Giọng điệu của Mưu Kỳ Tiên có chút là lạ, điều này làm cho Hàn Đông có chút nghi hoặc, cũng đã đến thời gian dùng cơm, trước đó đối phương không mời, bây giờ mời mình dùng cơm làm gì? Nhưng Hàn Đông cũng không từ chối.
Hai người dùng cơm ở một quán nhỏ bên cạnh ủy ban thị trấn, ba món mặn một món canh, rượu trắng thôn An Khê. Hàn Đông biết rõ Mưu Kỳ Tiên nhất định có chuyện cần tìm mình, chỉ sợ là vì nguyên nhân con của đối phương bi loại khỏi danh sách. Việc này Chu Chính đã sớm điện thoại nói với Hàn Đông, mà hắn cũng không hỏi.
Hai người dùng cơm xong cũng không trao đôi điều gì, Mưu Kỳ Tiên giống như có gì đó cố kỵ, hoặc là nói tình thế trước mắt có chút chùn chân. Đầu tiên là cám ơn Hàn Đông, sau đó cùng trò chuyện vê chuyện phong thổ ở thị trấn Triệu Hoa.
Khi thấy Mưu Kỳ Tiên không quá hào hứng, Hàn Đông thầm thở dài một hơi, cảm thấy đáng thương cho các bậc làm cha mẹ trên thiên hạ, nếu không phải vì chuyện của con, căn bản không cần phải khổ sở như thế.
- Chủ tịch Mưu, nếu danh sách của đồn công an thị trấn Triệu Hoa đã có hạn, như vậy đi chỗ khác thì sao?
- Chỗ khác?
Mưu Kỳ Tiên cười khổ:
- Nhà chỉ có ba người, vợ tôi cũng không muốn rời xa con trai.
Nếu chẳng phải nguyên nhân này thì Mưu Kỳ Tiên cũng không phải khó xử như vậy, tuy hắn làm người thành thật nhưng đã công tác ở khối chính quyền được hai chục năm, cũng là phó chủ tịch thị trấn nhiều năm, vì thế tùy tiện tìm một công tác cho con cũng không là vấn đề.
Hàn Đông không khỏi nở nụ cười:
- Như vậy thì, chủ tịch Mưu cũng không cần lo, tôi sẽ tìm biện pháp khác.
- Làm phiền chủ tịch Hàn hao tâm tổn trí.
Mưu Kỳ Tiên biết rõ Hàn Đông vì sao lại nhiệt tình như vậy, nhưng cách làm của Vũ Kiến thật sự làm hắn cảm thấy khá bực bội, mình đã liên hệ với đối phương, nhưng đối phương lại chỉ cần một cuộc điện thoại đã phá hỏng chuyện của con mình, đúng là quá khinh người.
Hàn Đông trở về phòng ký túc xá, hắn điện thoại cho phó cục trưởng thường vụ cục công an huyện Phú Nghĩa là Xa Tịnh Chương, nói ra chuyện của Mưu Thuấn Hoa, lại cười nói:
- Cục trưởng Xa, vậy làm phiền anh rồi, sau này tôi sẽ mời khách.
Xa Tịnh Chương cười ha hả:
- Chủ tịch Hàn, cậu quá khách khí rồi, việc này rất nhỏ, tôi cũng đang muốn chỉnh tên Vương Gia Toàn kia.
Sáng hôm sau Mưu Thuấn Hoa nhận được điện thoại của đồn công an, nói hắn buổi chiều đưa tất cả tư liệu lên đồn công an thị trấn báo danh.
Mưu Kỳ Tiên nhận được điện thoại của vợ trong phòng làm việc, biết được sự việc đã chuyển biến, vì vậy mà không khỏi sửng sốt, cũng không biết Hàn Đông làm thế nào. Hắn cúp điện thoại và đến phòng làm việc của Hàn Đông, muốn biểu đạt một chút lòng cảm kích. Không thể ngờ chuyện mà Vũ Kiến luôn không làm được mà Hàn Đông chỉ cần một lần là xong, tuy đối phương làm như vậy để lôi kéo mình, nhưng nếu so sánh với Vũ Kiến thì thật sự không giống.
Vũ Kiến chắp tay sau lưng đi trên hành lang, khi thấy Mưu Kỳ Tiên từ trong phòng làm việc của Hàn Đông đi ra thì vẻ mặt lập tức trầm xuống, hắn hừ lạnh một tiếng mà không nói một lời đi về phòng làm việc của mình. Mưu Kỳ Tiên có chút sững sốt, cũng muốn sang giải thích một chút, nhưng sau đó lại lắc đầu bất đắc dĩ, Vũ Kiến sẽ tin tưởng mình sao?
- Muốn làm chút chuyện cũng khó.
Hàn Đông thở dài, hắn dùng tay ấn lấy thái dương, là chủ tịch một thị trấn, hắn thấy mối quan hệ khá lằng nhằng phức tạp, sau này lên cấp cao hơn thì thế nào?
Thật ra với bối cảnh của Hàn Đông thì bây giờ thật sự muốn buông tay buông chân thì có rất nhiều biện pháp, nhưng bây giờ hắn còn tạm thời không muốn dựa vào sức lực của gia tộc để thay đổi tất cả, hắn muốn thông qua sự phấn đấu của mình để tự rèn luyện, chỉ như vậy thì tương lai đến vị trí cao sẽ có tư bản để tranh đấu với kẻ khác.
Tiếng đập cửa vang lên, Hàn Đông quay lại nhìn, thì ra là Tiền Thạch Lựu, vẻ mặt nàng khá vui mừng, xem ra công tác hai ngày qua rất tốt.
- Chủ tịch Hàn, biện pháp của anh rất hữu hiệu, hơn một ngày đã giải quyết được hai bà bầu.
Hàn Đông mỉm cười:
- Có hiệu quả thì cứ tiếp tục kiên trì, tranh thủ làm cho năm nay thị trấn Triệu Hoa không còn vụ nào sinh con thứ hai thứ ba.
Tiền Thạch Lựu cười ha hả:
- Chủ tịch Hàn, là thế này, năm ngoái vẫn còn một khoản tiền chưa trả cho công tác kế hoạch hóa gia đình, anh xem giải quyết thế nào?
- Khoản tiền gì?
- À, năm ngoái xử lý vài chục hộ sinh con thứ hai, thị trấn đã phạt tiền, nói rằng sẽ cho phòng kế hoạch hóa gia đình mười phần trăm làm phí tổn hoạt động, nhưng trước nay còn chưa được chứng thực.
- Vậy à?
- Đúng vậy? Tôi vừa đi tìm chủ tịch Tằng, anh ấy nói phải tự anh ký tên mới được.
Tiền Thạch Lựu lấy ra một tờ giấy, bên trên là số tiền cần chi trả, tổng cộng là hơn ba nghìn năm trăm đồng, rõ ràng là con số không nhỏ. Hàn Đông tất nhiên sẽ không tùy tiện ký tên, hắn điện thoại gọi Tằng Quốc Dương đến, lên tiếng chứng thực sự việc, sau đó nhân tiện nói:
- Vậy thì được rồi, nếu là trước kia đã có quyết định, tôi sẽ ký...
- Chủ tịch Hàn...
Tằng Quốc Dương muốn nói rồi lại thôi.
Hàn Đông ngẩng đầu nghi hoặc:
- Thế nào?
- Tiền phạt kế hoạch hóa gia đình đã giao cho phòng tài chính, mà tiền trả lại cũng do phòng tài chính nắm bắt, năm ngoái nói không có tiền, chỉ sợ tình huống năm nay cũng không khá hơn.
Hàn Đông định cầm bút ký tên nhưng sau khi nghe Tằng Quốc Dương nói như vậy thì chợt nhớ đến một sự kiện, đó là mình làm chủ tịch thị trấn Triệu Hoa đã khá lâu nhưng chưa thấy trưởng phòng tài chính Lôi Thế Bằng đến báo cáo công tác, lời nói của Tằng Quốc Dương có vấn đề gì cần xem xét?
- Đã như vậy thì tôi sẽ xem xét lại, chị cứ để lại nơi đây.
- Vâng, cám ơn chủ tịch Hàn!
Tiền Thạch Lựu vốn tràn đầy hy vọng, cảm thấy vài ngày qua hiệu quả công tác khá tốt, chắc chắn chủ tịch Hàn sẽ sảng khoái ký tên, kết quả lại bị giữ lại, rõ ràng giống với trước kia.
Hàn Đông nhìn Tiền Thạch Lựu đi ra phòng làm việc của mình mà cười cười, hắn đưa một điếu thuốc cho Tằng Quốc Dương:
- Anh Tằng, đây rốt cuộc là có vấn đề gì, vài ngàn đồng cũng không là nhiều.
Tằng Quốc Dương hút vào vài hơi thuốc:
- Đúng vậy, chủ yếu là vấn đề tài chính có chút khó khăn, hơn nữa bí thư Vũ đã từng nói, trong thị trấn nên tiết kiệm dùng tiền.
Hàn Đông hiểu rõ, vì có nguyên nhân là Vũ Kiến nên Lôi Thế Bằng phòng tài chính mới giữ chặt tiền như vậy.
Hàn Đông gật đầu rồi hỏi:
- Anh Tằng, tiền chi trả cho công tác kế hoạch hóa gia đình là sao?
Tằng Quốc Dương nói:
- Chủ tịch Hàn, đây là một chính sách của huyện nhằm vào công tác kế hoạch hóa gia đình, vì cổ vũ các xã thị trấn làm tốt công tác mà cuối năm huyện đều trả lại năm mươi phần trăm tiền phạt cho xã thị trấn, mà chúng ta lại trả lại mười phần trăm cho phòng kế hoạch hóa gia đình.
- Khoản tiền chi trả được sử dụng thế nào?
- Điều này cũng không rõ, tiền chi trả được đưa về phòng tài chính.
- Vậy à?
Hàn Đông thản nhiên nói, Tằng Quốc Dương là phó chủ tịch được phân công kế hoạch hóa gia đình, lại không biết số tiền kia sử dụng thế nào, vậy thì bên trong chắc chắn có vấn đề. Xem ra hắn phải gọi Lôi Thế Bằng đến hỏi rõ mới được.