Muôn đời muôn kiếp.
Thấy hắn vẫn chỉ ôm chặt mình như vậy mà không có thêm phản ứng gì, Vân Chỉ bất an giật giật, ý bảo hắn thả mình ra.
"Không nên cử động!" Từ cổ truyền đến giọng nói trầm thấp của hắn, thậm chí Vân Chỉ có thể nghe thấy được yết hầu hắn khẽ dao động, đột nhiên, giọng nói này cứ như là ma quỷ chui vào trong đầu nàng, rồi oanh tạc, mở ra toàn bộ tứ chi và thần kinh đang buộc chặt của nàng, không dám tiếp tục động đậy thêm tí nào.
Hai người cứ như vậy, từng người đều có nỗi khổ riêng nhưng vẫn không biết mệt mỏi gắn bó kề cận nhau, mãi cho đến khi tác dụng thuốc đã hết, thân thể Mặc Kỳ Uyên mới dần dần thả lỏng, lúc này hai người mới ngủ thật say.
Mấy ngày liên tiếp liều mạng đi đường, cuối cùng mệt mỏi cũng chống lại sự chịu đựng mà ngủ thiếp đi, cũng không biết đã qua bao lâu, Vân Chỉ mới từ từ tỉnh lại, trong mơ hồ rõ ràng cảm giác được đỉnh đầu có hơi thở, mà bên hông đang có một cánh tay cứng rắn vòng qua vòng eo mảnh khảnh của nàng, ôm chặt đường cong hoàn mỹ của nàng.
Lúc này mới nhớ ra cái gì đó, nhanh chóng ngẩng đầu lên, quả nhiên nhìn thấy một đôi mắt thâm thúy giống như một dòng nước đen, hai mắt sáng ngời, có lẽ lúc này hai mắt đã mệt mỏi nhưng lại khiến cho nàng không tìm thấy được từ ngữ chuẩn xác nhất để miêu tả sự hoàn mỹ này.
Hai người ôm nhau chặt chẽ, giống như hợp làm một thể, không có một chút khoảng cách nào, Vân Chỉ cũng đã quen với tình huống ấm áp, thân mật như vậy, bình tĩnh chào hỏi: "Ngủ có ngon không?"
Giương mắt nhìn ra doanh trướng rộng lớn, nến đã sáng, hẳn là lúc này trời đã tối, không ngờ là nàng đã ngủ cả nửa ngày.
"Có nương tử mềm mại như vậy ở trong ngực, đương nhiên vi phu ngủ cực kỳ thoải mái." Mặc Kỳ Uyên nhíu chặt hai hàng lông mày, cố gắng kéo dài hai chữ "cực kỳ", trong lời nói có nhiều ý tứ, còn có thâm ý khác, ngay lập tức khiến cho Vân Chỉ chột dạ.
"Ha ha, thoải mái thì tốt, thoải mái thì tốt. Cái kia......" Yết ớt cười phụ họa ha ha vài cái, Vân Chỉ cực kỳ sáng suốt quyết định thần tốc nói sang chuyện khác: "Cái kia, hiện tại trận đánh này định như thế nào?"
Nhìn ra ý đồ của nàng, Mặc Kỳ Uyên cười nhẹ, điều chỉnh cho Vân Chỉ ở trong lòng vào một vị trí thoải mái rồi sau đó nói: "Nàng cũng thấy đấy, hiện tại hai quân đối chọi, cũng không định lập tức xuất binh, có lẽ là biết đạo lý rằng ta thân trúng kịch độc, mà không giậu đổ bìm leo. Ta đã phái người đến doanh trại quân địch điều tra, hơn nữa ra lệnh cho các chiến sĩ quân ta ngụy trang thành trạng thái uể oải, không phấn chẩn, khiến cho đối phương buông lỏng cảnh giác."
"Nếu người Khâu Lệ đó đã cho ngươi cổ độc âm độc như vậy làm sao có thể nhân từ như vậy, không giậu đổ bìm leo sao?" Vân Chỉ nhíu mày, ngẩng đầu nhìn hắn. Nhìn sắc mặt trắng xanh của hắn, mà trong lúc này thuốc giải còn chưa có tin tức nào, Vân Chỉ vừa đau lòng, lo lắng vừa hận thấu xương cái người hạ độc kia.
Mặc Kỳ Uyên nhìn về phía trước, ánh mắt trở nên xa xăm, trầm giọng nói: "Người hạ độc ta không phải là Khâu Lệ Thương mà là một người khác hoàn toàn, tốc độ của nàng quá nhanh, ta cũng không nhìn thấy. Lúc này Khâu Lệ Thương án binh bất động, hẳn là muốn đợi thương thế của ta tốt hơn rồi sau đó mới cùng hắn ganh đua cao thấp."
"Như vậy a." Vân Chỉ cái hiểu cái không gật đầu, có lẽ đây là tự tôn trên chiến trường của đàn ông bọn hắn, nàng không dễ dàng lĩnh hội: "Đúng rồi, Công Ngọc nói, hắc cổ độc này mà tìm được băng thiềm thì có thể, ngày mai ta sẽ đi tìm, nếu cái tên này tồn tại vậy thì nó nhất định cũng sẽ tồn tại!"
Mặc kệ như thế nào, hiện tại quan trọng nhất là giải độc trên người Uyên, sau khi giải độc, nàng sẽ đi tìm cái tên hạ độc kia rồi hảo hảo mà tính sổ, hắn thiếu chút nữa khiến nàng mất đi con nợ, hơn nữa lại còn là tướng công nàng! Hừ, ở đây nàng còn rất nhiều độc để chờ hắn mà giày vò nha, có chút thuốc độc thuốc giải thì có gì đặc biệt hơn người chứ, nơi này của nàng nếu như chỉ tính thuốc độc, thuốc giải thì thế nào cũng chật gần một căn nhà, không còn chỗ hổng nào!
"Băng thiềm, ta chỉ nghe nói qua, đây là thánh vật mà mọi người trên giang hồ cầu mà không được, không chỉ có thể giải bách độc mà còn có thể chữa ngoại thương, nội thương, là thánh vật chữa bệnh rất hiếm có. Theo truyền thuyết, băng thiềm chỉ có ở những nơi cực lạnh, mà hiện tại mặc dù nơi này không phải là vùng đất nóng bức nhưng cũng không có sông băng, tuyết thì căn bản không thể được, cho nên độc của ta căn bản không có thuốc nào chữa được." Mặc Kỳ Uyên nhàn nhạt phân tích, giải thích, thậm chí khóe miệng còn có ý cười ôn nhu, khi nói đến không có thuốc nào chữa được lại giống như nói chuyện không hề liên quan đến mình.
"Ai nói tìm không thấy, không phải chỉ là nơi cực lạnh sao, lại không nhất định phải là núi cao băng tuyết, ta hỏi ngươi, nơi này có con sông nào lớn không?" Vân Chỉ đứng thẳng lên phản bác, tuy rằng không phải là cực kỳ xác định nhưng vẫn là vẻ mặt khẳng định vấn đề, nàng chưa từng nghĩ đến ngay cả một chút hy vọng cũng dễ dàng buông tha như vậy!
Nghi hoặc nhìn vẻ mặt kiên định của Vân Chỉ, cuối cùng vẫn chuyển sự nghi ngờ thành một nụ cười ôn nhu, yếu ớt, hắn không biết tại sao Vân Chỉ lại có được sự tin tưởng vững chắc, kiên định như vậy. Tuy nhiên, vừa rồi nàng có nhắc đến sông lớn, tao nhã lẩm bẩm nói: "Quả thật cách nơi này không xa có một con sông Bàn Niết lớn cắt qua hai nước, đó chính là nơi vua Hách Liên quốc chọn làm con sông thiêng, Chỉ nhi, nàng hỏi cái này làm gì?"
Lông mày nhỏ nhẳn thâm thúy khẽ nhếch lên, giống như đã tìm được biện pháp giải quyết, cất cao giọng nói: "Bây giờ còn là mùa xuân, dưới đáy sông lớn nhất vẫn là vùng rét như băng, có lẽ vẫn còn lạnh, chúng ta có thể đến đó tìm xem."
"Cũng được, nơi này cũng không phải là quá xa, ta sẽ phái người đến tìm xem, có thể tìm được thì tốt, không tìm thấy thì tìm phương pháp khác." Mặc dù đáy lòng không ôm ấp hy vọng gì, nhưng vẫn quyết định đi xem, hắn không muốn phá hủy hy vọng duy nhất của Vân Chỉ.
Nhưng Vân Chỉ cũng đâu để yên, một tay kéo khuôn mặt hắn lại, bốn mắt nhìn nhau, trịnh trọng tuyên bố: "Ta muốn tự mình đi, ngươi khác ta không tin tưởng được!"
"Không được! Rối loạn như vậy, không cho phép nàng chạy loạn, huống hồ dưới đáy sông không an toàn, không cho phép nàng đi!" Mặc Kỳ Uyên giơ tay nắm chặt cái tay nhỏ kia, một lời phủ quyết, trên mặt là sự kiên định không thể phản bác, giống như là đối với tướng sĩ trong quân, không có chút thương lượng nào.
Cười sâu xa, Vân Chỉ không hề trả lời, cũng chưa nói là sẽ không đi, lại một lần nữa chui vào vòng tay ấm áp của hắn, ấp úng nói: "Ta lại mệt, ngủ tiếp một lát."
Trong lòng Mặc Kỳ Uyên bất an, biết nàng hẳn sẽ không buông tha ý định này, lại rất nhanh chóng nghe thấy từ trong lòng truyền đến tiếng hít thở đều đều, lời muốn nói đến miệng cũng đành nuốt trở về.
Tuy nhiên hắn nhất định phải luôn luôn nhìn chằm chằm nữ nhân này, tuyệt đối không để nàng có cơ hội vì mình mà mạo hiểm. Trải qua chuyện này, hắn hoàn toàn hiểu rõ lòng mình, người con gái đang ru rú trong lồng ngực mình giống như một con mèo nhỏ này chính là người kiếp này hắn muốn cướp lấy.
Trong lòng mong rằng thời gian có thể dừng lại ở đây, không có tận cùng, cứ để hai người bọn họ vĩnh viễn quấn quýt có liên quan như vậy, mãi không tách ra!