết kiềm chế cảm xúc nhiều năm, trải qua nhiều biến cố như vậy, có thể không quan tâm những tiếng mắng chửi nhất thời kia. Nhưng Vương Đông lại khác, cậu ta còn trẻ, là thời điểm lòng tự trọng ở mức cao nhất, điều đó khiến cho cậu ta không chịu nổi tình cảnh bị rủa xả, khỉnh bỉ công khai như vậy được.
Tình huống cụ thể của Vương Đông như thế nào, Thủy Ngân không để tâm đến nữa, cô chỉ làm hai chuyện, định hướng dư luận, sau đó thành công rút lui.
Dao Hân không biết gì về những việc Thuỷ Ngân đã làm, gương mặt tươi cười thảo luận việc này với cô, "Thằng nhãi Vương Đông này đúng là tự làm tự chịu, cũng không biết là ai đã quay video lại rồi đăng lên. Em nhìn xem này, so sánh với cái video nó khóc lóc kể lể lúc trước đúng là chết cười!"
Thủy Ngân đang suy nghĩ xem mình còn ở lại thế giới này được bao lâu nữa, nhìn thấy dáng vẻ hả giận vui sướng của Dao Hân, liền cho cô nàng xem lịch sử tin nhắn của mình.
Dao Hân xem xong thì hết sức ngạc nhiên, "Thì ra là em ba làm?!"
Thủy Ngân lấy lại điện thoại, xóa hết lịch sử tin nhắn, "Sau này chị phải nhớ kỹ, những thứ mà chị nhìn thấy rất có thể là do người khác cố ý muốn đưa đến trước mặt cho chị nhìn, thao túng cảm xúc của chị. Cho nên chị phải tự có suy nghĩ của riêng mình, phải có năng lực phân biệt những tin tức đó. Trong tình huống chưa biết cặn kẽ sự việc thì không nên tùy tiện đưa ra phán đoán, phải giữ vững tỉnh táo."
Dao Hân như có điều ngẫm nghĩ, "Ừm, chị biết rồi." Đột nhiên cô nàng cảm thấy nhiều người mắng Vương Đông như vậy cũng không có gì hay mà vui sướng. Giống như em ba vậy, hình như em ba cũng không có tỏ ra hả hê hay vui vẻ chút nào.
Thủy Ngân tiến lên một bước, sờ đầu Dao Hân, "Chị cần phải có năng lực và thủ đoạn để bảo vệ bản thân. Có những khi không có cách nào định nghĩa rõ ràng được thiện và ác, chị phải xác định rõ được lập trường của mình. Dũng cảm tiến về phía trước, đừng sợ hãi, không cần quan tâm đến cái nhìn của người khác. Ở trên thế giới này, chị phải yêu bản thân của mình nhất."
Dao Hân kéo tay em gái xuống, trêu đùa: "Biết rồi biết rồi, chị không chỉ yêu bản thân mình nhất đâu, còn yêu em ba nhất nữa. Mà em ba cứ nói mấy lời này giống như thể sắp đi đâu xa vậy, em làm chị lo đấy."
Thủy Ngân không nói thêm gì nữa.
Nếu cô đoán không lầm thì đúng là chẳng mấy chốc cô sẽ phải rời đi.
Không qua mấy ngày, Hệ thống từ lâu chưa xuất hiện phát ra một tiếng nhắc nhở.
【 Nhân vật chủ chốt Vương Đông tử vong 】
Thủy Ngân lại gặp Vương Quế Vân một lần nữa. Người phụ nữ này đã mất đi đứa con trai giờ đây mang theo một đôi mắt đã chết. Bà ta cảm thấy cuộc đời mình đã kết thúc rồi. Cả một đời của bà ta, nửa đời trước thì vì người chồng ―― người không ngừng gây tổn thương cho bà ta mà sống, đến lúc về già thì cũng vì đứa con trai ―― người không ngừng làm khổ bà ta mà sống.
Chị cả chuẩn bị đưa bà ta trở về quê, hai người nhìn thấy Thủy Ngân cũng không dám chào hỏi, vội vàng tránh né mà rời đi.
Đứa bé trai nghịch ngợm được chị cả ôm trong ngực không biết đến ân oán của người lớn, thấy một dì xinh đẹp đang nhìn mình, một tay ôm cổ mẹ, một tay hướng về phía Thuỷ Ngân vẫy vẫy.
Thủy Ngân khẽ mỉm cười, cũng hướng về phía đứa nhỏ khoát tay áo.
【 Tiến vào thế giới tiếp theo 】