Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/truyenyy.mobi/wp-includes/functions.php on line 6114
Ánh Trăng Trong Lòng Quân - Chương 10: Chảy máu mũi : truyenyy.mobi

Ánh Trăng Trong Lòng Quân

Chương 10: Chảy máu mũi




Húc Họa không hề hay biết Thần Ma Chi Tức đang ra sức khinh bỉ người đã hồi sinh mình… Thần thức của nàng bây giờ rất yếu ớt, không khác mấy so với phàm nhân.

Phan Quỳnh Chi ở nhà thêu một bức Nữ Sĩ Du Xuân, còn Húc Họa cắp rổ ra chợ mua thức ăn. Thị trấn này với nàng coi như vẫn hết sức lạ lẫm, hai bên đường san sát các quầy hàng rong, nàng đang khom lưng xem một cái túi thơm thì sau lưng đột nhiên có người lên tiếng gọi: “Họa Họa?”

Húc Họa quay đầu lại, nàng nhận ra người này… Kỷ Hàn Chương!

Húc Họa thấy khó hiểu, chẳng lẽ tên này muốn nhân cơ hội đánh mình trả thù? Nàng hỏi: “Ông có chuyện gì à?”

Kỷ Hàn Chương tỏ ra thân thiết, “Sao con lên trấn trên mà không vào thăm nhà một chuyến?”

Húc Họa càng ngẫm không ra, “Nhà? Nhà nào?

Kỷ Hàn Chương đưa tay định nắm tay Húc Họa song lại bị nàng tránh né. Ông ta xấu hổ, nhưng vẫn bảo: “Nhà cha, và đương nhiên cũng là nhà của con. Đi nào, chúng ta cùng về thôi, bà nội vẫn luôn nhắc tới con đấy. Lần trước nếu không phải bà nội quá thương nhớ mẹ con con thì đã chẳng xảy ra chuyện hiểu lầm kia…”

Trên mặt Húc Họa vẫn treo nụ cười ngọt ngào, nhưng đồng tử lại cực kỳ u ám. Thiên Cù Tử vừa sinh ra cảm giác không ổn mơ hồ thì đã nghe nàng bảo: “Cha nói gì thế, nói thế nào con vẫn là con gái ruột của cha, trở về thăm bà nội cũng là chuyện nên làm.”

Kỷ Hàn Chương lập tức thở phào, thân thiết nói: “Đúng rồi, con ít đọc sách nên không biết, từ xưa tới nay, thân là nữ giới thì phải nằm lòng đạo lý ‘ở nhà theo cha, xuất giá theo chồng, chồng chết nghe con’. Chúng ta là cha con, thân hơn người ngoài nhiều.”

Húc Họa ngoan ngoãn cụp mi, “Cha dạy rất đúng.”

Kỷ Hàn Chương dẫn Húc Họa đi tới nhà họ Kỷ, vừa vào nhà liền đưa nàng tới trước mặt lão thái thái. Lão thái thái dường như đã sớm biết nàng sẽ đến, tươi cười kéo nàng đến gần, “Cháu gái ngoan của bà, mới mấy ngày mà đã gầy đi không ít, trông tinh thần cũng khá hơn nhiều này.”

Húc Họa lẹ làng tránh khỏi tay bà ta rồi hỏi: “Bà nội và cha gọi con lại đây có chuyện gì không?”

Nụ cười trên mặt Kỷ lão thái thái càng thêm hiền hòa, “Đương nhiên là có. Họa Họa, cháu chưa ra đời mẹ cháu đã mang cháu rời khỏi Kỷ gia, mẹ cháu oán hận đầy bụng, nhất định nói này nọ về bà và cha cháu không ít. Nhưng chỉ cần trở về nhà, cháu sẽ biết đó đều là mấy lời oán trách vô căn cứ, không đáng tin. Cháu là con gái của Kỷ gia, sớm muộn gì cũng phải nhận tổ quy tông, bằng không qua mấy lời đàm tiếu bên ngoài, làm sao cháu có thể tìm được tấm chồng tốt chứ? Cháu cũng lớn rồi, phải biết suy nghĩ cho bản thân, đừng vì mấy lời thiếu hiểu biết của đàn bà mà để lỡ làng chuyện chung thân.”

Húc Họa tròn xoe mắt, hỏi: “Muốn để cháu nhận tổ quy tông?”

Đôi mắt già khôn khéo của Kỷ lão thái thái thoáng lóe sáng, “Đương nhiên. Có điều Họa Họa này, cháu thấy rồi đó, nhiều năm qua trong nhà đều nhờ cha cháu dạy học duy trì cuộc sống, nhà đông như vậy, ăn uống ngủ nghỉ, cái gì cũng cần bạc. Họa Họa, bây giờ cháu trở về nhà, bà nội thật vui vô cùng, nhưng cũng rất khó xử, sợ cháu theo chúng ta, sống khổ không quen.”

Húc Họa lập tức hiểu đối phương muốn gì, quả nhiên bà ta nói tiếp: “Mẹ cháu bỗng nhiên có được kỹ năng thêu thùa thần kỳ, cháu sớm chiều ở cùng mẹ, hẳn biết được nguyên nhân từ đâu chứ?”

Húc Họa cười khẽ, “Tất nhiên, không chỉ biết mà cháu còn có thể dạy phương pháp đó cho cha.”

Mắt Kỷ lão thái thái sáng rỡ, “Cháu gái ngoan, bà nội biết ngay cháu là đứa trẻ ngoan mà! Ông trời thật có mắt, không uổng công bà ngày đêm ăn chay niệm Phật, làm việc thiện tích đức…”

Húc Họa vẫn giữ nụ cười trên mặt, che đi vẻ lạnh lùng trong mắt, “Cha không biết thêu thùa nhưng giỏi thư họa, hay cháu chỉnh lại kỹ thuật đó để dùng vẽ tranh nhé?”

Kỷ Hàn Chương đương nhiên không thể hài lòng hơn, gật đầu lia lịa, “Con gái ngoan, cha đã chuẩn bị sẵn bút mực rồi, chúng ta bắt đầu ngay bây giờ luôn đi.”

Nếu có được kỹ thuật thần kỳ này, làm vài món dâng lên cho hoàng thượng ở kinh thành, ông ta còn phải sầu muộn lo đường công danh lợi lộc lúc tuổi già sao?

Húc Họa thật sự dạy ông ta khẩu quyết, Thiên Cù Tử chau mày… Không nói tới Phan Quỳnh Chi, bà mang thai Húc Họa ba năm, thân thể đương nhiên cũng được linh khí thẩm thấu. Bà lại được Húc Họa truyền thêm linh lực luyện thể, cho nên thi triển chút châm pháp nhập môn của Phi Châm phường cũng không bị ảnh hưởng bao nhiêu.

Song Kỷ Hàn Chương là người bình thường, mấy năm qua lại không thèm chăm chỉ rèn luyện thân thể, linh khí trong người vốn đã ít đến thảm thương, bây giờ còn phải tiêu hao đến như vậy?!

Nhưng Kỷ Hàn Chương có được khẩu quyết xong làm gì chịu chờ thêm, lập tức xoay người đi tới thư phòng, còn Kỷ lão thái thái thì vui vẻ gọi cháu trai tới… Lúc trước bà ta luôn cảm thấy Húc Họa là đồ xui xẻo, cho nên không muốn để nàng gặp cháu trai cưng của mình. Bây giờ bà ta đang mừng như điên, cảm thấy mình cũng nên hào phóng một lần, vì vậy liền cho người đi mời vị thiếu gia con cưng của Kỷ gia tới.

Kỷ Phong Lâm thường nghe mẫu thân mình nhắc tới vị tỷ tỷ này, đương nhiên không có bao nhiêu hảo cảm. Vừa liếc mắt thấy Húc Họa, thằng nhóc liền *hừ* ngay, “Heo mập.”

Kỷ lão thái thái tất nhiên nghe thấy, song cũng chỉ ho một tiếng khỏa lấp rồi nói: “Phong Lâm, còn không mau gọi tỷ tỷ đi.”

Kỷ Phong Lâm chịu gọi mới lạ, Húc Họa cũng chẳng buồn bận tâm. Kỷ lão thái thái lại đưa cho cháu trai cưng một cái bánh ngọt, dỗ dành: “Bảo bối ngoan, chờ tới khi cháu bái tiên nhân làm thầy, học được tiên pháp thì Kỷ gia chúng ta có chỗ dựa rồi.”

Nghe vậy Húc Họa mới ngẩng đầu lên, hỏi: “Tiên nhân?”

Kỷ lão thái thái đang vui vẻ, nên cũng không keo kiệt câu trả lời, “Mười lăm tháng bảy hàng năm sẽ có tiên nhân đến đây tuyển chọn đệ tử. Trẻ con căn cốt tốt đều có thể tham gia, Phong Lâm nhà chúng ta khí chất như vậy, vừa nhìn là biết linh khí dồi dào, nhất định có thể lọt vào mắt xanh của tiên nhân. Thằng bé mà vào được Tiên tông, Kỷ gia chúng ta liền trở thành thân nhân của thần tiên đấy, đến lúc đó…”

Bà ta đang đắm chìm trong mộng đẹp thì bị Húc Họa ngắt lời: “Tiên nhân từ tông môn nào?”

Kỷ lão thái thái vội vàng trách: “Vô phép tắc, lai lịch của tiên nhân, người trần chúng ta làm sao dám hỏi chứ?”

Húc Họa lại hỏi: “Tuyển chọn ở đâu?”

Kỹ lão thái thái nói: “Trên núi Linh Tuyền.”

Húc Họa đứng dậy, không buồn nhiều lời nữa, trực tiếp rời khỏi Kỷ gia. Kỷ lão thái thái bất mãn vô cùng, “Đúng là nha đầu hoang dã vô giáo dưỡng, không biết lễ phép cũng chẳng biết cấp bậc lễ nghĩa là gì.” Nhưng khẩu quyết đã vào trong tay, chỉ cần con trai học được ‘kỹ thuật của thần tiên’, bọn họ còn cần để ý tới mẹ con Phan Quỳnh Chi nữa sao?

Nghĩ đến đây, bà ta thoải mái trở lại, vội vàng đi tới thư phòng tìm Kỷ Hàn Chương.

Ban đầu Kỷ Hàn Chương còn lo Húc Họa lừa gạt mình, cho nên vội vàng cầm bút vẽ một bức tranh mẫu đơn, đáng tiếc vẽ xong trời vẫn chưa tối nên tạm thời không biết được hiệu quả. Ông ta cầm bức tranh ra ngoài, đang định tìm Húc Họa thì đụng phải Kỷ lão thái thái.

“Mẹ.” Ông ta nhanh chóng mở bức tranh trong tay ra, “Nha đầu kia đâu, mau gọi nó tới xem thử.”

Nhưng Kỷ lão thái thái lại như gặp phải ác quỷ, lật đật lùi lại mấy bước, “Ngươi… Ngươi là ai?!”

Kỷ Hàn Chương khó hiểu hỏi: “Mẹ, con là Hàn Chương đây, mẹ sao vậy?”

Kỷ lão thái thái lộ vẻ kinh hãi tột độ, Kỷ Hàn Chương không nhịn được sờ sờ mặt mình, sau đó ông ta lập tức trở nên đờ đẫn… Da dẻ nhăn nheo… Rõ ràng mới ba mươi mấy tuổi, đang lúc tráng niên, vậy mà giờ lại hệt như một lão già bảy mươi tuổi!

Tại… tại sao lại như vậy?! Ông ta thê lương gầm lên: “Mẹ! Tiện tỳ kia hại con! Nó nhất định là yêu quái, nhất định là yêu quái!”

Nhưng ông ta thật sự thành già khọm rồi, mới kêu được một câu đã thở không ra hơi, lại thêm hoảng sợ tột cùng, cho nên ngã ngửa ra sau, ngất xỉu tại chỗ.

Húc Học về đến nhà liền đốc thúc Phan Quỳnh Chi thêu nốt bức Nữ Sĩ Du Xuân kia, sau đó dạy bà tô điểm thêm những mũi ‘tuyệt chiêu’ cuối cùng. Phan Quỳnh Chi y theo tâm pháp nàng dạy hoàn thành bức tranh.

Bà ngắm thành phẩm, thấy không có gì khác thường thì lo lắng hỏi: “Họa Họa, mẹ làm sai chỗ nào sao?”

Húc Họa nhẹ vẩy nước lên bức tranh thêu, Phan Quỳnh Chi lập tức phát hiện, nữ sĩ cầm ô giấy dầu trong tranh đang đi dưới cơn mưa phùn mùa xuân.

Bà ôm ngực, lẩm bẩm gọi: “Họa Họa…”

Họa Họa đặt tay lên vai bà, “Để vẽ được thế này sẽ phải đánh đổi một số thứ. Mẹ phải nhớ kỹ, trong vòng một năm không được làm thêm bức nào nữa, bằng không thân sẽ rước về trăm điều hại, không cách nào vãn hồi.”

Phan Quỳnh Chi gật đầu lia lịa, “Họa Họa, có phải mẹ đang nằm mơ không, mẹ luôn cảm thấy tất cả những thứ này…”

Húc Họa đưa tay ngăn lời bà, “Mẹ, Chu lão gia trên trấn là người tốt. Mẹ gặp chuyện thì hãy tìm ông ấy thương lượng, bất kể Kỷ gia có xảy ra chuyện gì cũng đừng xen vào.”

Phan Quỳnh Chi nghe ra sự khác thường trong lời của nàng, không khỏi hỏi lại: “Họa Họa, tại sao con lại đột nhiên nói những lời này?”

Húc Họa cười nói: “Mấy ngày nữa núi Linh Tuyền có tiên nhân đến chọn đệ tử, con muốn tới đó xem thử.”

Phan Quỳnh Chi không ngờ nàng sẽ nói vậy, chuyện núi Linh Tuyền có tiên nhân xuống chọn đệ tử là chuyện đã lưu truyền từ lâu trên trấn. Nhưng đều chỉ nghe nói mà thôi, chưa từng có con cái nhà ai được chọn hết.

Dần dà mọi người chỉ coi đó là một truyền thuyết.

Phan Quỳnh Chi hơi cay cay mắt, gượng cười nói: “Mẹ biết con mẹ không phải là phàm nhân. Mẹ hy vọng con được tiên nhân chọn trúng, về sau đằng vân giá vũ, cưỡi rồng thăng thiên… song cũng hy vọng tiên nhân nhìn nhầm, con có thể ở lại với mẹ, hai mẹ con chúng ta bầu bạn với nhau.”

Húc Họa nhẹ vỗ vỗ vai bà, “Mẹ, đâu có gì không nỡ chứ, sống trên đời phải vững vàng như tùng như bách, đâm rễ sinh hoa kết quả chỉ là một giai đoạn trong đời, phải sống vì mình là chính.”

Phan Quỳnh Chi ứa nước mắt, nhưng vẫn cắn môi nói: “Mẹ hiểu.”

Sập tối Húc Họa dẫn Phan Quỳnh Chi lên trấn, tặng bức Nữ Sĩ Du Xuân vừa được thêu xong cho Chu lão gia. Lần trước Chu lão gia phải bán bức Mẫu Đơn Lạc Dương mà ngậm ngùi không thôi, bây giờ lại được bức khác nên cười đến tít mắt.

Phan Quỳnh Chi không rõ vì sao Húc Họa lại tặng không tranh, nhưng bà hoàn toàn không có dị nghị gì với hành vi của con gái, bởi bà vốn là một người dễ thỏa mãn, lại toàn tâm toàn ý tin tưởng con gái mình.

Trời đã tối, Chu lão gia giữ hai mẹ con nghỉ lại ở Chu phủ, còn mở tiệc chiêu đãi.

Thấy Húc Họa luôn đeo bộ mặt rầu rĩ, Chu lão gia không khỏi thắc mắc: “Kỷ cô nương có tâm sự à?”

Húc Họa thở dài, “Không dám dối gạt Chu lão gia, đêm qua cháu nằm mơ, trong mơ tiên nhân nói gia phụ đã bỏ rơi vợ con song còn có ý đồ cướp đoạt bí quyết thêu, cho nên thần tiên vô cùng tức giận, làm cháu thấy bất an.”

Chu lão gia ngạc nhiên nhưng vẫn nói: “Kỷ gia cách đây không xa, nếu cô nương lo lắng đến thế, vậy để ta phái người sang đó xem thử.” Ông đang định gọi gia đinh vào thì bên ngoài chợt ồn ào hẳn lên.

Ban đầu cả nhà Kỷ Hàn Chương tìm đến trong thôn, nghe nói mẹ con Húc Họa đã lên trấn liền chạy trở về, lần tìm theo tới Chu gia.

Chu lão gia vừa ra tới cửa thì lập tức chau mày, đầu tóc Kỷ Hàn Chương trắng xóa, nếu lúc nãy Húc Họa không nhắc tới chuyện thần tiên phẫn nộ, ông quả thật sẽ không dám tin lão già trước mặt mình chính là Kỷ tú tài.

Ông chưa kịp lên tiếng, Kỷ lão thái thái đã xông tới định đánh Húc Họa. Chu lão gia sầm mặt, lệnh cho gia đinh đè bà ta xuống đất. Bà ta lăn lộn gào thét như heo bị chọc tiết, Chu lão gia không kiên nhẫn lắng nghe, trực tiếp sai gia đinh tống cổ bọn họ đi.

Phan Quỳnh Chi kinh ngạc không thôi, ngập ngừng gọi: “Họa Họa?” Húc Họa quay đầu lại, bà khẽ hỏi: “Sao ông ấy lại thành như thế…?”

Húc Họa tỏ ra ngỡ ngàng hơn cả bà, “Thì ra thần tiên phẫn nộ trong mộng là chỉ chuyện này! Đáng sợ thật. Mẹ, lần trước cha và bà nội đã dẫn người tới nhà cướp đoạt không thành, e rằng bây giờ sẽ càng không buông tha chúng ta. Chúng ta nên làm sao đây?”

Nhìn vẻ sợ hãi thảng thốt như chú thỏ con bị giật mình của nàng, Chu lão gia không khỏi thương xót đề nghị: “Phan nương tử, Kỷ cô nương, bây giờ hai người không nên trở về nhà, cứ tạm thời ở tại Chu phủ đi.”

Húc Họa quay đầu lại, “Vậy thì phải đa tạ Chu lão gia rồi.” Nàng diễn nhập tâm như vậy cũng chỉ để chờ câu này thôi.

_________oOo_________

Khổ Trúc Lâm.

Thiên Cù Tử mở bức Mẫu Đơn Lạc Dương ra, bức tranh thoang thoảng hương hoa quế, nhiều ngày như vậy mà mùi hương vẫn chưa biến mất.

Vẻ ngoài vô hại của nàng khiến chàng đôi khi lại quên mất Ma khôi vẫn thuộc Ma tộc. Sự tàn nhẫn và ác độc của Ma tộc luôn hòa lẫn trong máu thịt nàng.

Nhưng điều này không khiến chàng ghét bỏ nàng, trái lại lại thấy thú vị, cứ như vừa phát hiện nàng có thêm một ưu điểm nữa vậy.

Chàng cuộn bức tranh lại bỏ vào ngăn kéo đầu tiên của thư án. Rốt cuộc đồ vật vẫn không sinh động bằng người thật, chàng lại đánh thức Thần Ma Chi Tức. Thần Ma Chi Tức lập tức đề cao cảnh giác: “Này! Lão nam nhân cô đơn lạc hậu kia, bây giờ ngươi không thể…”

Nhưng dưới sự ràng buộc của khế ước, mọi phản kháng của nó đều vô dụng. Thiên Cù Tử nhìn thấy hình ảnh sau lưng nó, lập tức sửng sốt… Húc Họa ở tại Chu phủ, và đang… tắm rửa.

Chàng nhanh chóng quay mặt sang chỗ khác, Thần Ma Chi Tức nổi giận, “Ta biết ngay ngươi không phải hạng tốt lành gì mà! Đồ biến thái! Đồ mê nhìn lén! Ta sẽ bị Khôi thủ xay nhuyễn hòa nước sôi làm thuốc mất thôi, hu hu hu…”

Thiên Cù Tử vung tay ngắt đường truyền hình ảnh, ngồi tĩnh tọa thật lâu, cuối cùng… chảy máu mũi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.