Mọi tâm tư của Hàn Viêm, Tống Y Nhân đều không thể biết được, nàng đâu có bản lĩnh hơn người, có thể nhìn thấu tâm tư của người khác.
Mọi chuyện đều tiến triển theo đúng như kế hoạch của nàng, đã vài ngày nay, nàng không nhìn thấy Hàn Viêm đâu.
Chuyện này, nàng cũng không lo lắng một chút nào, nó vô cùng có lợi đối với nhiệm vụ của nàng.
Hôm nay, ánh nắng tran hòa, gió nhẹ mơn man, khó có dịp được đi ra ngoài, nàng cho lui toàn bộ nha hoàn theo hầu, một mình ngồi trong hoa viên nho nhỏ.
Căn cứ vào nhắc nhở của hệ thống, lần đó ở thư phòng, nàng đã thành công mang thai, đại khái mới một tháng rưỡi, có thể khám được mạch tượng.
Đến lúc đó nàng có nên đòi sống đòi chết hay là yên lặng rơi lệ với Hàn Viên hay không?
Tống Y Nhân nhíu nhíu mày, tự hỏi bản thân, đến lúc đó nên làm như thế nào để đả kích Hàn Viêm một trận, làm cho hắn phải giác ngộ cảm giác đau đớn thấm tâm can.
Chỉ là bộ dáng nhíu mày này của nàng đập vào mắt người khác lại là u buồn sầu bi, mọi thứ đâu phải nói thay đổi liền có thể thay đổi, mọi việc trước kia như thế nào thì bây giờ vẫn sẽ như thế đó.
Hàn Viêm vừa tiến vào trong viên, liền bắt gặp một màn này, giữa muôn ngàn rừng hoa khoe sắc, một mỹ nhân sắc mặt u buồn, ánh mắt dừng lại trên một đóa hoa nở rộ, hai mày nhíu chặt tựa như không thể giãn ra, đôi môi kiều nộn mím lại, sắc mặt quanh năm tái nhợt nay lại không hề có một chút huyết sắc nào.
Hắn không tự chủ được mình, từng bước từng bước bước lại gần Tống Y Nhân, Hàn Viêm ngồi xuống bên cạnh nàng, trầm giọng mở miệng: "Tại sao lại ngồi một mình ở đây? Nha hoàn theo hầu người đâu?".
Tống Y Nhân sắc mặt càng thêm tái nhợt, thanh âm mỏng manh ngập ngừng: "Ta cho các nàng lui xuống rồi, ta muốn ngồi ở đây một lát".
Hàn Viêm ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm nàng, quan sát một lúc lâu mới nói: "Trước đó vài ngày, ở chùa Thanh Phong cầu phúc, người có thể hiểu được?".
Tống Y Nhân lắc đầu: "Ta ngu dốt, chưa từng lĩnh ngộ được lời răn dạy của Phật tổ".
Nàng biết Hàn Viêm muốn hỏi nàng cái gì, chỉ đơn giản là muốn thử nàng mà thôi.
Không gian giống như chết lặng, một lúc lâu sau, Hàn Viêm mới đứng dậy, nhìn chằm chằm vào Tống Y Nhân rồi kêu lên: "Người đâu, từ nay về sau, hai người các ngươi mỗi ngày đều phải theo hầu phu nhân, một tấc cũng không rời, nếu có bất luận sơ xuất gì xảy ra, các ngươi cũng tự biết hậu quả".
Thực mau, hai nha hoàn lớn lên giống nhau như đúc xuất hiện trước mặt Tống Y Nhân, ngữ khí của Hàn Viêm quá mức nghiêm nghị cùng lạnh lùng, nàng có chút mờ mịt nhìn hai nha hoàn kia, cung kính gật đầu đồng ý.
Từ đó về sau, ban ngày, Tống Y Nhân bị hai cái nha hoàn giám sát, ăn cái gì, làm cái gì, dùng cái gì, đều trải qua khống chế cùng sàng lọc.
Ban đêm, như cũ lại bị Hàn Viêm rong ruổi.
Trong hoàn cảnh này, cả người nàng rất nhanh liền bị gầy ốm, làm cho người ta cảm giác một cơn gió may thổi qua cũng đủ để làm nàng ngã, hơn nữa mỗi ngày sức ăn của nàng càng ngày càng giảm.
Thẳng đến một ngày nọ, ở thời điểm bị Hàn Viêm ép buộc ăn vào, Tống Y Nhân trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Một màn này, đem Hàn Viêm dọa sợ, hắn gào thét hạ nhân đi thỉnh đại phu.
Màn lụa hoa lệ ngăn cách giữa lão đại phu cùng Tống Y Nhân, từ trong màn lụa kéo ra một sợi tơ vàng, kéo dài đến tay đại phu.
Trong phòng, yên tĩnh đến đáng sợ, ngay cả một tiếng hít thở cũng có thể nghe thấy.
"Nàng ấy rốt cuộc bị làm sao?" Hàn Viêm sắc mặt âm trầm, nhìn chằm chằm vào lão đại phu, đã lâu như thế rồi mà lão ta vẫn chưa hồi âm, không khỏi lạnh giọng hỏi.
Lão đại phu ngón tay hơi run run một cái, tơ vàng một trận run rẩy, hắn sợ hãi nhìn vào mắt Hàn Viêm, do dự mở miệng: "Khởi bẩn hầu gia, phu nhân chỉ sợ...... Suy nghĩ quá độ, u sầu thành bệnh..........Thảo dân vô năng, phu nhân đã hoài thai hơn một tháng, thân thể yếu ớt, có khả năng không thể lưu lại được hài tử trong bụng".
Nói xong, hắn trực tiếp quỳ trên mặt đất, không giám nhìn mặt Hàn Viêm.
Vân Châu thành ai chả biết, hầu phủ có một vị phu nhân trẻ tuổi của lão hầu gia vẫn còng sống, trên phố sớm đã đồn đãi, hầu gia cùng vị phu nhân này có chi gian, ngày thường bởi vì sợ hãi uy nghiêm của hầu phủ cho nên mới không dám tùy ý bàn tán..... Mà hắn thế nhưng lại chứng kiến một màn loạn luân này, tám chín phần sẽ bị hầu gia giết người diệt khẩu.
Trong phòng im lặng như tờ, không một tiếng động.
Nội tâm Hàn Viêm nổi lên sóng gió, hai mắt hắn thâm trầm không thấy đáy, nghiến răng nghiến lợi, nhả ra từng chữ từng chữ một: "Hảo hảo chữa trị cho ta, nàng cùng hài tử không được phép xảy ra sơ xuất gì, nếu không, ngươi liền chờ chôn cùng".
Lão đại phụ bị dọa sợ, run rẩy quỳ trên mặt đất, liên tục nói: "Thảo dân liền đi kê cho phu nhân một thang thuốc".
Được sự cho phép của Hàn Viêm, hắn liền vội vàng cầm lấy hòm thuốc chạy như bay ra khỏi phòng.
Hàn Viêm phất tay, toàn bộ nha hoàn trong phòng vội vàng lui xuống.
Hắn vén màn lụa lên, nhìn sắc mặt không hề tức giận đang nằm trên giường của nàng, một loại đau đớn khó thở ập tới, rồi lại là một loại hạnh phúc muộn màng, thổi quét toàn thân.
Bàn tay to khẽ vuốt ve bụng nhỏ của Tống Y Nhân, cơ hồ không dám dùng sức.
Hắn chưa từng nghĩ tới, sẽ có một ngày, hắn cùng nàng sẽ có hài tử, hài tử của nàng chính là huyết mạch của hắn, loại hạnh phúc kỳ diệu này làm cho hắn vừa đau lại vừa vui sướng.
Chỉ là nghĩ đến lời nói của đại phu, hắn vô cùng hối hận, nếu sớm biết nàng hoài thai hài tử, quan hệ giữa hắn cùng nàng cũng sẽ không đi đến bước này?
Có lẽ, vì hài tử nàng sẽ tha thứ cho hắn?
Giờ phút này Hàn Viêm có chút thiên chân nghĩ....